Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 16

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 16

CHUYỂN NGỮ: H2O





“Em tránh đi làm gì?” Trương Hiển Chính có phần tức giận, “Cảnh quay vừa rồi tốt như vậy lại bị em đột ngột cắt đứt.”
Trầm Khánh Khánh cố gắng điều chỉnh nét mặt mình, nói với Trương Hiển Chính: “Đạo diễn Trương, rất xin lỗi! Vừa rồi em bị trượt chân.”
Lý do này thật hợp tình hợp lý, Trương Hiển Chính quay người lại: “Quay lại!”
“Chờ chút!”
Từ đằng sau, Trữ Mạt Ly đi đến, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt Dương Phàm một lát, sau đó chuyển tới Trầm Khánh Khánh, anh cầm áo choàng tắm ném cho cô: “Mặc vào! Rồi đi lên trước!”
Trương Hiển Chính giả bộ cười híp mắt nói: “Trữ tổng, anh cắt ngang tiến độ quay phim như vậy không tốt lắm đâu!”
Trữ Mạt Ly không để cho con heo này sủa bậy, sờ sờ chiếc nhẫn kim cương, khuôn mặt tuấn mỹ cũng nhẹ nhàng cười nói: “Đừng quên tiền lương của anh là ai trả.”
Ý của lời uy hiếp này không nằm trên mặt chữ, mà ẩn sau câu nói đó, Trữ Mạt Ly không thích bị người khác khiêu khích quyền uy. Trương Hiển Chính nuốt nước miếng, hắn cũng là kẻ thức thời, cũng cười theo nói: “Cảnh diễn này hơi khó”. Hắn nói với Trầm Khánh Khánh và Dương Phàm: “Hai người đều đi nghỉ ngơi trước đã!”
Trầm Khánh Khánh khoác áo choàng tắm lên bờ, người bên ngoài nhận được lệnh lập tức tiến vào. Ada cùng thợ hóa trang đưa Trầm Khánh Khánh vào chiếc xe ở sân ngoài trường quay để trang điểm lại.
Ada khẽ kêu: “Sao lại thế này?... Vì sao băng dính an toàn bị tróc hết rồi?”
May mắn còn mặc một lớp nội y màu da, tuy nội y này rất mỏng, nhưng tốt xấu gì cũng không làm cho cô bị lộ hoàn toàn. Lúc nãy thực nguy hiểm, nếu cô không nhạy bén chỉ sợ ngày mai trên các trang web giải trí, báo chí, tạp chí đều có tít “Trầm Khánh Khánh lộ nhũ hoa.”
Trầm Khánh Khánh vừa vào xe, sắc mặt liền rất khó coi, không hề che dấu sự hung ác trong ánh mắt. Nhưng bây giờ cô phải nhẫn nại, nhẫn đến nội thương cũng phải nhẫn!
Cô cười lạnh: “Không cần nhiều lời, chuẩn bị lại lần nữa.”
Ba người vội bận rộn một lúc, cuối cùng cũng xong. Trầm Khánh Khánh khoác áo choàng tắm xuống xe, trông thấy Trữ Mạt Ly đang gọi điện thoại dưới tàng cây cách đó không xa, thân hình thon dài lưu lại trên mặt đất một bóng mờ duyên dáng.
Tuy biết chuyện này không liên quan tới Trữ Mạt Ly, nhưng cô vẫn không khỏi tức giận. Khi đến gần, nghe thấy anh đang nói về mức giá linh tinh gì đó, anh rất nhanh nhìn thấy cô đang hung hăng đi về phía mình, tắt điện thoại, ngược lại nở nụ cười.

Trầm Khánh Khánh hất mái tóc ướt sũng, tức giận nói: “Cười gì mà cười! Thấy em bị con heo kia lăn qua lăn lại vui lắm hả?”
Trữ Mạt Ly bình thản hỏi lại: “Anh có tâm lý biến thái như thế?”
Trầm Khánh Khánh tinh thần bình tĩnh lại, còn nói nghiêm túc: “Anh còn nói lấy địa vị của em bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ? Hắn làm rất nhiều chuyện mờ ám.”
Trữ Mạt Ly nghiêng đầu, ánh mặt trời xuyên qua tán cây nhảy nhót trên làn da trắng ngần của anh, khiến gương mặt anh thoạt nhìn hơi mơ hồ. Đôi môi anh khẽ cong lên: “Sợ?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, cảm thấy mặt trời hơi chói mắt, tiếp tục vuốt tóc nói: “Không sợ. Tốt nhất anh chờ xem hắn chết thế nào đi!”
“Ồ?” Trữ Mạt Ly nói đầy hứng thú, “Được, anh sẽ đợi xem.”
Thấy Trầm Khánh Khánh định vào trong, Trữ Mạt Ly gọi cô lại, Trầm Khánh Khánh nghiêng người quay lại: “Để làm gì?”
Dường như Trữ Mạt Ly có lời muốn nói, nhưng Trương Hiển Chính ở phía sau đã đến gọi người, Trầm Khánh Khánh không nghe được anh muốn nói gì. Trữ Mạt Ly nhìn bóng Trương Hiển Chính, trời tháng sáu, ánh mắt lạnh lẽo như sét đánh trời quang.
Tiếp tục quay phim, nhờ đoạn nổi trên mặt nước trước đó, lập tức được cắt bớt tới cảnh triền miên trên ghế quý phi. Hai máy quay xéo nhau, góc độ quay tới từ sau lưng Dương Phàm. Ghế quý phi như tấm thảm lớn bao bọc hai người trong đó. Đầu tiên hai người hôn môi, Trầm Khánh Khánh ôm cổ Dương Phàm, Dương Phàm bắt đầu chậm rãi âu yếm cô.
Thông thường, việc diễn xuất sau đó dùng để khảo nghiệm năng lực của diễn viên nam, cũng như khảo nghiệm nhân phẩm người đó. Trong giới giải trí vốn đã có chuyện, một vài diễn viên nam bất lương sờ mó diễn viên nữ giữa cảnh quay, diễn viên nữ đều thường có nỗi khổ không nói nên lời. Ban đầu Trầm Khánh Khánh nghĩ Dương Phàm là một người rất có phép tắc, trong cảnh diễn dưới nước vừa rồi mặc dù nhớ rõ trong lòng, nhưng không thể xác định anh ta có cố ý hay không. Chỉ là khi cô phát hiện tay anh ta đặt ở nơi không nên đặt, Trầm Khánh Khánh bỗng trừng mắt, không do dự quát ầm lên: “Anh đang làm gì?”
Cả người Dương Phàm cứng đờ. Trầm Khánh Khánh nhân cơ hội đẩy anh ta ra, lao lên mặt đất khoác thêm áo choàng tắm, đứng trên mặt đất, tức giận đỏ cả mặt.
“Lại làm sao vậy?” Trương Hiển Chính ra mặt đi tới, “Khánh Khánh, trong cảnh nóng khó tránh tay chân tiếp xúc, em đừng phản ứng dữ như vậy, chuyên nghiệp một chút được chứ?”
Trầm Khánh Khánh nở nụ cười, lần này cười lại thật giận dữ: “Đạo diễn Trương, chẳng lẽ đối phương không diễn lại còn muốn đổ lỗi trên đầu tôi hay sao?”
“Không diễn?” Trương Hiển Chính kéo Dương Phàm qua, “Trong màn ảnh tôi thấy động tác của anh quả thật hơi cứng nhắc, sao lại thế này? Còn chưa nắm được tâm trạng? Lớn như vậy, vẫn chưa có gì hả?”
Dương Phàm vẫn cúi đầu, vẻ mặt thật căng thẳng. Bị Trầm Khánh Khánh mắng, bị Trương Hiển Chính giáo huấn, không nói lại một từ.
“Anh đã không diễn… Ai, thật là, tôi đến…” Trương Hiển Chính đang muốn nói “Tôi đến làm mẫu cho anh”, lại bị người ta đột ngột cắt ngang.
“Có lẽ đây là lần đầu Dương Phàm diễn cảnh như vậy, không tìm được cảm giác có thể tha thứ.” Trữ Mạt Ly đề cao âm lượng, anh vừa đi, vừa cởi cổ áo sơ mi, sau đó mỉm cười nói: “Không bằng tôi tới làm mẫu một lần cho anh, đạo diễn ở bên chỉ đạo, anh thấy thế nào?”
Anh cười tao nhã, như gió xuân lướt qua mặt, lời nói ra cũng không nhanh không chậm, ngữ điệu ôn hòa, cũng không biết sao lại hạ thấp nhiệt độ trường quay xuống rất nhiều, dường như suối nước nóng cũng phải đóng băng.
Dương Phàm kinh ngạc, bỗng ngẩng đầu, lại lập tức nhìn Trương Hiển Chính. Trương Hiển Chính há miệng thở mạnh, trong đầu lấy tốc độ tên lửa tìm lý do từ chối. Nhưng khi gặp ánh mắt Trữ Mạt Ly từ trên cao nhìn xuống, trong lòng hắn lại hối hận. Không bằng lòng, còn muốn nổi giận, nhưng chỉ dám nuốt nước bọt theo bản năng.
Trầm Khánh Khánh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng hiểu được, nếu không phải Trữ Mạt Ly cắt ngang, Trương Hiển Chính nhất định sẽ đưa ra yêu cầu vô sỉ. Đến lúc đó cô từ chối là trở mặt, không từ chối là chịu thiệt. Bây giờ Liêu Khả Nhi vẫn chưa đối phó được với con heo này, cô thật sự không thể trở mặt.
Trữ Mạt Ly, cuối cùng anh cũng làm được chuyện tốt.
Trong lòng Trầm Khánh Khánh một phen tính toán rất nhanh, lập tức cùng Trữ Mạt Ly kẻ tung người hứng: “Trữ tổng bằng lòng ủy khuất thân phận ảnh đế của mình sao?”
Trữ Mạt Ly phối hợp nói: “Không sao, em cũng đừng để ý. Có thể chứ, đạo diễn Trương?”
Bây giờ Trương Hiển Chính muốn nói gì cũng đều đã muộn. Bên cạnh còn có chuyên viên ánh sáng, quay phim. Đám nhân viên của đoàn phim dường như đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với việc Trữ đại ảnh đế tự mình ra trận, ánh mắt chờ mong nhìn Trữ Mạt Ly chăm chú, tựa hồ anh mới là diễn viên nam trong cảnh.
Trương Hiển Chính không cam tâm tình nguyện, nói: “Vậy phiền ông chủ Trữ, làm mẫu một chút là tốt rồi.”
“Điều này không thể được, phải diễn thật chút, bằng không tôi sợ Dương Phàm không tiếp thu được.” Trữ Mạt Ly vung tay với người quay phim: “Máy quay chuẩn bị, góc độ điều chỉnh tốt.”
Hai gã quay phim không dám chậm trễ, lập tức mở nút bấm chờ lệnh.
Trữ Mạt Ly thấy Trương Hiển Chính và Dương Phàm vẫn bất động, đành phải mở miệng lần nữa: “Đạo diễn Trương, anh có thể dẫn Dương Phàm đến chỗ màn hình chỉ dạy anh ta.”
Trầm Khánh Khánh nhìn thấy bộ dạng con heo kia vừa buồn cười lại vừa muốn chửi, còn muốn xông lên đạp vào giữa hai chân hắn. Có điều mặt ngoài, nét mặt Trầm Khánh Khánh vẫn bình tĩnh nhìn hai người kia rời đi.
Lúc này Trữ Mạt Ly đã ngồi xuống ghế quý phi, vỗ vào tấm đệm: “Khánh Khánh, có thể bắt đầu rồi.”
Trầm Khánh Khánh nằm xuống, nhìn thân thể Trữ Mạt Ly thật sự bao bọc bên trên, không nhịn được hỏi khẽ: “Anh diễn thật?”
“Còn giả sao?” Trữ Mạt Ly tách hai đùi Trầm Khánh Khánh, thân thể áp lên trên, “Không phải em chọn người bên kia chứ?”
Trầm Khánh Khánh còn chưa tưởng tượng đã thấy buồn nôn, lập tức trừng anh, ghê tởm nói: “Anh dám.”
Trữ Mạt Ly chỉ cười thay lời đáp.
Động tác Trữ Mạt Ly rất nhẹ nhàng mềm mại. Mới đầu Trầm Khánh Khánh còn hơi khẩn trương, nhưng bất tri bất giác liền bị anh làm nhập vào trong cảnh. Một tay Trữ Mạt Ly di chuyển trên ngoài sườn đùi Trầm Khánh Khánh, nhìn qua triền miên mê ly, nhưng trên thực tế tay anh vẫn chưa chạm vào Trầm Khánh Khánh. Tay kia tìm ra sau lưng Trầm Khánh Khánh, tiếp tục lướt nhanh qua.
Anh nhìn cô khiêu khích, Trầm Khánh Khánh chỉ muốn liếc mắt một cái, nhưng lại không dịch chuyển được tầm mắt. Ánh mắt anh thẫm lại vô cùng xinh đẹp, màu đen thuần khiết cực điểm, sâu không thấy đáy, tựa hồ cất giấu vòng xoáy bên trong khiến mọi người đều phải hít vào. Trầm Khánh Khánh cơ bản không cần cố sức thì đã nhập vai hoàn toàn. Đột nhiên, tay Trữ Mạt Ly hơi áp mạnh vào lưng cô, Trầm Khánh Khánh không khỏi kinh hãi. Anh khiến cô bám lấy thắt lưng anh, lộ ra nửa vai cô, khiến cho cả người cô ngồi trên đùi anh. Chẳng qua chỉ lộ ra nửa đôi chân cùng một nửa bả vai, nhưng không biết tại sao, mức độ ướt át trên màn ảnh làm người ta không kiềm chế được mà ngừng thở còn hơn cả khi cởi sạch. Sức nóng trào dâng từng hồi liên tiếp.
Hai người bọn họ từng bước tiến vào hoan ái, tựa hồ đều sa vào hoan ái không kìm lại được. Trầm Khánh Khánh như không nén nổi lòng ngẩng đầu lên, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, Trữ Mạt Ly ôm eo cô, thật say mê ở sâu trong đó, trên mặt tràn ngập tình yêu. Ngay cả Trương Hiển Chính đối diện giám thị cũng trợn mắt há mồm. Nếu đoạn này có thể sử dụng, chắc chắn là một trong những điểm nhấn của phim. Thật sự rất hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng không tìm ra nhược điểm. Diễn giả mà giống thật như vậy, cảm xúc đúng chỗ, bầu không khí thổi phồng vừa phải, làm người ta nhìn mà ngứa lòng, không thấy rõ chút nào.
Đẹp, thật sự quá đẹp!
Trầm Khánh Khánh cảm thấy thật kỳ diệu, như có một bàn tay dắt cô đi, sau đó nước chảy thành sông, tất cả tự nhiên như vậy. Như mơ, lại như thật, cô cảm giác mình chính là Lí Hương Quân. Và cô đang cùng người yêu hoan ái. Loại cảm giác này vừa tốt đẹp lại sạch sẽ, ấm áp lại thoải mái, tình yêu tích tụ trong lồng ngực như nham thạch nóng chảy thiêu đốt, khiến toàn thân cô nóng rực.
Cô cúi đầu, Trữ Mạt Ly ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, lửa văng khắp chốn. Ánh mắt Trầm Khánh Khánh mê man, bên trong như có một làn nước dập dờn khe khẽ, trêu ghẹo người ta phải yêu thương đến tột cùng. Trữ Mạt Ly nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn ánh lên sắc hồng động tình, nhuộm một loại mị hoặc khó có thể ví thành lời. Hai người dựa vào nhau thật gần, hai bên hít thở hơi thở đối phương, hơi nóng phả vào mũi, một tầng mồ hôi mỏng không dừng được chảy xuống.
Trầm Khánh Khánh nhìn môi Trữ Mạt Ly dần tới gần mình, cảm xúc của cô còn đang nhập trong vai diễn Lí Hương Quân, nhưng lý trí của cô đang ra sức bảo cô phải thoát ra.
Dường như cô có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của anh, nhưng đúng lúc này, Trữ Mạt Ly hơi quay đầu đi. Bờ môi anh mãi mới chạm vào Trầm Khánh Khánh, sau đó cô nghe giọng anh ung dung ở bên tai, trầm thấp: “Không khác lắm!”
Trầm Khánh Khánh như vừa tỉnh mộng, thân thể đầu tiên cứng đờ, một chút thần trí quay trở lại, lập tức như giật mình đẩy mạnh Trữ Mạt Ly. Lực dùng rất lớn, như thoát ra khỏi thứ gì không sạch sẽ, có thể nói là kích động. Cô cảm thấy toàn thân đều nóng lên, nóng rất kịch liệt. Trầm Khánh Khánh rất ít khi nhập vai rồi thoát vai khó như vậy, cô đã rất xấu hổ, lại tồi tệ mà thể hiện ra ngoài. Chỉ khoác thêm áo choàng, xuống khỏi ghế quý phi, khi hai chân chạm đất dĩ nhiên nhũn ra.
Có thể nói hai bọn họ vừa đại chiến diễn xuất một hồi, nhưng thật hiển nhiên, là cô thua. Từ đầu tới cuối đều là anh dẫn cô, dẫn cô nhập vai, dẫn cô thoát vai. Trên người Trữ Mạt Ly như có một loại ma lực, làm người ta mê muội, bất tri bất giác đi theo anh.
Động tác của anh không mạnh, cũng không hề xâm phạm, lại diễn xuất xuất thần, cho thấy anh có kỹ xảo tinh tế. Về điểm này, tài năng của cô ở trước mặt anh quả thật là cờ cao gặp cao cờ.
Thiên vương ảnh đế, quả không phải hư danh, chỉ có bề ngoài. Trước kia chưa biết, bây giờ xem như hoàn toàn biết rõ.

Trầm Khánh Khánh lấy lại bình tĩnh, đi tới chỗ Trương Hiển Chính. Phía sau Trữ Mạt Ly đã ngồi lại trên ghế quý phi, mãi mới theo kịp.
“Đạo diễn Trương, như thế nào?” Trầm Khánh Khánh hỏi.
Có điều mãi một lúc Trương Hiển Chính mới phản ứng, tầm mắt giữa hai người bọn họ được tự do. Bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, vang lên tiếng còi, vài nhân viên của đoàn phim hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng ngợi khen: “Tuyệt vời! Rất tuyệt vời!”
“Không hổ là Trữ Mạt Ly.”
Trương Hiển Chính im lặng nửa ngày, cuối cùng lại nói thật một câu như vậy.
Câu ngợi khen này vào tai Trầm Khánh Khánh rất không có tư vị. Cô bỗng nhiên muốn người ta trả lời đủ, nhưng cô tự biết so ra thật kém Trữ Mạt Ly, chỉ có sinh hờn dỗi, cũng không biết giận anh hay giận chính mình.
Đối với lời khen ngợi, từ trước đến nay Trữ Mạt Ly không quá để tâm. Ngày trước khi anh diễn xuất đã nghe qua quá nhiều lời khen khoa trương giật gân, vậy nên anh chỉ mỉm cười: “Không biết Dương Phàm có học được không?”
Dương Phàm còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau đoạn diễn họ mang lại, chỉ mê man gật đầu.
“Tốt lắm, nếu hiểu rồi, lát nữa sẽ diễn tốt!” Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nói khẽ vào tai Dương Phàm: “Đặt tay cho sạch sẽ! Mẹ anh, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
Dương Phàm tỉnh lại hoàn toàn, khó tin nhìn Trữ Mạt Ly. Người đó chỉ có vẻ hờ hững quen thuộc, ngồi lại trên ghế.
Trầm Khánh Khánh đi chuẩn bị cùng Dương Phàm.
Trương Hiển Chính hơi đăm chiêu một hồi, muốn sớm khôi phục quan hệ bình thường với người bên cạnh, lén nói với Trữ Mạt Ly: “Ông chủ Trữ, kỳ thật anh và Khánh Khánh là một đôi phải không?”
Trữ Mạt Ly từ từ quay sang, nghiêng đầu nhìn Trương Hiển Chính, vẻ mặt xa cách. Anh không trả lời.
Trương Hiển Chính cười xấu xa nói: “Vừa rồi anh rốt cuộc cũng có phản ứng chứ? Diễn mấy cảnh này, rất nhiều diễn viên nam đều đã không nhịn được. Không hổ danh là ông chủ Trữ, mặt còn có thể không đổi sắc.”
Trữ Mạt Ly liếc hắn, vẫn không nói lời nào.
Trương Hiển Chính nghĩ rằng Trữ Mạt Ly ngượng ngùng, liền làm động tác tất cả đàn ông đều biết, nói: “Hắc hắc, nếu anh sớm nói với tôi Trầm Khánh Khánh là người phụ nữ của anh, tôi sẽ không động tới cô ấy. Trầm Khánh Khánh thật sự không tồi, phong vị đều hơn hẳn mấy ngôi sao nhỏ. Ông chủ Trữ thật tinh mắt.”
Trước kia hắn cho rằng Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly vứt bỏ, Trữ Mạt Ly để một con thiên nga giãy chết nằm trong tay hắn, có một đối thủ như vậy hắn cũng không có gì là không cam lòng. Nhưng sau khi nhìn lại, Trữ Mạt Ly tựa hồ cũng không để tâm với Trầm Khánh Khánh, nghĩ rằng chỗ dựa vững chắc của Trầm Khánh Khánh phỏng chừng không bền chắc, vậy nên trù tính phải gây sức ép cho con nhỏ đê tiện tự cho mình đúng ấy. Nhưng hôm nay, xem ra lại ngửi được một mùi vị khác rồi, rất ít diễn viên có thể ăn ý như bọn họ, hay là bọn họ vì muốn giấu diếm tai mắt mà không công khai tình cảm?
Trương Hiển Chính cứ đứng đó đoán mò, rốt cuộc Trữ Mạt Ly cũng mở miệng: “Không phải nghi ngờ đạo đức hay hành vi chuyên môn của chúng tôi. Còn có,” giọng điệu Trữ Mạt Ly hay nói giỡn, nhưng mắt phượng sắc bén, như một con dao găm đặt trên động mạch Trương Hiển Chính, “Anh còn dám nói vậy, cẩn thận tôi xé rách miệng anh.”

Không có nhận xét nào :