XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 23
NO.23 - CÁI NHÌN CỦA TẾ NƯƠNG (HẠ)
Không nghĩ nhiều nữa, gặp thì sẽ biết. Tôi liền vội gõ cửa, gõ nửa ngày, cũng không có ai đáp, cảm thấy kỳ quái, liền trực tiếp đẩy cửa vào!
Lại bị cảnh tượng bên trong khiến cho sợ hãi nhảy dựng!!
*********************************
Đêm nay Lạc vương phủ có yến hội, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, các cung nữ bưng các loại đồ vật này nọ ra ra vào vào, trong không khí đều là hương vị khẩn trương lại hưng phấn. Đến dự tiệc đều là những nhân vật lớn, Lạc vương vốn rất ít khi chiêu đãi khách nhân đến quý phủ, huống chi một lần chiêu đãi đã chiêu đãi ngay Tứ điện hạ! Toàn bộ nữ quyến trong quý phủ đều vắt hết óc nghĩ cách ăn mặc, chỉ cầu mong trong tiệc tối có thể vẻ vang xuất chúng, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Có điều, kỳ thật trong lòng mỗi người đều rõ như gương sáng, trong yến hội tối nay, người mà mọi người thật sự muốn xem chỉ có một.
Có người xuất phát từ cái tâm muốn săn cái mới đẹp, có người muốn từ việc đó mà phỏng đoán tâm tư của Lạc vương, có người muốn biết chiều hướng của Tứ điện hạ, có người xem xét, có người bị xem xét, có người hăm he muốn hạ mã uy với người khác, có người trăm phương ngàn kế muốn mượn sức đối phương, có người đang diễn trò, có người lại đang xem diễn……Mỗi người đều mang ý xấu khác nhau, nhưng lại vô cùng bình tĩnh mà tô son trát phấn (*) ca múa mừng cảnh thái bình, mà thật sự bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, cũng chỉ có một người…….
(*Tô son trát phấn: giả dối bề ngoài)
Bây giờ, người này đang cùng thị nữ của nàng ở trước gương trang điểm vội vội vàng vàng, tôi ngơ ngác đứng ở một bên, cái gì cũng không giúp được, bởi vì những lời mà các nàng nói ra, tôi nghe hoàn toàn không hiểu……..
“Có đem theo bóng mắt không? Cái màu tím ấy!”
“Trong bao quần áo màu trắng!”
“Lấy ra mau lấy ra mau! Ngươi thấy phối với son môi màu này nhìn được không?”
“Đơn giản quá! Nếu phải biểu diễn thì vẽ khoa trương một chút! Có muốn mang lông mi giả không?”
“Có vẻ như không hợp mấy? Tìm sư phó làm cũng không phải dễ dàng, dùng tiết kiệm chút đi……..”
“Ta please ngươi, Thanh Thanh, buổi tối hôm nay chính là việc sống còn nha! Lúc này không dùng còn đợi đến khi nào?”
“Được rồi…….Nhưng mà, lỡ như Lạc vương không thích kiểu quyến rũ diễm lệ thì sao?”
“…….Cũng có lý, vậy Lạc vương thích kiểu gì?”
“Hỏi thăm một chút chẳng phải là biết!”
Hai người các nàng rất có ăn ý mà đồng thời xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía tôi……Lập tức khiến cho tôi nhớ lại tình cảnh tối hôm qua khi tôi bước vào:
………………
………………………..
Hai người khuôn mặt đắp đầy các lát dưa chuột làm một động tác quỷ dị vặn vẹo trên giường, trong ánh nến lúc sáng lúc tối nổi bật lên vẻ dữ tợn khiến cho người ta sợ hãi……Lúc ấy tôi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt thét lên một tiếng sợ hãi ngã trên mặt đất!
Cô gái trên mặt đắp dưa chuột kia liền hốt ha hốt hoảng chạy tới, luống cuống tay chân nâng tôi dậy, vừa lấy dưa chuột xuống lại vừa giải thích cái gì tôi nghe mà không hiểu, cái gì mà “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Chúng ta đang làm mặt nạ dưỡng da! Đó là yô-ga, yô-ga! Giúp cường thân kiện thể! Ta, ta không nghĩ tới sẽ có người đi vào, thật xin lỗi vì hù ngã ngươi! Thực xin lỗi!” Sau đó lại vội vàng kéo tôi ngồi lên ghế, tự mình đưa chén trà nóng tới nhét vào tay tôi, liên tục nói: “Uống trà cho đỡ sợ! Chớ sợ chớ sợ chớ sợ…….” Lại vừa lấy tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an sau lưng tôi. Khẩn trương dùng đôi mắt tròn tròn lấp lánh nhìn tôi cứ như cún con làm sai chuyện…..
Nàng thật sự là đang nhận lỗi với tôi?
Lần trước lúc Cửu phu nhân nổi giận lại ném mấy thứ đồ đạc, một cái chặn giấy nện vào trán tôi, bầm tím một hồi lâu……Sau đó chủ tử đẩy cửa vào, Cửu phu nhân liền vội vàng sai tùy tùng kéo tôi đứng lên, còn giải thích nhận lỗi với tôi. Tôi nhớ lúc ấy nàng đứng trước mặt tôi, từ trên nhìn xuống nói “Thực xin lỗi” với tôi, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ khinh thị, sau đó nàng nâng vạt váy lên đu đưa trước mặt tôi, rồi lập tức chạy về phía chủ tử…….
Tôi thở dài một hơi, nàng xin lỗi tôi là hẳn vì không biết thận phận của tôi là gì chăng?
“Mẫn Mẫn tiểu thư, nô tỳ là sai sử nha đầu mà Nhậm quản gia phái tới hầu hạ người.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Ừ, có thấy tốt hơn chưa? Hết sợ chưa?” Nàng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tròn tròn long lanh, dùng tay nhỏ bé vỗ về lưng tôi, trong nháy mắt cũng không chần chờ dừng lại, cứ như hành động cho thấy thân phận vừa rồi của tôi chỉ là bình thường như đang nói “Hôm nay thời tiết không tồi”……….
“Tốt rồi……..” Tôi vô thức trả lời, tôi bỗng nhiên cảm thấy cả người cứng nhắc, thử nói lần nữa:
“Tiểu thư, nô tỳ là sai sử nha đầu của người.”
“Ừ, ta đã biết, ngươi nói rồi mà.” Nàng có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi, dường như không rõ vì sao tôi lại nói lại.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, một tay bưng chén trà giúp tôi, một tay giúp tôi thuận khí, động tác vô cùng tự nhiên, ánh mắt như động vật nhỏ còn nhìn chằm chằm tôi, lúc bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm, ngươi sẽ cảm thấy trên thế giới này chỉ có một mình ngươi, mà ngươi lại là người quan trọng nhất……..
Bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu thật đáng yêu, ngọt ngào cười, trên mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt:
“Ngươi biết ta tên là Mẫn Mẫn, nhưng ta còn chưa biết tên của ngươi nha ~”
“……..Nô tỳ tên Tế Nương……..” Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật thoải mái, thật thoải mái.
Chén trà trên tay thật ấm áp, lưng được xoa xoa thật thoải mái, ngũ tạng lục phũ cũng dễ chịu, tôi nghĩ, tôi thật thích Mẫn Mẫn tiểu thư này, đúng vậy, tôi thật thích nàng…….
……………
……………………
Bây giờ nữ hài tử làm tôi cảm thấy thật thoải mái này đang khẩn trương dùng ánh mắt trông mong như cún con nhìn chằm chằm tôi,
“Tế Nương……..Chủ tử nhà ngươi thích kiểu nữ hài tử ra sao?”
“Việc này…….”
“Nói cho ta biết đi ~~ Cầu ngươi ~~~” Hai mắt lấp lánh sao……..
Bị nàng đàng thương hề hề nhìn chằm chằm như vậy, tôi đã không biết mình đang nói cái gì: “Cái đó, hẳn là thoải mái đi?”
“Gì?!”
Sau đó nàng liền chìm trong suy nghĩ vô cùng thống khổ, miệng còn lẩm bẩm: “Thoải mái? Cái gì thoải mái? Ai thoải mái? Là thoạt nhìn thoải mái hay là trên cả thoải mái? (Này này, ngươi là nữ chính đấy, chú ý duy trì biểu hiện thanh thuần giả dối đi ~)
Yến hội đêm đó nàng đến muộn.
Nguyên nhân rất phức tạp.
Việc Nhậm quản gia đổi tên và chuyện Mẫn Mẫn tiểu thư ở ngoại viện gần như là cùng lúc truyền đi khắp toàn bộ phủ, đang đợi trong đình nghỉ mát phía sau, trong một đoạn thời gian ngắn chờ yến hội bắt đầu này, bởi vì cả chủ tử và Lạc Thành đều không ở đây, tại đây trong trời đất nhỏ hẹp này, các phu nhân trong phủ chính là chủ tử! Đây là nơi chiến tranh mà nam nhân không biết, đây là bạo lực dịu dàng.
Các vị phu nhân đem hết sở trường châm chọc, khoái trá trổ tài miệng lưỡi, có mấy lời nói rõ ràng là thập phần khó nghe! Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà bốc hỏa, Mẫn Mẫn tiểu thư lại vần ngồi thẳng lưng tao nhã như vậy, mỉm cười phẩm trà, không vội không tức không mất lễ độ, tự tại cứ như thân ở núi rừng xinh đẹp, chung quanh tất cả đều là tiếng chim hót dễ nghe! Cho đến khi Đại phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười phân phó Thanh Thanh bóp chân cho ả, trong ánh mắt Mẫn Mẫn tiểu thư mới lộ vẻ lo lắng. Mà Thanh Thanh theo bên cạnh tiểu thư đã lâu, lúc này cũng co được dãn được, cung kính hầu hạ Đại phu nhân, từ thái độ đến lễ tiết cũng không thể bắt bẻ!
Nhưng mà, đám nữ nhân này đã đưa ra quyết định muốn ra oai phủ đâu thì sao có thể khiến nàng được lợi? Tam phu nhân giả vờ sảy tay mà hắt tách trà lên người Thanh Thanh, tay Thanh Thanh theo bản năng mà bóp mạnh xuống, Đại phu nhân nổi giận, một cước đạp tới! Đình nghỉ mát vốn được xây trên nước, một cái đá này trực tiếp đá Thanh Thanh rớt xuống ao!
Bọn nha hoàn sợ tới mức thét lên! Mẫn Mẫn tiểu thư cuống quýt gọi thị vệ cứu người, nhưng mà, thế nhưng không một ai chịu di chuyển! Thanh Thanh rõ ràng không nổi lên mặt nước được, nước hồ lại sâu, Thanh Thanh rơi xuống nước, các phu nhân lại ở trong đình chậm rãi phẩm trà. Mọi người đều dùng khóe mắt liếc Mẫn Mẫn tiểu thư, xem ngươi có thể làm thế nào, đúng vậy, ngươi có thể làm gì?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh……..
Trong sự yên tĩnh quỷ dị, Mẫn Mẫn tiểu thư một mình đứng ở mép nước, cả người run lên, Tiếng kêu của Thanh Thanh cùng tiếng nước trong sự yên lặng dị thường chói tai……..
Không có thời gian do dự, Mẫn Mẫn tiểu thư kéo ngoại bào hoa lệ xuống rồi nhảy vào trong nước lạnh như băng đến thấu xương, ngày xưa trong nhà tôi từng bị lũ lụt, nên tôi biết cứu người bị chìm dưới nước có bao nhiêu khó khăn, đúng là tới khi nàng tinh bì lực tẫn mới đem Thanh Thanh gần như hấp hối kéo lên bờ được, tất cả các phu nhân theo thứ tự đứng lê, vạt áo tung bay rời đi!
“Đừng có đến muộn a~ Lạc vương của chúng ta ghét nhất là người khác đến muộn đó!” Cửu phu nhân vui sướng khi người khác gặp họa mà cười nói.
Giày thêu đẹp đẽ của các phu nhân đi ngang qua cánh tay đang gắt gao bám lấy bờ của Mẫn Mẫn tiểu thư rồi tao nhã đi qua, thậm chí không ai giúp kéo một phen.
Mái tóc mềm mại ngắn ngũn của Mẫn Mẫn tiểu thư bị ngâm nước ướt đẫm, ánh mắt sáng ngời của nàng bị tóc mái ướt đẫm ngăn trở, tôi không thấy rõ biểu tình của nàng, tôi chỉ biết một việc, ôm một người đuối nước, nàng sẽ không thể chống đỡ được bao lâu!
Lúc tất cả các phu nhân đều biến mất trên đường nhỏ, tôi bước nhanh tới, vươn tay ra”
“Bắt lấy ta!”
Giúp nàng chẳng khác nào đối đầu với tất cả các phu nhân. Yên lặng lâu như vậy, bộ tôi đã chuẩn bị tốt để cuốn vào việc tranh đấu của các phu nhân sao? Bây giờ nàng đã chật vật như thế, đợi lát nữa ở yến hội tất sẽ khiến chủ tử tức giận, không được chủ tử sủng ái, về sau sẽ không thể sống dễ chịu đâu. Tôi thật sự phải đứng về phía nàng giúp nàng sao? Bị các phu nhân khi dễ chỉ có thể nén giận, hơn nữa tiểu hài tử tính tình khờ dại đơn thuần như nàng, có thể ở trong mạch nước ngầm nhấp nhô được bao lâu? Tôi thật sự phải giúp nàng sao?
Đúng vậy,
Bỗng nhiên tôi rất muốn cười,
Tôi phải giúp nàng!
Tobecontinued. . .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét