KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 26
CHƯƠNG 26
CHUYỂN NGỮ: H2O
Giới giải trí gần đây không được yên
bình, ba nhân vật nổi tiếng lại lần lượt có scandal. Đầu tiên là scandal của
Trương Hiển Chính, lại thêm đoạn clip cảnh nóng của Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh
Khánh, ngay sau đó lại là lời giải thích kinh thiên động địa của Trữ Mạt Ly.
Tuy Dương Phàm có ra mặt chứng minh
đoạn clip kia thật sự để làm mẫu trong khi quay phim, nhưng toàn bộ sự chú ý
của dư luận đã bị một câu nói này của Trữ Mạt Ly hấp dẫn “Tôi vẫn đơn phương
theo đuổi cô Trầm.”
Từ khi Trữ Mạt Ly khởi nghiệp đến
nay, về chuyện tình cảm của anh toàn do đám phóng viên nói bóng gió, chưa từng
nắm được chân tướng. Ngay khi mọi người còn đồn đại scandal về bạn gái anh,
người ta lại thấy một đứa trẻ xuất hiện. Vậy nên lần này Trữ Mạt Ly tiết lộ
chút chuyện tình cảm riêng tư trước công chúng, thực sự làm cả làng giải trí
chấn động một phen.
Mà lời giải thích này càng giống với
lời tuyên bố trực tiếp khiến Ted há hốc mồm. Sau giây phút khiếp sợ ban đầu,
thậm chí tâm chưa kịp động mà Trầm Khánh Khánh đã bắt đầu nổi điên. Đó là một
tia sét giữa trời quang, đưa Trầm Khánh Khánh ra đầu sóng, sau đó bao trùm cô
là vòng xoáy dư luận tiếp nối không dừng.
Dường như tất cả truyền thông đều
đăng lại lời nói trong buổi họp báo của Trữ Mạt Ly. Trầm Khánh Khánh hết đường
chối cãi, trong ánh mắt hung ác của cô, Ted lập tức không còn đường sống, chỉ
có thể oan ức nhỏ giọng thanh minh: “Chuyện này không giống như kế hoạch. Anh
thật sự không biết tại sao anh ta đột nhiên lại sửa ý định.”
Trong mấy ngày nay, Trầm Khánh Khánh
nổi tiếng không ai có thể theo kịp. An Thiến hay gì gì đó đều xếp sau cô, chỉ
cần tin tức liên quan đến cô đều dẫn đầu doanh thu một cách điên cuồng. Hình
ảnh của cô ngập tràn trên mỗi bìa báo, nhưng Trầm Khánh Khánh chưa từng thấy
nổi tiếng lại là một chuyện phiền phức như vậy.
Nhưng kỳ thật Trữ Mạt Ly cũng rất
tài, lời phát biểu vừa đả thông dư luận, sau đó có thể toàn thân trở ra, cũng
mặc kệ dư luận xôn xao, thậm chí không cho người trong cuộc một lời giải thích
hợp lý. Mãi đến khi Trầm Khánh Khánh không thể chịu được nữa, phải đến nhà giết
người, mới sáng sớm đã không chút mềm lòng kéo anh đứng dậy từ trong chăn.
Ted đứng sau hoảng hốt, trời biết Trữ
Mạt Ly rời giường có bao nhiêu gian khổ.
Trữ Mạt Ly mơ màng mở mắt ra. Anh cận
thị hơi nhẹ, hơi híp mắt tìm tiêu cự, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt.
Sau đó, mặt anh không đổi sắc, nói:
“Nếu tôi là em, bây giờ tốt nhất là ra ngoài.”
Trầm Khánh Khánh nhìn lại anh, đứng ở
một bên, giả mù sa mưa, nói: “Ái chà, phải không? Làm một người đi theo đuổi,
nhìn thấy mục tiêu xuất hiện ở đầu giường của mình phải nhiệt tình một chút chứ
nhỉ? Anh mau đứng dậy cho tôi!”
Trữ Mạt Ly đeo kính, cũng không muốn
đứng lên. Anh tựa vào đầu giường, lộ ra nửa người trên. Da thịt trắng nõn, cùng
đường cong dọc theo cơ thể hoàn mỹ, nếu không thấy người thì không ai có thể
tưởng tượng ra.
Trầm Khánh Khánh chỉ tay ra hiệu với
anh: “Dậy! Rời giường!”
“Em chắc chắn?” Trữ Mạt Ly dụi ánh
mắt mơ màng như ẩn tơ máu.
“Tôi không phải người thích đùa, bây
giờ tôi rất tức giận.”
“Tôi cũng không phải người thích đùa,
nếu bây giờ em không ra ngoài, em sẽ hối hận ngay lập tức.”
Ted bỗng tiến vào, túm Trầm Khánh
Khánh kéo ra khỏi phòng ngủ của Trữ Mạt Ly. Chỉ là tính cách Trầm Khánh Khánh
như vậy, cô có thể che dấu tất cả rằng cô đang tức giận, kiềm chế là công việc
cần thiết, là phẩm chất vĩ đại của cô. Nhưng nếu cô không định che dấu, như vậy
cô đã giận đến mức không thể cứu vãn.
Trầm Khánh Khánh vùng khỏi người Ted:
“Tôi biết anh ham ngủ, nhưng bây giờ tôi không thể đợi anh ngủ đến giữa trưa
mới bàn bạc chuyện xảy ra gay go thế nào đâu!”
Trữ Mạt Ly trái lại không giận mà
cười, nụ cười làm cho Trầm Khánh Khánh không hiểu ra sao: “Anh cười cái gì hả?”
“Không có gì, em đã kiên nhẫn ép tôi
rời giường, bây giờ tôi dậy ngay đây!” Nói xong anh liền vén chăn.
“Chờ chút!”
Ted kinh hoàng hô to một tiếng, sau
đó mặc kệ Trầm Khánh Khánh phản kháng thế nào, vẫn cứ kéo cô ra phòng khách.
“Anh làm gì?” Trầm Khánh Khánh nổi
giận nói.
“Em không muốn nhìn bộ dạng anh ta
rời giường đâu.” Ted xấu hổ, lại thấy hơi buồn cười, nói, “Mạt Ly, anh ta là
người theo chủ nghĩa ngủ nude.”
Trầm Khánh Khánh ngây người vài giây,
máu dồn lên làm mặt cô đỏ bừng, đồng thời không nhịn được mà mắng: “Anh ta thật
biến thái!”
Trữ Mạt Ly từ phòng ngủ đi ra, anh
chỉ khoác một áo choàng, sau đó tự lấy cho mình một ly cà phê: “Tôi vừa đưa
Liễu Liễu đến trường, về tới nhà còn chưa nằm được mười phút, trừ phi em có lý
do chính đáng thuyết phục tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ.”
“Ôi, vô tình biết mấy, anh theo đuổi
tôi như vậy sao?” Trầm Khánh Khánh giữ tay anh đang nâng ly cà phê, khuôn mặt
tươi cười, kéo dài giọng điệu, “Anh có thể ngủ ngon, không nói lời nào để mình
tôi thu dọn cục diện hỗn loạn ấy! Tôi thực không biết đầu óc anh có vấn đề gì
không, sao anh có thể nói ra lời nói hoang đường như vậy? Hay là nói anh theo
đuổi người ta bằng một phương thức kỳ lạ đến tôi cũng không cảm nhận được?”
“Có thể phương thức của tôi thật sự
khác với người thường.” Trữ Mạt Ly dịch chuyển cánh tay của Trầm Khánh Khánh,
anh mở miệng uống cà phê, trấn áp cơn đau đầu do chưa tỉnh ngủ, cố sức làm cho
bản thân thoạt nhìn còn chút kiên nhẫn.
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, nhưng cô
nhanh chóng hiểu ra, người này có một thú vui độc ác – trêu chọc cô.
“Anh nghĩ tôi và anh là đám nhóc tuổi
teen hả?” Trầm Khánh Khánh đoạt lấy ly cà phê, “Vì sao đột nhiên lại thay đổi
chủ ý chứ? Không phải anh định làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta hả? Nhưng bây
giờ vì một câu nói của anh, tôi không thể nói cái gì, không dám nhận điện
thoại, thậm chí không thể ra khỏi cửa. Nhưng ngay cả một lời giải thích anh
cũng không có!”
Trữ Mạt Ly giơ cằm dưới, mắt kính
phản chiếu một trận này: “Quả thật tôi đã làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta lúc
đó, chỉ là thay đổi cách nói.”
Ted lau mồ hôi, chen vào giữa bọn họ:
“Mạt Ly, mấy ngày nay Khánh Khánh cũng chưa ngủ ngon, cơn giận khá lớn…”
“Không cần anh giải thích hộ cô ấy!”
Trữ Mạt Ly cắt ngang lời Ted, tiếp tục nói với Trầm Khánh Khánh, “Tôi thấy
không có gì phiền não hết. Tôi đã không nói chúng ta có qua lại, cũng không nói
quan hệ chúng ta không đứng đắn. Tôi chỉ nói tôi theo đuổi em, trách nhiệm đều
đặt trên người tôi, vì sao em còn lo lắng như vậy? Muốn nói gì thì nói, điện
thoại có thì nghe, làm việc bình thường mới có thể khôi phục cuộc sống bình
thường. Sau đó em chỉ cần hưởng thụ trò đùa này là được rồi.”
“Anh coi chuyện này là trò đùa?” Trầm
Khánh Khánh thấy thật may mắn khi Liễu Liễu không ở đây, nếu không nhất định bé
lại lên án cô lớn tiếng với ba ba của nó.
“Không phải sao?”
“Vì sao tôi phải tham gia trò đùa
này?”
“Bởi vì cuộc hôn nhân của em, lần này
tôi không thể hình dung bằng từ gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta đều biết cuộc hôn
nhân đó nên gọi như thế nào!”
Lúc này Trầm Khánh Khánh không nổi
giận, chỉ cười đến mất tự nhiên: “Đúng, các người đều biết nó là cái loại hôn
nhân gì. Tôi thật xin lỗi đã để cho các người thấy một trò hề. Biết không, tôi
vốn cho rằng phương pháp tốt nhất thu dọn trò hề này là chấm dứt nó. Tôi định
ly hôn, ngay trước lời phát biểu của anh một phút đồng hồ, nhưng bây giờ, anh
làm tôi tiến thoái lưỡng nan.”
Bây giờ đổi lại là Trữ Mạt Ly ngây
người một giây, anh vội nhìn Ted, vẻ mặt Ted cũng chỉ kinh ngạc và mờ mịt, hiển
nhiên không biết sự tình.
Trữ Mạt Ly day day thái dương, cố
bình tĩnh nói: “Em nói… Em muốn ly hôn? Nếu ngày đó tôi không nghe lầm, em nói
em tuyệt đối không ly hôn.”
“Khi cùng anh ta kết hôn tôi đã ra
điều kiện, người đòi ly hôn trước chỉ có thể là tôi. Vậy nên lúc đó bất cứ giá
nào tôi cũng không thể đồng ý. Thế nhưng, nếu bây giờ tôi ly hôn với Quý Hàm,
anh thấy anh ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Trữ Mạt Ly khó có lúc trầm mặc, sau
đó dùng lời nói nhẹ nhàng: “Bây giờ không
phải lúc.” (đây gọi là tự đập đá
vào chân =.=”)
Trầm Khánh Khánh tưởng mình nghe lầm:
“Cái gì?”
“Em rõ ràng có thể lợi dụng trò đùa
này vào nhiều việc, thêm nữa, nếu em nguyện ý, tôi có thể không nghĩ nó là trò
đùa.” Trữ Mạt Ly chậm chạp tiến đến phòng tắm, “Tôi phải đi tắm, khi về nhớ
khóa cửa.”
Bất luận thế nào, cuộc nói chuyện này
cũng không giải quyết được vấn đề gì. Khi tới Trầm Khánh Khánh nổi giận đùng
đùng, khi đi cơn giận vẫn như cũ, chưa hề giảm, còn ôm theo một bụng nghi ngờ.
Trầm Khánh Khánh rối rắm nửa ngày,
rốt cuộc không kìm được, hỏi Ted: “Anh hiểu ý anh ta không? Cái gì mà có thể
coi là trò đùa, cũng có thể không phải trò đùa? Anh ta đừng có làm ra vẻ thần
bí như vậy chứ!”
Ted không thể không dùng một chút từ
ngữ ngọt ngào: “Anh nghĩ em đừng phức tạp hóa mấy chuyện đơn giản.”
Trầm Khánh Khánh không thích phỏng
đoán suy nghĩ và tính cách thay đổi thất thường của Trữ Mạt Ly. Chỉ là, cô
không thể không thừa nhận, khi ở trong cục diện tăm tối, gay go nhất, anh ta
xuất hiện khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là… anh ta làm cục diện càng thêm nguy
hiểm.
“Có lẽ Mạt Ly nói đúng. Em khẩn
trương quá rồi! Bây giờ việc cần làm chính là khôi phục lại cuộc sống của em,
sau đó, thuận theo tự nhiên.”
Ted đỗ xe ở cửa biệt thự của Trầm Khánh Khánh.
Nơi này là một nơi vô cùng bí mật của Trầm Khánh Khánh, được quản lý cực kỳ
nghiêm ngặt nên phóng viên khó có thể đục nước béo cò mà tiến vào. Đây cũng là
không gian nghỉ ngơi cho cô yên tĩnh, trước khi cô thấy xe của Quý Hàm, cô vẫn
cho rằng như vậy.
Ted cũng thấy chiếc xe kia, sau đó
nhíu mày rất phản cảm. Đương nhiên anh ta cũng mau chóng khôi phục bình thường,
hơn nữa còn nói đầy ý tốt: “Cần anh ở lại không?”
“Không, em có thể giải quyết.” Trầm
Khánh Khánh điều chỉnh hô hấp, sau khi xuống xe lại quay đầu nói thêm, “À, ngày
mai bắt đầu, khôi phục tất cả công việc.”
Trầm Khánh Khánh đứng ở cửa, trong
tay cầm chìa khóa. Vừa mở cửa, cô sẽ lại đối mặt với một trận cãi vã ầm ĩ, hoặc
là chiến tranh lạnh như trước đây. Bất kể là ai, cô chỉ cần tưởng tượng một
chút đã thấy lạnh người. Thế nhưng, cô vẫn đeo lên khuôn mặt tươi cười cùng
trăm phần trăm lạnh lùng kiêu ngạo, mở cửa.
Quý Hàm ngồi ở phòng khách, hiển nhiên
là anh đang chờ cô, khi cửa có tiếng động, anh lập tức đứng dậy.
Trầm Khánh Khánh bật tất cả đèn trong
nhà, điều này giúp cô xóa bỏ áp lực, sau đó cô thuận tay ném ví sang một bên,
tao nhã ngồi trên sô pha: “Gần đây anh rất thích chuyện không mời mà đến.”
Quý Hàm ngồi đối diện cô, anh thoạt
nhìn không được khỏe, như bệnh nhân mà anh chăm sóc.
“Em trốn tránh tôi.”
Trầm Khánh Khánh nhanh chóng trả lời:
“Tôi không có, hai ngày nay tôi bộn bề nhiều việc, cũng rất phiền. Tôi biết anh
tìm tôi có chuyện gì, thế nhưng, anh tìm tôi cũng sẽ không có lời giải thích.
Từ ba năm trước, tôi đã chán phải giải thích cuộc sống của tôi với anh rồi!”
Trầm Khánh Khánh bỗng phát hiện tờ
đơn ly hôn bị xé rách vẫn còn, chỉ là nó bị Quý Hàm nhặt đến, đặt trên bàn trà.
“Khánh Khánh, chúng ta đừng tra tấn
nhau như vậy nữa được không?” Quý Hàm nhìn chăm chú vào bên mặt Trầm Khánh
Khánh. Mỗi khi cô thấy bất an hoặc khi sợ hãi không khống chế được mọi chuyện,
cô luôn thích dùng phong thái tài trí hơn người, làm cho người biết khó mà lui.
“Mấy ngày nay tôi nghĩ rất nhiều.
Chúng ta quen biết, yêu nhau, sau đó kết hôn như thế nào. Từ khi em bước vào
vòng giải trí, mỗi giây mỗi phút tôi luôn lo sợ, tuy cuối cùng tôi đã nói tôi
ủng hộ em.”
Trầm Khánh Khánh thay đổi thế ngồi,
đây là tín hiệu khi cô cảm thấy khẩn trương: “Anh sợ cái gì?”
Trầm Khánh Khánh bỗng rất hối hận để
phòng khách sáng bừng như vậy, thế nên cô có thể thấy sắc mặt Quý Hàm tái nhợt
hiện lên bao khổ đau và thất vọng.
“Tôi sợ em không còn là Trầm Khánh
Khánh anh quen biết. Trong cái vòng luẩn quẩn xa lạ đầy phức tạp này, em có thể
dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Hình như trở thành minh tinh với em chỉ là một
chuyện đơn giản. Sau đó em không còn là cô gái cười đơn thuần trong trí nhớ của
tôi, em rất không đơn giản. Mà tôi, chỉ muốn một cuộc sống đơn giản.”
Trầm Khánh Khánh không muốn giải
thích với anh, trong cái vòng luẩn quẩn này cô đã trải qua nhiều gian khổ mà
người ngoài không biết, cô chỉ hừ lạnh: “Anh biết vì sao tôi không công khai
tôi đã kết hôn không? Không phải tôi sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp, mà vì anh
không phải người trong cái vòng tròn này. Anh không nên bị phóng viên đeo bám.
Là tôi bảo vệ cuộc sống đơn giản cho anh, cũng là tôi bảo vệ người nhà anh. Thế
nhưng, thật hiển nhiên, anh không cảm kích chút nào.”
Khi nói chuyện cô thấy giọng nói máy
móc thuật lại suy nghĩ trong đầu của chính mình, mà tầm mắt cô vẫn dừng trên tờ
đơn rách vụn. Nếu nó vẫn nguyên vẹn, có lẽ cô sẽ không chần chừ mà ký tên vào.
“Tôi có, tôi luôn cảm kích mỗi chuyện
em làm vì tôi. Chỉ là, khi tôi nhận ra thế giới chúng ta sống ngày càng khác
biệt, tôi không biết làm gì để thay đổi nó. Em trước mặt khác với em sau lưng.
Theo tôi biết, khi em giả vờ đáng thương, lợi dụng tay tôi từ chối Đàm Mộ Văn,
tôi càng ngày càng thấy em đáng sợ. Một giây trước em có thể giống một bạn gái
hoàn mỹ ăn tối cùng tôi, giây tiếp theo có thể vào khách sạn cùng Trương Hiển
Chính. Vì cướp đi vai diễn chính còn có thể đuổi An Thiến khỏi công ty. Còn bây
giờ, tôi chắc đến tám phần, người dồn Trương Hiển Chính vào chỗ chết là em. Khi
tôi tận mắt thấy, chính tai nghe loại chuyện này, tôi khiếp sợ, khiếp sợ em có
thể không từ thủ đoạn, dụng mưu đồ chỉ để đạt mục đích thôi sao?”
Bây giờ cuối cùng Trầm Khánh Khánh
cũng có thể xác định vì sao lễ Giáng Sinh năm đó Quý Hàm có thể lạnh lùng bỏ
mặc bên đường cả đêm cũng chẳng quan tâm. Ngày hôm sau cô vừa lê cơ thể nóng
bừng trở về nhà, anh lại tàn nhẫn nói chia tay. Sau đó, cô nhục nhã và ớn lạnh
mất đi tri giác.
Khi đó cho dù anh không nói, cô cũng
đoán được vài phần. Anh luôn giữ quan niệm bảo thủ, phụ nữ phải còn trinh tiết.
Mặc kệ cô có bao nhiêu sạch sẽ, trong mắt anh, cô đã không còn như trước.
“Anh cho rằng anh tận mắt thấy, chính
tai nghe mới là chân tướng?” Vài năm tôi luyện đã giúp Trầm Khánh Khánh có thể
đứng vững, sau đó cô khom người cầm tờ đơn rách giơ tới trước mặt Quý Hàm, “Mẹ
anh bảo vệ anh tốt quá, nhưng hoa trong nhà kính không thích hợp để nuôi thả
trong cái xã hội đã thành thùng nhuộm đâu! Ba anh gặp tai họa, anh vẫn chưa thể
nhận rõ cái gì là lòng người ác nghiệt sao?”
Quý Hàm nắm chặt tờ đơn, vo trong
tay: “Là em giúp tôi nhận rõ một người có thể có nhiều mặt như vậy. Lần đầu
tiên em tới nhà Trữ Mạt Ly, tôi chỉ biết, đến nay đã là bốn năm, vừa rồi em
cũng từ nhà anh ta trở lại. Tôi rất muốn biết, là anh ta đơn phương theo đuổi
em, hay là, hai người vẫn luôn quan hệ?”
Trong đầu Trầm Khánh Khánh đã dự đoán
được loại chuyện này: “À, cuối cùng anh cũng chịu nói tới trọng tâm rồi hả? Sao
chứ, lời anh ta nói làm anh bất an? Thật xin lỗi, tôi nghĩ quan hệ giữa tôi và
Trữ Mạt Ly… Tôi không cần phải báo cáo với anh.”
Trong hợp đồng, cô và Trữ Mạt Ly đã
viết rõ ràng, bất luận lời gì có khả năng tiết lộ thân thế của Trữ Mạt Ly đều
không thể nói.
Quý Hàm cũng dự đoán được câu trả lời
này: “Vậy em nghĩ hai người chúng tôi là gì? Tôi, tình yêu, còn hắn, quyền
thế?”
Chính bản thân Trầm Khánh Khánh cũng
chưa ý thức được nhưng tay cô đã phản ứng trước. Một cái tát mạnh tay này cũng
khiến cô tê dại từng cơn.
Trầm Khánh Khánh nắm cổ tay, giọng
nói hơi run rẩy, lời nói ra lại lạnh như băng đông cứng: “Anh biết không, cái
tát này tôi nhịn lâu rồi. Bây giờ, mang cái đơn thuần, cái sạch sẽ của anh biến
đi! Nơi này vô-cùng-dơ-bẩn, tôi sợ sẽ làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của anh.”
“Tôi từng yêu một cô gái, tôi từng
muốn bên cô ấy cả đời.” Quý Hàm không tức giận, thậm chí không để ý vết máu
trên môi. Anh đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, nâng lên khuôn mặt lạnh lẽo của
cô, phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp thất thần, ở góc nào đó, anh tìm được
khuôn mặt tái nhợt nhưng thâm tình của chính mình.
“Hôm nay tôi tới muốn nói với em, nếu
em rời khỏi giới giải trí, tôi tình nguyện bắt đầu lại một lần.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất nhiều đồng nghiệp không chịu tiếp
nhận nội tình rối rắm với sự lựa chọn, được rồi, ai có thể cam đoan bất luận kẻ
nào có thể chọn lựa chính xác trong mọi tình huống?
Truyện này là một truyện rất rối rắm, cả ba nhân vật chính đều là người
có khuyết điểm, sẽ làm người ta chán ghét, cũng sẽ làm người ta yêu thích.
Bổ sung một câu, đây vẫn là truyện ngược.
Anyway, tôi đây có thể cam đoan là một truyện ngược HE.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét