KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 38
CHƯƠNG 38
CHUYỂN NGỮ: H2O
Một đêm mộng mị, khiến đầu óc
căng ra, nên khi tỉnh dậy, đỡ nóng, nhưng đầu hơi đau, trừ lần đó ra cô chỉ nhớ
rõ một mảnh rối loạn, tình tiết trong mọng đã quên không còn một mảnh.
Trầm Khánh Khánh đứng trước
gương, thấy vẻ mặt mang bệnh của chính mình, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt u ám,
thở dài thật mạnh, tắm rửa một chút, sắc mặt mới hồng hào lên một chút.
Trữ Mạt Ly nằm trên sô pha,
một tay lật báo, một tay cầm ly cà phê, thấy Trầm Khánh Khánh từ phòng tắm đi
ra, ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đi?”
Trầm Khánh Khánh không nhìn
anh, thuận miệng hừ một tiếng, ngồi xuống giường, buồn bực, sau đó dùng khăn
lau tóc.
Không khí có phần kỳ lạ bất
thường. Sáng sớm khi Trầm Khánh Khánh rời giường, Trữ Mạt Ly đã đứng đó, một
bóng người đứng tựa cạnh cửa sổ, ánh mắt có phần mơ màng, không biết là nghĩ
cái gì, cũng không biết khi rời giường người bệnh đều khá khó chịu, Trầm Khánh
Khánh một câu cũng không muốn nói với Trữ Mạt Ly, tự mình đi tắm. Nếu không cảm
nhận được sự khác thường của cô, Trữ Mạt Ly cũng chẳng phải Trữ Mạt Ly, nhưng
anh cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Khi ăn cơm khí áp càng thấp,
hai người đối mặt không nói một câu, cúi đầu giải quyết bữa cơm.
Thứ gì đó trong chén đĩa bị
Trầm Khánh Khánh nghiền nát, sau đó ăn từng miếng lớn. Trữ Mạt Ly ngồi đối
diện, nhai khẽ nuốt chậm, thấy cô ăn cơm tàn bạo như vậy, rốt cuộc không kìm được
muốn nói gì đó, nhưng mà anh còn chưa kịp nói, một bóng hình nhỏ nhắn chợt chạy
ra, chạy thẳng về phía Trầm Khánh Khánh.
“Dì Khánh Khánh! Sao dì lại ở
đây thế?” Liễu Liễu vừa rời giường liền thấy Trầm Khánh Khánh, ánh mắt ngái ngủ
mông lung phút chốc sáng lên.
Trầm Khánh Khánh cười tủm tỉm
nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Con đoán đi.”
“Dì đến gặp con ạ?”
“Thông minh ghê! Tối qua dì
tới, tiếc là con ngủ mất rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu
Liễu lập tức nhăn lại: “Vậy bây giờ dì phải đi ngay ạ? Tối nay dì lại đến chứ?”
“Liễu Liễu.”
Trữ Mạt Ly vẫy tay với con
gái, Liễu Liễu ngoan ngoãn đi qua.
Trữ Mạt Ly vén tóc giúp con
gái: “Dì Khánh Khánh sinh bệnh, con đừng ầm ĩ, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm, ba
đưa con tới trường.”
Liễu Liễu lập tức vội vàng
quay đầu lại: “Dì Khánh Khánh, dì làm sao thế?”
Trầm Khánh Khánh tỏ ra thật
đáng thương, oan ức nói: “Haizzz, dì bị cảm, nên không thể chơi với con, sợ lây
bệnh cho con. Chờ dì hết bệnh rồi, chúng ta có thể cùng đi biển chơi.”
“Thật ạ?” Liễu Liễu xúc động
mạnh, níu cặt cánh tay Trữ Mạt Ly không buông, “Ba ba, khi nào chúng ta đi ạ?”
Trữ Mạt Ly giương mắt nhìn
Trầm Khánh Khánh, đôi mắt sâu không thấy đáy khẽ dâng trào một loại cảm xúc
không tên, Trầm Khánh Khánh thản nhiên nhìn lại, lại lập tức cúi đầu, chọc chọc
vào quả trứng trong đĩa đã bị chọc thành trứng ốp la.
Trữ Mạt Ly trả lời: “Nhanh
thôi, đến lúc đó con có thể chơi thoải mái.”
Liễu Liễu thật vui vẻ, mỉm
cười chạy đi đánh răng. Trong nhà ăn lại khôi phục trạng thái giằng co của hai
người bọn họ.
Trầm Khánh Khánh mất hứng với
bữa sáng, đúng lúc Ted nhắn tin tới, cậu ta đã chờ cô ở dưới lầu.
Trầm Khánh Khánh như trút
được gánh nặng: “Xe đến rồi, tôi đi đây.”
“Chờ chút/” Trữ Mạt Ly lấy
một cái túi nhỏ, “Thuốc đều ở bên trong, khi làm việc đừng quên uống.”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người,
đứng hình một giây: “Ừ.”
Trữ Mạt Ly đưa cô ra cửa,
nhìn cô đi giầy, xách túi ra, đi được hai bước, chợt dừng lại, dường như qua
một hồi đấu tranh tư tưởng, cô lại trở lại như trước, nhắc tới cái túi, cũng
không nhìn anh, nói: “Cảm ơn.”
“Em không phải để tâm đến dây
chuyền của anh.” Khi cô sắp quay người rời đi, Trữ Mạt Ly đột nhiên nói, “Ngay
cả Liễu Liễu cũng chưa nhìn, mỗi người đều có một vài bí mật không muốn người
khác biết, anh cũng vậy.”
Trữ Mạt Ly chưa bao giờ đi
giải thích hành động của anh, anh không cần nói rõ với mọi người hỉ nộ ái ố của
mình trước bất kỳ ai, có thể nói thế này đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Trầm Khánh Khánh nghe xong đã
thấy hơi ảo não, nghiêng người nhìn anh một cái, cười đến lạnh lẽo: “Mặc kệ anh
có bí mật gì, tôi đây không có hứng thú.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười với lời
nói không dứt khoát này.
Mãi khi đến trường quay,
trong đầu Trầm Khánh Khánh vẫn còn chứa câu nói này của Trữ Mạt Ly “Mỗi người
đều có một vài bí mật không muốn người khác biết, anh cũng vậy”. Sau đó, cô lập
tức vắt óc suy nghĩ, bí mật này nhất định có liên quan tới mẹ của Liễu Liễu, vợ
của Trữ Mạt Ly, haizzz, hẳn là người tiền nhiệm… Hừ, nghĩ nhiều như vậy làm cái
gì, Trầm Khánh Khánh thừa dịp không ai để ý liền gõ gõ vào đầu.
Sau đó, lặp lại những suy
nghĩ miên man mà bản thân không khống chế được, Trầm nữ vương ôm bệnh quay xong
cảnh quay buổi sáng.
Chuyện Trầm Khánh Khánh sinh
bệnh cả đoàn phim đều biết, không phải cô cố ý để lộ, mà ai có tai cũng đều
nghe được giọng nói dày đặc giọng mũi của cô. Cho dù như vậy, trước ống kính
Trầm Khánh Khánh vẫn luôn không chê vào đâu được, rời khỏi ống kính, cô lập tức
ốm yếu tựa vào ghế xì mũi, sau đó không thể diễn tả trạng thái rối loạn của các
nơ-ron.
“Chị Khánh Khánh, đến giờ
uống thuốc rồi.” Ada đưa cô ly nước cùng viên thuốc, “Trữ tổng dặn em nhất định
phải cho chị uống thuốc đúng giờ, chị xem, tờ giấy này là anh ấy viết, viết rất
cẩn thận, giờ nào uống thuốc nào, dùng mấy viên đều viết cả.”
“Cái gì?”
Tinh thần Trầm Khánh Khánh
chấn động, lập tức lấy tờ giấy lại. Chữ viết Trữ Mạt Ly rất dễ nhận ra, rất gọn
gàng lại sâu sắc, mỗi nét chữ đều mang theo sắc thái của người cầu toàn. Trên
giấy viết rõ mấy giờ lại uống thuốc, uống mỗi loại mấy viên, một ngày nên uống
mấy lần, pha nước uống thuốc phải chú ý không được dùng nước quá nóng…vân vân.
Trang giấy mỏng tản ra một
loại nhiệt độ nhàn nhạt mà mê hoặc nhân tâm.
Ada không khỏi xúc động cảm
khái: “Chị Khánh Khánh, Trữ tổng đối xử với chị thật chu đáo.”
Trầm Khánh Khánh nhìn chăm
chú vào nét chữ của Trữ Mạt Ly, có phần không kịp phản ứng: “Ừ… Hả? Đừng nói
linh tinh, đưa thuốc cho chị.”
Trầm Khánh Khánh lặng lẽ gấp
tờ giấy kia lại, bỏ vào ngăn trong của ví, tức khắc thấy chiếc nhẫn bạc nằm
trong đó, ánh sáng bạc vẫn đẹp như lúc mới mua.
Điện thoại rung làm Trầm
Khánh Khánh đang ngẩn người tỉnh lại, một tin nhắn đập vào mắt.
“Uống thuốc chưa?”
Trầm Khánh Khánh chợt buông
điện thoại, đứng lên rồi chậm rãi dạo một vòng tại chỗ, có chút cảm giác đứng
ngồi không yên, Ada thấy thật kỳ lạ, hỏi: “Chị Khánh Khánh, chị làm sao vậy?”
Trầm Khánh Khánh nghiêm túc
lắc đầu, cô lại ngồi xuống, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhắn lại hai chữ:
“Uống rồi.”
Trầm Khánh Khánh giả vờ giả
vịt vừa cầm kịch bản, vừa để ý điện thoại, rất nhanh, điện thoại lại rung, cô
vừa cầm lên đọc, mười giây sau, Trầm Khánh Khánh cố nhịn, cô nhất định phải
nhịn xuống, nhưng không nhịn được nữa, phải bật cười khúc khích.
Ada nghi ngờ quay lại, Trầm
Khánh Khánh còn đang che miệng cười.
Trầm Khánh Khánh ho nhẹ hai
tiếng, thoáng khôi phục bình thường, nghiêm túc nói với Ada: “Không sao, không
có việc gì.”
Ada vừa quay đi…, cô thừa cơ
nhìn thêm một lần, nếu không phải mấy chữ BTDMW này vô cùng chính xác, cô hoàn
toàn không thể tin được truyện cười này này lại là của Trữ Mạt Ly, người kia
trừ lời nói ác độc thì là nói móc, trừ lời nói móc thì là châm chọc… Tóm lại
không thể nghe thấy lời hay từ miệng anh.
Điện thoại chợt sáng lên, lại
là một tin nhắn: “Cười chưa?”
Trầm Khánh Khánh nhịn cười
thật rất vất vả, lại cố tình trả lời: “Không cười được, sao lại chán thế.”
Năm phút đồng hồ qua đi,
người đó lại nhắn đến một truyện cười.
“Nếu vẫn không cười, anh đề
nghị em lập tức ra cửa quẹo trái đến khoa thần kinh kiểm tra dây thần kinh cười
đi.”
“Không nên gọi anh là hoàng
đế hay đại thần gì cả, tôi thấy anh chính là đại thần kể truyện cười nhàm chán,
-_-# hừ hừ.”
Trầm Khánh Khánh vừa tức vừa
buồn cười, vẻ mặt rất kỳ lạ, tuy cô cố gắng muốn che dấu, nhưng không ít nhân
viên vẫn nhận ra sự lạ thường của Trầm Khánh Khánh.
Ada đến gần hỏi: “Chị Khánh
Khánh… Chị xem cái gì mà buồn cười vậy?”
Trầm Khánh Khánh lập tức
buông điện thoại, điều chỉnh nét mặt, nói bâng quơ: “Truyện cười thôi.”
“Ai nhắn cho chị vậy?” Ada
hỏi Trầm Khánh Khánh hồi lâu, thấy vẻ mặt bây giờ của cô rất tốt, lớn mật cười
trộm, “Không phải là Trữ tổng chứ?”
Ánh mắt Trầm Khánh Khánh
nhanh chóng thay đổi, cuối cùng chọn một ánh mắt nghiêm nghị, nhìn qua: “Em
gái, đừng đoán mò.”
“À~~~” Ada ngửa cổ “hèn gì.”
Trầm Khánh Khánh bất đắc dĩ,
lá gan cô bé này càng ngày càng lớn, đang muốn gõ đầu nghiêm trị cô bé, tin
nhắn lại tới nữa.
“Em luôn nghĩ một đằng nói
một nẻo, quên đi, không so đo với em.” Vừa thấy tin nhắn đến, trong đầu Trầm
Khánh Khánh lập tức hiện lên vẻ mặt tự đắc làm người ta nghiến răng nghiến lợi
của Trữ Mạt Ly.
Ôi chao, ai so đo với ai chứ!
Sau đó, Trầm nữ vương đấu với
Trữ hoàng đế. Một buổi chiều, chỉ cần Trầm Khánh Khánh vừa ngồi xuống, sẽ không
ngừng nhắn tin, ngay cả thời gian bổ trang cũng không tha, vẻ mặt chăm chú đến
khủng bổ, hoàn toàn không để ý tới người khác, thật khó gần. Người khác không
rõ nên chỉ cảm thán diễn viên chính là diễn viên, cho dù bị bệnh, vẫn dũng mãnh
như thường, diễn xuất không kém một chút. Chỉ có Ada ở một bên cười trộm, nữ
vương ơi nữ vương, kỳ thật cũng chỉ là cô gái mà thôi.
Khi kết thúc công việc, Trầm
Khánh Khánh còn đang cầm điện thoại nhắn tin, Trữ Mạt Ly này BTDMW, vậy mà lại
ra đề cho cô, nói là nếu đoán đúng, khi sinh nhật cô anh sẽ tặng quà, nếu không
đoán được, anh sẽ không tặng.
Có boss keo kiệt như thế này
sao, mấy năm nay cô chụp hình, quảng cáo, quay phim vân vân, cơ hồ đều nộp hết
tất cả cho anh, ngay cả quà sinh nhật còn tính toán với cô. Hừ hừ, anh bất
nhân, cô cũng không cần có nghĩa.
Sau đó, trên Weibo của Trầm
Khánh Khánh xuất hiện một nội dung như vầy: truyện cười của ai đó thật sự rất
nhàm chán, vẫn không tự hiểu lấy, tôi quyết định phong anh ta là đại vương lạnh
lùng!
Dưới dòng status ấy là những
dòng bình luận không ngớt.
“Hắn là ai vậy?”
“Oa ~ Đại vương lạnh lùng, ha
ha, nữ vương, đại vương, thật xứng đôi~”
“Truyện cười gì? Nhàm chán
như vậy á?”
“Ai ai ai!”
Mọi việc như thế, như măng
mọc sau mưa, tình cảm quần chúng vô cùng kích động.
Tâm tình Trầm Khánh Khánh như
lúa mì được tắm ánh mặt trời, xuân quang sáng lạn, rất là đắc ý, cô nhắn trả
lại Trữ Mạt Ly: “Đại vương lạnh lùng, anh có muốn đội vương miện “Đại vương khu
soi mói” không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, lại nhận
được một tin.
Nhanh như vậy sao? Anh còn
nói mình không quen nhắn tin… Trầm Khánh Khánh vừa mở ra, nụ cười đột nhiên giảm
hơn nửa.
Một lát sau, cô nói với
Thuyền Trưởng: “Trước tiên đừng về nhà, đưa chị tới nhà Quý Hàm.”
Nhà Quý Hàm cách bệnh viện
rất gần, không bao lâu, Trầm Khánh Khánh đã ở dưới nhà anh. Cô ngồi trong xe
tĩnh tâm một hồi, sau khi suy nghĩ, hít sâu một hơi, xuống xe lên lầu.
Quý Hàm đã chờ cô ở nhà, cô
còn chưa gõ cửa, cửa đã từ trong mở ra.
Quý Hàm chưa nói gì, nghiêng
người để Trầm Khánh Khánh vào trong.
Trầm Khánh Khánh đứng im
không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bóng người gầy gò trên mặt đất nói: “Không được,
có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Quý Hàm đứng hình một chút,
quay người lại, vẻ mặt như đang cố chịu đựng, chỉ nghe anh khẽ mở miệng: “Người
đã đỡ chưa?”
“Rồi, hạ sốt.”
“Khánh Khánh…” Sau khi gọi cô
một tiếng, chợt không nói nữa, Trầm Khánh Khánh đợi một lúc, ngẩng đầu nói:
“Hả?”
“Hôm qua em không về nhà.”
“…”
“Sau đó anh đến biệt thự.”
Quý Hàm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thật đạm mạc, đạm mạc đến mức không giấu nổi
miệng vết thương, “Em đừng dối anh.”
Trầm Khánh Khánh hít sâu,
chau mày: “Được rồi, sở dĩ hôm qua tôi chọn anh, là vì khi vừa thấy tôi, cuối
cùng anh cũng không nói “em giải thích thế nào đây”, “em thật dối trá”, tiến bộ
lớn như vậy, cần được thưởng.”
“Em vốn không định theo anh
đi?”
“… Không khác lắm.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Hàm
khi dũng cảm sẽ có cảm giác như bị vỡ vụn, anh há miệng thở dốc, sau vài ba
lần, nói: “Em ở cùng hắn?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt,
phủ nhận: “Không phải.”
Quý Hàm đột nhiên trở về
phòng, lát sau cầm một gói to đi ra.
“Đây là cái gì?”
Trầm Khánh Khánh nghi hoặc mở
nó ra, chợt giật mình.
Quý Hàm lấy trong đó một cái
khăn quàng cổ, nhẹ nhàng quàng cho Trầm Khánh Khánh: “Mỗi năm một cái, tổng
cộng bốn chiếc. Năm nay, còn chưa đan xong.”
Trầm Khánh Khánh hơn nửa ngày
mới nói ra một câu: “Anh… mỗi năm anh đều đan cho tôi?”
“Ừ.”
Trầm Khánh Khánh đông cứng nụ
cười, vẻ mặt không thể tin: “À, có phải anh đùa tôi không?”
“Khánh Khánh.” Quý Hàm cúi
đầu, nở một nụ cười nhạt, trộn lẫn khổ tâm, “Anh nói rồi, chúng ta không-xứng,
cũng đã nói em khiến anh rất thất vọng. Chỉ là, điều đó không có nghĩa là anh
không yêu em. Anh chỉ muốn giữ Trầm Khánh Khánh của anh, không phải Trầm nữ
vương của làng giải trí.”
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn sợ
ngây người, năm năm, suốt năm năm, nhẫn nại cùng kiên trì của cô, toàn bộ nước
mắt tủi thân đều nuốt vào trong bụng, chỉ vì một câu nói này của anh. Từng giấc
mơ cô đều mong có một ngày Quý Hàm trở lại nói với cô, thật ra, anh vẫn yêu em.
Cô từng nghĩ nếu thật sự có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ khóc không ra
tiếng.
Bởi vì che bóng, cô không
nhìn rõ vẻ mặt anh bây giờ, chỉ thấy thanh âm khi anh cúi đầu quanh quẩn bê tai
cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
“Quay về đi.”
Bella: nguyên văn là hòa hảo đi (nghĩa là hòa thuận)
nhưng bella chưa tìm ra từ thích hợp nên đành để tạm như vậy.
Quý Hàm bỗng cúi người, hôn
lên đôi môi mềm đỏ mọng, như lần đầu tiên bọn họ hôn môi, thăm dò cẩn thận, nhẹ
nhàng đụng chạm.
Trầm Khánh Khánh sửng sốt một
giây, trong đầu chợt có nơ-ron rạn nứt “lạch cạch”.
Phản ứng đầu tiên lại là
kháng cự.
Nhưng mà, đang lúc cô muốn
đẩy Quý Hàm ra, nụ hôn này đã bị một tiếng thét kinh hãi cắt đứt trước.
“Bác sĩ Quý… Trầm Khánh
Khánh?”
Tiếu An vô cùng khiếp sợ nhìn
hai người trước mắt.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét