KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 29
CHƯƠNG 29
CHUYỂN NGỮ: H2O
Mặc kệ Trương Hiển Chính phạm phải
lỗi lầm như thế nào, nhưng đối với điện ảnh, chắc chắn hắn vẫn rất đáng khen.
Phân đoạn lớn có cảnh lớn, phân đoạn nhỏ có cảnh nhỏ tỉ mỉ, từ trước tới nay
Trữ Mạt Ly đều có yêu cầu rất cao với phim điện ảnh, nhưng để đạt được yêu cầu
của anh, anh cũng đầu tư rất lớn.
Nhưng mà, cảnh có đẹp thế nào cũng
chỉ là đồ trang trí, linh hồn của bộ phim mới là diễn viên. Đối với một nữ diễn
viên vừa mới đạt được vinh quang, Trầm Khánh Khánh cũng rất có can đảm, dám
tiếp nhận bộ phim mà cơ hồ là tự mình độc diễn như vậy, rất nhiều nhà phê bình
điện ảnh đều nhìn chằm chằm diễn xuất của cô trong phim.
Không thể nghi ngờ, Trầm Khánh Khánh
diễn xuất rất có hồn, mặc dù biểu hiện chưa hơn hẳn diễn xuất trong bộ phim cô
giành giải thưởng, nhưng cô nắm chắc tính cách nhân vật, vẫn xuất thần nhập
hóa. Diễn viên mới vào nghề đều quen dùng động tác thể hiện cảm xúc bản thân,
diễn viên có chút kinh nghiệm bắt đầu diễn xuất thêm bằng nét mặt, mà diễn viên
chân chính sẽ diễn xuất bằng ánh mắt, sẽ diễn bằng cảm xúc, giống như Trầm
Khánh Khánh.
Đây không phải là lần đầu tiên Trầm
Khánh Khánh xem phim mình diễn, nhưng không lần nào cô bất an như bây giờ, nhất
là càng đến đoạn cảnh nóng kia, cô càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than,
như một thí sinh chờ đợi điểm thi, muốn nhìn lại không dám nhìn bài làm ấy.
Nội dung bộ phim dần tiến tới cảnh
nóng, mọi người chờ mong cảnh này rốt cuộc đã bỏ khăn che mặt. Hai tay Trầm
Khánh Khánh không khỏi vặn lại cùng nhau. Cảnh phim càng vào sâu, cô càng nắm
chặt, âm thanh rõ ràng, hình ảnh sống động, Trầm Khánh Khánh không nhịn được phải
thay đổi vài thế ngồi. Mà Trữ Mạt Ly bên cạnh từ đầu đến cuối đều hết sức chăm
chú, vẻ mặt nghiêm túc, như giám định và thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật
chân chính.
Cảnh nóng không dài, nó ở giữa bộ
phim không có mục đích hấp dẫn ánh nhìn, mà thực sự để chuyển tiếp. Sau giây
phút ấm áp ngắn ngủi, nội dung bộ phim bỗng chuyển nhanh, thời cuộc biến đổi,
Lí Hương Quân khích lệ người yêu tiến hành một kế hoạch lớn, hai người bị bắt
chia lìa, tính cách cứng cỏi tiềm ẩn của nàng đã được thể hiện ra.
Nửa sau bộ phim có nhiều biến đổi, Lí
Hương Quân bị hãm hại tầng tầng lớp lớp, lang bạc kỳ hồ, đau khổ, lại vẫn mạnh
mẽ chống đỡ hoài niệm chờ đợi lang quân. Cho đến khi nhạc phim vang lên, rất
nhiều người còn đắm chìm trong hình ảnh cuối phim chấn động lòng người: Lí
Hương Quân tay cầm quạt hoa đào, dưới ánh tịch dương, dung mạo của người mang
bệnh, hết sức ấn tượng, bỏ lại vẻ đẹp bi thương lặng lẽ cuối cùng.
Một đời danh kỹ trải qua bao yêu hận
tình thù, cô đơn đến chết.
Ai nói Trầm Khánh Khánh không thích
hợp diễn Lí Hương Quân, còn ai có thể giống như cô, làm cho nhân vật phủ bụi
lịch sử này sống dậy và tiến vào lòng người xem được như thế?
Hoàn thành tấn bi kịch kinh điển này,
có lẽ mai sau vai diễn này của Trầm Khánh Khánh sẽ trở thành danh kỹ kinh điển
nhất trong lịch sử điện ảnh.
Đèn dần bật sáng lên, trong phòng
chiếu vang lên những tiếng vỗ tay không ngớt, khán giả thật lâu không muốn rời
đi.
Trầm Khánh Khánh cùng Trữ Mạt Ly đi
ra cửa, Trữ Mạt Ly đi sau cô vẫn không nói chuyện. Trước đây mỗi khi anh xem xong
bộ phim cô diễn, ít nhiều đều sẽ đánh giá hai câu. Trầm Khánh Khánh thiếu kiên
nhẫn, dừng bước chân, quay lại hỏi anh: “Thế nào? Có vừa lòng không?”
Trữ Mạt Ly mỉm cười: “Tôi rất mong
chờ doanh thu phòng vé lần này.”
Trầm Khánh Khánh dãn mày, thần sắc thả
lỏng, tảng đá lớn trong lòng thoáng buông ra.
“Có điều…” Trữ Mạt Ly đột nhiên nói
thêm, “Vẻ mặt khi em diễn cùng tôi vẫn thích hợp hơn.”
Vẻ mặt ảnh hậu lúc này thật buồn
cười, ông chủ cô cười rất vui vẻ.
“Khánh Khánh.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, cô quay
đầu lại, kinh ngạc nói: “Trịnh Thị.”
Trịnh Thị cười tủm tỉm cầm bó bách
hợp chân thành đi tới: “Phim hay lắm, chúc em lại giành thêm giải thưởng trở
về.”
“Cảm ơn.” Trầm Khánh Khánh nhận hoa,
khó hiểu hỏi, “Sao anh đến được buổi ra mắt này?”
“À, vé rất đắt hàng, anh số đỏ, cướp
được hai vé.”
Trầm Khánh Khánh lập tức hiểu rõ khẽ
gật đầu, tức thời liếc mắt nhìn Ted. Ted xấu hổ đỏ mặt, không kìm được trừng
Trịnh Thị.
Trịnh Thị vô tội chớp mắt, sau đó
nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Ted, phút chốc thay đổi sắc mặt, cảnh giác nói:
“Hoa này không nên nhận chứ?”
Trầm Khánh Khánh vội vàng giải thích:
“Đừng nóng, không ai lấy xó nhà của anh đâu, đây là của em.”
Trịnh Thị còn chưa kịp yên tâm, lại
cảnh giác lên: “Của em? Ai tặng vậy?”
Nơi này có một nhân vật lớn vẫn bị
Trịnh Thị xem nhẹ, mãi đến lúc này Trịnh Thị mới hướng ánh mắt nhìn anh.
Trữ Mạt Ly cười như không cười nhìn
anh ta.
Trịnh Thị bỗng cười khanh khách nói
với Trầm Khánh Khánh: “Hôm nay Tiểu Hàm cũng đến đây, em đi gặp cậu ta đi!”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngay sau
đó nhíu mày theo phản xạ: “Anh ta đến đây?”
Ted cuống quýt nắm tay áo Trịnh Thị:
“Anh đưa vé còn lại cho hắn? Không phải anh bảo cho mẹ anh hả?”
Trữ Mạt Ly ngược lại rất bình tĩnh.
Trịnh Thị miễn cưỡng nói: “Tiểu Hàm
xin anh, cuối cùng anh cũng ngại từ chối. Khánh Khánh, cậu ta ở bên ngoài đợi
em đó!”
“Bây giờ Khánh Khánh không thể ra
ngoài bằng cửa chính, anh không thấy nhiều phóng viên như vậy à?” Ted cứng rắn
nói.
Trịnh Thị vỗ lưng trấn an Ted, nhưng
lời nói vẫn như trước: “Cậu ta muốn mời em ăn cơm.”
“Ngại quá, mọi việc nên có thứ tự
trước sau phải không nhỉ?” Trữ Mạt Ly đánh tan trầm mặc, từ phía sau đi đến,
không chút dấu vết kéo Trầm Khánh Khánh đến bên cạnh mình.
Trịnh Thị giả bộ không rõ: “Có ý gì?”
Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc, tâm không
loạn nói dối: “Lát nữa có bữa tiệc chúc mừng, nữ chính không thể không tham
gia.”
Trịnh Thị dõng dạc nói: “Dù sao chỉ
cần hé mặt là được, Khánh Khánh, Tiểu Hàm đã đặt chỗ rồi.”
Trữ Mạt Ly cúi đầu, dịu dàng nói:
“Khánh Khánh, tôn chỉ của em là công việc đặt lên trên hết.”
Trầm Khánh Khánh nghi ngờ: “Khi nào
có tiệc chúc mừng vậy?”
Trữ Mạt Ly thản nhiên nói: “Tôi nói
có là có. Ted.”
Ted nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức
tiếp lời: “Là anh vội quá quên nói cho em, thật sự có một tiệc chúc mừng.”
Đây rõ ràng là cướp người.
Trầm Khánh Khánh không biết trong hồ
lô Trữ Mạt Ly bán thuốc gì, nhưng trước mắt cô quả thật không muốn nhìn thấy
khuôn mặt của Quý Hàm kia, sau khi cân nhắc, cô đưa ra quyết định: “Em phải đến
tiệc chúc mừng, anh bảo Quý Hàm bỏ ý định đi. Bọn em nên phải bình tĩnh thêm
một khoảng thời gian nữa mới ổn, đỡ phải gặp mặt lại ầm ĩ.”
Vẻ mặt Trịnh Thị cứng đờ, lại nhanh
chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Khánh Khánh, hôm nay Tiểu Hàm đặt chỗ ở POPO,
em hẳn vẫn nhớ đây là nơi kỷ niệm 100 ngày hai người qua lại chứ?”
Trầm Khánh Khánh lại trầm mặc, thở
dài: “Em hiểu ý tốt của anh, em thật sự không rảnh.”
Trịnh Thị đánh giá Trầm Khánh Khánh
một lát, phát hiện cô thật sự không hay nói giỡn, anh ta không khỏi có phần
kinh ngạc. Trước đây chỉ cần anh ta nói giúp Quý Hàm vài lời hay, Trầm Khánh
Khánh lập tức giãn mây đen, tước vũ khí đầu hàng, nhưng lần này cô lại kiên
quyết đến như vậy.
Rốt cuộc là thương tổn vào tâm, không
phải nói vãn hồi là có thể vãn hồi.
“Được rồi, vậy để lần sau vậy… Em
đừng tức giận, lời cậu ta nói lúc đó đều do tức giận mà ra.”
“Em phân biệt được lời giận và lời
thật.” Trầm Khánh Khánh cũng không muốn làm khó Trịnh Thị, “Lại cảm ơn hoa của
anh.”
Trịnh Thị xòe tay, cười nói: “Đó
không phải anh tặng, em hẳn biết là ai.”
Hương bách hợp thơm ngát bỗng có hơi
gay mũi.
Trịnh Thị đi rồi, Ted chịu đòn nhận
tội, Trầm Khánh Khánh rộng lượng phất phất tay: “IQ của người đang yêu luôn rất
thấp.” Ted bị cô chỉnh hận không thể trốn ra ngoài.
“Anh diễn màn ghen tuông như thật.”
Trầm Khánh Khánh nhét bó bách hợp vào tay Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly ngắt một đóa, đưa lên mũi
ngửi: “Ai nói là giả vậy?”
“Hừ.” Trầm Khánh Khánh lại dùng ánh
mắt xem kịch hay nhìn Trữ Mạt Ly: “Tôi chờ tiệc chúc mừng tối nay.”
Trầm Khánh Khánh cô cũng không phải
ngu ngốc, làm gì có cái tiệc chúc mừng nào, có điều hắn đúng lúc lại cho cô một
lý do, lúc đó cô không chọc phá không có nghĩa là cô không nhìn ra hắn giở trò.
Trữ Mạt Ly lại nói rất thản nhiên:
“Sẽ không để em thất vọng.”
Buổi tối, Trầm Khánh Khánh cực kỳ
hứng thú theo Ted đến tham gia cái gọi là tiệc chúc mừng kia. Cô thật muốn nhìn
Trữ Mạt Ly làm ảo thuật như thế nào, phải trong ba giờ bày ra một tiệc chúc
mừng y như thật, cho dù có là Trữ Mạt Ly, cũng không sợ không tìm được nhược
điểm của hắn.
Nhưng mà, khi Ted đưa Trầm Khánh
Khánh đến nhà Trữ Mạt Ly, Trầm Khánh Khánh không cười nổi.
Liễu Liễu bổ nhào vào trong lòng Trầm
Khánh Khánh, đôi mắt to lóe lên: “Dì Khánh Khánh, mau tới, dì xem con đã chuẩn
bị bóng bay.”
Trên tường phòng khách treo một băng
rôn, mặt trên đúng là một hàng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiệc chúc mừng Trầm
Khánh Khánh.
Trữ Mạt Ly nâng ly rượu tới trước mặt
Trầm Khánh Khánh.
“Tiệc chúc mừng?” Trầm Khánh Khánh
chỉ vào dòng chữ to trên tường vô lực nói.
“Tôi chưa nói công ty tổ chức tiệc
chúc mừng, em hẳn là nghe rõ lời tôi nói.”
Hiệu quả tỉa tót câu chữ, Trữ Mạt Ly
xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất.
Trữ Mạt Ly đưa cô một ly sâm banh:
“Liễu Liễu có làm quà tặng em.”
Liễu Liễu lập tức từ trong phòng mang
ra một cái hộp lớn, ngập tràn mong chờ đưa tới trước mặt Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh hẳn sớm đoán được
Trữ Mạt Ly sẽ xử lý vấn đề như thế nào, nhìn Liễu Liễu đáng yêu trước mặt, Trầm
Khánh Khánh nhận lấy ly sâm banh uống một ngụm, sau đó lộ ra vẻ mặt mong chờ
được nhận quà: “Là cái gì vậy?”
Liễu Liễu hai tay ôm má, chỉ cười:
“Hì hì.”
Trầm Khánh Khánh mở lại mở, món quà
dần hiện lên rõ ràng trước mắt, khi nó hiện ra hoàn toàn trước mặt Trầm Khánh
Khánh, cổ họng cô bỗng nóng lên nói không thành tiếng.
Món quà cũng không tinh xảo như thế,
nhưng trân quý hơn cả kim cương.
“Đây là…”
“Dì Khánh Khánh thích búp bê Barbie,
là con làm đó!”
“Oa, Liễu Liễu giỏi quá, làm rất
đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu đỏ
lên, nhăn nhó nói: “Con làm theo hình dáng của dì Khánh Khánh.”
Ngón tay Trầm Khánh Khánh lướt qua
búp bê từng chút một, nói thật ra, nếu cô mà lớn lên giống như vầy, chắc cô sẽ
khóc mất*. Nhưng là, bất luận ánh mắt búp bê lớn bé thế nào, cổ có ngắn ra sao,
Trầm Khánh Khánh cho rằng đây là món quà tốt nhất mà cô nhận được.
Bởi vì chân thành, nên trân quý.
“Ba ba cũng có chuẩn bị quà nha!”
Rơi lệ trước mặt đứa nhỏ thật là
chuyện mất mặt, Trầm Khánh Khánh dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh cảm xúc, cất
quà vào trong túi, sau đó nói không tin tưởng lắm: “Ba con cũng có quà muốn
tặng?”
Liễu Liễu che mắt Trầm Khánh Khánh,
sau đó dắt cô đi.
Trầm Khánh Khánh có hơi không yên tâm
đi theo con bé: “Bí ẩn như vậy sao? Đừng làm dì sợ nha.”
“Ba ba, chuẩn bị xong chưa?”
Không nghe thấy Trữ Mạt Ly trả lời,
nhưng ánh mắt lại được người đằng sau mở ra.
Đèn trong nhà ăn tắt hết, ánh sáng
sáng rực – nến xen vào mắt Trầm Khánh Khánh trước tiên, hoa tươi, âm nhạc, đầy
đủ mọi thứ, ánh sáng – nến, bữa tối chuẩn bị đủ mọi thứ. Chẳng qua, Trầm Khánh
Khánh chưa nhìn thấy bít tết, rượu vang, trên bàn chỉ có ba đĩa – cơm chiên
trứng, có điều món cơm chiên trứng này không hề tùy tiện. Màu trứng vàng rực,
hạt gạo chắc nịch, mùi xông vào mũi, mê hoặc miệng người phải động.
Trầm Khánh Khánh không nói nên lời,
không thể đánh giá đĩa cơm chiên trứng trước mắt. Cô có một sở thích nho nhỏ,
cô thích ăn nhất không phải những món ăn đẳng cấp xa xỉ tinh xảo, mà chỉ là một
món cơm chiên trứng vô cùng đơn giản.
Đây là một bí mật rất riêng tư, ở nhà
Trầm Khánh Khánh thường tự làm để ăn, một mình thưởng thụ thú vui tự tại.
“Dì Khánh Khánh”. Liễu Liễu nhỏ giọng
gọi.
“Sao?”
“Ba ba chỉ biết làm món này. Nhưng ăn
ngon lắm, bình thường con cũng không được ăn.”
Trầm Khánh Khánh giật mình: “Đây là
ba con làm?”
Trữ Mạt Ly ngồi đối diện Trầm Khánh
Khánh, anh cũng rất vừa lòng với tác phẩm của mình, cũng không có chút xấu hổ
với việc bản thân chỉ biết làm cơm chiên trứng: “Tôi dám đảm bảo đầu bếp POPO
cũng không làm được hương vị này.”
Trầm Khánh Khánh khinh thường nói:
“Chỉ là cơm chiên trứng, khẩu khí lớn như vậy. Tôi cũng rất tìm tòi món cơm
chiên trứng này.”
Trữ Mạt Ly làm một động tác xin mời.
Trầm Khánh Khánh ăn một miếng, trong
đầu chuẩn bị một đống lời nói châm chọc, nhưng ba giây qua đi, cô kinh hoàng
rồi.
Liễu Liễu thấy vẻ mặt ngạc nhiên của
Trầm Khánh Khánh, cười nói: “Có phải ba làm ngon lắm không ạ?”
“Không phải… Phải…” Trầm Khánh Khánh
nói năng lộn xộn một hồi, “Anh làm như thế nào?”
Trữ Mạt Ly không đáp hỏi lại: “Ăn
ngon không?”
Trầm Khánh Khánh nghẹn một lúc, cô
không thể không nói đây là món cơm chiên trứng ngon nhất cô ăn qua, chỉ là cô
không thể thừa nhận, cô tự phong vua cơm chiên trứng, sao Trữ Mạt Ly lại có thể
hơn cô?
Trữ Mạt Ly hôm nay mèo mù vớ cá rán,
lại có thể đánh bậy đánh bạ bày ra ba đĩa cơm chiên trứng, còn chạm tới tâm cô.
Trầm Khánh Khánh cúi đầu ăn cơm, vụng
về nói: “Còn không bằng…”
Trầm Khánh Khánh biết mình làm cơm
chiên trứng không phải là ngon nhất, bởi trước kia cô từng nếm qua cơm chiên
trứng ngon hơn cô làm, cô trước sau vẫn không làm ra hương vị đặc biệt ấy,
nhưng đến tột cùng là cô ăn ở đâu, ăn lúc nào, cô sống chết cũng không nhớ ra
được. Nhưng hôm nay, món cơm chiên trứng Trữ Mạt Ly làm lại trùng hợp giống hệt
hương vị trong trí nhớ, không kém chút nào.
Món cơm chiên trứng của Trữ Mạt Ly
rất được hoan nghênh, Trầm Khánh Khánh ăn rồi còn muốn ăn thêm, nhưng anh lại
nói không còn.
Trầm Khánh Khánh chịu đả kích rất
lớn: “Chỉ có một ít như vậy?”
Trữ Mạt Ly uống rượu vang, cười rất
đắc ý: “Số lượng có hạn, hoan nghênh lần sau lui tới.”
Trầm Khánh Khánh chưa từ bỏ ý định:
“Anh học từ ai vậy?”
“Vô sự tự thông.”
“Không thể.”
“Thế nào?”
“Trước kia tôi từng ăn loại hương vị
như thế này.”
Trữ Mạt Ly hiếu kỳ hỏi: “Ở đâu?”
“… Quên rồi. Nhưng tôi đều không thể
làm ra loại mùi vị này, anh rõ ràng không biết nấu ăn, làm sao có thể tự mình
học cách làm được mùi vị như vậy?”
Liễu Liễu vội vàng thanh minh cho ba
mình: “Dì Khánh Khánh, món này thật sự là ba ba tự làm.”
Ánh mắt đen ôn hòa của Trữ Mạt Ly
thoáng rực sáng, anh mỉm cười nói: “Tôi chỉ nói không có hứng thú với việc nấu
ăn, không có bảo là tôi làm không ngon. Em có muốn biết có gì bí ẩn bên trong
không?”
Trầm Khánh Khánh rất muốn bướng bỉnh
lắc đầu, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Trữ Mạt Ly cười dịu dàng, kéo dài
giọng nói: “Anh… không nói cho em.”
Trầm Khánh Khánh suýt nữa không tiếp
thu được, cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh trêu đùa tôi?”
“Trừ phi…” Trữ Mạt Ly lại kéo dài.
“Cái gì?”
“Không nhận “Nữ hoàng áo blouse”.”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức
từ chối: “Không được.”
Trữ Mạt Ly nuối tiếc nói: “Vậy quên
đi.”
Trầm Khánh Khánh khó hiểu: “Tôi đã
sớm nói bộ phim này tôi nhất định phải quay, huống chi kịch bản, đạo diễn, cát
sê đều rất tốt, vì sao muốn tôi bỏ?”
“Biết quay phim ở đâu không?”
“Đã có quyết định? Tôi vẫn chưa nhận
được thông báo.”
“Là một bệnh viện.” Trữ Mạt Ly cười
đến mơ hồ, đoán không ra giọng điệu anh, “Em đoán là nhà ai?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kéo
xe lửa kéo xe lửa, 5555. [2]
[2] 5555: = wu wu wu wu ~> đọc lên nghe như tiếng khóc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét