Trong căn phòng trắng, thiết bị dinh
dưỡng hình trứng vẫn đứng yên, đoạn cuối hơi gồ lên, sau khi cửa khoang mở ra, nó
vang lên ba tiếng “tút tút tút”, báo hiệu sinh vật bên trong đang chuyển động.
Cảnh tượng quỷ dị ấy làm đám chuột ăn
thịt người phía sau vô cùng khiếp sợ, chúng rít lên rồi chạy trốn khắp nơi. Tia
lửa lóe lên lúc nãy báo cho chúng biết, sinh vật hình người trước mặt này cực
kỳ nguy hiểm.
Lúc tôi bước ra Di Viên, không có ai ngăn tôi lại. Sau lưng chỉ có hai cung nữ mặc thúy sam. Nửa chạy nửa đuổi nói: “Mẫn cô nương, không có lệnh triệu kiến của Hoàng thượng là không đi được”.
Cứ trong hoàn cảnh lộn xộn như vậy, đang lúc tôi đưa cái mặt thối nằm trên cây đại thụ ở hậu viện y quán tìm kiếm nội tâm yên tĩnh, thì cái tên Siêu Siêu không biết sống chết kia cứ như con khỉ loạt xoạt trèo lên cây kéo tôi chạy đến Tây sương!