HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 49
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Sau một trận đốp chát, phòng động cây rung.
Tôi, Vượng Trạch cùng Trương Thế Nhân ôm đầu gối ngồi song song với nhau ở khu vực an toàn, xem Mặc Ngọc Kỳ Nhi lúc thì bay lên mái nhà, lúc thì lại treo trên ngọn cây. Ánh trăng sáng tỏ, hai thân ảnh một trắng một đỏ ở trong sân bay tới nhảy lui nhìn rất đẹp mắt, chỉ sát phong cảnh duy nhất là Kỳ Nhi thở hổn hển, giơ cao vũ khí chính là cây chổi lớn của nhà Trương Thế Nhân.
Tôi nói: “Trương đại phu, chổi nhà ông thật sự là dùng để quét rác sao? Sao Kỳ Nhi chỉ quơ đại mấy cái, mà trong viện của ông nào là vại này, bình này, còn có vô số thảo dược đều không còn một mảnh thế?”
Lão Trương đau lòng mà lau vuốt hàm râu dê, còn chưa kịp lên tiếng, tiểu ngu ngốc lần thứ ba từ chính giữa hai người bị đá ngược trở về. Vượng Trạch vô cùng cẩn thận mà dịch khỏi vị trí, vừa không làm xúc phạm đến lòng tự trọng yếu ớt của chủ nhân, cũng không gây tổn hại cho cái đuôi của mình.
Tôi bình tĩnh nâng tiểu ngu ngốc dậy, hỏi: “Tiếp nữa?”
Khuyên can không phải là chuyện tiểu ngu ngốc, ba người bọn họ, võ công ai cao ai thấp tôi không nhìn ra, bất quá tôi cũng nhận biết được, tiểu ngu ngốc cắm ở giữa hai vị si nam oán nữ đang tức giận ngút trời, không nỡ đả thương Văn Mặc Ngọc, lại hạ quyết tâm ngoan cố làm vướng chân Kỳ Nhi, vì thế, khuyên can liền biến thành bị đánh một cách danh chính ngôn thuận.
Thấy lần này tiểu ngu ngốc bị đá trở về, trên mặt lại còn bị thương, tôi nhất thời nổi giận, đứng dậy mắng to: “Các ngươi quá đáng lắm rồi, đến cả mặt của tiểu ngu ngốc mà cũng đánh nữa hả?”
Vượng Trạch thấy thế, cũng lấy lòng mà liếm liếm mu bàn tay của tiểu ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc một tay xoa đầu tôi, một tay vuốt vuốt cái đầu sói của Vương Trạch tỏ vẻ an ủi, dùng bộ dạng cứ như “Thấy các ngươi hòa thuận sống chung với nhau ta rất vui” nói: “Trương đại phu, đây là sân của ngươi, ngươi không lo lắng sao?”
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, “Lão phu cũng lực bất tòng tâm rồi! Ai bảo lão phu không biết võ công chi, ai ~~”
Tôi với tiểu ngu ngốc không hẹn mà cùng đen mặt, bên kia Kỳ Nhi và Văn Mặc Ngọc cũng đã đánh từ mái nhà xuống tới mặt đất, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Kỳ Nhi đang giơ cái chổi thế mạnh như chẻ tre bổ về phía Văn Mặc Ngọc, cửa phòng lại kẽo kẹt một tiếng mở ra. Một cái gì đó mềm mềm nhu nhu lóe lên, Kỳ Nhi thu lực không kịp, Văn Mặc Ngọc nhẹ nhàng lướt người sang, tôi chỉ nghe bốp một tiếng, Văn Mặc Ngọc đỡ thay cho tiểu bánh ú một kích rất mạnh.
“Kỳ Nhi!” (Kỳ Nhi nhóc nhé!)
Tôi hét lên mà chạy ào tới, đón lấy Kỳ tiểu tử trong lòng Văn Mặc Ngọc, hô to thất sách. Hóa ra, hai người đánh nhau, tôi mải lo xem diễn, chỉ nhớ rõ thuốc của Mẫn Đạt Vương tử uống có tác dụng trấn tĩnh, không dễ thức giấc, lại quên mất trong phòng còn có cục thịt này. Nếu không phải mới nãy có người ra tay kịp lúc… Tôi nhìn sang khóe miệng của Văn Mặc Ngọc đang tràn ra tơ máu, trừng mắt sẳng giọng với Kỳ Nhi: “Ngươi ấy cũng hung dữ quá rồi!”
Kỳ Nhi bị một kích như vậy, cũng dừng tay lại. Vứt cây chổi sang một bên chạy tới xem xét Kỳ tiểu tử, dậm chân nói: “Ta làm sao biết quả dưa ngốc này lại xuất hiện chứ!”
Kỳ Nhi lấy tay ấn ấn vào ót của Kỳ tiểu tử, cuối cùng tiểu bánh ú mới tỉnh lại, móm móm miệng, không nhịn được, nhào vào trong ngực tôi khóc lớn: “Nương…” thuận tiện cọ nước mắt nước mũi lên người tôi.
Tôi ôm lấy tiểu bánh ú vừa khuyên vừa dỗ, Văn Mặc Ngọc vẫn đang trầm mặc bỗng “phóc” một tiếng, phun ra một ngụm máu. Tôi run lẩy bẩy, cũng may Kỳ Nhi dù vẫn luôn đi theo tôi, tôi không từng hà khắc với cô ấy, bằng không đã sớm bị đánh thành than tổ ong. Kỳ Nhi chớp mắt nói: “Ta chỉ mới có dùng bảy phần công lực, không ngờ là người lại bất lực như vậy?”
Văn Mặc Ngọc nhíu nhíu mắt phượng, hừ nhẹ không nói.
Tiểu ngu ngốc sờ sờ cái mũi, giải thích nói: “Lần trước Liêm Nhi đại náo hôn lễ, Mặc Ngọc bị tống vào Tông Nhân Phủ.”
Tôi giật mình, không đáp lại. Nói vậy, lúc ấy tôi chỉ bị nhốt ở Mục vương phủ, cũng không bị ai tới khảo vấn là tốt lắm rồi, e rằng cũng là nhờ điểu lão đầu và tiểu ngu ngốc ở giữa hòa giải, chỉ tội cho Văn Mặc Ngọc, chịu nổi khổ da thịt.”
Tôi phỉ nhổ nói: “Huyền Nguyệt cũng quá đáng thật, ngươi vì hắn mà đào hôn, ngươi vào Tông Nhân Phủ hắn cũng lại không đi cứu ngươi!”
Nói xong, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống. Gió lạnh thổi qua, thổi đến nhánh tàn lá héo, cục thịt nhỏ trong ngực vốn đã đi vào giấc ngủ cũng cảm nhận được bầu không khí bị kiềm nén, bẽn lẽn mà gọi “mẫu thân”. Tôi hôn tiểu bánh ú, đoạn ngẩng đầu lên, mọi người vẫn dại ra bất động y nguyên.
“Các người sao vậy?”
Kỳ Nhi dẫn đầu hít thật sâu vào một hơi: “Tỷ làm sao nhận ra được là Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc có vấn đề?”
?? Bọn ngươi đều nhận ra được, thì sao ta lại nhìn không ra?
Trương Thế Nhân ra vẻ thâm trầm mà vuốt vuốt râu: “Mặc Ngọc à Mặc Ngọc, ngươi còn nói ngươi không thật lòng, kẻ ngốc nhất trong Mục vương phủ mà cũng nhận ra được manh mối.”
(╰_╯) Trương Thế Nhân, ông muốn chết thật à!
Tiểu ngu ngốc gượng cười nói: “Liêm Nhi, không tệ không tệ, có tiến bộ!”
Câu này nghe sao mà cũng chói tai quá thế?
Kỳ Nhi nói: “Cho nên nói, Văn Mặc Ngọc, đừng trốn tránh sự thật. Ta thừa nhận, Ô bố Lạp Thác ta thích Huyền Nguyệt là thật, đời này không phải hắn thì không lấy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngầm giở trò, lấy binh lực Hạp Hách uy hiếp Huyền Nguyệt, có chuyện gì cũng đều phải cạnh tranh công bằng, mấy ngày nay ngươi trốn cái gì?”
Văn Mặc Ngọc vùi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị che ẩn ẩn mờ mờ dưới tóc nhìn không rõ lắm.
“Ai bảo… cạnh tranh công bằng với ngươi hả? Ta chỉ là tôn sùng tổ nghiệp, phụ tá minh quân. Ta với Huyền Nguyệt, chẳng qua là quân thần; Huyền Nguyệt với ta, cũng chỉ là phụ mệnh.”
Vừa dứt lời, bọn tôi đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh thủy tinh vỡ nghe thanh thúy, ngọc bội cầm trong tay Huyền Nguyệt bị bóp nát vụn.
Ánh mắt sáng quắt, một Thất điện hạ lúc nào cũng thích đùa giỡn bỡn cợt, bộ dạng luôn gian trá xảo quyệt hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt đau lòng thế này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc Nhi, đây là những gì ngươi nói đó à.”
Dứt lời, Huyền Nguyệt phất tay áo định đi, lại bị Trương Thế Nhân gọi chặn lại, không nhanh không chậm móc một tờ giấy từ trong người ra nói: “Mặc kệ là người yêu cũng tốt, quân thần cũng được, dù sao Mặc Ngọc với công chúa cũng đều là người của ngài, vậy cảm phiền Thất điện hạ ký tên vào đây trước, bồi thường lại tổn thất của cái túp lều này cho ta đã.”
Trố mắt đứng nhìn.
Quả là gừng càng già càng cay, Trương Thế Nhân thật đúng là cẩn thận, kỳ thật tôi rất muốn hỏi, ông viết tờ đơn này khi nào thế?
…………
Thế cục hỗn loạn.
Tôi cảm thấy, bọn người tiểu ngu ngốc đang ở trong tình thế không tốt.
Mặc dù Kỳ Nhi có nói rõ sẽ không lấy binh lực Hạp Hách quốc ra uy hiếp Huyền Nguyệt thành thân, nhưng không có cam đoan thực sự, tôi tin rằng Hạp Hách Đại Hãn sẽ không ngốc đến mức đi trở mặt thành địch với Lạc Diên đế, hỗ trợ bọn người miệng còn hôi sữa như Huyền Nguyệt với tiểu ngu ngốc. Mà bên kia, còn có một phiền toái lớn.
Ô bố Mẫn Đạt chống lại lệnh cha mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị vua tương lai, nếu lỡ hắn biết tôi là hàng giả, lại gả cho thủ hạ của Huyền Nguyệt, có khi nào giận quá ảnh hưởng đến chính sự không? Chuyện này ngày nào chưa được giải quyết, là ngày đó tôi không được an bình. Khoảng thời gian này, tôi vì chăm sóc cho Mẫn Đạt Vương tử và tiểu bánh ú, nên vẫn ở lại nhà của Trường Thế Nhân, cùng tiểu ngu ngốc hẹn hò một cách lén lút, Văn Mặc Ngọc vẫn trốn Huyền Nguyệt, cũng hay đến quấy rầy lão nhân gia tôi, Kỳ Nhi ở Hoài vương phủ cũng rất buồn chán, ngoại trừ tìm tôi và tiểu ngu ngốc nói chuyện phiếm ra, cũng hay cùng Văn Mặc Ngọc thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Trương lão đầu thì lại cái gì cũng không nói, chỉ vuốt râu cười vui sướng khi người khác gặp họa…
“Nàng thất thần.”
Muỗng run lên, sánh đổ một miếng thuốc. Tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra, mình đang bón Mẫn Đạt Vương tử uống thuốc, cố gượng một nụ cười: “Xin lỗi, chắc tại tối qua ngủ không ngon”. Trương Thế Nhân lừa của tôi một đống bạc, nhưng lại thật quá keo kiệt, giường trong phòng khách nhỏ chút xíu, làm hại tôi với tiểu ngu ngốc có làm chuyện gì gì đó cũng không thuận tiện, cho nên lời này cũng coi như là lời nói thật.
Ô bố Mẫn Đạt cười cười với tôi, dưới bàn tay diệu thủ hồi xuân của Trương Thế Nhân, độc của hắn đã được giải hết, làn da đen thui cũng trở nên khỏe mạnh.
“Mấy ngày nay thật vất vả cho cô rồi, ban ngày vừa phải hầu hạ cho ta với Kỳ Nhi, buổi tối còn phải đi tìm hắn.”
Tôi cười ha ha lắc đầu: “Không phiền không phiền!”
Thôi cười, tự bản thân cũng phải trợn tròn mắt.
“Tìm, tìm ai?”
Ô bố Mẫn Đạt đoạt cái bát trong tay tôi, uống hết một hơi, đau khổ mà cắn răng nói: “Ta biết, cô không phải là Tố Tâm.”
“…”. Thật xin lỗi Tố Tâm, thật xin lỗi Huyền Nguyệt, ta thật sự là không diễn được một Tố Tâm hiền lương thục đức. Có điều là nếu biết rồi cũng tốt, sớm hay muộn giấy cũng không gói được lửa.
Ô bố Mẫn Đạt xốc chăn lên, cũng không đợi tôi đỡ, dùng sức đứng dậy, đoạn ở trong phòng duỗi người thư giãn tay chân xong mới nói: “Độc của ta đã giải xong, vết thương trên người đã khỏi, cũng nên tỉnh mộng rồi.”
Tôi trầm mặc, trách không được, mấy ngày nay bại lộ nhiều như vậy, đến cả tiểu bánh ú cũng nhận ra, còn cái vẻ mặt say mê của Vương tử hắn. Hóa ra, chỉ là do hắn đang tự lừa dối mình, để tôi bồi hắn cùng nhau diễn trò.
“Tố Tâm nàng…”
Ô bố Mẫn Đạt lấy tay ngăn tôi lại, con ngươi sâu lắng, mang khí chất vương giả.
“Liêm Chi, mấy ngày nay phiền cô rồi, hy vọng cô đưa lại cho tôi thứ đó.”
Tôi có ngốc cũng biết Mẫn Đạt định làm gì, lấy từ trong người ra một sợi tơ hồng, đặt vào trong tay hắn. Ô bố Mẫn Đạt chỉ lo nhìn sợi dây trong tay tôi, hầu kết lên lên xuống xuống chỉ là không phát ra tiếng. Tơ hồng này, tôi tìm được trong áo của Tố Tâm sau khi tỉnh lại, lúc đó chỉ cảm thấy thích nên mới giữ lại, giờ mới biết, đây đúng là tín vật quan trọng nhất của hai người họ.
Chẳng qua, cho dù tơ hồng này có là giả đấy, thì làm sao? Người mà Ô bố Mẫn Đạt nhớ nhung đã mất rồi.
Tôi nói: “Nếu Mẫn Đạt Vương tử đã hiểu rõ trong lòng, vậy có tính toán gì không?”
Ô bố Mẫn Đạt cẩn thận cất sợi tơ hồng, xong rồi mới hồi phục lại cảm xúc mà nhìn tôi nói: “Còn phiền cô giúp ta gọi “ngốc muội” và Thất điện hạ tới đây.”
“Được”.
…………
Ô bố Mẫn Đạt, An Lăng Tiêu, Văn lão gia tử, Huyền Nguyệt, tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc, mấy nam nhân đóng cửa phòng, chen chúc trong căn phòng nhỏ xíu của Trương Thế Nhân không biết đang mưu đồ bí mật gì. Tôi với Trương Thế Nhân ngồi ở trong viện uống trà chán gần chết, chỉ lo nhìn Kỳ Nhi cùng tiểu bánh ú đang khom người cách đó không xa.
Trước đó, Ô bố Mẫn Đạt có nói cho tôi biết, hắn đến Lạc Vân quốc ngoại trừ tìm Tố Tâm, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng. Lúc cáo biệt Hạp Hách quốc, hắn từng đáp ứng Phụ Hãn của mình nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của một Vương tử. Tôi không cần hỏi đó là sứ mệnh gì, cũng đoán được tám chín phần, cậy thế lớn thế này, đến cả Văn gia lão tử và An Lăng Tiêu cũng đều xuất động, còn có thể nói chuyện gì? Xem ra, Hạp Hách Đại Hãn so với tưởng tượng của tôi rất có đầu óc, mặc kệ chuyện tình cảm của con gái mình thế nào, vẫn hỗ trợ Huyền Nguyệt khởi sự. Văn phủ, Mục vương phủ, Hoài vương phủ – tam đại thủ lãnh danh hào không kiêng kỵ mà cùng tụ họp lại trong một tiểu viện nhỏ của Trương Thế Nhân, cũng không sợ người ngoài hoài nghi, từ đó có thể kết luận được, là vận sức chờ phát động tạo phản.
Chốc lát, cửa phòng mở ra, mấy người chào hỏi vài câu rồi tản ra. Ô bố Mẫn Đạt lại trực tiếp đi về phía tôi, tôi nhìn tiểu ngu ngốc và Huyền Nguyệt ở phía sau hắn, có chút hồi hộp, sợ hắn kích động quá rồi làm động tác hổ sờ gấu ôm gì đó, lần trước chỉ bị hắn hôn lên ngón tay có chút xíu, tiểu ngu ngốc đã cắn tôi hết hai cái, đến giờ nhớ lại còn thấy đau, nếu bị ôm một lần…
Nhưng là, Mẫn Đạt anh tuấn tiêu sái cái gì cũng không làm, chỉ đứng lại trước mặt tôi nói: “Thời gian cấp bách, ta phải lập tức quay về Hạp Hách quốc bố trí binh lực, cho nên tạm thời để Kỳ Nhi (nhóc) ở lại đây, phiền cô chiếu cố.”
Tiểu bánh ú vốn đang ngồi chơi bên kia nghe xong lời cha mình nói cũng bật dậy chạy ào lại đây, ôm lấy đùi tôi nói: “Phụ hãn, mẫu thân, chúng ta không về nhà sao?”
Mẫn Đạt Vương tử ôm lấy tiểu bánh ú, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Phụ hãn có việc nên phải đi trước, con với mẫu thân ở lại đây chờ phụ hãn, phải giúp phụ hãn chăm sóc cho mẫu thân thật tốt, hiểu không?”
Tiểu bánh ú chớp chớp đôi mắt đen nhánh, không có vẻ gì là giống với những đưa con nít yếu ớt khác, nghe phụ hãn rời đi là khóc lớn, chỉ gắng sức gật cái đầu nhỏ nói: “Phụ hãn yên tâm, Kỳ Nhi nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, không cho người bỏ đi nữa.”
Một câu nói, khiến mọi người dở khóc dở cười. Tôi đón lấy tiểu bánh ú trong tay Ô bố Mẫn Đạt, khoảng điện thiểm sấm vang như đã rõ, tiểu bánh ú còn quá nhỏ, chuyện Tố Tâm đã ra đi vẫn nên để từ từ. Kỳ thật nếu Ô bố Mẫn Đạt chịu cho, tôi cũng rất vui lòng nuôi dưỡng tiểu bánh ú (︶︿︶ là tiểu ngu ngốc nuôi ấy?), thằng nhóc này thông minh lanh lợi, đến Kỳ Nhi còn không bì kịp, hơn nữa thân thể này của tôi cũng không thể sinh con, nhớ lại, tôi không khỏi nhíu mi.
“Mẫn Đạt Vương tử định khi nào đi?”
“Ngay bây giờ”. Nói xong, gã sai vặt ở bên kia đã dắt ngựa ra.
Tôi ngưng mắt nhìn tiểu ngu ngốc một cái, nói một câu kinh người.
“Để ta với Kỳ Nhi tiễn ngài ra khỏi thành.”
Trương Thế Nhân vì để thuận tiện đến mấy thôn trấn nhỏ xem bệnh, nên nhà cách ngoại ô cũng không xa. Mẫn Đạt dẫn ngựa, cùng tôi sóng vai đi chưa đến một lát đã tới ngoại ô. Ô bố Mẫn Đạt nhìn con trai mình đang bắt bướm ở phía trước, trầm giọng nói: “Liêm Chi cô nương, nơi này chỉ có ta với cô, cô có gì thì cứ hỏi đi?”
Tôi giật mình, giả cười hắc hắc hai tiếng, không hổ là Vương tử, tôi nghĩ cái gì hắn cũng biết.
“Nếu Vương tử đã vậy, ta cũng xin hỏi thẳng vào vấn đề.”
“Mời”.
“Tình cảm của ngài và Tố Tâm đã mười mấy năm, vì sao nàng ấy vẫn còn là xử nữ?”
Được rồi, tôi thừa nhận da mặt tôi rất dày. Đối với một nam nhân gần như xa lạ thế này, mà còn hỏi thế cho được. Bất quá, chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Nếu Vương tử thật có chướng ngại gì, vậy tiểu bánh ú từ đâu mà ra, lại nói nếu chướng ngại xuất phát từ Tố Tâm, thì Hạp Hách Đại Hãn cũng sẽ không nhất thiết phải buộc cô ấy phải uống Tạng hồng hoa?
Tôi gượng cười nhìn Ô bố Mẫn Đạt, vốn nghĩ mặt hắn sẽ đầy hắc tuyến. Ai ngờ câu nói này, lại đâm trúng vào chỗ đau của hắn. Tôi đờ người, sao lại thế chứ?
Một lát sau, Ô bố Mẫn Đạt mới nói: “Liêm Chi cô nương, không phải cô còn câu gì chưa hỏi không?”
“Hả?”
“Tố Tâm đến đây gần một năm, ta mới dẫn Kỳ Nhi tới tìm, sao cô không đoán thử, một năm nay ta đã đi đâu?”
Tôi buông mí mắt, chờ đợi đáp án.
Nhưng đợi cả buổi trời, tôi chỉ chờ được một câu: “Tố Tâm đã qua đời rồi, có một số việc cũng nên để cho nó qua đi thôi”. Nói xong, Ô bố Mẫn Đạt liền leo lên ngựa, dứt khoát mà đi, chỉ còn lại mỗi tôi cùng tiểu bánh ú đứng đờ người tại chỗ.
Quả nhiên, Tố Tâm không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét