Vì những câu chuyện hoàn

XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 15

Không có nhận xét nào
NO.15 - HAI NAM NHÂN
CHUYỂN NGỮ: WINDY


Đại hồ ly thật uy nghiêm cho Tiếu Thọ bình thân xong, chuyển hướng sang nhìn tôi, tâm tình hình như rất tốt nói:
“Mẫn Mẫn này, cô vừa mới bảo ngày mai muốn tới hội chùa? Ta cùng cô đi, cô thấy thế nào?”
“ ……”
Mẹ ơi, có phải con sắp chết rồi không?
*****************************
Đây là một chiếc xe ngựa tốt nhất.
Khi bánh xe vận hành cũng không nghe thấy chút tạp âm nào.
Đại hồ ly nhìn thôi cũng biết hắn có rất nhiều tiền, nếu ở hiện đại ít gì cũng là chủ của một chiếc Ferrari, vì vậy chiếc xe ngựa này của hắn phỏng chừng thế nào cũng thuộc hàng BMW.
Hiển nhiên là vì, nếu là loại “có tiếng lộc cộc” thì tuyệt đối là xe ngựa thấp kém.
Tuy rằng nhìn chiếc xe ngựa bề ngoài có vẻ mộc mạc, nhưng kết cấu xa hoa bên trong lại khiến người ta chắc lưỡi. Không chỉ có chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, mà còn có lò sưởi và trái cây đầy đủ mọi thứ. Còn không thể tưởng tượng nổi nhất chính là phía tây còn có cái giá sách…
Đại hồ ly đang ngồi ở cạnh giá sách, tay gối lên đầu bắt đầu đọc sách.
Không biết vì sao, chỉ cần đại hồ ly không cười, tôi liền không có lí do gì mà sinh ra cảm giác sợ hãi với hắn. Chỉ cần đại hồ ly cười, tôi cũng không lí do mà sinh ra một cảm giác xúc động muốn chạy trốn. Loại cảm giác này ước chừng có thể là vì “giác quan thứ sáu mãnh liệt của động vật nhỏ tránh né nguy hiểm” …
Bởi vậy, tôi cuộn mình ngồi trong một góc cách xa hắn nhất, chậm rãi cắn hạt thông.
Không biết có phải vì đường xá thời Hậu Minh quá tốt, hay là do BMW của đại hồ ly tính năng rất cao, ôn nhu, nhẹ nhàng, dưới lay động có quy luật này, ta dần dần thất thần…
“Tiểu tử ngươi bán đứng ta…!!!” Gầm thét túm cổ áo Tiếu Thọ, tôi bắt đầu nổi giận.
“Bán đứng cái gì?! Ta không có!” Tên phản đồ nào đó ra vẻ kinh ngạc, “Còn nữa, sao cô lại ở chỗ này?”
“Ngươi còn nói không có! Ngươi…ngươi dám nhận giặc làm cha !” Ngón tay tôi run rẩy chỉa về phía đại hồ ly, đại hồ ly cười mỉm xoay lại nhìn hai người.
“Mẫn Mẫn, không được vô lễ với Tứ điện hạ.” Tên phản đồ nào đó thấp giọng khiển trách tôi, cũng ngay lập tức vì đại hồ ly mà lập đền thờ trinh tiết, “Cả nước đều biết Tứ điện hạ là hiền chủ, chiêu hiền đãi sĩ, khắc kỷ thủ lễ*, nổi tiếng thiên hạ. Mẫn Mẫn là nghe lời tên tiểu nhân nào, lại hạ thấp Tứ điện hạ như vậy?”
(*) Khắc kỷ thủ lễ: biết tự kiềm chế mà giữ lễ độ.
Hiền chủ? Chiêu hiền đãi sĩ?? Khắc kỷ thủ lễ? ? ?
Khóe miệng của tôi run rẩy…
“Hiền chủ chiêu hiền đãi sĩ, khắc kỷ thủ lễ cái đầu nhà ngươi, ai mà biết hắn ta có cái loại sở thích vặn vẹo không muốn để người khác biết hay không chứ? Nói thí dụ như, thích vào ban đêm lúc trăng mờ gió lớn, dùng vài thủ đoạn đen tối, đánh ngất một cô gái yếu đuối nào đó rồi mang đi!”
“Cô… nói cái gì?” Tên phản đồ nào đó khó có thể tin nhìn tôi rồi lại nhìn đại hồ ly, vẻ mặt người kia trước sau vẫn cười âm hiểm, “…Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra? Chuyện chính là như vậy! Cổ ta bây giờ còn rất đau, ngươi nhìn xem, có đỏ không?” Vô cùng ủy khuất phơi bày bằng chứng bị ngược đãi, “Đánh cướp ta còn không tính, hắn còn bắt Thanh Thanh với Tiểu Đào ra uy hiếp ta, mắt còn đang xem xét đóng gói ta thế nào để đưa cho tên Lạc vương gì đó nữa chứ… Còn ngươi, cũng không biết chết ở chỗ nào rồi!”
Mỗ Thọ đau lòng giúp tôi xoa cổ, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến vết thương, thật khiến thư gân tùng cốt, lưu thông máu ứ a ~ tôi thoải mái nheo ánh mắt lại, về phần chuyện phản đồ cũng đã sớm ném qua một bên, hơn nữa vừa mới rồi nhìn phản ứng của Tiếu Thọ có vẻ như cũng không biết chuyện này. Thôi kệ thôi kệ ~ khoan đã, lỡ may phản ứng của hắn là giả vờ thì sao, kỹ thuật diễn của tên tiểu tử này phỏng chừng có thể đoạt giải Oscar! Được một mỹ nam có thể đoạt được tiểu kim nhân (tượng vàng hình người, tượng Oscar ấy) xoa bóp, tôi còn có cái gì phải tiếc nuối?
Vì thế dứt khoát chui vào trong lòng ngực Mỗ Thọ, lôi hết nước mắt nước mũi tràn trề ra tố cáo tội ác của tên đại hồ ly, chỉ còn thiếu nước dậm chân gào thét: Tiếu Thọ a ~ ngươi phải làm chủ cho ta a…vân vân.
Sắc mặt của Mỗ Thọ lúc thì đen lúc thì trắng, đen đen trắng trắng vài lần, cuối cùng nói một câu khiến tôi hộc máu: “Ta tin rằng… Tứ điện hạ nhất định có lý do bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.”
Tôi…¥%%¥…!!
Tôi bèn ào ào giãy khỏi ngực của hắn, tay tôi run run chỉ vào mũi Mỗ Thọ: “Ngươi nói…ngươi thành thật nói cho ta biết… Ngươi bảo vệ hắn như vậy rốt cuộc là vì sao? Vì sao?!” (Giống đánh ghen quá!)
Tên hỗn đản mắt mù này mà cũng có thể đoạt được tượng Oscar?! Hèn gì nghe nói vài năm nay tình trạng Oscar nhận hối lộ càng ngày càng nghiêm trọng… (Có liên quan sao)
Vì sao Tiếu Thọ lại bảo vệ tên đại hồ ly như vậy? Thằng nhóc chết tiệt này lòng tự trọng cao đến đòi mạng, lại còn xuất thân thế gia, bình thường đối với ai cũng rất cao ngạo, vì sao lại cung kính với tên đại hồ ly này như thế? Quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Bỗng nhiên một cái ý niệm xẹt qua trong đầu tôi, ngay sau đó giọng nói cũng nới lỏng xuống, “Này…Thọ nhi à, dựa vào giao tình hai ta vào sinh ra tử mấy năm nay (lúc nào thế?), ngươi hãy nói thật với Mẫn tỷ tỷ đi, thật ra…ngươi là con riêng của tên đó? Đúng không?”
Đại hồ ly: “…”
“Mẫn Mẫn…” Giọng nói của Mỗ Thọ đè nén lửa giận.
“Không phải sao? Vậy… chẳng lẽ là… Trước kia ngươi từng léng phéng với hắn?” (Nguyên văn là “có một chân”)
Đại hồ ly: “…”
“Mẫn Mẫn…!!” Mỗ Thọ bạo phát! Một phen túm lấy cánh tay của tôi kéo vào trong viện : “Cô vào đây cho ta!”
Ra khỏi phòng mới cảm giác được, dù sao đêm đã khuya, cho dù là đầu hè, cũng có vài phần mát mát.
Tôi co rúm ôm cánh tay đứng phía sau Mỗ Thọ. Tiếu Thọ rõ ràng ăn mặc phong phanh, ở trong gió đêm lại ngạo nghễ đứng thẳng, không chút sứt mẻ.
Tựa như cảnh tượng xuất hiện lúc này, một kẻ nào đó chắp tay sau lưng dáng đứng tiêu chuẩn như trên võ đài, trầm mặc nghiêm nghị một lúc lâu, tỏ vẻ như diễn viên đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt…
Tôi đang miên man suy nghĩ, Mỗ Thọ đột nhiên khe khẽ mở miệng.
“Mẫn Mẫn, kỳ thực… Tứ điện hạ là chủ nhân của ta.”
Trong nháy mắt đó, trong cái đầu vốn đã không còn thuần khiết của tôi như có một chiếc xe lửa phóng vụt qua hai từ “chủ tớ”! Đam mỹ!! Đoạn Tụ!!! SM!!!! Một loạt từ ngữ v.v…etc.
“Hắn, hắn là chủ nhân của ngươi……” Chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân… (Tiếng vang vọng lại trong lòng Mẫn Mẫn )
“Tứ điện hạ là chủ nhân của Tiêu gia chúng ta.” Tiếu Thọ chắp tay sau lưng chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong viện, “Ta vốn cảm thấy, thân phận của ta sẽ mang nhiều phiền toái đến cho cô, cho nên không định nói cho cô biết, chuyện cho tới bây giờ, nếu Tứ điện hạ tự mình đến gặp cô, thì gạt cô cũng không còn ý nghĩa gì…”
Có bí mật nghe? Nói mau lên!
Định luật xuyên qua thứ năm: Tất cả bí mật đều là điểm đột phá của tình tiết vở kịch!
Tôi như con kiến nhắm mắt theo đuôi hắn.
“Gia tộc họ Tiếu cho đến tiền triều vẫn là đại tộc thời Hậu Minh, bởi vì tổ tiên năm đó từng có công trợ giúp Thủy hoàng đế lập quốc, được phong làm hộ quốc đại tướng quân thế tập (cha truyền con nối), nắm giữ một phần ba binh quyền thời Hậu Minh. Con cháu họ Tiếu từ nhỏ đã nhận giáo dục võ tướng, đời đời ở trên chiến trường đầu đầy nhiệt huyết, hết lòng bảo vệ đất nước. Đáng tiếc, đến khi tiền triều Phúc đế chấp chính, có tiểu nhân đưa lời gièm pha, xúi giục thánh thượng làm suy yếu thế lực của tộc ta. Về sau, khi gia phụ mang binh tới Tây Bắc trấn áp Tam Cốt tộc phản loạn, Hoàng Thượng sắp xếp mật thám ở trong quân để thông đồng với địch phản loạn, lại điều quân đội trấn thủ ở Đông Bắc đến muốn treo đầu gia phủ ở biên ngoại!
Đang lúc toàn bộ binh lính Tiếu gia rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng, vừa may lúc ấy có Tứ hoàng tử điện hạ đã tiên trảm hậu tấu – điều mười vạn binh Tây Nam tới giải cứu gia phụ. Sau đó Tứ điện hạ một mình nhận lấy tội danh kháng chỉ, quỳ hai ngày hai đêm ngoài điện, lấy tình để cảm hóa, lấy lý lẽ nói rõ, rốt cục thuyết phục được Hoàng Thượng buông tha cho Tiếu gia. Sau lại còn lục tục thu lưu tàn quân Tiếu gia, trấn an trọng dụng.
Tứ điện hạ đối với Tiêu gia chúng ta ân trọng như núi! Gia phụ uống máu khuyên răn, chủ nhân Tiếu gia chúng ta từ đây chỉ có duy nhất Tứ điện hạ, trọn đời nguyện trung thành, đến chết không đổi
Năm năm trước, Phúc đế băng hà, chưa lập thái tử, chúng hoàng tử đoạt vị, trong đó có Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử thực lực tương đương, Nhị hoàng tử trong tay nắm giữ trọng binh, nhưng Tứ hoàng tử có quân Tiếu gia, còn có đệ đệ ruột là Lục hoàng tử phụ tá. Tứ điện hạ luôn luôn hiền danh truyền xa, lòng dân hướng tới. Vốn thế cục là tuyệt đối có lợi cho bên ta, nhưng chẳng ai ngờ rằng, đến một trận chiến mấu chốt cuối cùng, Lục hoàng tử lâm trận phản chiến (quay súng bắn quân mình ấy), Tứ điện hạ trở tay không kịp, nguyên khí bên ta đại thương, từ đó lần lượt bại lui. Tứ điện hạ vì muôn dân thiên hạ mà lo nghĩ, thỉnh hòa cùng nhị hoàng tử. Cuối cùng, Nhị hoàng tử lên làm Hoàng đế, chính là Hi đế. Hi đế đăng cơ việc làm đầu tiên chính là chu di hết cả nhà Tiếu gia! Còn Tứ điện hạ thì bị đày ra biên giới phía tây nam, ban cho cái vương vị hữu danh vô thực… Thế nhưng…”
Mỗ Thọ chợt quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, “Đó cũng chưa phải là kết thúc! Hiện tại ta đã tìm được Tứ điện hạ rồi, trải qua mấy năm hòa hoãn, thực lực của chúng ta cũng đã khôi phục! Năm năm, không, trong vòng ba năm! Ta có thể phụ tá Tứ điện hạ đoạt lại vương vị! Báo thù rửa hận cho Tiếu gia chúng ta, vinh quang gia tộc! Mẫn Mẫn, không phải cô đã từng nói là tin rằng ta sẽ làm nên nghiệp lớn sao? Phụ tá Tứ điện hạ, chính là sự nghiệp lớn của ta! Là ý nghĩa lớn nhất khiến Tiếu Thọ ta sống ở trên đời này! Cho nên, bất luận Tứ điện hạ làm cái gì, hắn đều là chủ nhân duy nhất của Tiếu gia chúng ta! Là người duy nhất Tiếu Thọ ta nguyện trung thành! Mẫn Mẫn, cô hiểu chưa?”
“Ta hiểu được…” Phải, tôi hiểu được, lại vô cùng rõ ràng.
Chẳng phải chính là Tiếu gia các ngươi công cao chấn chủ, nên mới khiến cho cha của tên đại hồ ly muốn đem các ngươi ra xử lý. Kết quả đại hồ ly không biết xuất phát từ cái tâm lý gì, ngay lúc các ngươi đang nước sôi lửa bỏng lại kéo các ngươi ra. Trải qua một sự giày vò như vậy, các ngươi liền nản lòng thoái chí chống lại cha của đại hồ ly ngược lại đầu nhập vào cái ôm ấp ấm cúng của đại hồ ly.
Sau khi lão hoàng đế đã chết, đại hồ ly đánh nhau với huynh đệ mình, bởi vì đệ đệ của hồ ly làm phản, đơn đả độc đấu biến thành đánh hội đồng, vì thế đại hồ ly thua.
Đây là cuộc chiến nội bộ giữa huynh đệ đại hồ ly nhà hắn, thua cũng không đến nỗi đòi chết đòi sống, một đám người ngoài như Tiếu gia các ngươi mù quáng nhảy vào làm cái gì? Xem đi, Tân hoàng đế vừa mới lên ngôi liền đem gia sản họ Tiêu các ngươi làm nơi trút giận! Đại hồ ly là kẻ chân chính đứng sau hậu đài đến bây giờ vẫn còn vui vẻ đấy! Hiện tại hắn đã trải qua thời kỳ làm phản, dưỡng tốt vết thương cũ, trở nên càng vô sỉ càng hạ cấp, chuẩn bị cùng hoàng đế lão tử bàn tiếp chuyện đánh đấm. Khá khen cho ngươi, ngươi lập tức sáp lại bên người đại hồ ly! Ta thấy coi bộ là ngươi tự muốn thắt cổ…sợ mình sống lâu quá à!
Tiếu Thọ ơi Tiếu Thọ! Ngươi chính là điển hình cho một thế hệ bị nền giáo dục ngu ngốc của phong kiến độc hại a!
“Hôm kia ta tới gặp Tứ điện hạ, hôm nay rời khỏi Tàng Xuân lâu, vốn định dẫn các ngươi đến chỗ môn hạ của Tứ điện hạ nương tựa, ai ngờ lại xảy ra chuyện vừa rồi. Ta nghĩ, việc này chắc phải có nguyên nhân, ta muốn đi thương thảo với điện hạ xem tiếp theo nên định đoạt thế nào? Mẫn Mẫn, cô trước hết cứ an tâm ở lại đây, về phần hai người tỷ muội của cô, ta sẽ sai người chiếu cố thật tốt…”
“Ta không cần!” Muốn tôi an tâm ở lại? Rồi tiện tay chuẩn bị đem tôi đóng gói tặng cho kẻ khác, tôi an tâm thế nào?
“Tiếu Thọ, nếu chủ tử của ngươi cố ý muốn đóng gói ta tặng người khác, nhưng ta lại không muốn, ngươi sẽ giúp ta hay là giúp hắn?”
“Mẫn Mẫn, sao lại tùy hứng như vậy?!”
“Cái này mà là tùy hứng sao? Bảo vệ mình chính là tùy hứng sao?! Không nói đến chuyện tên chủ tử kia của ngươi không có một chút quan hệ nào tới ta, cho dù hắn có là chủ tử của ta, cũng không thể bắt buộc ta làm chuyện mà ta không muốn!”
“Mẫn Mẫn!” Tiếu Thọ lộ ra vẻ kinh hãi, đúng vậy, đúng vậy, có lẽ cho tới bây giờ chưa có ai giáo huấn tư tưởng đại nghịch bất đạo này cho hắn?
“Tiếu Thọ, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, vì sao phải nghe theo lệnh của người khác?! Hắn là chủ tử do đời trước của ngươi nguyện trung thành, ta lại là bằng hữu do ngươi tự mình kết thân! Chẳng lẽ ngươi vì nghiệp lớn của hắn ngay cả ta cũng hy sinh luôn sao?”
“Mẫn Mẫn! Có lẽ điện hạ không bảo người đi làm chuyện nguy hiểm thế đâu! Cô không cần phải chuyện bé xé ra to!”
“Cho dù bây giờ hắn không làm, cho dù là ta chuyện bé xé ra to, ta chỉ hỏi ngươi, nếu một ngày kia chủ tử của ngươi muốn làm hại ta, ngươi giúp ta, hay là giúp hắn?” Tôi khẩn trương giữ chặt ống tay áo của hắn.
Đại hồ ly là một người có dã tâm, nếu lời Tiếu Thọ nói đều là thật, bọn tôi càng không thể ở lại bên cạnh hắn, bởi vì con đường đi tới vương vị, đều là dùng rất nhiều máu và xương cốt mà thành. Đại hồ ly nếu không xứng đáng với một chính trị gia, rồi hắn sẽ lại thất bại, lưu ở bên cạnh hắn, chỉ có con đường chết. Đại hồ ly nếu là một chính trị gia xứng chức, hắn sẽ ở lúc thỏa đáng nhất mới hy sinh người thích đáng nhất, ai có thể bảo đảm không phải ta hay là ngươi? Hoàng đế tiền triều chê Tiếu gia ngươi công cao chấn chủ, chẳng lẽ hiện thời Tiếu Thọ ngươi giúp vua đoạt vị, có chắc là sau khi đoạt được thiên hạ, đại hồ ly hắn sẽ không được chim quên ná, đặng cá quên nơm không?
Cho nên, Tiếu Thọ, van cầu ngươi, đừng lựa chọn hắn.
“Mẫn Mẫn… Ta nghĩ chắc cô có chút hiểu lầm đối với Tứ điện hạ, điện hạ người mặc dù lạnh lùng, đó là bởi vì khi còn nhỏ… Ở chung lâu thì cô sẽ có thể lĩnh hội được hiền đức của điện hạ…”
“Tiếu Thọ…” Nghe được khẩu khí của hắn, kỳ vọng trong mắt tôi nhanh chóng trầm xuống… Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? …Tư tưởng giáo huấn từ nhỏ tựa như ăn cơm, ngủ tự nhiên đến trong đầu, làm sao có thể chỉ dựa vào hai ba câu nói của tôi là có thể thay đổi? Viết tiểu thuyết xuyên qua nhiều như vậy, tất cả mọi người đều đắm chìm ở sầu triền miên trong tình yêu, có ai nhớ rõ sự chênh lệch về tư tưởng hơn một ngàn năm tồn tại làm sao có thể bỏ qua chứ? Chúng ta không hiểu lựa chọn của Nhạc Phi Viên, Sùng Hoán, lại không biết đối với thời đại này tự nhiên chỉ có một lựa chọn duy nhất. Khải hoàn hồi kinh sẽ bị giết, chỉ huy quân lên phía bắc sẽ tạo phúc cho mấy vạn dân chúng, nhưng mà người hạ lệnh lại chính là Hoàng Thượng – là chủ tử của hắn.
Dân chúng thiên hạ. Tánh mạng gia đình. Chủ thượng đời đời.
Cái nào nặng? Cái nào nhẹ?
Tôi sao lại không biết tự lượng sức mình mà tự phóng mình lên tận trời chứ?
Ánh mắt tôi thầm hạ xuống, tay của tôi suy sụp buông ra, vô cùng mệt mỏi khua khua.
“Thôi, cứ coi như ta chưa từng hỏi vậy…”
……
Gió đêm thật sự thật lạnh
Tiếu Thọ lặng lẽ đứng yên tại chỗ thật lâu…
……
Đại hồ ly không cho tôi gặp mặt Thanh Thanh với Tiểu Đào, ném tôi đến một gian phòng ngay cả cửa sổ cũng không có, phải cùng Tiếu Thọ cầm đuốc soi đêm mà nói chuyện, đoán chừng đủ thời gian làm công tác tẩy não…
Đại hồ ly còn vẽ vời thêm chuyện phái một tên thị vệ đến trông coi tôi nghiêm ngặt, càng làm tôi hộc máu chính là: người thị vệ này không ai khác, chính là người áo đen bắt tôi tới, bị tôi ngộ nhận thành Chấp Viễn – soái ca mặt lạnh. Mặt lạnh tâm lạnh miệng lạnh, hỏi mười câu không trả lời, hỏi trăm câu, vẫn không trả lời. Dây dưa cả một đêm, không có kết quả.
Kết quả đến cuối cùng ngoại trừ biết đại hồ ly gọi hắn là Dương thị vệ, ngoài ra hoàn toàn không biết thêm gì về hắn cả.
Vốn cho rằng đại hồ ly nói cho phép theo tôi đi dạo hội chùa chỉ là một câu lời nói đùa, ai ngờ đến sáng sớm hôm nay đã bị hắn sai người ném tôi cùng cả cái chăn lên trên xe ngựa! Lúc tôi còn chưa kịp mở mắt ra hết liền giơ roi giục ngựa chạy tới chợ… Đại ca à, đây mà là dạo hội chùa sao? Ngươi đây là đi sớm về tối mua vé xe lửa đấy à? Lỡ may lúc ấy ngay cao điểm dịp tết rồi sao!
Hiện tại chiếc xe ngựa tốt nhất này đã đi vào Thu Diệp thành, đang chạy tới miếu Thiên Tổ sau thành.
Đại hồ ly đã xem xong một quyển sách, ngồi thẳng người, hoạt động tay chân một chút, bắt đầu có hứng thú nhìn xem tôi cắn hạt thông.
“Nhìn cái gì?” Tôi cảnh giác nhìn thẳng hắn, vất vả lắm mới gom một đống hạt thông đã lột về cùng một chỗ được, lấy tay bảo vệ. “Ta…Ta không cho ngươi đâu, muốn ăn thì tự mình lột đi!”
Đại hồ ly sửng sốt một chút.
Xa phu quất roi có quy luật cùng Dương thị vệ hô hấp đều đặn hơi ngừng lại một chút.
Đại hồ ly nở nụ cười nguy hiểm.
“Nếu…Ta muốn ăn thì cô định làm gì?”
Đồ khốn này! !
Trong nháy mắt, tôi nhanh chóng cân nhắc một chút về ưu thế địch ta song phương đối lập! Cuối cùng buông nắm hạt thông ra, thật không có tiền đồ nói:
“Vậy…Vậy thì ngươi cứ ăn đi .”
Đại hồ ly lại sửng sốt một chút, sau đó không thể kiềm chế được mà cười phá lên! Hắn càng cười càng lợi hại, làm tôi cảm thấy hắn cười cũng không chỉ là bởi vì tôi, bên trong bao hàm rất nhiều điều gì đó mà tôi không biết, có lẽ là điều gì đó đã đọng lại rất lâu…
Hắn cười không ngừng, cười đến ngay cả thị vệ ở ngoài xe cũng không nhịn được ngó vào coi, tôi thật lo lắng hắn cười đến chết mất… Nhìn hắn cười đến nỗi mặt tái nhợt rồi lại đỏ bừng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, không rõ vì sao, tôi bỗng nhiên có chút thương hại hắn. Do do dự dự rót một chén trà đưa tới…
“Này…uống nước đi, coi chừng cười đến đau sốc hông đấy…”
Đột nhiên hắn bắt được cổ tay tôi lôi qua, bị hắn ôm vào ngực, tôi giãy giụa, bị ngăn chận. Đại hồ ly ngừng cười, chăm chú nhìn tôi, thật lâu sau, thở dài:
“Mẫn Mẫn, cô thật đúng là một bảo bối.”
Sau đó liền buông lỏng vòng tay ôm ấp, lại lôi kéo cổ tay tôi, đặt lên động mạch trên tay tôi.
“Có điều, nếu lần sau ta mà biết cô nói với Tiếu Thọ cái gì mà giúp ai không giúp ai, ta sẽ không thể nào giữ lại cái lưỡi bảo bối này của cô đâu.”
Ngón tay của hắn như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua môi của tôi.
Rét lạnh!
Tobecontinued…

Không có nhận xét nào :