KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 20
CHUYỂN NGỮ: H2O
Xảy ra chuyện gì, Trầm Khánh Khánh
rất muốn nói không có gì, nhưng cô nói không nên lời. Trầm Khánh Khánh cắn môi
dưới, đau đớn giúp cô giấu đi đôi mắt đỏ, sau đó cảm xúc dần bình tĩnh lại, sự
yếu ớt vừa rồi thật đúng như chưa từng tồn tại.
“Muốn uống chút rượu không? Whiskey
nhé?”
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng cô đã tự
mình đến trước quầy rượu lấy một chai Whiskey rồi tự rót cho bản thân một ly
đầy.
Trữ Mạt Ly nhanh chân tiến đến giành
lấy ly rượu, dứt khoát lấy một ly nhỏ khác san đều một chút, sau đó đưa cho
Trầm Khánh Khánh: “Một chút như vậy là đủ rồi.”
Trầm Khánh Khánh không nhận, bất mãn
nói: “Anh cũng xem thường tôi.”
Trữ Mạt Ly vẫn một mực xem nhẹ sắc
mặt người nào đó: “Rượu này rất mạnh, chừng này cũng đủ cho em uống.”
“Say thì sao, tửu lượng của tôi vẫn
tốt lắm.”
Trầm Khánh Khánh còn muốn rót một ly
đầy khác, tiếc rằng Trữ Mạt Ly vẫn thờ ơ, cô đành phải nhận lấy ly rượu kia.
Vị cay vào miệng thiêu đốt trong
thanh quản, sau đó chảy xuống bụng, ngấm vào máu. Trầm Khánh Khánh nghiêng
người vào sô pha uống một ngụm lại một ngụm, nâng ly đổ vào miệng như uống
nước. Trữ Mạt Ly đến bên cạnh cô, ly rượu trong tay, anh không uống, chỉ thưởng
thức, thỉnh thoảng nhìn cô uống.
Rốt cuộc, anh không nhịn được, nói:
“Em uống quá nhanh.”
Trầm Khánh Khánh thở dài, đôi mày
cong lại: “Rượu này thật kích thích. Tôi muốn nữa.”
Cô nói chuyện bằng giọng mũi, mùi
rượu bắt đầu xông lên mặt, trên da mặt trắng nõn đã phớt phớt hồng. Cô đúng là
kỳ lạ như vậy, rượu nặng uống thế nào cũng không say, nhưng vừa uống Whiskey
lại say ngay lập tức. Hơn nữa cô thường không biết bản thân đã say.
Trữ Mạt Ly lắc đầu, bây giờ cô đã say
rồi.
Trầm Khánh Khánh lắc lư ly rượu, quay
đầu đi, trong con ngươi là một hồ nước mênh mông: “Anh còn nhớ không, khi tôi
trốn Trương Hiển Chính tới chỗ ấy, sau đó gặp được anh, chúng ta nói chuyện?”
Trữ Mạt Ly hồi tưởng lại, cảnh tượng
kia chỉ như mới hôm qua: “Nhớ rõ.”
Khoảng năm năm trước, Trầm Khánh Khánh vẫn còn là người mới bước chân vào
giới giải trí, với những quy tắc trong ngành có cái hiểu cái không. Cô có dã
tâm, có mục đích, có nghị lực, nhưng duy nhất còn thiếu thủ đoạn. Dù sao tuổi
trẻ, cẩn thận mấy cũng có sai lầm. Cô không chịu nổi móng vuốt của Trương Hiển
Chính, nên tháo chạy bỏ trốn, hoang mang lo sợ. Đầu tiên cô chạy về công ty tìm
người, nhưng sau khi chạy về công ty cô bỗng nhận ra, căn bản không có ai sẽ
giúp cô.
Trương Hiển Chính là ai chứ, người bình thường chống đối với hắn chính là
muốn chết.
Trời tối, đèn trong hành lang đã tắt hết một nửa, chỉ để lại mấy ngọn đèn
nhỏ chỉ đường. Trầm Khánh Khánh ở trong WC nôn mửa nửa ngày, kiệt sức, vẫn
không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn. Giới giải trí đen tối này, cô biết,
nhưng cô không biết lại đen tối hạ lưu như thế. Cô bước tới ngồi bệt xuống cạnh
cửa toilet, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt đất. Cảm giác vô lực chưa khi nào trầm
trọng như thế, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Cô trở mặt với Trương
Hiển Chính, cô cự tuyệt yêu cầu của hắn. Khi ấy cô tức giận rời đi, bây giờ
tỉnh táo lại mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô không có chỗ dựa
vững chắc, Trương Hiển Chính lại là một ngọn núi lớn, có thể ép cô vào chỗ chết
bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, có bóng người đi tới chỗ cô. Trầm Khánh Khánh cả kinh,
cuống quít đứng lên trên mặt đất. Người tới càng lúc càng gần, khi cô nhìn thấy
gương mặt người nọ, trong hoảng sợ có loại cảm giác hít thở không thông.
Trữ Mạt Ly đi ngang qua mặt cô, chỉ một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, phối
với một chiếc khăn xanh sọc đen, nhưng anh vẫn cao quý tao nhã như quý tộc thế
kỷ trước, toàn thân tản ra hơi thở mê ly như hoa mạn châu sa [1], ngay cả dáng
vẻ bước đi ung dung cũng đều đẹp hơn nhiều với bất cứ ai. Khuôn mặt Trữ Mạt Ly
thật ra cũng có phần ôn hòa, nhưng bị khí thế mạnh mẽ áp đảo, như một thanh kiếm
lạnh lẽo rút ra khỏi vỏ, thanh kiếm áp bức người. Vì thế khiến cho người ta chỉ
nhớ là đẹp, mà quên mất ôn hòa.
[1] hoa mạn châu sa: một trong những ý nghĩa của hoa này là “sự quyến rũ
chết người”
Lúc này, ánh mắt anh trên cao mờ mờ ảo, như đảo qua người cô, lại như đè
nén không nhìn cô.
Khi tất cả tế bào não Trầm Khánh Khánh khởi động lại, cái khó ló cái
khôn, tuy biết việc này rất mạo hiểm, nếu không thành liền hy sinh, nhưng với
việc ngồi chờ chết, không bằng thử một lần, mượn cơ hội này có thể được một
công đôi việc.
Trong khoảnh khắc đó, lúc này Trầm Khánh Khánh quyết định một việc nguy
hiểm.
“Trữ tổng.”
Có lẽ vì khí thế của Trữ Mạt Ly quá mạnh mẽ, tiếng nói của Trầm Khánh
Khánh hơi run rẩy.
Cũng may, Trữ đại thần không coi cô thành người vô hình không nhìn thấy.
Anh dừng chân lại, nửa thân mình hơi nghiêng đi, mắt phượng khẽ nheo lại, đuôi
mắt hơi nhướn lên, có cảm giác như dứt tình đoạn nghĩa, tiếc rằng lại gợi cảm,
mị hoặc phi thường. Anh vẫn chưa quan sát Trầm Khánh Khánh, mà ánh mắt dừng tại
bức tường cạnh người cô.
“Tôi rất xin lỗi đã quấy rầy anh! Tôi tên Trầm Khánh Khánh, là thực tập
sinh của Hoàn Nghệ. Lần trước chúng ta đã gặp qua, ở thang gác kia, con gái
anh…”
“Nói chuyện chính.”
Giọng nói Trữ Mạt Ly thật đặc biệt, hơi thấp, lại dễ nghe, rõ ràng, lại
gợi cảm.
Câu nói của Trầm Khánh Khánh bị anh lạnh lùng cắt ngang, nhưng cô nhanh
chóng sắp xếp lại lời nói, nói: “Tôi xin anh giúp đỡ.”
Trầm Khánh Khánh nghĩ tới rất nhiều cách thức, nhưng cuối cùng cô quyết
định nên dứt khoát gọn gàng. Theo hiểu biết của cô về Trữ Mạt Ly, ai muốn giở
mưu kế với người trước mặt, chắc hẳn là chê mình sống quá thoải mái rồi.
Trữ Mạt Ly xoay người, tay phải xoa nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay
trái. Ánh mắt anh lạnh như băng, như tấm sa mỏng gắn trên mặt Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nhanh chóng lấy điện thoại từ ví, tay cô lạnh toát, hơn
nữa còn run rẩy, vất vả mãi mới bật được đoạn ghi âm, chỉ là âm thanh phát ra
đều là tạp âm.
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, lại bật lại lần nữa, nhưng trong điện thoại
vẫn chỉ là tạp âm như trước. Nói cách khác cô không thể tìm được lời nói đê
tiện của Trương Hiển Chính. Điều này… Trầm Khánh Khánh trợn tròn mắt, mà Trữ
Mạt Ly vẫn đang đứng một chỗ chờ.
Đứng đó trơ mắt sẽ chỉ làm Trữ Mạt Ly mất kiên nhẫn, Trầm Khánh Khánh nắm
chặt tay, lấy hết can đảm, liều mình nói với Trữ Mạt Ly: “Đạo diễn Trương Hiển
Chính dùng quy tắc ngầm, trừ tôi ra, công ty chúng ta hẳn có không ít diễn viên
nữ…”
Khóe môi Trữ Mạt Ly khẽ cong lên, trong lòng Trầm Khánh Khánh lập tức dấy
lên chờ mong, nhưng lời nói sau đó tức khắc lại làm toàn thân Trầm Khánh Khánh
rét run.
Trữ Mạt Ly nói như không có gì: “Chuyện đó thì thế nào?”
Trầm Khánh Khánh bỗng cảm thấy ảo tưởng tan biến, sớm biết Trữ Mạt Ly khó
gần, nhưng chưa từng nghe nói Trữ Mạt Ly không biết lý lẽ. Loại cảm giác này
giống như cô nghĩ bản thân có một quả cầu thủy tinh trong suốt, nhưng kết quả
là phát hiện cầu thủy tinh quả thật là cầu thủy tinh, có điều là quả cầu thủy
tinh đen.
Trầm Khánh Khánh nhanh chóng phản ứng: “Trữ tổng để mặc loại người tùy
tiện này làm công ty đi xuống?”
Trữ Mạt Ly nói bằng giọng không quan tâm: “Nếu đã muốn vào giới giải trí,
sẽ phải tuân theo quy tắc nơi này. Tôi nên nói cô ngây thơ, hay là trong sáng
quá đây?”
Trầm Khánh Khánh trăm ngàn lần không đoán được thái độ này của Trữ Mạt
Ly, biết là không thể, nhưng mặc kệ bằng bất cứ giá nào, cô vẫn lớn tiếng nói
với Trữ Mạt Ly: “Ngày trước Trữ tổng cũng vào bằng cách này?”
Đối với sự khiêu khích của cô gái này, Trữ Mạt Ly khẽ nâng cằm dưới, quả
thực không ai bì nổi: “Ai dám nói thế?”
Hàm ý là không ai dám động đến anh, do anh có tiền. Nhưng cô gái ngây thơ
này lại khác, nếu muốn có vị trí, nhất định phải tỉnh ngộ.
“Như vậy, tôi chọn anh.” Trầm Khánh Khánh vững vàng, nói như đinh đóng
cột: “So với Trương Hiển Chính, tôi chọn Trữ tổng.”
Đáy mắt Trữ Mạt Ly xẹt qua kinh ngạc. Một bàn tay anh nâng cằm Trầm Khánh
Khánh, như nhìn một người xa lạ, vẻ mặt cân nhắc như người này không đủ xinh
đẹp: “Cô muốn là tình nhân của tôi? Nhưng tôi không muốn người tự dâng tới
cửa.”
Không biết vì sao, Trầm Khánh Khánh nhạy cảm nhận ra Trữ Mạt Ly hơi tức
giận.
“Không phải, tôi hy vọng anh là chỗ dựa.”
Trữ Mạt Ly thu tay lại: “Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ bằng bốn tiếng đồng
hồ cô chăm sóc con gái tôi?”
Trầm Khánh Khánh bất mãn khi anh nói như vậy, cô trả lời: “Tôi sẽ không
để anh thất vọng.”
“Người ngay cả quy tắc ngầm cũng không dám làm, lại còn dám mạnh miệng
như vậy.” Trữ Mạt Ly mỉm cười, nhìn thật tốt, cũng thật lạnh lẽo như băng: “Nếu
tôi là cô, sẽ ngoan ngoãn quay lại khách sạn, cố gắng còn có thể thay đổi quyết
định của đạo diễn Trương.”
Con người như thế nào mới có thể thản nhiên nói ra lời tàn nhẫn như vậy,
lại không làm người ta ghê tởm, cơ bản chỉ có Trữ Mạt Ly. Mẹ Trầm Khánh Khánh
trước khi chưa lâm bệnh đã từng nói với cô, Trữ Mạt Ly chính là người may mắn
“tu hú chiếm tổ” [2]. Mẹ con cô sống nơi đầu đường xó chợ, nhưng người nhà họ
Trữ vẫn sống vui vẻ như nước cuốn. Cả đời mẹ cô bị hủy hoại trở nên yếu đuối,
điên cuồng như vậy, nhưng Trầm Khánh Khánh sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Cô đứng
ở đây vì trả thù, không có thành công phía trước, cô sao có thể cứ thất bại như
vậy?
[2] tu hú chiếm tổ: Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhở các tổ chim khác như khách, chim
chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành
phần ăn từ chim bố mẹ.
Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại dứt khoát
nói: “Tôi sẽ không đi, cho dù bây giờ tôi trở lại, Trương Hiển Chính cũng sẽ
không buông tha.”
“Bây giờ tôi lệnh cô đi.” Trữ Mạt Ly thản
nhiên nói: “Nếu không đi, thì ra khỏi Hoàn Nghệ.”
Người đàn ông này thật khiến người ta phải
nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể trút giận. Trầm Khánh Khánh đứng im
không nhúc nhích, Trữ Mạt Ly vượt qua cô. Cô lập tức tiến từng bước chặn trước
mặt anh.
Trữ đại thần nói không chút thân thiết: “Còn
muốn làm gì?”
Trầm Khánh Khánh đếm đến ba, trừng mắt nhìn
Trữ Mạt Ly, không nhượng bộ chút nào, nói: “Tôi không phải người tốt. Tôi có
thể vì thành công mà không từ thủ đoạn, nhưng trong từ điển của tôi, không có
hai chữ đê tiện, và có nguyên tắc.”
Trữ Mạt Ly trái lại lại đứng im chăm chú
lắng nghe.
Trầm Khánh Khánh tiếp tục nói: “Bán đứng
thân xác, tôi sẽ không làm, đây là giới hạn. Tôi biết lấy thân phận bây giờ của
tôi mà nói như vậy thật nực cười, cũng thật ngu ngốc. Anh có thể không tin,
nhưng tôi thà dùng mười lần sức lực và thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng
không tình nguyện đánh mất bản thân. Thân thể của tôi trung thành với tôi, dù
không muốn có trách nhiệm với bản thân, cũng muốn…”
“Có trách nhiệm với người yêu.” Trữ Mạt Ly
nói tiếp.
Trầm Khánh Khánh giật mình, lập tức gật đầu.
Thật kỳ lạ, Trữ Mạt Ly đang dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn cô đầy lưu
luyến. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, ngắn đến mức không thể xác nhận có
thật hay không.
“Trầm Khánh Khánh.” Tên cô chạy một vòng
trong yết hầu anh, vô cùng tuyệt vời.
Anh nhìn cô chăm chú một hồi, bất ngờ nói:
“Tốt lắm, chớ quên lời nói của cô hôm nay, về sau Ted sẽ theo cô.”
Bây giờ
nhớ lại, Trầm Khánh Khánh không khỏi cảm khái thế giới này quá mức mâu thuẫn.
Ai cũng đều nghĩ rằng cô đã sớm không còn là một cô gái trong trắng, Quý Hàm
cũng thế, mẹ chồng cũng thế, biết cô nhưng không biết con người cô, dường như
đều cho rằng như vậy.
Ngược
lại là Trữ Mạt Ly, người đàn ông mà cô suy tính đề phòng khắp chốn, lại phá lệ
bảo vệ cô.
Vì thế,
từ lúc ấy, lời đồn Trầm Khánh Khánh dựa vào Trữ Mạt Ly nhanh chóng lan truyền.
Ted nói
đó là do Trữ Mạt Ly coi trọng sự kiên trì này của cô.
Bản thân
Trữ Mạt Ly là một người đàn ông nghiện sạch sẽ đến cực độ cả về thể xác lẫn
tinh thần, nói cách khác, anh là người chủ nghĩa cấm dục. Về phương diện này
anh bảo thủ đến biến thái, xem ra nếu gắn kết thân thể chỉ vì hưởng chút ái ân,
anh nhất định thấy mình không khác gì cầm thú. Vậy nên nếu tỉ mỉ quan sát Hoàn
Nghệ sẽ không khó phát hiện, những diễn viên nữ thường dựa vào chút nhan sắc để
đi lên sẽ không được công ty coi trọng. Mà người chăm chỉ thật thà, nghệ sĩ làm
việc nghiêm túc, chẳng sợ bản thân không có gì xuất chúng, cũng có thể có được
không ít cơ hội.
Trữ Mạt
Ly vẫn chưa từng đánh giá những quy tắc ngầm, nhưng anh dùng một phương thức
khác thực hiện suy nghĩ của chính mình.
Trong cái thế giới giải trí
rực rỡ này, có lẽ Trữ Mạt Ly là người sạch sẽ nhất.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét