KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
CHUYỂN NGỮ: H2O
"Tuyệt
đại phong trần" khởi quay thuận lợi, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc vẫn quay
lại đoàn phim. Cho dù cô có hàng ngàn hàng vạn lần không muốn, nói chung là cô
không có cách nào chống đối lại Trữ Mạt Ly. Hợp đồng giữa bọn họ vốn đã định
trước loại quan hệ bất bình đẳng này. Ngày ấy là cô cúi đầu xin anh giúp đỡ, vì
kế hoạch trả thù mà đổi lại loại hợp đồng bất công này, để bây giờ phải nhận kết
quả như vậy. Khi Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ tới từng lời nói
của Trữ Mạt Ly, mới phát giác là anh ta nói đúng, một diễn viên xuất sắc không
nên lưu tâm vì những cảnh “quá giới hạn”, vì nghệ thuật cần, nên càng phải
khiêu chiến với nhũng vai diễn khó khăn như thế.
Thế
nhưng, cô không phải không diễn được, mà là không muốn diễn. Cô không muốn vì
thế mà ầm ĩ một trận với Quý Hàm, quan hệ bọn họ đã nguy nan lắm rồi.
Lần
quay phim này không cần phải quay ngoại cảnh. Vì để tái hiện những cảnh lịch
sử, phía nhà đầu tư Phương đặc biệt bỏ vốn dựng khu tạm trú*, vậy nên mỗi ngày
sau khi quay phim xong là có thể về nhà ngủ. Cảm giác này vô cùng tốt, vì chỗ
này được xem như là nơi duy nhất khiến Trầm Khánh Khánh hài lòng trong tình
hình hiện tại.
*Mình định để là khu nghỉ ngơi, nhưng không phải,
vì đây là dạng nhà lắp ráp thôi nên mình để khu tạm trú cho dễ hiểu.
Chuyên
gia trang điểm giúp Trầm Khánh Khánh dặm lại phấn, máy quay phim lúc này đang
quay cảnh tiếp khách ở Mị Hương Lâu. Lát nữa sẽ quay cảnh mấy vị tài tử kinh
ngạc trước nhan sắc của đệ nhất hoa khôi Lí Hương Quân ở Mị Hương Lâu. Chuyên
gia tạo hình cùng chuyên gia trang điểm vây quanh Trầm Khánh Khánh bận tối mày
tối mặt, muốn tạo nên một hình ảnh phong hoa tuyệt đại, mà hình tượng của cô trong
bộ phim này vẫn là một bí ẩn đối với người ngoài, ngay cả mọi người trong đoàn
phim cũng chưa từng nhìn thấy.
"Tuyệt
đại phong trần" này lấy bối cảnh cuối đời Tần Hoài, khắc họa tình yêu của
Tần Hoài Bát trong những năm tháng lắm vẻ thăng trầm với Lí Hương Quân.
Trầm
Khánh Khánh mặc dù xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí mỹ nữ như mây này, cô
không phải là một đại mỹ nữ vừa gặp là nhớ mãi không quên. Nhưng khí chất cô
hơn người, khuôn mặt có phần lạnh lùng diễm lệ, dễ dàng trang điểm, chỉ thoa
một chút phấn cũng đã đủ chói lọi trong mắt người khác. Với những điểm này mặc
dù nữ minh tinh cô có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, nhưng đẹp đến nỗi khiến người
khác khó dằn nổi thì vẫn chưa phải. Trước đây có người cho rằng hình tượng Trầm
Khánh Khánh không thích hợp diễn Lí Hương Quân, bởi nhan sắc của cô không đủ
đẹp, vậy nên đừng nói đến hạ thấp bản lĩnh của chuyên viên trang điểm, chính
Trầm Khánh Khánh cũng đã sớm cân nhắc tới điều này.
Tính
cách Lí Hương Quân rất rõ nét, ở nửa đầu phim với nửa sau, tính tình thay đổi
rất lớn, có nhiều điểm khác biệt lớn với những vai diễn trước kia, phải nắm bắt
tốt tính cách hình tượng của nhân vật, vừa phải thay đổi làm sao cho không được
đột ngột, vô cùng thách thức khả năng diễn xuất, vì thế Trầm Khánh Khánh cũng
chuẩn bị rất lâu.
Khi
mọi thứ đã ổn thỏa, cô yên lặng chờ đợi cảnh diễn đầu tiên của mình. Chỉ chốc
lát, cảnh phía trước đã quay xong, bắt đầu chuyển màn. Trầm Khánh Khánh đi ra
vài bước bỗng nhớ tới điều gì, quay đầu hỏi Ada: "Túi nhỏ của chị có để
chỗ em không?"
"Không
có, lúc nãy chị luôn cầm trên tay."
"Chắc
quên ở phòng trang điểm rồi." Trầm Khánh Khánh lo lắng, vội vàng nhấc làn
váy thật dài đi trở lại.
Ở
tổ phim Trầm Khánh Khánh có một phòng hóa trang riêng, nơi quay phim có hạn,
tuy rằng chỉ có một phòng nho nhỏ nhưng cũng đủ để nói lên địa vị của cô. Mà ở
bên cạnh có một phòng hơi lớn, là nơi ở chung của những diễn viên khác. Khi
Trầm Khánh Khánh đi ngang qua, cánh cửa hơi hé, liếc mắt một cái có thể thấy
Liêu Khả Nhi và Kelly đang ở trong phòng hóa trang. Trầm Khánh Khánh vốn cũng
không để ý, nhưng cô đột nhiên nghe được tên mình, Trầm Khánh Khánh ra hiệu cho
Ada.
Liêu
Khả Nhi cười tủm tỉm nói: "Chị Kelly à, chị hát rất hay, diễn cũng rất
tốt!"
"Khả
Nhi quá khen, chị đâu biết cái gì gọi là kỹ xảo diễn xuất, chỉ là dựa vào cảm
nhận mà cố gắng diễn thôi!" Kelly khá khiêm tốn, lập tức giống như khâm
phục mà cảm thán :"Muốn nói diễn xuất, Trầm Khánh Khánh chắc chắn xuất sắc
nhất, cô ấy mới vừa đạt giải thưởng diễn viên Kim Tôn xong, lát nữa là có thể
nhìn thấy hóa trang nhân vật và diễn xuất của cô ấy."
Liêu
Khả Nhi ngược lại không thể hiện kỳ vọng, giọng điệu cũng thật lười nhác:
"Điều đó cũng chưa chắc."
"Sao?"
Liêu
Khả Nhi hạ giọng thật nhỏ, nói với Kelly: "Cô ta mặc dù là đàn chị cùng
công ty với chúng tôi, nhưng ai mà không biết cô ấy dựa vào quy tắc ngầm mà đi
lên."
Kelly
nghĩ nghĩ: "Em nói là Trữ Mạt Ly?"
Liêu
Khả Nhi nở nụ cười: "Không phải người ngoài đều nghĩ Trữ Mạt Ly là hậu
thuẫn của cô ấy sao?"
"Không
đúng sao? Chị còn nhớ có một bài báo chấn động nói đêm khuya Trầm Khánh Khánh
từ nhà anh ấy đi ra."
Trầm
Khánh Khánh nhớ lại, đó là chuyện xấu đầu tiên vào hai năm trước, lúc ấy quả
thật đã gây chấn động.
Scandal
của Trữ Mạt Ly không nhiều lắm, người này từ xưa đến nay cực ghét loại chuyện
lộn xộn này, nếu có người dám tạo ra tin đồn thất thiệt về anh, còn chưa nghe
tiếng gió đã bị áp chế mạnh mẽ rồi. Từng có người tung ảnh chụp con gái của Trữ
Mạt Ly, rồi bắt đầu phỏng đoán về thân thế con gái anh, không tới ba ngày, toà
soạn báo này liền hấp hối, năm ngày sau đó, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Vậy nên có rất ít người dám cắn vào khối xương cứng như anh. Mà ngày trước tin
này vừa tung ra, giống như tảng đá lớn rơi xuống nước, mọi người đều đoán làm
sao Trầm Khánh Khánh có thể đuổi một vận đỏ đặc biệt của giải trí Hoàn Nghệ -
tiền bối An Thiến, giành lấy địa vị. Câu trả lời đưa ra: Trầm Khánh Khánh có
một chân với Trữ Mạt Ly, quan hệ không đơn giản, thậm chí có người bắt đầu
phóng đãng mà hoài nghi, liệu mẹ của con gái Trữ Mạt Ly có phải là Trầm Khánh
Khánh?
Nhưng
những scandal này còn chưa tới đỉnh điểm đã như bị nước đá đổ vào củi lửa, biến
mất sạch sẽ trong chốc lát. Việc này đương nhiên là Trữ Mạt Ly ra tay, scandal
khác anh mặc kệ, nhưng liên quan đến con gái anh, anh tuyệt đối không buông
tha. Nhưng khi đó dường như mọi người đều đã ngầm nhận định bọn họ, còn cho là
Trầm Khánh Khánh chỉ một đêm trên giường liền một bước lên mây, so với việc
suốt ngày chỉ biết ở trên giường với đủ loại diễn viên nam không có chút tên
tuổi, không biết còn có cái vận cứt chó gì.
Chỉ
là...
Chỉ
nghe Liêu Khả Nhi nói: "Trầm Khánh Khánh cũng không ít lúc nở mày nở mặt.
Nhưng tuổi cô ta bây giờ nói thế nào cũng sắp hoa tàn ít bướm, em nói cho chị,
Trữ tổng chúng em thật ra chướng mắt cô ta, đều là do cô ta quấn quýt lấy anh
không buông. Nhìn xem cô ta nhiều scandal như vậy, Trữ Mạt Ly có ra mặt xử lý
giúp hay không? Quan hệ bọn họ cơ bản là do Trầm Khánh Khánh tận lực làm cho
người khác xem, em đoán năm đó cái tin kia cũng do chính cô ta thả ra tiếng
gió."
"Thật
hay giả vậy?" Kelly mở to mắt vô tội nháy hai cái: "Vậy thì sao cô ấy
còn làm được đàn chị của em!"
Liêu
Khả Nhi cười nhạo nói: "Hừ, chị nghĩ rằng cô ấy chỉ có chỗ dựa là Trữ Mạt
Ly thôi sao? Cô ta có rất nhiều mánh khóe, vậy nên có kỹ thuật diễn xuất gì đó
hay không, căn bản không quan trọng."
Hai
người nhìn nhau cười, coi như đáy lòng ngầm hiểu.
Ở
ngoài cửa Ada nghe đến máu nóng đã sôi trào, bất bình tức giận đến đỏ mặt, Trầm
Khánh Khánh giữ tay cô lại. Hai người nhẹ nhàng đi qua, vào phòng hóa trang
cách vách.
"Chị
Khánh Khánh, các ả đó thật sự rất ghê tởm. Cái gì cũng không biết mà dám đi đặt
điều vu khống chị!"
Đóng
cửa lại, Ada lập tức không nhịn được, liền mắng.
Trầm
Khánh Khánh ngược lại rất bình tĩnh. Cô tìm thấy túi nhỏ ở trước gương, vừa mở
ra đã thấy, rất may, chiếc nhẫn bạc vẫn yên ổn nằm trong ngăn để tiền.
Trầm
Khánh Khánh xoay người giao túi trên tay cho Ada, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đỏ
bừng vì cô mà tức giận, không hề gì, nói: "Loại chuyện này em hẳn phải gặp
qua rất nhiều, hà tất cho là thật. Hơn nữa cô ta nói cũng không sai, chị vốn
không phải người tốt gì. Đó là thủ đoạn trong giới giải trí này, không có thủ
đoạn sao có thể đi lên?"
Ada
sửng sốt, thoáng bình ổn tâm trạng một chút: "Biết vậy, nhưng cái cô Liêu
Khả Nhi kia ỷ vào cha là trùm khoáng sản, vốn không để chị ở trong mắt."
Trầm
Khánh Khánh khép lại ống tay áo, ngoái đầu nhìn lại cười, mị hoặc chúng sinh,
đúng là tư sắc phong hoa tuyệt đại, mà ánh mắt cô cũng không thể miêu tả bằng
lời, cân nhắc nói: "Không cần nóng vội, còn nhiều thời gian."
Đắc
tội Trữ Mạt Ly sẽ chết không toàn thây, đắc tội Trầm Khánh Khánh đương nhiên
ngay cả hài cốt cũng chẳng còn.
"Được
rồi, chuẩn bị chuẩn bị! Bên kia đừng đi đâu! A, Trầm Khánh Khánh đâu? Chưa hóa
trang xong sao?" Trương Hiển Chính đầu đầy mồ hôi, kéo kéo chiếc mũ lưỡi
trai: "Mau gọi cô ấy ra mau, phải quay rồi."
Phó
đạo diễn tinh mắt, vội nói: "Tới rồi tới rồi!"
Một
tiếng gọi này sớm kích thích sự tò mò của mọi người. Cho tới bây giờ có vài
người quay phim vẫn chưa nhìn thấy hóa trang của nữ chính, Trầm Khánh Khánh
diện phục trang thế nào? Liêu Khả Nhi cùng Kelly âm thầm sửa sang lại quần áo,
phủ phủ trâm cài tóc, bày ra một góc độ quyến rũ nhất nhìn về phía trước. Dương
Phàm và Lam Tường cũng không tránh khỏi tò mò quay đầu lại. Một loạt người mặc
dù trên tay làm việc không ngừng, nhưng ánh mắt đều hướng ra ngoài.
Khi
Trầm Khánh Khánh đi tới, trong nháy mắt làm không khí oi bức trong phim trường
bỗng loãng ra, khiến người ta hô hấp không thông.
Tao
nhã không quá cầu kỳ, kinh diễm cũng không dung tục, nếu danh kỹ đều ăn mặc như
trăm hoa đua sắc sẽ rất dung tục bất nhã, Liêu Khả Nhi nhìn bộ váy quây dài đỏ
thẫm hoàng kim lộ bả vai trên người mình, lại nhìn váy dài trắng thuần trên
người Trầm Khánh Khánh, mặt lập tức đen vài phần. Không thể tưởng tượng được,
mái tóc đen dài bóng mượt tản mạn trên vai, một nụ hoa mai vừa chớm nở cài đầu,
da thịt trắng như tuyết, môi điểm chút hồng, một thân váy dài đơn giản lại tinh
tảo bao lấy cơ thể mảnh mai yếu ớt, vai phủ một tầng sa mỏng, nửa ẩn nửa hiện,
ở giữa xương quai xanh trang trí một giọt lệ màu hồng như máu. Nhưng kinh diễm
nhất chính là ánh mắt của cô, hai mắt có tình lại vô tình, lông mi khẽ nâng,
thu hút ánh nhìn, Trầm Khánh Khánh kỳ diệu hé lộ khuôn mặt lãnh diễm, sinh ra
vài phần thoát tục.
Một
đời danh kỹ ở ngay trước mắt.
Trầm
Khánh Khánh dịu dàng đến trước mặt Trương Hiển Chính, mỉm cười: "Đạo diễn
Trương, em chuẩn bị xong rồi!"
Ngay
cả Dương Phàm cũng hơi thất thần, huống chi lão quỷ háo sắc Trương Hiển Chính
này. Hắn giật mình, đột nhiên phát hiện bản thân thất thố, lập tức ho khan hai
tiếng che dấu, một cánh tay béo ú vỗ vỗ tay Trầm Khánh Khánh: "Được, thế
thì, chúng ta bắt đầu."
Trầm
Khánh Khánh bực bội nhìn chỗ bị Trương Hiển Chính sờ qua, ở trong lòng thầm
"phi phi phi" ba tiếng, sau đó mới cười tủm tỉm đến trước ống kính
máy quay.
"Ánh
sáng OK, máy số 1, máy số 2 OK! Tốt lắm! Ba, hai, một..."
Lúc
từ "ACTION" của đạo diễn Trương vừa vọt tới cổ họng, Liêu Khả Nhi đột
nhiên gọi: " Trữ tổng."
Mọi
người y theo hướng phát ra hơi thở mạnh mẽ, sau đó cùng quay đầu nhìn lại.
Trữ
Mạt Ly, là Trữ Mạt Ly thật! Vẫn tuấn mỹ vô song, khuynh đảo chúng sinh như
trước. Chỉ cần anh xuất hiện, hào quang tứ phía đều trở nên ảm đạm.
Nhưng
mà, nghe nói xưa nay Trữ Mạt Ly chưa bao giờ đến kiểm tra đoàn phim, sao anh ta
lại xuất hiện ở trong này?
Trầm
Khánh Khánh thản nhiên nhìn lướt qua, nhìn đến khuôn mặt luôn hoa hoa lệ lệ
kia, còn có nụ cười không hiểu nổi ở khóe miệng kia, trong lòng bực bội không
nói lên lời.
Cái
đồ thích làm người ta bực bội.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quay phim
"lộp bộp" ~~~~
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét