KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 13
CHUYỂN NGỮ: H2O
“Tuyệt đại phong trần” quay khá thuận lợi, mặc
dù Trương Hiển Chính vẫn hay làm khó dễ
Trầm Khánh Khánh. Bề ngoài luôn ra vẻ Trầm Khánh Khánh là người quan trọng,
quan tâm chăm sóc, dù vậy vẫn luôn ngầm bẫy cô. Trừ lần đó ra, tuy Liêu Khả Nhi
vẫn cố che dấu, nhưng cô ta đã sớm có tính toán trong tay, cô gái này rất thù
ghét cô. Kelly dường như giống với lời đồn bên ngoài, là cô gái xinh đẹp điềm
tĩnh. Về phần hai nam diễn viên, Lam Tường cùng công ty, tuy vào vai một mỹ nam
đồng tính, nhưng thực tế lại là một người đàn ông phóng khoáng. Về phần Dương
Phàm, cảm nhận trước tiên là người hay ngại ngùng, tuy đã diễn vài cảnh, nhưng
vẫn chưa nhập vai.
Sau đó trên mạng lập tức
có tin đồn, trong đoàn phim Trầm Khánh Khánh hay giở chiêu làm giá, một mặt bất
hòa với diễn viên ở chung phòng hóa trang, cũng không chịu ăn cơm hộp với đoàn.
Nửa đường còn xin phép đi chụp quảng cáo, làm cả đoàn phim phải xoay quanh cô.
Trầm Khánh Khánh chỉ hừ
lạnh, trả lại laptop cho Ted.
Ted thở dài, bắt đầu
khuyên giải an ủi: “Không cần để ý mấy thứ này, bọn phóng viên họ chỉ sợ thế
giới không loạn, căn bản mặc kệ em vì giảm béo mà ăn uống điều độ, cũng không
quan tâm trên hợp đồng viết có dành thời gian quay quảng cáo. Chỉ sợ bọn họ
biết, bọn họ cũng sẽ làm như không biết. Em là người nổi tiếng, khó tránh khỏi
mấy chuyện thị phi.”
“Những chuyện này em đều
hiểu được.”
Trầm Khánh Khánh đương
nhiên không phải bất mãn với đám chó săn ấy, loại tin tức này cô còn thấy ít
sao? Cô là căm tức Trương Hiển Chính, rõ ràng hắn muốn nhân cơ hội lần này gây
phiền toái cho cô. Cảnh hậu trường của nữ diễn viên chính không hiểu sao lại bị
xóa đi, ngược lại giữ lại cảnh hậu trường của Liêu Khả Nhi… Trầm Khánh Khánh
không muốn nhờ Trữ Mạt Ly ra mặt, hơn nữa lần này nhà đầu tư chính là Kiều Hàn
Thâm, Kiều Hàn Thâm lại đang có quan hệ với Trương Hiển Chính, muốn động vào
Trương Hiển Chính thật chẳng phải việc dễ làm.
“Lát nữa… “ Ted nuốt nước
miếng, “Lát nữa gặp Trữ Mạt Ly, em có thể đừng tranh cãi với anh ấy được không?”
“Có ý gì?” Trầm Khánh
Khánh nhăn mày khó chịu, “Sao lại nói với em điều đó? Anh nên nói với anh ta
mới đúng.”
Vẻ mặt Ted bất đắc dĩ, có
nỗi khổ không thể nói nên lời: “Khánh Khánh, thực ra… thực ra Trữ Mạt Ly rất
tốt với em.”
Trầm Khánh Khánh lạnh lùng
nói: “Em lại không thấy như vậy. Đối xử tốt với em là để con heo Trương Hiển
Chính kia tìm em gây phiền toái? Em không muốn diễn cảnh nóng, còn muốn đẩy em
vào ngõ cụt sao? Anh ta đối xử với em cũng thật quá tốt rồi!”
“Anh ta có suy nghĩ của
anh ta, chưa bao giờ em nghĩ tới với anh ta em quan trọng như…” Ted còn chưa
nói xong đã gặp ánh mắt ăn thịt người của Trầm Khánh Khánh, liền nuốt sạch nửa
câu sau vào trong bụng. “Mặc kệ như thế nào, vẫn nên nói chuyện ôn hòa, có gì
từ từ trao đổi.”
Hôm nay Trầm Khánh Khánh
đến thăm Liễu Liễu, nhân tiện Trữ Mạt Ly muốn nói rõ cho cô chuyện diễn cảnh
nóng. Việc quay phim đang tiến hành, chuyện này là tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Bởi vì trước đó trong hợp đồng không giải thích rõ, Trương Hiển Chính đang có
tài sản thế chấp ở Ri-ga. Qua vài lần
suy tính rồi cuối cùng đi đến kết luận, nếu sống chết đều phải quay, Trầm Khánh
Khánh tuyệt đối không thể quá lộ liễu.
Đi vào nhà hàng hẹn
trước, Trữ Mạt Ly quen biết quản lý nơi này, lập tức đưa Trầm Khánh Khánh tới
phòng ăn trên tầng ba, nơi Trữ Mạt Ly và Liễu Liễu đang chờ.
Liễu Liễu vừa nhìn thấy
Trầm Khánh Khánh hai mắt liền sáng lên, cũng không quan tâm ba ba yêu dấu giúp
mình đeo khăn ăn, lập tức nhảy tới trước mặt Trầm Khánh Khánh, ôm đùi Trầm
Khánh Khánh cọ cọ, trong đôi mắt to ngập tràn vui sướng: “Dì Khánh Khánh, hai
ngày nay dì không tới thăm Liễu Liễu.” Nói xong tủi thân trề miệng.
Trầm Khánh Khánh không
thể chịu được vẻ mặt này của cô bé, khuôn mặt nhịn không được mà thả lỏng
xuống. Cô ngồi xổm ôm lấy Liễu Liễu, hôn nhẹ vào mặt cô bé, làm bộ dạng đáng
thương: “Bảo bối, thực xin lỗi. Dì sai rồi, con phạt dì đi.”
Trữ Mạt Ly nhìn bộ dáng
một lớn một nhỏ thân mật khăng khít, thầm quay ra… ở góc bọn họ không thấy được
nhẹ nhàng cười cười.
Liễu Liễu chớp chớp mắt,
ôm cổ Trầm Khánh Khánh nói: “Đêm nay dì phải ngủ với con.”
Trầm Khánh Khánh không có
ý tốt hỏi: “Con không cần ngủ cùng ba ba?”
Liễu Liễu tức giận quả
quyết từ bỏ người ba anh tuấn: “Không cần. Con ngủ với dì cơ!”
Trầm Khánh Khánh khiêu
khích nói với Trữ Mạt Ly: “Làm sao bây giờ, đêm nay muốn em tới không?”
“Liễu Liễu thích, theo ý
con bé đi!” Trữ Mạt Ly không nhanh không chậm uống ngụm trà, “Ngồi xuống đi,
Liễu Liễu đói bụng.”
Trầm Khánh Khánh chọn vị
trí đối mặt với Trữ Mạt Ly, cách ba chiếc ghế trống. Liễu Liễu không có lương
tâm ngồi bên cạnh Trầm Khánh Khánh. Hai bên rõ ràng đều không thể dây vào, Ted
cũng chọn một vị trí vừa phải ngồi xuống.
“Ăn cơm trước.”
Nhà hàng này chuyên làm
món ăn Quảng Đông, bởi vì Liễu Liễu thích đồ ăn ngọt, vậy nên Trữ Mạt Ly thường
mang bé tới đây dùng cơm.
Trầm Khánh Khánh không
thể ăn gì, cô vì quay phim mà phải duy trì dáng vóc, thực sự phải chú ý kiềm
chế ăn uống, chỉ ăn một bát cháo đặc. Thời gian còn lại cô đút cho Liễu Liễu,
không phải Liễu Liễu khó chăm sóc. Cô bé lớn như vậy đương nhiên sẽ tự ăn cơm,
nhưng chính là bé thích Trầm Khánh Khánh đút cơm, cảm giác rất thích.
Ăn một lúc, Trữ Mạt Ly
bắt đầu câu chuyện: “Đoạn diễn kia đã được xác định, Trương Hiển Chính có đề
cập với em không?”
“Không có, em cũng lười
hỏi hắn.”
“Tốt! Trên cơ bản em xác
định quan hệ với Dương Phàm qua cảnh diễn kia.”
Với ai cô không quan tâm,
cô chỉ quan tâm một vấn đề: “Giới hạn?”
Bởi có Liễu Liễu ở đây,
Trữ Mạt Ly chỉ chỉ lưng, lại chỉ về chân: “Thì lộ chừng này.”
Tuy rằng có thể chấp nhận
mức độ này, nhưng Trầm Khánh Khánh vẫn là vẻ mặt ăn phải ruồi bọ: “Con heo mập
kia, không biết sẽ giở trò gì ở cảnh diễn này.”
Trữ Mạt Ly không lên
tiếng, ngược lại là Ted vội giúp cô bớt phiền: “Đừng lo lắng, đến lúc đó sẽ có
các biện pháp che chắn, cũng không sử dụng ánh sáng. Lúc trước Mạt Ly dùng cách
này, rất an toàn.”
Trầm Khánh Khánh sửng
sốt, nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Trữ Mạt Ly. Cô đột nhiên ý thức được ảnh
đế sao lại không đụng tới loại diễn này, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra bộ dạng
ấy.
Trữ Mạt Ly như có thể
nhìn thấu suy nghĩ của Trầm Khánh Khánh, thuận miệng nhắc nhở nói: “Nhất tiễn
phong hầu”, nếu em muốn mượn xem, có thể nhìn xem.”
Cô không thể tưởng tượng
Trữ Mạt Ly sẽ diễn cảnh nóng như thế nào. Bởi vì anh luôn là một bộ dáng cấm
dục (chết cười, chị bảo anh cấm dục haha) mà quả thật cô cũng lo lắng diễn
không được thật, nhưng lần này, cho dù ý tưởng này là thật, cũng không thể
không thuận theo.
“Chẳng qua là cảnh nóng,
em chỉ là không muốn diễn, chưa nói sẽ không diễn.”
Trữ Mạt Ly miễn cưỡng
cười cười, đôi mắt phượng nheo lại: “Phải không?”
Ted bắt đầu thầm chảy mồ
hôi, khẩn trương quan sát sắc mặt Trầm Khánh Khánh. Nói Trầm Khánh Khánh cái gì
cũng tốt, chỉ có điều nếu có thể dùng kỹ xảo diễn xuất, cô nhất định sẽ không
bỏ qua. Lại nói tiếp, trong mắt người ngoài Trầm Khánh Khánh giống như một bước
lên mây, nhưng phương diện này, khổ tâm cũng chỉ có cô với người bên cạnh biết
được. Từ một đào tạo viên không xuất thân chính quy, vì tôi luyện diễn xuất,
người khác bỏ ra mười phần công sức, Trầm Khánh Khánh phải bỏ ra ba mươi phần
công sức. Như Trữ Mạt Ly trời sinh là diễn viên trân bảo hiếm có, Trầm Khánh
Khánh dựa vào nghiền ngẫm không ngừng, quan sát không ngừng, tự hỏi không
ngừng, cùng với thực hành không ngừng. Cũng chỉ có bọn họ biết Trầm Khánh Khánh
sẽ vì nét mặt của một vai diễn mà đứng trước gương luyện tập mấy ngày mấy đêm,
cũng sẽ vì một câu đối thoại mà thử dùng nhiều lời nói âm điệu khác nhau, vì
muốn đạt tới hiệu quả tốt nhất. Người phê bình điện ảnh trong nghề cho rằng
diễn xuất của Trầm Khánh Khánh có một cảm nhận ở mức độ mà người khác không có,
vai diễn khác sẽ không xuất hiện lại giống như thần thái đã từng quen biết, bất
kể là ánh mắt hay là từng động tác nhỏ đều rất tinh tế, đáng giá để cân nhắc.
Nhưng loại chuyện này,
người hiếu thắng như cô sẽ không nghe lời người ngoài, nhất là phía trước cô
còn có một An Thiến, rất nhiều đạo diễn ngợi khen cô ta diễn xuất rất thông
minh, cũng là một người có thiên phú.
Chính là, còn chưa chờ
Trầm Khánh Khánh lên tiếng, cô nhóc đã mở miệng cướp lời: “Cảnh nóng gì đó, dì
Khánh Khánh đều có thể diễn tốt!” Nói xong bé làm mặt quỷ với ba ba.
Trầm Khánh Khánh buồn
cười, tiểu bảo bối nghĩ gì là nói đó, đại khái cô bé cũng không hề biết rõ cảnh
nóng là cái gì. Nhưng mặc kệ như thế nào, bị cô bé nói lảng như vậy, cơn tức
vốn có của Trầm Khánh Khánh cũng như chưa có.
Đối với cô con gái chân
ngoài dài hơn chân trong*, Trữ Mạt Ly không để ý chút nào, ngược lại bắt đầu
đùa con gái: “Liễu Liễu, con có biết cảnh nóng là cái gì không?”
*ý
nói là bênh người ngoài.
Liễu Liễu trừng đôi con
ngươi đen láy với khuôn mặt tươi cười của Trữ Mạt Ly, giống như còn đang tự hỏi
vấn đề này, nhưng nói quanh co nửa ngày trời vẫn không trả lời được.
“Ngoan lắm! Ngoan lắm”
Trầm Khánh Khánh gắp miếng sầu riêng vào bát phân tán sự chú ý của cô bé, lại
nhíu mày với Trữ Mạt Ly: “Anh không phải dạy hư trẻ con.”
Trữ Mạt Ly thoải mái dựa
lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt không cho là đúng.
Ted xem trái, nhìn phải,
nhịn không được cảm thán một câu: “Mấy người rõ ràng là người một nhà.”
Lời vừa ra khỏi miệng anh
ta liền hối hận, mà nghe được lời đó hai người kia thật đủ sửng sốt.
Không đợi Trầm Khánh
Khánh phản ứng lại, Liễu Liễu mở cái miệng nhỏ nhắn, cũng bắt đầu không sợ chết
nói không ngừng: “Dì Khánh Khánh đúng là người nhà mà! Có phải không ba ba?”
Trầm Khánh Khánh 囧. Bây giờ muốn cô nói
phải không, không phải phải không, may là Liễu Liễu hỏi Trữ Mạt Ly… Như vậy,
Trữ Mạt Ly sẽ trả lời như thế nào? Trầm Khánh Khánh không biết tại sao, hơi
khẩn trương nhìn lại phía đối diện.
Khóe miệng Trữ Mạt Ly
cười như cũ, nhưng Trầm Khánh Khánh không nhận ra giữa ý cười kia lạnh hay
nóng. Dường như anh đang nhìn cô, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện anh không nhìn ai
cả.
Qua một lát, anh đứng lên
nói: “Gần đến giờ rồi, con còn phải về luyện đàn.” Sau đó anh lại nói với Ted:
“Anh đưa Trầm Khánh Khánh trở về.”
Liễu Liễu ôm cánh tay
Trầm Khánh Khánh, nhỏ giọng bào chữa: “Nhưng mà, hôm nay con ngủ với dì Khánh
Khánh…”
Trữ Mạt Ly vẫy vẫy tay
với Liễu Liễu: “Ngày mai dì Khánh Khánh còn phải quay phim. Ngoan, cuối tuần ba
ba cho con ra ngoài chơi.”
Trữ Mạt Ly thực chiều
Liễu Liễu, nhưng với con gái, anh uy nghiêm cũng không ai bằng. Bình thường
không sao, nhưng khi anh nói “Ngoan”, chính là một lời ngầm ra hiệu – phải nghe
lời.
Quả nhiên Liễu Liễu lập
tức do dự, bé không dám nói “Rõ ràng ba ba đã đồng ý.”, lập tức lưu luyến nhìn
Trầm Khánh Khánh, chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt trắng mềm như đấu tranh gay gắt,
dường như đau lòng ra quyết định, chạy tới cầm tay Trữ Mạt Ly, quay đầu lại tủi
thân nhìn Trầm Khánh Khánh nói lời tạm biệt: “Dì Khánh Khánh, hẹn gặp lại.”
Trầm Khánh Khánh cười
cười, vẫy vẫy tay với bé: “Nghe lời ba ba, nếu rảnh dì sẽ cùng đi chơi với
con.”
Trữ Mạt Ly đưa Liễu Liễu
đi rồi, nụ cười của Trầm Khánh Khánh cũng lập tức biến mất. Cô nhìn thoáng qua
Ted, người đứng sau cũng biết vì một câu nói của mình làm không khí cứng lại,
vô cùng đau đớn đứng yên bất động. Lúc ấy anh ta cũng không biết đầu óc bại
liệt thế nào mà lại nói ra, thật có lỗi!
Trầm Khánh Khánh không
muốn đi, cô nâng chén trà chậm rãi uống. Sau đó lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi,
không khỏi buồn cười. Cô làm sao có thể trở thành người nhà với Liễu Liễu, là
người nhà của bé, cũng chính là người nhà với Trữ Mạt Ly. Dù cô uy hiếp Trữ Mạt
Ly, tay nắm bí mật của Trữ Mạt Ly, tuy rằng hiện tại chỉ có một hợp đồng trói
buộc cô, nhưng Trữ Mạt Ly tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác với cô. Khi
đó quan hệ phức tạp của bọn họ cũng không đơn giản như những quy tắc ngầm mà
người ngoài nghĩ.
“Khụ khụ…” Ted ở bên kia
giả bộ ngứa họng, muốn mượn cớ làm Trầm Khánh Khánh chú ý.
Trầm Khánh Khánh buông
chén trà, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Anh có biết mẹ đẻ Liễu Liễu là ai
không?”
Bộ dáng Liễu Liễu rất
giống Trữ Mạt Ly, tuổi còn nhỏ liền kế thừa dung mạo kinh diễm của ba ba. Như
vậy nguyên nhân chính là vì bé với Trữ Mạt Ly cơ hồ từ một khuôn mẫu đi ra, vậy
nên trên mặt bé nhìn không ra bóng dáng người mẹ, cũng vì vậy mà người ngoài
vẫn không đoán được mẹ bé là ai.
Ted cả kinh, bị sặc nước
miếng của chính mình, bắt đầu “khụ khụ” điên cuồng, lúc này là “khụ khụ” thật.
“Sao lại bị dọa thành như
vậy?” Trầm Khánh Khánh bát mãn chau mày, rồi sau đó lại cười xấu xa nói: “Hay
là anh thật sự biết?”
Ted đi theo Trữ Mạt Ly từ
lúc anh khởi nghiệp, quan hệ hai người đương nhiên không tồi, cho dù anh ta đã
biết mẹ đẻ là ai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ted nuốt hết nước miếng,
thuận khí nói: “Bà cô ơi, anh xin em, chuyện này không thể hỏi tùy tiện được
đâu. Mạt Ly đã sớm nói rồi, ai nhắc đến, anh ta liền giết người đó.”
“Anh ta lại không ở đây.
Nơi này chỉ có anh và em, anh gấp như vậy để làm gì?”
“Em có hỏi anh, anh cũng
không biết.” Ted lắc đầu, hé ra khuôn mặt anh tuấn trong vai phản diện, dè dặt
hỏi: “Sao đột nhiên em lại muốn hỏi điều này?”
“Không có gì.” Trầm Khánh
Khánh lắc nhẹ chén trà, nói miễn cưỡng: “Chỉ là em tò mò, người đàn ông bá đạo
như Trữ Mạt Ly, cô gái nào có thể lọt được vào mắt anh ta, còn khiến cô ấy sinh
cho anh ta đứa con. Anh thật sự không biết, ngày trước không phải anh là quản
lý của anh ta sao?”
Ted nghĩ ngợi, vẻ mặt đau
khổ xin tha thứ: “Bà cô ơi, cũng chẳng phải anh ta mang thai, anh làm sao phát
hiện được.”
Trầm Khánh Khánh tiếp tục
tự đoán: “Sẽ không phải đẻ thuê chứ? Chẳng lẽ Trữ Mạt Ly cũng là gay?”
Bộ mặt Ted run rẩy, cứng
họng không nói gì.
“Thôi, dù sao cũng không
liên quan đến em, biết nhiều bí mật của anh ta đối với em cũng chẳng tốt lành
gì. Đi thôi!” Trầm Khánh Khánh phất phất tay, không hề tự hỏi vấn đề này.
“Ba ba!”
Ngồi sau xe, Liễu Liễu
rời khỏi người Trữ Mạt Ly, đôi tay nhỏ bé nhanh nhẹn cầm lấy cổ tay áo Trữ Mạt
Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương ngước lên nhìn thấy bộ dạng Trữ Mạt Ly đang
trầm tư.
Trữ Mạt Ly phục hồi lại
tinh thần: “Ừ?”
Liễu Liễu nửa nức nở, nửa
tủi thân nói: “Ba tức giận? Liễu Liễu biết sai rồi, nhưng Liễu Liễu chưa nói dì
Khánh Khánh là mẹ Liễu Liễu, ba ba không cần tức giận.”
“Ba không tức giận.” Trữ
Mạt Ly dịu dàng sờ sờ má Liễu Liễu.
Liễu Liễu đưa tay nhỏ bé
xoa xoa hai gò má Trữ Mạt Ly: “Vì sao ba lại khó chịu như vậy?”
Trữ Mạt Ly sửng sốt, cười
nói: “Không có, ba ba tốt lắm.”
Anh ôm Liễu Liễu trong
lồng ngực, hôn nhẹ lên trán bé, thấp giọng nói: “Ba ba có Liễu Liễu là đủ rồi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: còn nghi ngờ với nam chính, xin ngẩng đầu nhìn văn án.
Thấy có bạn vì nam chính
không phải Quý Hàm mà bỏ truyện… Vô cùng đau khổ, vô cùng tuyệt vọng, có lẽ là
dành cảm tình cho anh ta quá nhiều, cho nên không khó lý giải tình cảm của mọi
người đối với anh ta. Chậc, mặc kệ, tôi vẫn tiếp tục con đường của tôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét