KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 42
CHƯƠNG 42
CHUYỂN NGỮ: H2O
Cơn giận thiêu đốt Trầm Khánh
Khánh phút chốc lại bị nuốt trở vào cổ họng, chú ý đến Liễu Liễu, cô cố gắng ra
vẻ tươi cười, làm bộ như không rõ lắm: “Đi ra ngoài chơi? Liễu Liễu, hôm nay dì
không thể chơi với con được, dì vừa mới tan tầm, cần nghỉ ngơi đó.”
“Dì Khánh Khánh, dì không thể
nuốt lời, nuốt lời là cún con.” Liễu Liễu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Dì đồng ý
ra biển chơi cùng ba ba với con rồi mà.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt:
“Cái gì?” Cô lập tức hỏi Trữ Mạt Ly, “Hôm nay xuất phát? Rất vớ vẩn, tôi chưa
chuẩn bị gì cả, anh định để tôi đi thế nào hả?”
Trữ Mạt Ly cười không nói,
chỉ về phía sau cô.
Trầm Khánh Khánh quay đầu
lại, sau đó cô thấy Ada đầu đầy mồ hôi kéo hai va li hành lý lớn từ nhà cô đi
ra, thở hồng hộc nói với cô: “Chị Khánh Khánh, đồ đạc linh tinh của chị em đều
chuẩn bị cẩn thận lắm, chị yên tâm, đầy đủ mọi thứ rồi. Phía đạo diễn Lí đã có
Ted xin nghỉ giúp chị, tất cả đều ổn thỏa, chị yên tâm đi nghỉ phép đi.”
Trầm Khánh Khánh đứng hình,
lập tức không khỏi cười lạnh, khó trách hôm nay đạo diễn Lí đặc biệt ngừng việc
sớm, bây giờ nhớ lại, khi cô đi, ánh mắt đạo diễn Lí nhìn cô tựa hồ có phần mờ
ám.
Cô bước quanh hai va li hành
lý kia, nói: “Nói cách khác thì tôi không được chọn, phải đi rồi.”
Giọng điệu Trầm Khánh Khánh
khó chịu, vừa lạnh lùng vừa hơi chua ngoa, Trữ Mạt Ly không trả lời trực tiếp,
anh chỉ hơi tự hỏi, nói: “Nếu em vì chuyện của Phương Thuấn, thì giải quyết
cũng rất dễ dàng.”
Trầm Khánh Khánh ngang bướng
cắt đứt lời nói của Trữ Mạt Ly, giọng điệu khá khinh thường: “Trước kia sao
không thấy anh nhiệt tình như vậy nhỉ.”
Trữ Mạt Ly cũng dần thu lại
gương mặt tươi cười, đứng lên, không nhìn thái độ của cô, quay lưng lại: “Thời
gian rất gấp, lấy chút đồ đạc này nọ, rồi đi với anh. Có lẽ trên máy bay, anh
có thể nghe một chút xem ai lại đắc tội với em.”
Liễu Liễu theo sau Trữ Mạt
Ly, có phần khó hiểu tình hình bây giờ, bé dừng lại quay đầu, khuôn mặt nhỏ bé
cau lại, rụt rè hỏi: “Dì Khánh Khánh không đi chơi với con ạ? Sao lại không đi
chứ, vì sao dì không đi?”
“Liễu Liễu, lên xe.” Giọng
nói lạnh lùng thản nhiên của Trữ Mạt Ly vang lên từ cửa kính xe.
“Con không cần, con phải đi
với dì Khánh Khánh, dì không đi, con cũng không đi!” Lần đầu tiên cô bé cáu
kỉnh trước mặt ba ba, sống chết không lên xe.
Trữ Mạt Ly đen mặt từ trong
xe đi xuống, Liễu Liễu vừa thấy sắc mặt anh liền sợ tới mức im miệng lại, nhưng
Trữ Mạt Ly lại ôn hòa kéo bé về phía sau, sau đó nói với Trầm Khánh Khánh:
“Đừng quên, em đồng ý phục tùng vô điều kiện, có hiệu lực từ giờ trở đi.” Cuối
cùng, cười lạnh nói, “Anh chưa bao giờ thích uy hiếp người khác.”
Trầm Khánh Khánh luôn nhẫn
nại, những lời phản bác đều đang bừng lên trong cổ họng, nhưng rốt cuộc vẫn
dùng ánh mắt ngập nước của nai con đáng thương giơ tay đầu hàng.
Trầm Khánh Khánh hít một hơi,
phân phó Ada: “Kéo hành lý lên xe.”
Cô lập tức nhanh chóng ngồi
vào trong xe, lại thay đổi vẻ mặt, mỉm cười thật chuẩn rồi vẫy tay: “Con lại
đây đi, chúng ta đi thôi.”
Liễu Liễu lại sửng sốt, đột
nhiên vui vẻ chạy lên xe, ngồi bên cạnh Trầm Khánh Khánh: “Ôi chao, dì Khánh
Khánh, con tưởng dì lại cãi nhau với ba ba chứ.”
Ở trước mặt đứa nhỏ, cô luôn
không có cách nào nói dối, khi cô đang xấu hổ, Trữ Mạt Ly khởi động xe, sau đó
nhẹ nhàng giải thích với con gái: “Con à, chúng ta không cãi nhau, nếu chúng ta
mà cãi nhau, mọi thứ sẽ không như bây giờ.”
Liễu Liễu lại nghiêng đầu suy
nghĩ, gật đầu cười nói: “Vâng, nếu hai người cãi nhau, dì Khánh Khánh nhất định
sẽ chửi biến thái, ha ha.”
Trầm Khánh Khánh nhất thời 囧, ánh mắt Trữ Mạt Ly
ẩn chứa ý tứ khó hiểu: “Em dạy hư trẻ con rồi.”
Khóe miệng Trầm Khánh Khánh
co rụt lại, dặn dò bản thân, phải nhẫn.
Lần này Trữ Mạt Ly lái xe, tự
mình lái xe đến sân bay, thời gian vừa đúng, sau đó ba người lớn nhỏ tiến vào
đại sảnh sân bay, Trầm Khánh Khánh cái gì cũng chẳng quản, có phần vui sướng
khi người gặp họa khi thấy Trữ Mạt Ly giải quyết mấy va li hành lý lớn, để mình
anh đi làm thủ tục đăng ký, cô thì trốn ở góc với Liễu Liễu. Chờ Trữ Mạt Ly
chuẩn bị ổn thỏa, ba người đi vào khoang máy bay bằng cửa VIP.
Người trong khoang hạng nhất
rất ít, bọn họ ngồi hàng ghế bên trái ở tận cùng, thêm nữa không ai sẽ nghĩ
Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly dám lộ liễu đi cùng nhau, còn không mang theo
quản lí nào, nên mãi đến khi bọn họ xuống sân bay cũng chưa bị ai phát hiện.
Trữ Mạt Ly không cố ý bao cả khoang hạng nhất, ngồi xuống chỗ ngồi trong vé máy
bay, Trầm Khánh Khánh và Liễu Liễu ngồi sau anh.
Trữ Mạt Ly gọi tiếp viên hàng
không tới, quay đầu hỏi: “Em muốn uống gì?”
Trầm Khánh Khánh xa cách mang
mặt nạ che mắt, phủ thêm mũ, giả vờ ngủ.
Liễu Liễu giơ bàn tay nhỏ bé:
“Nước trái cây ạ.”
Trữ Mạt Ly thấy thế, cũng
không giận, trực tiếp nói với tiếp viên hàng không: “Hai ly vang đỏ, một ly
nước trái cây.”
Ánh mắt cô tiếp viên hàng
không kia đảo quanh Trữ Mạt Ly, mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lập tức
gật đầu đồng ý, nhưng đôi mắt vẫn như dán chặt không rời vào Trữ Mạt Ly.
Vang đỏ nhanh chóng được mang
lên, đồng thời tiếp viên hàng không nọ khẩn trương vạn phần đưa ly rượu cho Trữ
Mạt Ly, như sợ bản thân hít thở nặng nề bất cẩn làm đổ rượu trên người vị hoàng
đế này. Sau đó cô nàng đặt trước mặt Trầm Khánh Khánh một ly khác, nhân cơ hội
đánh giá cô gái này, nhưng nhất thời lại không nhận ra. Mà khi cô nàng đang xem
chăm chú, Trữ Mạt Ly thản nhiên hừ một tiếng: “Không còn việc gì nữa.” Tiếp
viên hàng không như ở trong mộng giờ mới tỉnh, cười ngượng ngùng, vội vàng đi
ra.
Trữ Mạt Ly đứng dậy đến trước
mặt con gái: “Ba ba đổi ghế với con, ba có chuyện muốn nói với dì.”
Con gái nhỏ của boss bĩu môi
không tình nguyện, Trữ Mạt Ly đành vội hứa hẹn: “Trong khoảng thời gian này con
muốn ăn bao nhiêu đồ ngọt cũng được.” Vì thế, cô bé mới vừa lòng đổi chỗ.
Trữ Mạt Ly ngồi xuống bên
cạnh Trầm Khánh Khánh, lấy ly rượu huých nhẹ vào cô: “Nói chuyện?”
Trầm Khánh Khánh giả vờ ngủ
thật hoàn mỹ, nhưng hơi thở của cô vẫn bán đứng cô.
Trữ Mạt Ly nhích gần về bên
phải, nói thầm: “Em định năm ngày nữa đều là cái dạng này à? Anh thì không sao
cả, nhưng Liễu Liễu chắc chắn sẽ hỏi, vì sao dì Khánh Khánh lại tức giận với ba
ba. Sau đó, anh sẽ vô tội mà trả lời, ba cũng không biết, ba chưa làm gì cả.”
“Chưa làm gì cả? Nói dễ nghe
quá nhỉ.” Trầm Khánh Khánh đột nhiên sống lại, mở mặt nạ che mắt căm giận trừng
anh.
Trữ Mạt Ly lắc nhẹ ly rượu,
ra vẻ rốt cuộc cũng sáng tỏ, thậm chí khóe miệng mỉm cười thật sâu: “Xem ra
người đắc tội với em là anh rồi.” Nhưng anh lại ra vẻ khó hiểu, “Anh không nhớ
là anh đã làm gì cả, hay là anh không vào weibo của em chứng thực thân phận
nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh nở một nụ
cười quỷ dị: “Trong lòng anh tự rõ, còn muốn tôi nhiều lời sao, loại người giả
nhân giả nghĩa. Cảm ơn anh hôm nay kéo tôi lên máy bay, 5 ngày sau tôi cũng sẽ
không để anh sống yên đâu.” Cô nhếch miệng, tình trạng rút đao này quả thực
chính là dũng sĩ quyết tử đi khiêu chiến.
Dứt lời, cô tiếp tục mang mặt
nạ, bịt tai, ngủ!
Trữ Mạt Ly trầm mặc, anh vẫn
đang suy nghĩ, ngày hôm qua còn nhắn tin với anh, thậm chí còn cười nhạo truyện
cười của anh càng ngày càng nhạt, hôm nay đột nhiên xây bức tường cao ngăn cách
quan hệ giữa bọn họ, còn lắp đặt những cơ quan giết người. Hiển nhiên, có vấn
đề rất lớn.
Suốt 6 giờ bay, hai người
không nói câu nào, một người ngủ, một người chơi với con gái.
Khi đến đảo Bali, đã là rạng
sáng.
Kỳ thật Trầm Khánh Khánh cũng
chẳng thể nào ngủ ngon, đơn giản chính là cô tự mình tra tấn mình, một khi
trong lòng có vấn đề, cô liền dốc sức nghĩ, nghĩ đến khi nơron của mình hoảng
hết, nên khi xuống máy bay sắc mặt của cô lại đen thêm vài phần.
Ngay khi bọn họ đi xuống, cô
nàng tiếp viên hàng không kia lập tức chạy đến xin ký tên, vì quá gấp gáp nên
nói không thành lời: “Anh là Trữ Mạt Ly sao, có thể kí tên cho tôi được không?”
Trữ Mạt Ly cũng nói không hề
dấu giếm: “Nếu bây giờ mắt cô không nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh tôi đây,
tôi có thể kí tên cho cô.”
Tiếp viên hàng không lập tức
quẫn bách thu lại ánh mắt đặt trên người Trầm Khánh Khánh.
Ai ngờ Trầm Khánh Khánh đột
nhiên nói: “Woa, hóa ra người giúp tôi gọi vang đỏ chính là Trữ Mạt Ly tiếng
tăm lừng lẫy sao? Anh cũng ký tên cho tôi với! Tôi cũng không nhận ra anh, vài
năm không gặp, anh già đi nhiều rồi.”
Trầm Khánh Khánh cùng cô nàng
kia đưa giấy ra, hàng động rất thật, yêu cầu chân thành như vậy, nhất là mấy
chữ cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi, thật là rõ ràng.
Trữ Mạt Ly nhìn cô một cái,
diễn với cô, cười nói rất phong độ: “Đừng khách sáo.”
Tiếp viên hàng không rối
loạn, mãi đến khi bọn họ xuống máy bay vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc cô gái kia có
thật là bạn gái của Trữ Mạt Ly hay không.
Sân bay đảo Bali lúc này kín
hết chỗ ngồi, du khách đến từ nhiều nước khác nhau nói các ngôn ngữ khác nhau,
vài nhân viên địa phương chìm ngập trong đám người làm việc. Trữ Mạt Ly đi đăng
ký, Trầm Khánh Khánh không dám buông lỏng tay một khắc, sợ không cẩn thận một
chút thì cô bé sẽ bị lạc mất. Chỉ là khi trên máy bay Liễu Liễu rất hoạt bát,
nhưng khi xuống máy bay lại yên lặng, hơn nữa ở đây nhiều người rất ồn ào, bé
không thích, ủ rũ theo sát Trầm Khánh Khánh, được hai người bao bọc, mí mắt đã
bắt đầu đánh nhau.
“Còn bao lâu nữa mới tới ạ?”
Liễu Liễu mệt mỏi giơ túi nhỏ hỏi Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nhìn vô số
đầu người ở cửa ra vào, còn có nhân viên công tác vô cùng bình tĩnh đối chiếu
giấy tờ, Trầm Khánh Khánh thầm lắc đầu, nhưng cô vẫn an ủi bé: “Nhanh thôi, con
mệt thì dựa vào người dì.”
“Ba con đâu ạ?”
“Ba con sẽ trở lại nhanh
thôi.”
Liễu Liễu yên tâm nhắm mắt
lại, tựa vào vai Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh ngồi xổm trên mặt đất vỗ
nhẹ lưng bé.
Trầm Khánh Khánh thử bế cô
bé, chỉ là hai năm nay đứa nhỏ này cao lên nhiều, cô thật sự không có sức. Đúng
lúc này, Trữ Mạt Ly rốt cuộc xuất hiện, lập tức bế Liễu Liễu lên: “Liễu Liễu,
đến đây với ba.”
Cô bé ngủ mơ màng, mắt nhắm
mắt mở nhào vào trong lồng ngực Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly thuận tay bế bé lên để
bé ngủ thoải mái hơn. Cùng lúc đó, trong tay anh còn cầm vé máy bay, hộ chiếu,
visa, trên người còn mang hai túi lớn, cánh tay phải cởi áo khoác ngoài. Ngược
lại Trầm Khánh Khánh, đeo kính đen, cầm điện thoại, một thân thoải mái.
Trầm Khánh Khánh cũng chỉ
nhìn lướt qua, không định giúp đỡ, cô hờ hững lấy hộ chiếu với visa của mình,
quay người tiếp tục xếp hàng.
Thời gian chờ đợi tính từng
giây, rất nhiều đứa trẻ không chịu được loại không khí này, nghịch ngợm xung
quanh, có một thằng nhóc người Mĩ chạy loạn đụng vào Trữ Mạt Ly. Túi đeo trên
vai trái anh trượt mạnh xuống dưới, sức nặng đè xuống suýt nữa khiến anh không
bế được Liễu Liễu, Liễu Liễu ở trong lòng anh, bất an giãy dụa một chút, quay
đầu đi, lại ngủ tiếp.
Trữ Mạt Ly khẽ thở ra, nhưng
anh cũng không có cách nào kéo túi lên. Trầm Khánh Khánh thấy anh, cười lộ cả
một hàm răng trắng, vẫn không định giúp đỡ.
Vẻ mặt của cô là đang nói như
thế này này, mau nhờ tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc giúp anh một chút.
Trữ Mạt Ly cười cười không
cho thế là đúng, cánh tay trái lập tức thả ra, cái túi kia “cộp” một tiếng, rơi
xuống đất.
Trầm Khánh Khánh trợn mắt há
mồm, đây chính là túi của cô, nơi đó có máy ảnh, máy quay, IPAD…
Trữ Mạt Ly cười đến dịu dàng,
rất vô tội, rất đả thương người: “Xin lỗi, anh không muốn đánh thức Liễu Liễu.”
Trầm Khánh Khánh cứng miệng,
mặt không biến sắc nhặt đồ lên.
Xem như anh lợi hại.
Khi nhập cảnh, Trầm Khánh
Khánh đợi ở phía trước, Trữ Mạt Ly theo sát phía sau.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Chúng ta đi cùng nhau.”
“Ai đi cùng anh chứ?”
“Vé máy bay của em do anh trả
tiền.”
“…”
Hai người đứng song song, cô
gái mang vẻ mặt bao công, chàng trai trái lại vẫn thờ ơ không để ý.
Hình như họ là người một nhà,
hình như lại là chủ nợ đuổi theo đòi con nợ, càng giống một người mẹ giận dỗi
với bảo bối đang ngủ, còn có một người ba cực kỳ bình tĩnh.
Nhân viên kiểm tra nói một
câu với Trầm Khánh Khánh bằng thứ tiếng anh sứt sẹo, Trầm Khánh Khánh ngẩn
người, không nghe được.
“Anh ta bảo em tháo kính râm
xuống.” Trữ Mạt Ly tốt bụng nhắc nhở.
Trầm Khánh Khánh thầm mắng
một câu, lập tức tháo kính râm xuống. Lại qua một lần kiểm tra đối chiếu, ba
người thuận lợi thông qua. Trầm Khánh Khánh bỏ lại Trữ Mạt Ly, đi thật nhanh,
lại qua vài cửa kiểm tra, rốt cuộc lấy được hành lý của mình, khi ra khỏi sân
bay, trời đã dần rạng sáng.
Ngoài cửa có đủ loại người
giơ biển hiệu, trong đó mấy chữ to “Ngài Trữ Mạt Ly” thật dễ thấy.
Trầm Khánh Khánh đi qua,
người nọ chỉ nhìn cô một cái, dịch về bên cạnh.
Trầm Khánh Khánh kéo hành lý
lại, muốn dùng tiếng anh chào hỏi anh ta, nhưng cô còn chưa nói được chữ nào,
đối phương đã nói trước bằng tiếng anh rằng, thật ngại, tôi đang đợi người, nếu
cô muốn tìm hướng dẫn viên du lịch, mời qua bên kia. Ngón tay chỉ vào đám người
đang hút thuốc, làm những hướng dẫn viên tự do.
Lúc này Trữ Mạt Ly bế Liễu
Liễu chậm chạp đi tới, nói tiếng Trung với anh ta: “Tôi chính là Trữ Mạt Ly.”
Hướng dẫn viên du lịch kia
lập tức mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình nhận lấy hành lý của anh, trả lời bằng
tiếng trung: “Ngày Trữ, xin chào, tôi họ Trần, là Hoa Kiều, gọi tôi Trần Đạo là
được rồi. Đi đường vất vả, đây là khăn ướt, lau mồ hôi, còn có đồ uống lạnh
nữa. Bây giờ Trung Quốc đang rất lạnh, ở nơi này của chúng tôi thì cả năm đều
ấm như này.” Anh ta lại đưa nước tặng hoa, thấy bảo bối xuống khỏi Trữ Mạt Ly,
lập tức nói, “Xe ở ngay phía trước, để con gái anh vào xe nằm ngủ đi.”
“Được.”
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn bị
lờ đi.
“Trữ Mạt Ly!”
Trầm Khánh Khánh giậm chân,
đuổi theo.
“Em đi cùng anh hả?” Trữ Mạt
Ly quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, sau khi thấy vẻ mặt sắp bùng nổ của Trầm
Khánh Khánh, lại ra vẻ hiểu ra, “Anh nhớ ra rồi, em là hành khách theo anh xin
chữ ký.”
Có thể diễn thật đấy, người
đàn ông này có ham muốn trả thù quá lớn!
Trầm Khánh Khánh thực sự
nghiến răng nghiến lợi, giả vờ cười: “Đúng vậy, chính là tôi, ngài già rồi mà
vẫn còn nhớ rõ nhỉ?”
Sau đó, Trữ Mạt Ly cuối cùng
cũng giới thiệu với Trần Đạo: “Đây là vị hôn thê của tôi, tính tình cô ấy không
tốt lắm.”
Trầm Khánh Khánh vừa rồi còn
nhớn nhác, nháy mắt như bị đá đập trúng, sau vài giây cứng ngắc, chuẩn bị mở
miệng mắng, Trữ Mạt Ly lại cố tình “hừ” một tiếng: “Đừng làm ầm với con gái.”
Lời nói anh khiến Trầm Khánh
Khánh nuốt lại lời định nói, kết quả là nội thương nghiêm trọng.
Trần Đạo kinh ngạc nhìn Trầm
Khánh Khánh: “Ngại quá, vừa rồi tôi vô lễ, quá vô lễ rồi.”
Trầm Khánh Khánh nhìn Trữ Mạt
Ly chằm chằm, khóe miệng co giật có tranh cãi cũng vô ích, phun từ kẽ răng ra
hai chữ: “Quên đi.”
Trần Đạo đánh giá qua lại
giữa hai người, không khỏi nhìn Liễu Liễu, thật sự không biết nên giải thích sự
tình này như thế nào.
Trữ Mạt Ly bình thản nói:
“Chắc anh ngạc nhiên lắm về vị hôn thê của tôi.”
“Ha ha, không, không đâu…”
Nhưng mà, khiến người ta
không ngờ là, Trầm Khánh Khánh lạnh lùng cắt ngang: “Đứa bé không phải con tôi,
là của vợ trước.”
Bầu không khí đã quỷ dị chợt
lạnh đến đóng băng.
Nếu trước kia Trầm Khánh
Khánh tuyệt không nói lời quá phận trước người ngoài, nhưng hôm nay sau khi bị
kích động, cô có chút không khống chế được tâm trạng của mình.
Hai người lại đứng song song, Trữ Mạt Ly bình tĩnh
chậm rãi mở miệng: “Trần Đạo, đưa chúng tôi tới villa trước.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét