Vì những câu chuyện hoàn

XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 20

Không có nhận xét nào
NO.20 - TRỐN (HẠ)
CHUYỂN NGỮ: WINDY


Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết liều mạng nghĩ đến việc trở về bên cạnh Tiểu Đào!
Tôi chỉ biết tôi muốn trở về bên cô ấy nắm tay cô ấy trông cô ấy, trông cô ấy, trông cô ấy cho đến khi cô không còn khóc…….
Tiểu Đào, đừng khóc được không, tôi lập tức sẽ trở lại . . . . . .
********************************************
Vì sao chẳng thể tìm ra những đóa hồng không gai?
Vì sao những chàng hoàng tử đã gặp đều không thật sự là hoàng tử?
Vì sao chim xanh của hạnh phúc phải bay cao như vậy?
Vì sao quả táo và vòng tay lại có thể là liều độc dược?
Em chưa bao giờ nghĩ rằng có chàng rồi mà vẫn còn cảm giác sợ hãi cô đơn
Em chợt nhớ đến con búp bê ở bên em trong những ngày thơ ấu
Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành
Vì sau khi trưởng thành thế giới sẽ không có đồng thoại
Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành
Em thà khờ dại và ngốc nghếch mãi mãi
Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành
Khi em trưởng thành em sẽ mất chàng
Vì sao quả cầu thủy tinh không thể nhìn thấu những thay đổi của chàng?
Vì sao kết cuộc không là tiếng cười mà lại đầy nước mắt?
Vì sao những lời ước dưới sao băng chưa bao giờ thành hiện thực?
Vì sao chàng kỵ sĩ anh dũng còn nguy hiểm hơn cả loài rồng?
Hãy cho chúng tôi trở lại trước đây có được không
Niềm vui, cái đẹp của những ngày thơ dại
Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành
Không muốn trưởng thành…..
Con ngựa một đường chạy như điên, không có bất kỳ cản trở nào.
Chúng tôi một chút cũng không dừng lại mà vọt vào cửa lớn của Thiên Tổ miếu, con ngựa bốn vó bay lên trời, lòng như từ trên mây rớt xuống địa ngục…..
“Các nàng ấy ở đâu?”
Tôi nghe thấy chính mình nói, giọng nói thật bức người……
“Tứ điện hạ muốn gặp cô.” Giọng nói của nam nhân phía sau vẫn luôn lãnh đạm.
Tôi đột nhiên xoay người, nhấc chân đạp Dương thị vệ ở phía sau!
Hắn giống như con mèo khổng lồ, nhẹ nhàng lắc mình, linh hoạt xuống ngựa.
“Các nàng ấy ở đâu?”
Tôi ghìm dây cương, nhìn xuống hắn, tuấn mã cưỡi dưới thân cũng bởi vì hàn khí phát ra quanh thân tôi mà bất an cúi đầu đào đất……
Hắn thản nhiên nhìn tôi trong chốc lát, ánh mắt rốt cuộc cũng trở nên mềm mại hơn, nói nhỏ không thể nghe thấy:
“Tây sương phòng.”
Xoay người không chút lưu luyến nào, giục ngựa chạy như điên!
Trong miếu dù có rộng cũng không thể so với đường lớn, lâm viên xa hoa bị ngựa giẫm trở nên hỗn loạn, dọc theo đường đi tất cả hạ nhân đều kinh hô tránh lui, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không quan tâm!
Nhìn thấy Tây sương phòng yên lặng ở phía xa, đột nhiên tôi lại không dám tới gần. Hoảng sợ ghìm ngựa lại, đúng là sợ phải quấy nhiễu sự yên lặng suy tàn kia…….
Hốt hoảng xuống ngựa, đi đến phía sau cây trúc đào ngoài cửa sổ, lại bước từng bước vô lực……
Cửa sổ nhỏ có song điêu khắc ở Tây sương được khép hờ, Tiểu Đào đang ngồi ở trên giường thêu thùa may vá, tựa như lúc trước, tựa như mỗi lần tôi hấp tấp xông vào phòng cô ấy, tựa như mỗi lần tôi vòng quanh cô ấy mà làm nũng…..chỉ có tầng tầng sợi nhỏ quấn trong tay trái chứng tỏ sự thay đổi cảnh còn người mất kia, phía trên có nhiều vệt đỏ tươi chói mắt thế kia, làm cho hai mắt tôi đau đớn, nháy mắt nó bị một loại chất lỏng chua sót vương lấy, tựa như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt thống khổ của nó……
Tiểu Đào thật chăm chú may vá đồ vật kia, , nhìn kỹ đúng là tạp dề mà lần trước tôi cầu xin cô ấy làm.
Tay cô ấy rất không linh hoạt, nhiều lần khâu sai, nhiều lần tháo ra, lại khâu sai, lại tháo ra……Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không nản lòng mà từ bỏ, vẫn chăm chú lặp lại động tác máy móc đơn giản này……
Khâu sai
Tháo ra
Lại khâu
Lại tháo
Lại khâu
Tôi ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, một bước cũng không xê dịch…..Tiểu Đào, cô ấy từng là nữ công giỏi nhất ở Tàng Xuân lâu…….
Lòng tôi bị từng đường kim mủi chỉ khéo léo kia quấn lấy thật chặt, thật chặt!
Nước mắt của tôi không kiềm được, ra sức muốn tìm một nơi chảy ra……
Toàn thân tôi đều run rẩy, gần như đứng không vững……
“Mẫn Mẫn……” Một tiếng thở dài, nhỏ như không thể nghe thấy……
Tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, Thanh Thanh bưng thuốc mỡ băng gạt đứng cách đó không xa yếu ớt nhìn tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, cố sức mở lớn ánh mắt, không để nước mắt vỡ đê mà chảy ra……
Thanh Thanh thở dài một hơi, quay đầu đi, đẩy cửa vào sương phòng.
“Tiểu Đào, đừng may nữa, đến đổi thuốc đi……”
“Đợi một lát nữa, xong ngay lập tức thôi……”
Hồi lâu sau.
Trong phòng không có thanh âm.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng vang thanh thúy của kim may rơi trên mặt đất! Giọng nói cuồng loạn của Tiểu Đào cùng với tiếng khóc không hề đoán trước vang lên……
“Khâu không được! Khâu không……Không được! Ta……Ta khâu không được! Thanh Thanh, làm sao bây giờ? Ta khâu không được! Khâu không được!”
Tôi nghe thấy tiếng vang Thanh Thanh cuống quýt ném đồ vật trên tay, nhanh chóng tiến lên vài bước ôm lấy Tiểu Đào đang run rẩy,
“Tiểu Đào……….?”
Mà Tiểu Đào lại càng không ngừng rơi lệ, càng lặp lại không ngừng: “Ta khâu không được……Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tay của ta không sử dụng được……Làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, từ từ có thể sẽ được, từ từ sẽ được……Không sao cả……”
“Không được, không được, làm sao bây giờ?Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . . Ta ngoại trừ nữ công ra, cái gì cũng không có, cái gì cũng không giúp Mẫn mẫn được…..Cái gì ta cũng không có……..” Cô ấy thất hồn lạc phách khóc, “Chỉ có việc này……Chỉ có việc này……Cũng không làm được…….Không làm được…..Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . . mẫn mẫn có thể không cho ta được theo bên cạnh nàng nữa hay không? Hả? Thanh Thanh? Cô trả lời ta đi……”
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không……”
“Ta……Ta cái gì cũng không có……Ta không giúp được mẫn mẫn. . . . . . Thanh Thanh, cô dạy ta ca hát đi! Cô dạy ta múa đi! Hả? Bây giờ dạy! Bây giờ dạy đi……” Tiểu Đào liều mạng lắc tay áo của Thanh Thanh……
“Ta dạy cho cô ta dạy cho cô, cái gì ta cũng dạy hết cho cô…….”
Tôi ở ngoài cửa sổ rốt cuộc không nhịn được nữa! Nước mắt trào ra! Có ngăn cũng không ngăn lại được……
Toàn thân tôi cũng run rẩy không kềm chế được! Tôi nghe thấy tiếng khóc lớn của mình!
“Tiểu Đào! Tiểu Đào. . . . . . Tiểu Đào. . . . . . Thực xin lỗi thực xin lỗi. . . . . .”
Không nhớ rõ là tôi chạy ào vào hay các cô ấy chạy ra, tôi chỉ nhớ rõ mình kéo chặt Tiểu Đào lại không hề buông tay! Ôm lấy cô ấy khóc òa lên, khóc đến hôn thiên địa ám nhãn mạo kim tinh (*) khóc đến đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy…….
(*Nhãn mạo kim tinh: sao bay đầy trời, chỉ hoa mắt chóng mặt)
Lúc tỉnh lại, không biết đang ở nơi nào, tập trung tinh thần nửa ngày mới hiểu được: cả ngày một giọt nước cũng chưa uống, suốt đêm cưỡi ngựa chạy như điên, hơn nữa lòng đau buồn cực điểm, mặc sức khóc lớn, vậy mà tôi lại ở trong lòng ngực Tiểu Đào mà ngất đi….
“Tiểu Đào…….”
Mới mở miệng, tôi bị giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ…….
“Ta ở đây.”
Bàn tay ấm áp của Tiểu Đào cầm lấy tay của tôi, để đầu tôi dựa vào trong lòng ngực cô ấy, nhẹ nhàng vén tóc mái của tôi lên rồi vuốt ve trán tôi……
Mũi của tôi lập tức truyền đến một hồi chua xót! Trở tay mình lại cầm lấy tay cô ấy,
“Tiểu Đào, về sau cô đừng rời khỏi ta, được không?”
“Được.”
“Vĩnh viễn vĩnh viễn đừng bỏ rơi ta được không?”
“Được…….”
“Tiểu Đào, ta chỉ muốn cô may quần áo thể thao cho ta. Cô có thể chậm rãi mà may, chậm rãi mà sửa, mặc kệ chậm bao nhiêu ta cũng nguyện ý chờ! Bởi vì cả đời này ta chỉ cần mặc đồ cô may cho ta, cho nên cô không được không may cho ta, được không?”
“Được…..” Một giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống trên trán tôi……
“Tiểu Đào…….Ta thích cô nhất, đừng chán ghét ta, được không? Về sau ta nhất định bảo vệ cô thật tốt, không bao giờ….để người khác thương tổn cô nữa, cô vẫn làm bạn tốt của ta, được không…….”
“Được…..Được……Đừng nói nữa, không cần nói nữa, mẫn Mẫn……” Tiểu Đào gắt gao ôm lấy đầu tôi, cả hai người lệ rơi đầy mặt……Thanh Thanh đứng một bên đã sớm khóc không thành tiếng…..
Lại mê man ngủ đi, trên đường hốt hoảng tỉnh lại vài lần, không biết là có phải phát sốt hay không, mọi thứ chung quanh đều không rõ ràng…..
Thanh Thanh Tiểu Đào từng đến thăm tôi…..
Dương thị vệ từng đến thăm tôi……
Tứ điện hạ từng đến thăm tôi……
Tiêu Thọ cũng từng đến thăm tôi……Hắn đứng bên cửa sổ lúc mặt trời ngã về tây, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay như muốn cùng mặt trời lặn mất……
Hắn quay đầu lại nhìn về nụ cười mơ hồ không chân thật của tôi……
Lời nói của hắn rõ ràng rất nhẹ nhưng lại rất đáng sợ:
“Mẫn Mẫn, ta phải đi.” Hắn nói, “Bây giờ ta không bảo vệ được nàng, chờ ta, chờ ta năm năm, nhất định ta sẽ trở về.”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tựa như muốn hôn tôi, cuối cùng lại thở dài một tiếng buông tôi xuống, hắn còn nói chút gì đó, nhưng tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bóng dáng lúc hắn ra khỏi cửa lẻ loi lại cô đơn, thậm chí mang theo một ít sắc thái thê lương….Mông mông lung lung hòa vào trong giấc mộng mà tôi không rõ ràng lắm……
Khi cơn sốt bớt đi đã là hai ngày về sau, từ khi hết bệnh rồi tôi trầm mặc rất nhiều, hầu hết thời gian trong ngày đều ngẩn người, Tiểu Đào cùng Thanh Thanh chăm sóc bên cạnh cũng ngẩn người.
Vết thương của Tiểu Đào dần dần tốt lên, ngón tay bị đứt lìa kia rốt cuộc cũng không nối lại được, mỗi lần nhìn đến bàn tay trái có chút trống rỗng của cô ấy tôi lại đau lòng một hồi, Tiểu Đào muốn giấu đi, tôi lại kiên quyết không cho, bởi vì đây là một sự nhắc nhở ——nhắc tôi phải nhớ thật kỹ:
Tôi còn có người phải bảo vệ, tôi không thể tiếp tục lỗ mãng.
Cho tới giờ tôi có một sự ngăn cách với thế giới này, bởi vì trong lòng tôi, tôi không thuộc về nơi này. Trong lịch sử này tôi chỉ là khách qua đường không đếm xỉa đến thân phận mà thờ ơ quan sát. Cái gì tôi cũng không e ngại, cái gì cũng không trói buộc được tôi, tôi muốn làm gì thì làm, tùy tiện mà chơi đùa, ầm ĩ bốc đồng!
Tôi nghĩ thế giới này hoàn toàn không có quan hệ gì với tôi, nhưng hiện tại tôi đã lầm, quá sai lầm rồi!
Lòng đã sớm bị người bên cạnh trói buộc, nhìn thấy các cô ấy khổ sở, tôi cũng khổ sở, nhìn thấy các cô ấy đau lòng, tôi cũng đau lòng. Nếu vì tôi lỗ mãng tùy hứng mà làm bọn họ bị thương, tôi cả đời cũng không tha thứ cho mình, tôi không bao giờ….là khán giả trong thế giới này nữa, tôi không làm được….
Có lẽ, lúc một đứa nhỏ hiểu được phải chịu trách nhiệm những việc mình đã làm, thì nó đã trưởng thành.
Trưởng thành……
…………………….
……………………………..
Tứ điện hạ phái Tiêu Thọ đến phương bắc theo Lâu tướng quân học cách lĩnh quân, vào ngày thứ ba triệu kiến tôi.
Tôi đợi hắn cho tôi roi vọt hay kẹo ngọt, nhưng trong lòng lại tuyệt không khẩn trương.
Lúc Dương thị vệ dẫn tôi đến, hắn đang ở trong đình dùng bữa tối, Tễ Văn cùng mỹ nữ như mây ở một bên hầu hạ.
Lúc đi vào tôi ngoan ngoãn hành lễ, Thanh Thanh Tiểu Đào đều ở trong tay hắn, bây giờ mà đối nghịch với hắn thì rất không thông minh.
“Ngồi đi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn không nói gì, cả không khí trên bàn cơm cũng ngưng trọng đến dọa người.
Hắn chưa nói cho phép tôi ăn, tôi cũng không dám động đũa, chỉ ngồi thì rất nhàm chán, rất nhanh, tôi liền tiến vào trạng thái ngẩn người.
“Hôm nay cô lại rất ngoan ngoãn.”
“Ừ…….”
“Bây giờ cô cũng biết ai là chủ tử rồi!”
“Ừ……”
“Nếu còn dám trốn, đừng trách ta không khách khí!”
“Ừ…..”
“Nhiều lần trốn đi trốn lại, có phải cô không để ta vào mắt không?”
“Ừ….”
“Ừ?”
“Không ~~~!” Tôi liền vội vã lắc lầu!
“Ta còn nghĩ cô biết cách ngoan ngoãn rồi……Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
Tôi ngồi không nhúc nhích, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Cho tới bây giờ ta chưa từng ngoan ngoãn, về sau cũng sẽ không —–ngươi biết đấy……Thanh Thanh Tiểu Đào đang ở trong tay ngươi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với các nàng, ta sẽ giúp ngươi làm việc. Nhưng ngươi không phải chủ tử của ta, vĩnh viễn không phải—-điểm ấy xin ngươi nhớ cho kỹ.”
Hắn nhìn xuống tôi thật lâu, tôi ngửa đầu nhìn thẳng hắn, không hề dao động, cũng không sợ hãi. Bây giờ tôi mới hiểu được, mấu chốt lúc đàm phán là có khí thế hay không, kỳ thật cũng không phải ở chỗ độ cao.
“Tốt,” Cuối cùng hắn nói, “”Có điều, một ngày nào đó cô sẽ phải đến cầu xin ta làm chủ tử của cô.”
“Người đó nhất định không gọi là Mẫn Mẫn” Tôi thản nhiên nói.
Hắn lại trở về ngồi, tao nhã nhấc đũa.
“Trình độ của cô cũng không tồi lắm, thu dọn một chút, hôm nay phải đến Lạc vương phủ.”
“Ừ.” Tôi mặt không thay đổi trả lời, cái nên tới thì sẽ tới, không phải sao?
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như kinh ngạc với sự thờ ơ của tôi,
“Quý phủ này có thứ gì cô thích, cứ chọn lấy mà mang đi đi.”
Đây gọi là gì đây? Phí an ủi?
“Vậy ta……”
“Thanh Thanh Tiểu Đào thì không được.” Lập tức mở miệng ngắt lời tôi, dừng lại một chút, ngữ khí hắn lại chậm lại, “Để Thanh Thanh theo cô đi, có người quen hầu hạ bên cạnh dù sao cũng tốt hơn. Còn muốn thứ gì khác không?”
“Cái gì trong phủ này đều được?”
“Đều được.”
“Ta đây muốn hắn!”
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngón tay kiên quyết của tôi giơ lên quyết đoán chỉ về Dương thị vệ
Sắc mặt của nhiều người ở đây đều thay đổi, trở nên đẹp mắt nhất phải kể đến hai nam nhân này.
Tôi cười lạnh đứng dậy cáo từ,
“Không được nuốt lời, chuyện này tin rằng ta không cẩn phải nhắc nhở ngài, Tứ ~ điện ~ hạ ~! Ta còn phải lui xuống sắp xếp nữa, Mẫn Mẫn cáo từ đi trước.”
Sau đó không hề để ý đến đủ mọi sắc mặt trong đình, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, hận không thể không bao giờ …..gặp mặt người kia nữa !
“Mẫn Mẫn….Đáng tiếc, cuối cùng cũng chưa ăn được đồ ăn chính tay cô làm…..Về sau không biết còn có cơ hội không……” Tiếng thở dài của nam nhân kia yếu ớt truyền đến, thấp đến gần như kẻ khác không nghe thấy được.
Dưới chân tôi chỉ dừng một chút, liền tiếp tục sải bước về phía trước, đầu cũng không quay lại mà rời đi……
Từ sau khi tạm biệt Tiểu Đào, tôi tựa như một con búp bê không có sinh mệnh, mặt không chút thay đổi mặc cho cung nữ dưới quyền của Tễ Văn loay hoay lui tới:
Tắm, thay quần áo, trang điểm, làm tóc….
Người đủ mọi màu sắc trong gương không phải là Triệu Mẫn Mẫn, mà là cống phẩm tặng cho lạc vương.
Gương mặt của Lạc vương ở trong đầu tôi từ rõ ràng đến mơ hồ, Thanh Thanh đứng trong góc phòng lo lắng nhìn tôi, con đường về sau đi như thế nào? Đấu đá lung tung, hay là từng bước đều kinh động tâm phách?
Cuối cùng lúc một chút ánh sáng bị màn đêm nuốt hết, tôi ở trong ánh nến lay động ở phủ Tứ hoàng tử dùng tư thế phong thái yểu điệu tiêu chuẩn bước lên cỗ kiệu như xe tù.
Thanh Thanh khẩn trương nắm lấy tay tôi, xiêm y quá mức hoa lệ cùng đồ trang sức rực rỡ làm hai gò má tôi ửng đỏ không bình thường, nở nụ cười tự giễu một chút, ăn mặc xinh đẹp sao?
Cái kiệu này cuối cùng cũng đi vào cổng sau Lạc vương phủ thôi.
Mà tôi,
Là một con cờ ngu ngốc được ăn mặc xinh đẹp.
“Khởi — kiệu –!”
Thân mình lay động  một chút, tôi bắt đầu không biết chặng đường của mình…..
Sau khi trưởng thành thế giới sẽ không có đồng thoại
Sau khi em trưởng thành em sẽ mất chàng
Vì sao quả cầu thủy tinh không thể nhìn thấu những thay đổi của chàng?
Vì sao kết cuộc không là tiếng cười mà lại đầy nước mắt?
Vì sao những lời ước dưới sao băng chưa bao giờ thành hiện thực?
Vì sao chàng kỵ sĩ anh dũng còn nguy hiểm hơn cả loài rồng?
Hãy cho chúng tôi trở lại trước đây có được không
Niềm vui, cái đẹp của những ngày thơ dại
Không muốn trưởng thành…..
Tobecontinued. . .

Không có nhận xét nào :