THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 25
TIẾP CẬN
Trong căn phòng trắng, thiết bị dinh
dưỡng hình trứng vẫn đứng yên, đoạn cuối hơi gồ lên, sau khi cửa khoang mở ra, nó
vang lên ba tiếng “tút tút tút”, báo hiệu sinh vật bên trong đang chuyển động.
Sau đó một bàn tay trắng bệch đưa ra,
trên cổ tay đeo một chiếc máy liên lạc màu xám bạc, thoạt nhìn rất đẹp và tinh
tế. Ngón tay từ từ cong lại, nắm lấy hai mép bồn.
Ngay sau đó là tay kia.
Sau khi thành công tập trung năng
lượng, vang lên tiếng nước ào ào, một sinh vật giống đực tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ
ngồi dậy từ dịch dinh dưỡng.
Ngải Cát ngồi trong dung dịch hơn vài
phút, lúc này trong phòng không có ai xuất hiện. Những người khác đều biết khi Ngải
Cát thức tỉnh luôn đặc biệt vô lý – sinh vật giống đực vừa dậy thường hay nổi
giận, cách xa bọn họ, là quyết định thông minh nhất.
Toàn thân anh đều là nước, mái tóc
nâu ướt đẫm nhỏ xuống từng giọt, có giọt đọng trên ngực, có giọt rơi xuống đất
như mưa.
Bực bội…
Sau một lát cúi đầu nghỉ ngơi, anh
chống hai tay, đứng lên từ dịch dinh dưỡng, nhấc chân vượt qua mép bồn, đứng
vững trên đất. Sau lưng anh còn sót lại một dòng thủy ngân đáng kể, nhưng Ngải
Cát không để ý tới vết bẩn, mà đi thẳng ra cửa phòng.
Khi anh đến gần, cửa trọng lực tự
động mở ra, ngoài cửa là phòng kiểm tra sức khỏe, mấy người Kent trong bộ đồng
phục trắng tôn kính quỳ gối hành lễ, Ngải Cát cũng không quan tâm, thậm chí còn
chẳng thèm đưa mắt nhìn, tiếp tục đi ra.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp
gáp, một người Kent trẻ tuổi đuổi theo, trong tay cầm một cái khăn bông, cung
kính nói: “Ngài Ngải Cát, tôi là Tần Thái Dương, ngài có cần…”
Ngải Cát liếc anh ta một cái, chỉ
thấy một chàng thanh niên mới lớn, mặt hơi đỏ lên, nét mặt ngượng ngùng. Mỗi
đại lĩnh chủ của thành phố thực dân, đều đảm đương trọng trách bảo vệ nhân dân
thành phố, nên việc có nhiều người hâm mộ, cũng không phải chuyện lạ gì. Người
như chàng trai này Ngải Cát đã gặp nhiều rồi, nếu là ngày trước tâm trạng tốt
có thể nói chuyện phiếm với họ, nhưng bây giờ…
Phiền quá!
Ngải Cát đưa tay, mặt Tần Thái Dương
càng đỏ hơn, ánh mắt ngập tràn vui sướng, nhưng ngay sau đó, khi anh ta nhìn
thấy đôi con ngươi Ngải Cát ở cự ly gần, hơn nữa khi ý thức được rằng đôi mắt
thuần trắng vô thần ấy đang nhìn mình “chăm chú”, thì trông anh ta có vẻ mất tự
nhiên.
Dù biết mắt lĩnh chủ Ngải Cát có tật,
nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy vẫn thấy rờn rợn. Khác biệt quá lớn
khiến Tần Thái Dương cảm thấy, lĩnh chủ không phải người Kent bình thường như
họ.
Ngải Cát giựt lấy cái khăn, vứt xuống
đất.
Trong không gian gần như khép kín,
bỗng nổi lên cơn gió xoáy cuồn cuộn, Tần Thái Dương thấy xương cốt như rã cả
ra, ngón đòn này xảy ra chỉ trong thoáng chốc, vài giây sau lại gió êm sóng
lặng, như không xảy ra chuyện gì. Mà trên người Ngải Cát, không còn dính giọt
nước nào.
Anh cười mỉa: “Những thứ thế này tôi
vốn không cần.”
Cái khăn trên đất bị gió xé thành vải
vụn.
Nhóm nghiên cứu sinh trong phòng giám
sát đưa mắt nhìn nhau, đồng cảm – ngài Ngải Cát điên rồi!
Đây chắc chắn là tin tức sốt dẻo của đám
người Đảng Xám thích hóng hớt!
Giống như những loài động vật hoang
dã lên cơn trong kì động dục, với cấp bậc lĩnh chủ người Kent, ở thời kì sắp
chiến tranh, cũng có tính công kích cực cao. Lúc này, Tottenham đã bắt đầu bước
vào giai đoạn đó, mà Ngải Cát khó khăn lắm mới có chút cảm giác thế này.
Mọi người trong phòng giám sát không
khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần giữ nguyên khí thế này, dù phải đối mặt với
Bloody Tottenham, cũng còn có cách.
Ngải Cát đứng trước tủ quần áo tùy
tiện chọn lấy một bộ, mặc vào, sau đó quay lại nói với cái người đang đứng đực
ra: “Khăn che mắt của tôi.”
Tần Thái Dương sửng sốt, bừng tỉnh
vội chạy đến phòng bên kia, tìm cái khăn đeo mắt Ngải Cát quen dùng.
“Ngài, có cần…”
“Không cần.” Ngải Cát ngắt lời anh
ta, trực tiếp lấy khăn che mắt, buộc lại gọn gàng.
Nghiên cứu viên trong phòng giám sát
không khỏi nghĩ thầm, tính tình đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Ra khỏi phòng nghiên cứu, đi thang
máy xuống tầng ngầm.
Khi cửa mở ra, một thế giới màu xám
xuất hiện trước mắt – đây mới đích thực là khung cảnh thành phố trước chiến
tranh.
Lớp thực vật vốn xanh tốt ở tầng
ngoài đã hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp kim loại bảo vệ, bởi vậy mà ánh sáng rất
yếu, nhưng đó cũng là biện pháp bất đắc dĩ, cả hai Đảng đều không muốn chiến
tranh ảnh hưởng đến cấu trúc của thành phố. Dù sao năng lượng của người Kent có
tính phá hủy rất cao.
Ngải Cát vỗ cánh, xuyên qua cơn gió
dữ bay vút lên cao, những chiếc đĩa bay trong không phận của Đảng Xám, sau khi nhận
ra thân phận anh, lập tức tránh đi, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối.
Nơi xa ấy, từ trên cao nhìn xuống,
vùng đất vốn hoang vu bỗng sừng sững một cây đại thụ chọc trời, Ngải Cát biết
đó là tác phẩm của Tottenham. Là thủ lĩnh Đảng Trắng, Tottenham cũng có khả
năng di chuyển không gian hiếm thấy.
Có lẽ ở trên cành cây nào đó, Tottenham
đang nhàn nhã ngồi xem, với vẻ mặt đầy ác ý.
Đúng là làm người khác bực mình.
Ngải Cát sững sờ trên trời hồi lâu
rồi dần tỉnh táo hơn, sau đó, cơn gió phần phật làm anh nhớ ra một vài chuyện.
[Tôi còn tưởng anh quên mất.] Máy
liên lạc trên cổ tay vang lên tiếng Ngải Lệ Toa, [Chúc mừng ngài thức tỉnh,
ngài Ngải Cát. Người Trái Đất ngài nhận nuôi đã trở về, bây giờ đang được bố
trí ở tầng hai khu cứu viện của ký túc.]
“Thật không?” Ngải Cát vỗ vỗ trán, đầu
óc vẫn vô cùng rối loạn, nhất thời không thể tiếp nhận nổi thông tin.
[Sau đó tôi còn phát hiện một chuyện
khá thú vị.]
“Nói luôn đi.”
[Phan Mẫn mang bụi thạch của ngài
về.]
“Cái gì?” Ngải Cát hơi khựng lại, “Cô
ấy còn sống không?”
[Trừ cánh tay trái bị ăn mòn thì mọi
thứ đều ổn.]
“…”
[Kỳ lạ hơn là, hình như năng lượng
bụi thạch bình ổn trở lại, nếu không còn sót lại chút dao động thì tôi còn tưởng
trong tay cô ấy chỉ cầm một viên đá bình thường.]
“Năng lượng bình ổn lại?”
[Đúng vậy, không rõ nguyên nhân. Năng
lượng dự trữ không thay đổi, nhưng sóng năng lượng tỏa ra lại giảm, vậy nên khó
có thể điều tra.]
“Cô ấy… có khỏe không?”
[Người Trái Đất thích được đồng loại
chăm sóc, bọn họ có thể hiểu rõ nhu cầu của nhau. Hơn nữa tôi được ngài phân
phó, đã tìm nhân viên cứu viện thích hợp nhất.]
“Cô ấy là con người, tiếp cận bụi
thạch không thể không để lại di chứng.”
[Viện nghiên cứu cũng thấy rất lạ,
đang chuẩn bị thành lập tổ nghiên cứu về vấn đề này.]
Còn chưa tỉnh táo sau khi chênh lệch
áp suất, Ngải Cát đã gầm lên: “Bảo bọn chúng cút ngay!”
[Điều này rất khó, ngài biết đấy, một
khi bọn họ tìm được đề tài nghiên cứu, thì hệt như ruồi bâu lấy mật, không sao
đuổi đi được.]
“Cô ấy là của tôi!”
[Tôi chỉ có thể nói với họ rằng tính
chiếm hữu của ngài rất lớn, tuy chưa chắc có tác dụng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết
sức để “khai thông” cho họ.]
Phan Mẫn mê man, như đi trong sương
mù.
Có thể ý thức được thời gian đang
trôi, nhưng đầu óc lại tê dại cả, ngay đến việc đơn giản như mở mắt cũng rất
khó khăn, toàn thân như mất hết cảm giác.
Cô mơ màng nhớ mình bị vây trong một
cái hang nguy hiểm, đám động vật kinh khủng lúc nào cũng có thể tấn công cô, vì
thế cô cố gắng tỉnh dậy, bắt đầu giãy dụa không yên. Một bàn tay lành lạnh đặt
lên trán cô, nghe thấy hơi thở vô cùng quen thuộc, cô lại ngoan ngoãn ngủ thiếp
đi.
Khoảng vài tiếng sau, Phan Mẫn bỗng
nhận ra mình nên tỉnh dậy, gắng gượng mãi, rốt cuộc cô cũng thành công phục hồi
tri giác.
Giây phút mở mắt ra, ánh nắng ấm áp từ
cửa sổ chiếu rọi làm người ta khẽ cảm thán, cô nhắm mắt lại, sau đó bình thản
nhìn ra cửa sổ, trên bậu cửa đặt một chậu cây bạc hà nho nhỏ, màu lá non xanh
làm lòng người tươi mát.
Cơn ác mộng trước đó vì thế mà biến
mất.
Đây đích thực là một căn phòng ở, đã lâu
lắm rồi, Phan Mẫn mới được tận hưởng một căn phòng thân thuộc như vậy, có đôi
khi, Phan Mẫn rất muốn phỉ nhổ vào cái gọi là “phong tục người Trái Đất” của
người Kent, thật ra so với căn phòng kiểu hoài cổ hơn trăm mét vuông ấy, cô
thích căn phòng nhỏ bé mấy chục mét này hơn hẳn.
Có thể thoát khỏi cơn ác mộng, thậm
chí tỉnh dậy trên chiếc giường thoải mái như vậy, thật đúng là chuyện làm người
ta cảm động.
Phan Mẫn thử động cánh tay, phát hiện
không còn đau đớn nữa, nhưng đồng thời cũng không thể động đậy, giống như bị tê
liệt vậy. Trong lòng cô lóe lên chút hy vọng, dù sao nơi này cũng là thành phố
người Kent, trang thiết bị điều trị của họ tân tiến hơn người Trái Đất tận mấy
thế kỷ, có lẽ sẽ chữa được cánh tay bị ăn mòn, có khi trong lúc cô ngủ họ đã
chữa xong rồi.
Trong phòng không có ai, Phan Mẫn khẽ
nhích người vén một góc chăn, thấy từ khuỷu tay trái trở xuống đều là băng y
tế, không biết bên trong như thế nào rồi, có hơi thất vọng.
Trong phòng không người, ngoài phòng
lại loáng thoáng tiếng người nói chuyện… Vẫn không khỏi tò mò muốn xem thử,
nhân lúc họ chưa vào, cô trộm tháo băng.
Vương Văn Đạt tâm tình nặng nề, sau
khi đưa Phan Mẫn về nơi an toàn, anh lập tức đưa cô đến một bệnh viện nhân loại
kiểm tra.
Kết quả thật khiến anh thất vọng, nếu
dựa theo kỹ thuật y học của người Trái Đất, cánh tay trái bị ăn mòn nghiêm
trọng như vậy khó có thể hồi phục bình thường.
Nhưng nếu dùng dịch nuôi cấy của
người Kent, có thể sẽ xuất hiện biến dị. Tuy không phải người Trái Đất nào cũng
phát sinh biến dị sau khi dùng dịch nuôi cấy, nhưng vẫn có một tỉ lệ nhất định.
Ở bệnh viện, Vương Văn Đạt đã gặp rất
nhiều trường hợp, có một người Trái Đất sau khi ra khỏi dịch nuôi cấy, tế bào
không thích ứng với thuốc nên sinh tác dụng phụ, mụn lan khắp cơ thể. Sau đó
trở nên thối rữa, không thể chữa khỏi.
Anh chỉ có thể bình tĩnh, tìm hiểu kỹ
càng về đề xuất của bác sĩ.
Chương 26 thần thánh sắp xuất hiện với tít “Ngải Cát cuồng ghen” :v
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét