KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 31
CHƯƠNG 31
CHUYỂN NGỮ: H2O
An Thiến là đại mỹ nữ nổi danh trong giới giải trí, từng là một nghệ sĩ
nổi tiếng nhất Hoàn Nghệ một thời, vinh quang không ai có thể so bì, nghe nói
cô ta cũng là do một tay Trữ Mạt Ly dẫn dắt, khi scandal của hai người được bàn
tán xôn xao, bị người ngoại giới phong tặng xứng đôi nhất như Kim Đồng Ngọc Nữ,
nhưng sau đó lại bị Trữ Mạt Ly đè xuống, bản thân anh cũng chưa bao giờ từng
thừa nhận đoạn tình cảm này. Trữ Mạt Ly rốt cuộc có thái độ gì thì không ai
biết, nhưng An Thiến quả thật rất say đắm Trữ Mạt Ly, thậm chí còn công khai ám
chỉ không ngại làm mẹ kế con gái người ta.
Nhưng là, tình cảnh sau khi Trầm Khánh Khánh xuất hiện lại có biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Năm đó, Trầm Khánh Khánh mới nhận giải Hắc Mã nhanh chóng bắt đầu sự
nghiệp. Cô cũng không xinh đẹp như An Thiến, kỹ xảo diễn xuất cũng không giàu
tư chất như An Thiến, lại không biết xử lý mọi chuyện sao cho thuận lợi.
Trong
giới giải trí, đẳng cấp chia làm ba bậc. Địa vị An Thiến đã bị thách thức
nghiêm trọng, cô ta bất hòa với Trầm Khánh Khánh càng ngày càng sâu sắc. Đại
khái là cô ta nghĩ Trữ Mạt Ly sẽ ra mặt cân bằng thế cục, nhưng ai ngờ Trữ Mạt
Ly lại chẳng quan tâm, mặc nhận hiện trạng này.
An Thiến đố kỵ điên cuồng, kích động đi tìm Trữ Mạt Ly tranh luận,
không ai biết lần đó hai người nói chuyện gì, chỉ là một tuần sau có thông tin
An Thiến rời khỏi giải trí Hoàn Nghệ, Trữ Mạt Ly không giữ lại. Scandal tình ái
tan vỡ, ngày sau tinh thần An Thiến rất sa sút, dường như bị tổn thương quá
nặng, mãi đến hai năm nay cô ta mới có tin đồn mờ ám với Phương Thuấn – phiên
bản của Trữ Mạt Ly.
Mọi người coi Trầm Khánh Khánh ép An Thiến ra đi, cô trở thành “tân
sủng” mới của Trữ Mạt Ly, vòng luẩn quẩn này chính là lãnh khốc vô tình như
vậy, chỉ thấy người mới cười không thấy người xưa lụy. Từ những cuộc chạm
mặt trên thảm đỏ so ai náo nhiệt hơn, đến những giải thưởng lớn xem ai giành
nhiều hơn, cô tới tôi đi, giả bộ hòa bình nhưng đều muốn đâm đối phương một đao
ngoan độc. Tuy bây giờ An Thiến hơn Trầm Khánh Khánh một bậc, nhưng Trầm Khánh
Khánh hiện tại là nữ hoàng đang lên, vượt qua An Thiến dường như chỉ là vấn đề
thời gian.
Kẻ thù gặp mặt đương nhiên rất nóng mắt, hai người khó có thể giữ mặt
ngoài bình thản.
ở trong một góc bí mật, Trầm Khánh Khánh không còn nhiều bình tĩnh,
nói: “Tôi phải đi, có chuyện gì nói mau.”
“Vội vã đi gặp Trữ Mạt Ly như vậy?” An đại mỹ nữ nói chuyện vô cùng kỳ
ảo, êm tai như chuông bạc.
“Phải.” Trầm Khánh Khánh cười rất vui vẻ, một vẻ mặt tôi tóm được cô.
Vẻ mặt tươi cười của An Thiến chẳng giữ được bao lâu liền trầm xuống:
“Mạt Ly đối với cô tốt chứ?”
Trầm Khánh Khánh ra vẻ thẹn thùng cười nói: “Đương nhiên rất tốt. Anh
ấy công khai thổ lộ tình cảm làm tôi rất cảm động.”
Trầm Khánh Khánh thích bức An Thiến tức chết.
An Thiến dùng đủ mọi cách lấy được niềm vui của Trữ Mạt Ly, không đổi
được nửa câu của anh, nhưng anh lại nguyện ý vì Trầm Khánh Khánh nói câu “Là
tôi vẫn theo đuổi cô Trầm” như vậy trở thành thổ lộ. Điều này đối với An Thiến
mà nói cơ hồ là một đả kích trí mạng. Dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng nhìn
người đàn ông bây giờ cô lựa chọn là Phương Thuấn, thật dễ thấy An Thiến vẫn
tình cũ chưa dứt với Trữ Mạt Ly.
An Thiến không rõ, vì sao lại là Trầm Khánh Khánh. Cô ta không xinh đẹp
bằng mình, cũng không dịu dàng như mình, thậm chí trong sự nghiệp cũng không
xuất sắc như mình. Cô cũng có thể vì đền đáp tình mẫu tử, hy sinh bản thân.
Nhưng Trầm Khánh Khánh rất đặc biệt, từ ngày cô vô ý thấy Trữ Mạt Ly thất thần
nhìn người mới tới bưng trà qua cánh cửa thủy tinh, giác quan thứ sáu của phụ
nữ nói cho An Thiến, Trầm Khánh Khánh chính là người phụ nữ hủy diệt giấc mộng
của cô.
Quăng bỏ hồi ức, An Thiến coi thường nói: “Cô đã có Mạt Ly, vì sao còn
muốn có Phương Thuấn?” Cô ám chỉ chuyện “Nữ hoàng áo blouse.”
Trầm Khánh Khánh lập tức phản pháo: “Cô đã có Phương Thuấn, vì sao còn
muốn có Trữ Mạt Ly?” Cô ám chỉ chuyện ở Mỹ.
Hai người đều được truyền thông ca tụng là tao nhã mê người, nhưng khi
đấu đá nhau lại một mất một còn.
An Thiến hận Trầm Khánh Khánh vì cô cướp đi người cô ta yêu, cướp đi
danh tiếng của cô ta, mà Trầm Khánh Khánh chán ghét An Thiến chỉ có một lý do.
Khi cô vừa đạt được giải thưởng dành cho diễn viên mới, có một lần được
sắp xếp trong một chương trình cùng An Thiến. Trầm Khánh Khánh lúc đó còn rất
thích An Thiến, nhưng ai ngờ khi An Thiến nhìn thấy cô, câu đầu tiên là “hồ ly
tinh”, câu thứ hai là “Hệt như người mẹ thần kinh của cô, có tôi ở đây, cô vĩnh
viễn đừng nghĩ có thể nổi tiếng.”
Có lẽ khi đó An Thiến quá tức giận nên mới có thể nói ra lời không còn
lý trí như vậy. Nhưng đối với Trầm Khánh Khánh mà nói, mặc kệ cô ta có ý đó hay
không, hai câu nói này cô nhớ kỹ. Sau đó, một ngày nào đó cô sẽ ép cô ta phải
ra về. Mặc kệ như thế nào, An Thiến ra tay trước, Trầm Khánh Khánh cho rằng bản
thân chỉ là đang phòng vệ.
Chỉ cần là chuyện có thể làm cho An Thiến không vui, Trầm Khánh Khánh
đều rất vui vẻ làm, ví dụ như kéo Phương Thuấn lại đây.
An Thiến cười lạnh nói: “Trầm Khánh Khánh, đừng quá kiên ngạo.”
Trầm Khánh Khánh không cho là đúng chỉ cười cười.
Ngón tay thon dài của An Thiến lướt qua gương mặt xinh đẹp, nói châm
chọc: “Cô nghĩ rằng Mạt Ly thật sự thích cô? Cô không biết à, trong tim Mạt Ly
chỉ có một người, là mẹ của Liễu Liễu, cô hay tôi đều không vượt được. Vậy nên,
tôi với cô đều giống nhau cả, anh ấy chẳng qua chỉ chơi đùa với cô thôi.”
An Thiến rất đắc ý khi thấy trên mặt Trầm Khánh Khánh có một tia kông
được tự nhiên, hờn dỗi trong ngực dần tan ra.
Tuy nhiên, bản lĩnh lớn nhất của Trầm Khánh Khánh là mồm mép tuyệt đối
không rơi xuống thế hạ phong, cô đè nén khó chịu, đáp trả: “Vẫn có cái khác đó,
ít nhất tôi vẫn được công nhận, còn cô chỉ là hàng giả.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Thiến bỗng nhiên mất đi ánh sáng, Trầm Khánh
Khánh như con khổng tước thắng lợi, khi rời đi còn không quên thêm một câu:
“Bây giờ có người muốn làm hàng giả cũng không được.”
Nói xong, ung dung cầm ví, quay đầu bước đi, lười nói nhảm.
Ted chờ Trầm Khánh Khánh ở bãi đỗ xe, gần nửa giờ sau, anh ta thấy Trầm
Khánh Khánh qua gương chiếu hậu đang giận dữ bước nhanh tới phía anh ta, trái
tim bé nhỏ đáng thương của anh ta lại bắt đầu run rẩy.
Trầm Khánh Khánh đóng mạnh cửa xe, từ sau khi lên xe đã làm mặt lạnh,
không biết tức giận cái gì.
Chắc chắn là do An Thiến nói cái gì khó nghe, Ted không dám hỏi nhiều
lúc này, chỉ nói: “Đi tới nhà Mạt Ly?”
“Đi đi đi, đi cái đầu anh, sao em phải đến nhà hắn cảm ơn, sao phải mua
vang đỏ cho hắn! Đưa em về nhà, bản tiểu thư buồn ngủ.”
Miệng Ted mở thành chữ O, bà cô ăn phải bom
rồi, anh ta vội gật đầu lia lịa, sau đó nhanh chóng mật báo cho Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly đang ở phòng bếp chuyên tâm nấu món ăn sở trường duy nhất
của anh, con gái anh đứng bên cạnh vỗ tay vui vẻ.
Tiếng nói giòn tan của trẻ con vang lên: “Ba ba, khi nào dì Khánh Khánh
đến ạ?”
“Sắp rồi, nhớ rõ vừa rồi ba dạy con nói thế nào không? Trữ Mạt Ly vừa
cẩn thận bày biện bàn ăn, vừa hỏi.
Liễu Liễu ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ rõ ạ “Dì Khánh Khánh, con rất muốn
đến biển chơi, dì đi chơi với con nha, không được đổi ý đó, đổi ý là cún con.”
Nhưng ba ba, vì sao ba không nói với dì Khánh Khánh mà lại bảo con nói vậy? Rõ
ràng là ba muốn đi mà!”
Trữ Mạt Ly quay người lại ôm con gái, cười thâm thúy: “Binh bất yếm
trá.” [1]
[1] binh bất yếm trá: chiến
tranh không ngại dối lừa.
Tuy Trầm Khánh Khánh đã đồng ý với anh, nhưng cô gái này còn nhiều quỷ
kế, lại không lưu tình với anh chút nào, nói không chừng còn nuốt lời.
Trong phòng khách vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Trữ Mạt Ly mau
chóng cởi tạp dề, lại trịnh trọng dặn dò Liễu Liễu một lần nữa: “Liễu Liễu,
phải nói sau khi cô ấy cảm ơn ba đó.”
“Con biết ạ ~”
Trữ Mạt Ly đến phòng khách lấy điện thoại, thế nhưng anh không nhận
được tin nhắn của Trầm Khánh Khánh, mà là nhận được tin nhắn của Ted.
Liễu Liễu chảy nước miếng nhìn cơm chiên trứng, chỉ trong chốc lát, Trữ
Mạt Ly đã trở lại phòng bếp.
“Dì Khánh Khánh tới đúng không… ba ba?”
Liễu Liễu sợ sệt trông thấy sắc mặt Trữ Mạt
Ly bỗng thay đổi bất ngờm, mây đen lên đỉnh, sau đó thấy Trữ Mạt Ly nhìn món
cơm chiên trứng ngon hơn do cả đầu bếp làm, sau đó, đến trước thùng rác, lấy
đĩa cơm muốn đổ xuống, rồi đột nhiên lại dừng lại.
Trầm Khánh Khánh về nhà tắt điện thoại, rút dây điện thoại, ngả đầu ngủ
một giấc.
Chỉ là, trằn trọc nửa tiếng, cáu kỉnh lại đứng lên, quỷ biết cô bực bội
cái gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới lời nói của An Thiến kia, cô sẽ mất bình tĩnh.
Trầm Khánh Khánh đến sô pha, đưa tay bật điện thoại, đợi một lát, không
có tin nhắn mới.
Hừ hừ hừ, Trầm Khánh Khánh cười lạnh ba tiếng, bỏ điện thoại xuống.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Trầm Khánh Khánh sửng sốt, có lẽ Ted
lại quay lại tìm cô. Trầm Khánh Khánh lười biếng ra cửa, mở video, vừa muốn mở
miệng kêu Ted, ai ngờ trên màn hình xuất hiện một gương mặt khiến thần kinh cô
vô cùng kinh hãi.
Trữ Mạt Ly đứng ở cửa, trong tay còn dắt bảo bối nhỏ.
“Đứng ngây ra đó làm gì, mở cửa.”
Trầm Khánh Khánh cuống quýt mở cửa lớn, bảo bối nhỏ nhào lên ôm eo cô,
ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười nói: “Dì Khánh Khánh, con đến gặp dì
nha!”
Trầm Khánh Khánh trợn mắt há mồm, tầm mắt qua lại giữa một lớn một nhỏ,
cuối cùng dừng trên gương mặt thờ ơ của Trữ Mạt Ly: “Anh tới làm gì?”
Trữ Mạt Ly không đáp, giống như đến nhà mình, thay giầy rồi lập tức vào
phòng khách, Trầm Khánh Khánh vội vàng kéo Liễu Liễu ra sau: “Anh đừng làm
loạn.”
Trữ Mạt Ly đánh giá phòng khách, nói chậm rãi: “Lại nói phòng này vẫn
thuộc tài sản của tôi, bây giờ là cho em mượn dùng, tôi đến nhà tôi thì có gì
kỳ lạ nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh lại hơi chấn động, hôm nay Trữ Mạt Ly lại điên cái gì
rồi: “Tôi vừa xuống máy bay, thật sự mệt…”
“Liễu Liễu nói rất nhớ em, điện thoại em không gọi được, tôi đành trực
tiếp đến đây.” Trữ Mạt Ly dứt khoát cắt ngang.
Trầm Khánh Khánh nuốt nước miếng của chính mình, vừa cúi đầu lại bắt
gặp ánh mắt chờ mong của Liễu Liễu, dốc sức thu lại lời định nói.
“Còn có, thuận tiện đến nhận quà cảm tạ.” Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha
cầm lấy chai rượu vang, quay đầu lại cười với Trầm Khánh Khánh, “Năm sản xuất
chai rượu này, tôi không thích lắm.”
Trầm Khánh Khánh lạnh mặt, tiến lên đoạt lấy: “Không thích thì trả lại
cho tôi.”
Trữ Mạt Ly nhanh chân tiến lên, tay phải nâng lê rượu lên cao nói: “Tôi
chưa nói không cần.”
Trầm Khánh Khánh thu tay, đừng một bên khoanh tay lườm anh: “Lấy rồi
đấy, bây giờ tốt nhất đi nhanh cho tôi, Liễu Liễu có thể ở lại chỗ tôi, ngày
mai anh tới đón con bé.”
Đối với lời nói vô tình của Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly làm như không
nghe thấy, anh xách cặp lồng giữ nhiệt, vẫy vẫy ta: “Ăn cơm.”
Trầm Khánh Khánh bị hai người nọ lơ đi một mình, trơ mắt nhìn bọn họ ở
nhà mình bày bàn, ăn cơm, sau đó lấy ra hai đĩa cơm chiên trứng.
Liễu Liễu vẫy tay gọi Trầm Khánh Khánh: “Dì Khánh Khánh, ăn cùng con
đi!”
Trữ Mạt Ly nhìn Trầm Khánh Khánh có ý khiêu khích, Trầm Khánh Khánh
nghĩ cô chẳng sợ gì hắn. Trầm Khánh Khánh nghênh ngang ngồi xuống, Liễu Liễu
rất ngoan lấy cô một đĩa cơm.
Trữ Mạt Ly ở một bên chỉ điểm: “Dì Khánh Khánh mệt chết rồi, không ăn
được nhiều như vậy, con lấy ít thôi.”
Liễu Liễu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bớt ra hơn nửa bát.
Trầm Khánh Khánh suýt nữa không thở được, hắn nhất định cố ý, trừng mắt
nhìn người đàn ông có thù tất báo này.
Trầm Khánh Khánh bưng bát cơm, thấy bên trong ít đến đáng thương, cơm
chiên trứng lại mê người như vậy, cái bụng không chịu thua kém lại kêu lên.
Mặt Trầm Khánh Khánh hơi đỏ, Liễu Liễu nghi hoặc quay đầu hỏi: “Dì
Khánh Khánh, dì đói bụng ạ?”
Vô nghĩa, từ khi cô xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn qua thứ gì.
“Liễu Liễu, dì Khánh Khánh đau bụng.” Trữ Mạt Ly chính là muốn chọc tức
cô, loại chuyện vớ vẩn này cũng có thể nói.
“Dạ.” Liễu Liễu cái hiểu cái không gật đầu, “Dì Khánh Khánh, dì có cần
uống thuốc không?”
Trầm Khánh Khánh liều mạng giữ bát, điều chỉnh khuôn mặt tươi cười đúng
chuẩn rồi nói: “Không có việc gì, con ăn đi.”
Trữ Mạt Ly làm cơm chiên trứng quả đúng là cực phầm nhân gian, chỉ chốc
lát Trầm Khánh Khánh liền xử lý hết bát cơm trong tay, một tẹo này cũng chẳng
bõ dính răng. Liễu Liễu đã ăn xong rồi, Trữ Mạt Ly cho phép bé đến phòng khách
xem TV.
Sau đó, tỏng nhà ăn chỉ còn Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh lườm Trữ Mạt Ly, chỉ thấy hắn cầm muôi, còn muốn lấy
thêm cơm trong cái bát đã đầy lên của hắn, thật đúng là không biết xấu hổ, một
mình hắn ta ăn được nhiều như vậy sao?
Cơn đói bụng đã thành công gục ngã sau khi bị đánh từ hai mặt, Trầm
Khánh Khánh phát hỏa, đoạt lấy bát cơm từ tay Trữ Mạt Ly, giành muôi múc toàn
bộ cơm chiên trứng bỏ vào bát của mình, sau đó sung sướng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ăn không khách khí, đột nhiên phát hiện Trữ Mạt Ly
đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nhăn mày: “Nhìn cái gì, anh thèm à?”
Trữ Mạt Ly đan chéo hai tay, giương cằm, hỏi: “Ăn no chứ? Tâm trạng tốt
lên không?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, quên mất cái thìa trong bát.
“An Thiến nói gì làm em tức giận như vậy?”
Chết tiệt, nhất định là Ted rò rỉ thông tin.
Trầm Khánh Khánh cúi đầu, chọc chọc bát cơm, nhất thời mất vui, bĩu
môi: “Chả nói gì.”
“Về Phương Thuấn, hay là về tôi?”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu thật nhanh: “Liên quan gì tới anh!”
Trữ Mạt Ly hiểu rõ: “À, thì ra về tôi.”
“Không phải.” Trầm Khánh Khánh hung hăng ăn một miếng cơm to.
Trữ Mạt Ly đứng dậy đưa cô cốc nước: “Cô ấy đối với tôi rất nặng tình,
cái gì cũng nói ra, không phải cái gì em cũng tin đấy chứ?”
Trầm Khánh Khánh lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó hừ lạnh một tiếng:
“Ai nói tôi tin, tôi chỉ chán ghét thái độ đó của cô ta.”
Trữ Mạt Ly gật đầu: “Trước kia không thấy em để ý như vậy.”
Trầm Khánh Khánh cố giữ sĩ diện: “Bây giờ tôi cũng không để ý, mặc kệ
anh với cô ta là cái quan hệ gì, mặc kệ cô ta có phải tình cũ của anh không.
Nhờ anh quản lý người phụ nữ này cho tốt, đừng để cô ta đến trước mặt tôi mà khóc
lóc om sòm.”
“Hình như lần này là em trêu cô ấy trước, ai bảo em nhất định muốn
Phương Thuấn diễn nam chính.” Trong đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly tràn đầy ý
cười, “Tôi cần phải nhắc em nhớ một câu, cô ấy không phải người tình cũ của
tôi.”
“Thật không phải?” Trầm Khánh Khánh chả trách, “Không phải anh cho cô
ta ảo tưởng gì à, sao cô ta có thể chung tình với anh như vậy đây?”
Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Người thích tôi xếp hàng chật cả phố, vậy chẳng lẽ
tôi đều cho mỗi người bọn họ ảo tưởng?”
“Ai biết.”
Nói là nói như vậy, nhưng Trầm Khánh Khánh bỗng thấy lại thèm ăn, mãi
đến khi xử lý hết bát cơm.
Trầm Khánh Khánh đưa mâm bát bảo Trữ Mạt Ly đi rửa, vốn nghĩ hắn sẽ nổi
giận, nhưng Trữ Mạt Ly chỉ nói, giúp Liễu Liễu tắm rửa một chút, đêm nay họ ở
lại nơi này.
Trầm Khánh Khánh không kịp phản ứng: “Anh cũng ở?”
“Tôi lo lắng con bé ngủ ở nơi xa lạ.” Bộ dạng Trữ Mạt Ly rửa bát cũng
rất tuấn tú, anh chăm chú vào đám bát đĩa ấy như che chở một tác phẩm nghệ
thuật.
“À, đúng rồi.” Trữ Mạt Ly gọi Trầm Khánh Khánh lại, “Hành lý chúng tôi
vẫn để trên xe.”
Khóe miệng Trầm Khánh Khánh hơi giật giật, người đàn ông này, hóa ra là
bị điên.
Khi Trầm Khánh Khánh giúp Liễu Liễu tắm rửa, Liễu Liễu bỗng nhớ tới lời
dặn dò của ba ba, vì thế hăng hái ôm cánh tay Trầm Khánh Khánh: “Dì Khánh
Khánh, con rất muốn đến biển chơi, dì đi chơi với con nha, ba ba nói dì đã đồng
ý rồi, không được đổi ý đó, đổi ý là cún con.”
Trầm Khánh Khánh sau khi ăn uống no nê, tâm tình bị An Thiến giày vò đã
trở lại thật tốt, mỉm cười nói: “Được, không thành vấn đề.”
Buổi tối, Liễu Liễu chạy đến gian phòng của Trữ Mạt Ly báo cáo tình
hình, Trữ Mạt Ly thưởng cho bé một viên chocolate, bình thường buổi tối anh
không cho Liễu Liễu ăn loại đồ ngọt này.
Liễu Liễu vui vẻ nhai chocolate, ôm cổ Trữ Mạt Ly: “Ba ba, có phải ba
rất vui không?”
Trữ Mạt Ly xoa nhẹ cái mũi nhỏ của bé: “Sao con biết?”
“Bởi vì dì Khánh Khánh sẽ đi chơi với chúng ta!”
Trữ Mạt Ly ôm bé, vẻ mặt hài lòng, cười cười.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét