KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 02
CHƯƠNG 02
CHUYỂN NGỮ: H2O
“Báo mới.”
Trầm Khánh Khánh còn chưa ngồi xuống, đã
bị người ta ném xuống một tờ báo mở sẵn.
“Xem chưa?”
“Vẫn chưa.” Trầm Khánh Khánh sắc mặt mệt
mỏi, chậm chạp mở tờ báo ra, đập vào mắt chính là ảnh chụp cô trong lễ trao
giải tối qua, chiếc cúp ánh vàng rực rỡ bên cạnh và nụ cười như ý hiếm thấy của
cô.
“Sau khi nhận giải, nữ diễn viên không
thấy bóng dáng, khiến cho một mình quản lý Phi Lâm tôi đây đứng ra ngăn cản
phóng viên tới gần bữa tiệc chúc mừng, giải thích một chút đi, diễn viên của
tôi ơi!”
Trầm Khánh Khánh liếc mắt nhìn tin tức
trên tờ báo, chẳng qua là ngợi khen diễn viên mới như thế nào, cảng Victoria
phong cảnh ra sao, ảnh chụp trên tờ báo thật ra cũng không tồi, vừa khéo chụp ở
góc 45 độ mà cô thích nhất, cô vẫn cảm thấy nhìn từ góc độ này, nhìn cô xinh
đẹp nhất, mất đi một phần chua ngoa, hơn vài phần phong tình quyến rũ. Về phần
những tờ báo khác thì na ná như nhau, tiêu đề đều là diễn viên không thấy bóng
dáng xuất hiện ở bữa tiệc chúc mừng sau nghi lễ trao giải, mà ngay cả cùng ảnh
đế1 chụp chung bức ảnh cũng lại vắng mặt, theo người quản lý nói là
do quá mức mệt mỏi, tâm tình lại kích động, cho nên thân thể không được khỏe
liền quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Ảnh đế1: nam diễn viên
chính xuất sắc nhất.
“Tối qua Ted như phát điên, em ít nhất
cũng phải nói trước với anh ta một tiếng!”
Trầm Khánh Khánh không cho là đúng. Cô
đặt tờ báo sang một bên, thuận tay cầm ly cà phê nhàn nhã uống một ngụm, mới
nói: “Em chẳng qua chỉ thử khả năng ứng biến của anh ấy, xem ra cũng không tệ
lắm.”
“Hừ.” Phía bên kia lạnh giọng khinh
thường nói: “Anh ta đã sớm là quản lý vàng, tất nhiên biết thế nào là tùy cơ
ứng biến.”
Trầm Khánh Khánh gật đầu cho có lệ: “Như
vậy, bất kỳ trường hợp nào anh ấy đều có thể xử lý tốt cả!”
Đối phương dùng ngón trỏ gõ gõ xuống mặt
bàn: “Đừng trốn tránh vấn đề của anh.”
“Việc riêng.” Trầm Khánh Khánh nói ngắn
gọn, rõ ràng.
Ánh mắt đối phương có chút u ám, thế
nhưng từ trước đến nay ánh mắt anh ta đều âm trầm bất định, Trầm Khánh Khánh đã
tạo thành thói quen không nhìn vào ánh mắt ấy nữa, buộc lại mái tóc dài, nói:
“Chúng ta đã thỏa thuận, khi em ký vào giấy bán mình, anh ta cũng không xen vào
việc riêng của em, ông chủ lớn, đã quên rồi sao?”
Phía bên kia lại trầm mặc, chậm rãi nói:
“Liễu Liễu nói muốn gặp em, đêm nay em ở lại đây đi.”
Đây không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh.
Trầm Khánh Khánh vô cùng tao nhã từ trên ghế đứng lên, đi tới cửa, mở cửa, đóng
cửa, từ đầu đến cuối chưa cho một chữ trả lời thuyết phục.
Người bên bàn làm việc nhìn chằm chằm
cánh cửa khép lại một lúc, sau mới khôi phục lại vẻ chuyên chú vào đống giấy tờ
trên bàn.
__________________________________________________________________
“Bà cô của anh ơi, em không định hành hạ
xương cốt già nua của anh đấy hả?”
Trầm Khánh Khánh liếc mắt nhìn Ted bên
cạnh đang giả bộ lau nước mắt, lạnh giọng nói: “Xương của anh rất cứng, không
mệt chết được đâu. Anh bớt nói nhảm đi, lịch trình hôm nay đâu?”
Ted nghiêm túc lại một chút, lục máy
tính xách tay ra, nhìn cái lão đại LCD không
tình nguyện thông báo: “Có rất nhiều phóng viên muốn hẹn phỏng vấn, nhưng anh
biết em không thích, nên anh đều giúp em từ chối rồi! Cho nên chiều nay chỉ có
một sự kiện cắt băng, còn buổi tối tham gia một bữa tiệc từ thiện. Còn có, cho
tới bây giờ, cả lịch trình, nội dung đều ở bên trong, đại khái là có khoảng tám
kịch bản phim đưa đến, kịch bản cũng đều đã nhận. À, đạo diễn Lí Chí Vân có một
dự án phim truyền hình, thật ra có xem hay không cũng không sao cả, không ít mấy
bộ phim điện ảnh này đều là dự án chế tác lớn, em bây giờ chỉ cần tập trung
quay phim “Tuyệt đại phong trần”, nên có thể chọn một bộ để quay vào sáu tháng
cuối năm…”
Trầm
Khánh Khánh xoa cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kịch bản phim anh gửi đến
nhà em, buổi tối em trở về sẽ xem.”
Ted ngẩn
mặt ra, hỏi: “Mạt Ly nói phim truyền hình có thể bỏ lại.”
“Em nói
chưa đủ rõ sao?” Trầm Khánh Khánh lạnh mắt liếc Ted một cái.
Ted bật
người về sau ra vẻ sợ hãi, xem cô giống như nữ hoàng, khúm na khúm núm nói:
“Không
dám! Không dám! Anh sẽ cho người mang đến.”
Trầm Khánh Khánh bây giờ mới hài lòng
quay đầu lại, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Bữa tiệc tối nay khoảng
mấy giờ thì kết thúc?”
“6h bắt đầu, anh nghĩ 9h có thể kết
thúc.”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày: “Quá muộn,
tìm cho em cái cớ, 7h em sẽ rời đi.”
Khóe miệng Ted run rẩy một chút: “Bà cô
của anh ơi, đêm nay em là nhân vật chính đó…”
Trầm Khánh Khánh lãnh đạm hừ một tiếng,
Ted lập tức im miệng, như bị người ta nện vào ngực đến hộc máu: “Xương cốt già
nua của anh có thể duy trì được mấy năm nữa đây?”
Bên trong xe yên tĩnh lại, chiếc xe màu
trắng có rèm che vững vàng chạy nhanh trên đường lớn, ánh nắng tháng tư vẫn
chưa gay gắt, xuyên qua cửa kính xe mơ hồ có thể thấy vật sáng trên bầu trời,
nhưng bị một tờ giấy lọc ánh sáng chặn lại, nên không còn sức mạnh. Bây giờ là
giữa trưa, vẫn chưa đến lúc trời tối, chờ thêm buổi chiều, mặt trời mới có thể
dần dần thu lại tầng ánh sáng đang tàn phá bừa bãi (肆虐 nguyên văn nó là thế đấy), hướng tới
bình lặn, rồi cuối cùng lặn phía tây.
Lúc đầu mọc
lên từ phía đông, cuối cùng là đêm đen thay thế.
Vòng tuần
hoàn ấy, cũng giống như vòng tuần hoàn của một ngôi sao trong làng giải trí, từ
một người vô danh tiểu tốt, sau đó như mặt trời lúc 7, 8h sáng - từng bước làm
khán giả quen mặt. Cơ hội luôn luôn như vậy, nếu nắm chắc liền trở thành ngôi
sao chói mắt, địa vị cao tận bầu trời, nhưng cực thịnh tất suy2,
xinh đẹp tao nhã cũng nhanh chóng mà tàn lụi, chỉ có người có năng lực mới có
thể ở trên cao được vài năm, có vài người tưởng như sao đổi ngôi, nhưng cũng
không thể thoát được quy luật ấy. Chẳng qua chỉ có ít người có thể kéo dài số mệnh
sống trong làng giải trí lâu hơn một chút.
Cực thịnh
tất suy2: câu này xuất phát từ nguyên
lý của Thái Cực Đồ (còn gọi là vòng tròn bát quái) Cực
thịnh thì suy, thể hiện ở mỗi phần khi đạt đến độ cực đại thì xuất hiện yếu tố
đối lập ngay trong lòng, và phần đó sẽ phát triển dần.
Cô bây giờ
giống như mặt trời giữa trưa, hào quang chói mắt, nhưng chưa phải rực rỡ nhất,
cô không phải người oai phong một cõi như nhân vật ấy, cho nên, cô còn một đoạn
đường rất dài, mà nó so với bước đầu khởi nghiệp cũng chẳng dễ dàng hơn bao
nhiêu.
Tuy hiện
tại thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở, nhưng khi thời vận đã tận, cũng vẫn dần
dần biến mất, không thể định trước.
Nhưng Trầm
Khánh Khánh cũng chẳng phải người dễ thỏa mãn như vậy, trong cái vòng
luẩn quẩn
này cô chỉ biết phóng tầm mắt nhìn xa hơn, cho dù có phải dùng hết thủ đoạn,
cũng tuyệt đối không để lộ mưu đồ.
Ted lén
lút quan sát bà cô sắc mặt đang trầm xuống, vẻ mặt âm u vẫn không thể nhìn ra
cái gì, nghĩ lại bản thân hôm qua vô tình bị vứt bỏ, đem một người làm lá chắn
thịt, thật thấy uất ức, nhịn không được oán trách: “Em muốn về thì cũng nên báo
trước cho anh, tốt xấu gì cũng để anh chuẩn bị tâm lý. Hôm qua anh còn tưởng em
gặp chuyện gì không hay, mới nhận giải xong đã bị giết diệt khẩu.”
Lén liếc
mắt một cái, thấy bà cô vẫn không có phản ứng gì, vì vậy mà lá gan lớn thêm
không ít, tiếp tục nén giận nói: “Anh biết hôm qua là sinh nhật người đó, chỉ cần
em nói anh sẽ giúp em sắp xếp, dù sao vẫn tốt hơn em, một người vội vội vàng
vàng, nhỡ ra bị thợ săn ảnh chụp được rồi lại mang theo một đống phiền toái…”
“Em không
nhớ hôm qua là sinh nhật ai cả.” Trầm Khánh Khánh liếc một cái khiến Ted còn
chưa nói xong, lời muốn nói ra gắng nuốt vào trong bụng.
Ted trợn
tròn mắt, thầm oán hận hành vi nói dối của bà cô một phen, xem như đã đạt được
mục đích, nên cũng không nhiều lời nữa.
Không có
biện pháp, mọi người đều nói Trầm Khánh Khánh khéo léo, tao nhã lại quyến rũ,
nhưng thực tế cô lại là một chủ nhân khó hầu hạ, mắng người đến khi người muốn
nhanh chóng vào quan tài. Mặc dù, ở phía trước cô còn một nhân vật cùng cô
ngang tài ngang sức, loại nước đắng này chỉ có một mình người tiết kiệm như anh
mới nuốt.
Xe dừng lại,
Trầm Khánh Khánh không xuống xe, cô nhìn ra ngoài, hỏi: “Trưa hôm nay ăn gì?”
“Món Nhật."
Trầm
Khánh Khánh bĩu môi, không hài lòng: “Có phải lại là thứ hôm trước đã ăn rồi không?”
“… Lần
trước em nói ăn ngon, nên anh nghĩ em muốn ăn lại nữa.”
“Em hôm
nay không phải là em hôm trước! Lái xe, đi nhà hàng Italy phía trước.”
Ted không
dám có ý kiến, chỉ thấy kỳ quái là hôm nay sao cô ấy lại tức giận lớn như vậy.
Trầm
Khánh Khánh khi không vừa ý, bình thường chỉ là tìm người xả giận, chọn xương cốt
trong trứng chim chính là trò hay sở trường của cô, gặp nạn nhiều nhất cũng là
anh.
Quen biết
cô ít nhất cũng 5 năm, tính cách của cô, Ted không dám khoe khoang là nhìn thấu
hết, bởi vì còn có ông chủ cấp trên của anh, nhưng cũng xem như biết được một
phần. Mỗi cái nhăn mặt nhíu mày của cô, anh đều có thể phân biệt rõ là đau dạ
dày hay đau đầu, hoặc chỉ đơn giản là nhìn ai không vừa mắt. Mới vừa đạt được một
chiếc cúp giá trị, người bình thường chắc chắn phải hưng phấn vài phần, loại việc
này hắn cũng biết, thái độ khác thường của Trầm Khánh Khánh, có lẽ do đêm qua
lúc về đã gặp chuyện gì không vui.
Ted là
người quản lý vàng cũng có lý do, thứ nhất là bí mật có thể biết nhưng không thể
tiết lộ.
________________________________________________________________
Quý Hàm từ
phòng phẫu thuật đi ra, ca phẫu thuật này thật sự khiến cho hắn phải tập trung
cực độ, khi thả lỏng lại toàn thân đều đau nhức. Tiếu An ở phía sau bắt kịp,
đưa anh một ly nước: “Vẫn đến phòng bệnh nữa sao?”
“Ừ.”
“Em đã
xem qua, không có vấn đề gì, nếu không hôm nay hãy về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.”
Buổi sáng
hôm nay Quý Hàm đến bệnh viện với sắc mặt không được tốt lắm, sau một hồi phẫu
thuật, vẻ mặt anh cùng chiếc áo khoác trắng cũng sắp hòa thành một màu, nhìn
qua càng giống bệnh nhân. Tuy lo lắng, nhưng Tiếu An biết là Quý Hàm sẽ không
thay đổi quyết định.”
“Bác sĩ
Quý, cái này tặng anh.”
Quý Hàm
cúi đầu, vừa thấy đã nói: “Đây là?”
Tiếu An mặt
đỏ ửng: “Quà sinh nhật. Tối qua em định lúc về thì tặng cho anh, nhưng anh lại
đi quá vội.”
Quý Hàm
cũng không chú ý tới cô, sau đó chỉ nói cảm ơn.
“Không cần
cảm ơn.” Mặt Tiếu An càng đỏ hơn, lại có chút vội vàng nói: “Là một chiếc
áo sơ mi,
nếu kiểu dáng anh không thích thì có thể đi đổi, hóa đơn vẫn đều ở bên trong.”
“Tiếu An
không biết bác sĩ Quý không mặc áo sơ mi sao?”
Tiếu An sửng
sốt, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Trịnh tiêu sái từ bên hành lang phòng bệnh bên kia
đi tới. Đúng vậy, là nhẹ nhàng, cả khoa thậm chí toàn bộ bệnh viện này anh ta
được mệnh danh là nam bác sĩ đệ nhất cợt nhã, đi đường mang theo phiêu dật, làm
cho người ta cảm giác nhẹ nhàng muốn lên tiên.
Tiếu An
trong lòng căng thẳng, xấu hổ hỏi: “Thật sao?” Ánh mắt lo lắng nhìn Quý Hàm.
Quý Hàm
trừng mắt liếc Trịnh Thị một cái, quay đầu lại nói với Tiếu An: “Không có gì,
không cần để trong lòng.”
Tiếu An
nhất thời há hốc miệng, hóa ra thật sự không mặc áo sơ mi, cô có cảm giác khóc
không ra nước mắt, cái áo này chính là do cô chọn cả một tuần lễ, vì muốn giành
dụm khoản tiền để mua, đã xin khoa sắp xếp cho tăng ca buổi sáng.
“Sao lại
không mặc vậy? Bác sĩ Quý mặc áo sơ mi rất hợp mà!”
Trịnh Thị
vội vàng giải thích: “Không có cách, có người không thích thôi!”
“Sao?” Tiếu
An nghe không rõ.
Quý Hàm
dùng chút sức lực mạnh tay đẩy Trịnh Thị vào văn phòng, quay lại nói với Tiếu
An: “Em đi kiểm tra lại tình hình bệnh nhân phía dưới, một lúc sau tôi sẽ tới.”
Tiếu An
thật nghe lời, liền đi ngay.
“Sao cậu
lại ra tay nặng như vậy chứ!” Trịnh Thị làm bộ như rất đau dốc sức xoa xoa bả
vai.
Quý Hàm
nhìn cũng không nhìn anh ta, một mình ngồi xuống lật xem bệnh án.
Trịnh Thị
không ngại bị lạnh nhạt, tiến đến bên Quý Hàm, hạ giọng bên tai anh hỏi: “Thế
nào? Tối hôm qua có phải Trái Đất đụng vào sao Hỏa?”
Quý Hàm bấm
chiếc bút nhỏ trên tay, cũng không để ý tới anh ta.
“Chẹp chẹp,
tôi ngửi được mùi thuốc súng rồi! Chàng trai cậu không phải nghẹn, bằng không
trong bụng sinh ra nội thương phải tìm vương gia kia chữa thương, anh ta xuống
tay cũng thật ngoan độc đó!”
“Miệng cậu
hôm nay vô cùng thối.” Quý Hàm đen mặt cắt lời anh ta.
Trịnh Thị
vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, xoay người ngồi lên trên bàn, thuận tay với một
tờ báo đứng lên đọc: “Vừa được nhận giải thưởng Kim Tôn dành cho nữ diễn viên
xuất sắc nhất, nữ diễn viên Trầm Khánh Khánh cũng không xuất hiện ở hiện trường
buổi tiệc chúc mừng, theo người quản lý tiết lộ rằng mấy ngày nay cơ thể cô mệt
mỏi, đạt giải thưởng làm cô kích động quá mức, nên đành phải về khách sạn nghỉ
ngơi trước, đáng tiếc không trả lời phỏng vấn… Tối hôm qua tôi có phải hoa mắt
không nhỉ? Sao lại thấy đại minh tinh xuất hiện ở thành phố J?”
Sắc mặt
Quý Hàm trắng thêm vài phần, liếc nhìn vào tờ báo trong tay, ảnh chụp Trầm
Khánh Khánh một thân váy đỏ đâm vào mắt anh, khiến anh đau đớn.
“Cô ấy đặc
biệt trở về vì sinh nhật cậu. Nghĩ cậu đang làm phẫu thuật nên lúc đó gọi cho
tôi, người ta chạy vội từ sân bay đến bệnh viện, cũng không ngượng ngùng đến
nơi rồi gọi điện cho tôi, không ngờ rằng cậu đang vui vẻ ở KTV.” Trịnh Thị giống
như đang nói một mình.
Quý Hàm rời
mắt khỏi bức ảnh, nhìn chằm chằm vào bệnh án một lúc, cuối cùng lạnh lùng nói:
“Cô ấy chỉ là trở lại lấy đồ vật này nọ, không hơn.”
~ Tác giả
nói ra suy nghĩ của mình: truyện mới khai trương, xin bao dưỡng ~
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét