KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18
CHUYỂN NGỮ: H2O
"Hả?" Trầm
Khánh Khánh ra vẻ vô cùng hứng thú: "Chuyện gì?"
"Ha ha." Liễu
Liễu chưa nói đã cười, "Có phải dì cũng nghĩ ba ba rất thông minh tài giỏi
đúng không?"
Trầm Khánh Khánh nghĩ đến
khuôn mặt Trữ Mạt Ly sâu không lường được, lập tức nói: "Đó là đương
nhiên, ba con chính là ông chủ của dì nha!"
Liễu Liễu càng cười vui
vẻ, sau đó lắc đầu như một bà cụ non: "Thực ra ba cũng lờ mờ lắm." Bé
che miệng khẽ nói: "Ba thích nhất là ngủ nướng, sau khi đưa con đến trường
xong là quay về nhà ngủ tiếp."
Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh
đầy hắc tuyến. Công ty đồn đại Trữ Mạt Ly xuất quỷ
nhập thần, buổi sáng anh thường không ở văn phòng, chẳng lẽ chỉ vì anh buồn
ngủ?
"Còn có nha, ba không
chỉ thích trò chơi điền chữ, ba còn thích truyện tranh. Con trộm thấy trong nhà
kho có một kệ sách truyện tranh, thật trẻ con!"
Trầm Khánh Khánh đầu đầy
hắc tuyến. Tuy rằng cô không thích trò chơi điền chữ, nhưng khi
còn là học sinh cũng đã từng thích xem truyện tranh. Bây giờ bận rộn không còn
thời gian xem, không ngờ Trữ Mạt Ly cũng xem. Cô thật không thể tưởng tượng
được bộ dáng Trữ Mạt Ly cầm quyển truyện tranh ngồi xem. Anh làm cho người ta
cảm giác mình không ăn nhập gì với mấy chuyện trẻ con này, muốn xem cũng chỉ có
thể xem tác phẩm nước ngoài hoặc những sách kinh điển gì đó.
"Không ngờ được đúng
không!" Liễu Liễu đắc ý nói, "Hơn nữa, thực ra ba không nhớ được mặt
người khác, thế cho nên nói chuyện với mọi người vô cùng lạnh nhạt. Kỳ thật là
không nhận ra người ta!"
OMG! Trầm Khánh Khánh há
miệng thở dốc, người này đúng thật là Trữ Mạt Ly sao? Sẽ không phải bị sinh vật
ngoài hành tinh chiếm hữu thể xác chứ?
"Ba còn mơ hồ đến
mức sinh nhật mình cũng không nhớ, mỗi lần đều do chú Ted làm bánh sinh nhật.
Nhưng mà ba nhớ rất rõ sinh nhật mẹ con."
Trầm Khánh Khánh kỳ quái
hỏi: "Sao con biết?"
"Bởi vì con phát
hiện tới ngày đó ba ba sẽ mua một cái bánh ngọt nhỏ, sau đó ăn cùng với ảnh
chụp một người."
Trầm Khánh Khánh càng
ngạc nhiên: "Ảnh chụp? Vậy con nhìn được hình dáng mẹ con không?"
Liễu Liễu khoa tay múa
chân một chút: "Nó nằm trên mặt dây chuyền đeo trên cổ ba ba. Bên trong có
ảnh chụp mẹ con. Thế nhưng ba chưa bao giờ cho con xem, ngay cả sờ cũng
không cho con sờ. Dì biết không, bình thường ba không bao giờ nổi nóng với con,
nhưng chỉ vì con nhắc tới cái đó, ba ba sẽ không vui, con cũng không bao giờ
dám nhắc lại nữa."
Trầm Khánh Khánh nghe
xong cũng hiểu được phần nào. Mẹ Liễu Liễu tám phần là mất, nếu không Trữ Mạt
Ly sao lại không giữ nổi một người phụ nữ? Huống chi nghe Liễu Liễu nói, anh
đối với mẹ bé là có tình. Nghĩ tới đây, Trầm Khánh Khánh bỗng hiểu được phần
nào tính cách thay đổi thất thường cùng với thói quen vô cùng biến thái của Trữ
Mạt Ly.
Nếu một cô gái mình yêu
vì mình sinh hạ đứa con mà qua đời, loại đả kích này có thể hủy diệt một người
đàn ông bình thường, Trữ Mạt Ly cũng có một mặt bình thường. May mắn Liễu Liễu
lớn lên không giống mẹ, bằng không Trữ Mạt Ly chưa hẳn sẽ yêu chiều cô bé như
bây giờ. Nếu mỗi ngày đều gặp khuôn mặt mình nhớ mong, tình cảm thật sự có thể
trở nên lệch lạc.
Một lớn một nhỏ này líu
ra líu ríu bên trong gần nửa ngày. Bên ngoài Trữ Mạt Ly rốt cuộc không chịu
được đến gõ cửa phòng tắm, Trữ Mạt Ly ở bên ngoài hỏi: "Đã lâu như vậy còn
chưa tắm xong sao? Mau tắm xong rồi còn đi ra, Liễu Liễu còn phải luyện
đàn."
Hai người bên trong nhìn
nhau cười, cười trộm, Trầm Khánh Khánh lớn tiếng nói với người bên ngoài:
"Biết rồi, đi ra ngay."
Sau khi tắm rửa xong,
Liễu Liễu cho Trầm Khánh Khánh nghe một bản nhạc bé mới luyện. Có lẽ được thừa
hưởng năng khiếu của cha, bé thông minh làm người ta phải ghen tị. Trước khi đi
ngủ, Trầm Khánh Khánh kể bé nghe truyện cổ tích, sau khi giúp bé ngủ, cô mới
nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đến phòng sách của Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly ngồi sau bàn
làm việc, cúi đầu nghiên cứu trò chơi điền chữ. Không biết anh có bao nhiêu
nhiệt tình đối với trò chơi này, không bao giờ chán. Ngọn đèn trên bàn tỏa đều
ánh sáng trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, có lẽ vì vừa tắm xong, tóc còn ướt,
tản ra hương thơm tươi mát. Dường như khi anh chau mày, cúi đầu sẽ thấp thoáng
lộ ra dây chuyền đeo trên cổ, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, hiện lên vài phần
bí ẩn. Anh thường dùng bút xóa và sửa sửa, nhìn qua như một chàng trai ảo não
làm bài tập, đơn giản mà vẫn có thể khiến người ta phải liếc nhìn. Có thể bị
ảnh hưởng bởi những lời nói vừa rồi của Liễu Liễu, Trầm Khánh Khánh bỗng cảm
thấy trên người Trữ Mạt Ly mất đi vài phần sắc bén làm người ta sợ hãi, dường
như không phải không thể tới gần.
Trầm Khánh Khánh đứng ở
cửa một lúc, Trữ Mạt Ly hình như vẫn không phát hiện cô, hoặc không định mở
miệng trước.
Vì vậy, cô nói:
"Liễu Liễu đã ngủ rồi."
"Ừ." Trữ Mạt Ly
đáp lời.
"Trò điền chữ?"
Trữ Mạt Ly ngẩng đầu,
bình thường Trầm Khánh Khánh sẽ không chủ động nói chuyện với anh. Vẫn luôn
trong giới hạn công việc, nên anh hơi ngạc nhiên.
Thấy Trữ Mạt Ly không
đáp, Trầm Khánh Khánh lại hỏi thêm: "Không phải sao?"
Trữ Mạt Ly hơi đăm chiêu
quan sát nét mặt Trầm Khánh Khánh, qua một lúc, lại cúi đầu, nói: "Em sẽ
không thích chơi mà."
Lại là giọng điệu bảo
người ta tránh xa vạn dặm, dường như bộ dáng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng đối với người thay
đổi thất thường như anh, Trầm Khánh Khánh cũng không để ý, ngồi xuống sô pha
như cũ: "Cho em một quyển."
"Tự lấy đi!"
Trầm Khánh Khánh liền tự
lấy một quyển, thuận tay mở ra, bên trong đều là nét chữ của Trữ Mạt Ly. Nét
chữ của anh không giống với con người lợi hại sắc bén của bản thân anh chút nào,
sạch sẽ thanh tú, không qua loa. Nét chữ như một con người có nội tâm ấp ám và
bình ổn, tựa hồ không phải từ tay Trữ Mạt Ly.
"Trò này dường như
khá đơn giản."
"Ừ."
Trữ Mạt Ly vội nghiên cứu
đề bài trong tay, một vẻ không quan tâm câu nói của Trầm Khánh Khánh. Trầm
Khánh Khánh vô tình hỏi: "Thật ra em vẫn muốn hỏi anh, vì sao anh lại
thích thứ này?"
Ngòi bút Trữ Mạt Ly tiếp
tục viết, miệng trả lời: "Nó giúp anh suy nghĩ. Gặp phải vấn đề khó khăn,
anh sẽ chọn đề bài khó để làm."
Quái nhân.
"Có chuyện gì anh có
thể trao đổi với người bên cạnh, cũng có thể nói với em, biết đâu em có thể
giúp được anh." Mắt Trầm Khánh Khánh nhìn về phía trước, giống như thuận
miệng nói.
Trữ Mạt Ly gấp sách lại,
nhìn đến bộ dáng cố ý ăn mặc đơn giản của cô, thở dài: "Nếu muốn cảm ơn
anh, không cần tự buộc mình vào cái giới giải trí này."
"Ai muốn cảm ơn
anh!" Trầm Khánh Khánh cả kinh, nhanh chóng đánh trả, sau khi nói xong
liền sửng sốt, nhìn vẻ mặt "nhìn thấu em" của Trữ Mạt Ly, có phần ảo
não đành mặc kệ: "Em đi đây."
"Không tiễn."
Thật là một người đàn ông
không có phong độ.
Trầm Khánh Khánh cười giả
lả, nói: "Gặp lại." Nhưng mới đi tới cửa, cô lại quay ngược trở lại.
Trữ Mạt Ly tựa lưng vào
ghế ngồi, giống một học sinh ngoan chờ cô mở miệng.
Trầm Khánh Khánh lại hơi
chần chừ, tựa như lo lắng không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng cô
quyết định lấy hết quyết tâm nói: "Em... thật ra em biết anh không
tin tưởng em, nên vẫn dùng hợp đồng trói buộc em, nhưng mặc kệ anh có tin hay
không, em vẫn phải cho anh thấy thái độ của mình. Tuy em không phải mẹ của Liễu
Liễu, quan hệ với anh cũng không tốt, nhưng với Liễu Liễu là trăm phần trăm tâm
ý, em sẽ không làm tổn thương con bé. Anh có thể không cho phép em thành người
nhà, nhưng em sẽ coi con bé như người nhà của mình."
Trữ Mạt Ly suy xét lời
nói của cô một lần, tìm ra trọng điểm: "Em nghĩ rằng con bé là con mình
sao?"
Trầm Khánh Khánh còn chưa
trả lời, Trữ Mạt Ly đã cười rộ lên, cười đến cực kỳ châm chọc: "Em không
sợ người đàn ông kia lại đến đây tranh giành người yêu, náo động cái nhà
này?"
Trầm Khánh Khánh giật
mình, chỉ nghe Trữ Mạt Ly lại mở miệng, rất không cho là đúng, thậm chí hơi
khinh miệt: "Đừng quên, em là người đã có gia đình, em vĩnh viễn không thể
cho con bé tình thương toàn tâm toàn ý của người mẹ, mà Liễu Liễu, cũng không
cần thứ tình cảm mơ hồ này."
Trầm Khánh Khánh nghiêm
mặt nửa ngày không nói nên lời, cuộc nói chuyện của hai người lại kết thúc
trong phiền muộn.
_______________________________________________________
Sáng sớm hôm sau, Trầm
Khánh Khánh đến đoàn phim, tối qua cô bị Trữ Mạt Ly làm cho tức giận không ít, cả
đêm ngủ không ngon, đến nỗi buổi sáng rời giường vẫn nén giận đầy một bụng. Lúc
này Liêu Khả Nhi chợt tiến vào phòng hóa trang của cô, khuôn mặt đánh phấn
trắng đến mức không nhìn ra một tia máu.
Trầm Khánh Khánh cũng
không ngạc nhiên, nhưng lúc này cô đang khó chịu, vì vậy giọng điệu cũng không
tốt lắm, nói với người trong gương: "Chuyện gì?"
Liêu Khả Nhi cũng không
vòng vo, thấp giọng nói: "Món đồ đó đâu?"
Trầm Khánh Khánh phản ứng
lại, lập tức xoay người: "Cô thành công?"
Liêu Khả Nhi giơ quyển
nhật ký da bò trong tay: "Tôi muốn thứ đó."
Trầm Khánh Khánh không
nhanh không chậm từ trong ví lấy ra một cái USB, đến trước mặt Liêu Khả Nhi:
"Đưa tôi."
Hai người trao đổi món
đồ, lại đều tự kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có sai sót, Liêu Khả
Nhi nói: "Cô định khi nào ra tay?"
"Thứ này rất tốt!"
Trầm Khánh Khánh gõ gõ vào quyển nhật ký trong tay, cười bí hiểm: "Đến lúc
đó cô sẽ biết. Yên tâm, cố gắng của cô sẽ không uổng phí."
Liêu Khả Nhi coi mặt mày
Trầm Khánh Khánh như một bức tranh xinh đẹp đánh giá một phen. Gương mặt trang
điểm tinh tế, vẻ ngoài mỹ lệ, trăm phần trăm mỉm cười, trăm phần trăm dịu dàng,
cô ta luôn xuất hiện trước mặt mọi người với sự tao nhã mê người như vậy.
Cho dù trên người cô ta có nhiều tin đồn, bạn cũng không thể nắm được nhược
điểm của cô ta. Nhưng mà, một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc có một trái tim
như thế nào, phải chăng trong lòng cô ta bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành
công cụ cho cô ta lợi dụng? Phải chăng trong lòng cô ta thật sự không tồn tại
một ai, cho dù là Trữ Mạt Ly, hay cả con gái Trữ Mạt Ly? Sau khi qua lại cùng
cô gái này, Liêu Khả Nhi không khỏi có ý nghĩ như vậy.
Vì thế, Liêu Khả Nhi theo
bản năng mà nói ra ý nghĩ của mình: "Cô thật đáng sợ."
"Ha ha, đa tạ."
Trầm Khánh Khánh cười dịu dàng, trong tay cầm cây quạt Lí Hương Quân khẽ phẩy
nhẹ, bước từng bước quay lại chỗ ngồi.
"Cô và Trữ Mạt Ly là
người yêu? Là cô đuổi An Thiến đi?"
Liêu Khả Nhi cuối cùng
cũng hỏi ra vấn đề phức tạp nhất, cô biết chuyện này có bao nhiêu bí mật, nhưng
cô không nhịn được.
Trầm Khánh Khánh khẽ mở
đôi mi thanh tú, nhìn thẳng vào người trong gương: "Tôi khen gan cô đủ
lớn, chưa ai dám đứng trước mặt tôi hỏi câu hỏi này. Tôi cũng muốn nhắc cô, nếu
là người thông minh, đừng nên biết sai mà còn cố phạm. Nể tình chúng ta ngồi
chung trên một con thuyền, tôi nhắc cô một câu, đừng chọc vào Trữ Mạt Ly!"
Liêu Khả Nhi cố tình
khiêu khích nói: "Cô rất có thủ đoạn, nhưng mấy chuyện này chẳng lẽ không
phải đều dựa vào bản lĩnh sao?"
Trong lòng Trầm Khánh
Khánh cảm thán một câu, mấy cô gái trẻ không biết nên không sợ, đều nghĩ Trữ
Mạt Ly kia là một quý tộc xa hoa tao nhã.
Trầm Khánh Khánh cũng
lười nói nhiều: "Lời tôi nói đến đây, nghe hay không là việc của cô."
Nói xong, Trầm Khánh
Khánh thật sự không hề để ý đến Liêu Khả Nhi. Nhưng Liêu Khả Nhi thấy vẻ mặt
thờ ơ của cô, cùng với vẻ mặt tự tin như xem Trữ Mạt Ly vốn là vật sở hữu của
mình. Lúc này cô ta lại đã lấy lại được đoạn phim kia, nên cũng không còn kiêng
dè Trầm Khánh Khánh, vì thế nói: "Nếu có một ngày Trữ tổng không cần cô,
ngàn vạn lần mong cô đừng hận tôi!"
Trầm Khánh Khánh mặt
không đổi sắc: "Nếu thực có ngày như vậy, tôi sẽ chúc mừng cô."
Quay phim lại tiếp tục,
thời tiết càng ngày càng nóng, kiên trì trong gần bốn tháng, "Tuyệt đại
phong trần" cũng sắp hoàn thành. Hôm nay Trầm Khánh Khánh kết thúc công
việc sớm hơn, bởi vì Quý Hàm đi cùng chủ nhiệm khoa tới Mĩ vừa về nước, ở nhà
chuẩn bị một bữa cơm chào đón đơn giản. Khi cô đến nhà chồng, Quý Hàm đã tới
rồi, đôi mắt trông hơi thâm quầng, có lẽ do sai lệch múi giờ.
Kẻ thù gặp mặt cho dù
mắng chửi hay đánh nhau vẫn còn nói chuyện, nhưng hai người gặp mặt thì không
ai nói với ai câu nào. Trầm Khánh Khánh rất gấp gáp, bởi vì ăn cơm chiều xong
còn phải về quay tiếp, nên để nguyên mặt không tẩy trang. Khi cô vào cửa, Quý
Hàm chỉ nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục xem ti vi.
Tại phòng bếp, mẹ Quý Hàm
rất bận rộn, thấy vẻ mặt không có việc gì làm được của Trầm Khánh Khánh, chống
nạnh tức giận nói: "Cô đang làm gì thế?"
Trầm Khánh Khánh xòe bàn
tay: "Không có chuyện gì làm."
Bà Quý vọt tới trước mặt
Trầm Khánh Khánh, lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì? Cô xuống bếp không
phải để giúp tôi sao?"
"Con sẽ không nấu
cơm." Trầm Khánh Khánh thành thực trả lời.
"Vậy cô làm ơn đi
rửa sạch cái bản mặt phấn son như quỷ của cô đi! Nhìn mặt cô như vậy, tôi chẳng
thể nuốt nổi hạt cơm chứ đừng nói ăn với uống!"
Trầm Khánh Khánh ngồi im
không nhúc nhích: "Lát nữa con còn phải đi quay thêm mấy cảnh, chưa thể
tẩy trang."
Hai người phụ nữ bên này
không ai nhường ai, giằng co nửa ngày. Bên kia Quý Hàm làm như không thấy, chỉ
tăng lớn âm lượng ti vi.
"Quay phim?" Bà
Quý không nói hai lời ném ra mấy tờ tạp chí, "Cô đi ve vãn đàn ông mới
đúng!"
Lại cái tin nhảm nhí gì
đây?
Trầm Khánh Khánh nhìn
lướt qua, một tiêu đề rõ ràng lọt vào trong tầm mắt "Trầm Khánh Khánh diễn
cảnh nóng phim giả tình thật với Dương Phàm?", "Tuyệt đại phong
trần" – Trữ Mạt Ly tự mình xuất mã
diễn cảnh nóng ở phim trường"
Trầm Khánh Khánh lập tức
ngồi thẳng lên, cầm lấy một tờ tạp chí xem kỹ càng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Tin này đưa lên lúc nào vậy?"
"Hừ, hoảng cái gì,
chẳng lẽ điều trên báo viết chính là thật hả?"
Đều là mấy tờ tạp chí nhỏ
lẻ, nhưng chính vì thế mà nó dám đưa ra tin tức mà những tạp chí hạng trung
không dám đưa tin. Chỉ là gần đây Trầm Khánh Khánh đã phân phó Ada không cho
lọt ra ngoài tin tức dù chỉ là nhỏ nhất, sao có thể rò rỉ thông tin lộ liễu như
vậy? Trầm Khánh Khánh nghi hoặc vài giây, lập tức hiểu được. Là Trữ Mạt Ly,
nhất định là anh ra lệnh thu hồi tạp chí, hễ có ai đưa tin về scandal của anh,
anh sẽ không bỏ qua. Về mặt khác, mẹ chồng cô cũng lợi hại thật, vô cùng nhanh
tay, thế mà cũng có thể mua được loại tạp chí không phát hành này.
"Cảnh nóng?"
Quý Hàm vẫn giả tượng lập tức phản ứng lại: "Cùng Trữ Mạt Ly?"
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: chương này cùng chương trên vốn là một chương... Quá dài, tôi đây
liền chia thành hai chương.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét