Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 59

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 59

CHUYỂN NGỮ: H2O





Ted báo cáo, lễ trao giải hôm ấy, Trữ Mạt Ly lên sân khấu trao giải, Trầm Khánh Khánh nhận giải phát biểu là một màn có rating cao nhất buổi lễ. Mà đoạn clip Trầm Khánh Khánh nhận giải và phát biểu đã lan truyền chóng mặt trên mạng, ảnh chụp hai người Trữ Trầm nắm tay nhau rời đi cũng bay khắp chốn. Vì thế, mối tình này rốt cuộc đã được công khai với dư luận.

Nhưng chuyện chính là ở ba ngày sau.

Ba ngày sau, chương trình phỏng vấn mới nhất của Đàm Mộ Văn phát sóng như thường lệ, nhưng trong cả chương trình hôm đó, điện thoại đài truyền hình đã bị nghẽn mạng. Từ khi Trầm Khánh Khánh khởi nghiệp đến giờ vẫn không nhận phỏng vấn riêng, lần này quá trình từ khi khởi nghiệp đến nay được hiện lên vô cùng chân thực và sâu sắc, cô vẫn thực điềm nhiên trước ống kính, cũng không lảng tránh bất cứ câu hỏi nào của Đàm Mộ Văn, chuyện quá khứ chua xót từ miệng cô chỉ như gió thoảng, với những ấm ức bị người người chỉ trích cô cũng chỉ khẽ cười, đối mặt với chuyện riêng tư bị người ta không ngừng bới móc, cô chỉ nói ra tình cảm thật sự của mình, không đùn đẩy, không trách móc, càng không có nén giận, trả lời thật lòng khiến người ta thấy được một mặt khác của nữ hoàng thị phi.

Có lẽ dưới vẻ tao nhã và xinh đẹp của cô là một tấm lòng son, dù sao trong tình yêu, cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ.

Nghe nói chương trình lần đó là chương trình có rating cao nhất từ trước tới nay.

Sau chương trình, không ít người hiểu cho tình yêu của “Li – Khánh”, dù sao cũng là người, người bình thường sau khi ly hôn cũng đi tìm mùa xuân thứ hai, vì sao minh tinh không thể tìm hạnh phúc của mình, không hợp nhau thì chia tay đến với người thích hợp, tính ra cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng vẫn có người không xem trọng mối tình này, nói Trầm Khánh Khánh thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ, chim sẻ muốn bay lên thành phượng hoàng, hai người bọn họ có thể bên nhau trọn đời không còn chưa có biết, dù sao sau lưng Trữ Mạt Ly chính là cửa lớn nhà họ Trữ.

Bất luận như thế nào, scandal ầm ĩ gần một tháng cuối cùng cũng có một kết thúc rõ ràng, mặc kệ người trong giới ngoài giới hài lòng với chuyện Trầm Khánh Khánh công khai hay không, cô thẳng thắn như vậy, không chút sợ hãi, đám phóng viên không thể vô duyên vô cớ động thổ trên đầu thái tuế, đành lặng lẽ lui quân.

Là người trong cuộc, Trầm Khánh Khánh chỉ lo lắng mình phải quay phim thật tốt, “Nữ hoàng áo trắng” sắp đóng máy, đoàn phim đang chiêng trống rùm beng tăng cường quay phim. Mà cô cũng “ngựa không dừng vó” bắt đầu tìm kiếm bộ phim điện ảnh tiếp theo, vì sự kiện đạt giải thưởng Hoa Duy mà sự nghiệp của cô có thêm lợi thế, cô cũng phải cẩn thận chọn lựa kịch bản để không phụ danh hiệu này.

Mùa đông khắc nghiệt, ngọn đèn của đoàn phim thường bật từ sáng sớm, khi Trầm Khánh Khánh ra khỏi trường quay, luôn có thể bắt gặp một chiếc xe đỗ bên ngoài. Cô vừa xuất hiện, người trên xe sẽ lập tức xuống xe mở cửa giúp cô. Trữ Mạt Ly tự mình đưa đón Trầm Khánh Khánh, mọi người thấy nhưng không thể trách. Mà Trầm Khánh Khánh trừ việc quay phim, năm mới sắp đến, cô còn phải xử lý những chuyện khác, không chỉ như thế, sau khi cô rời khỏi Hoàn Nghệ tự lập, rất nhiều việc đều cần cô tự thân vận động, bận tối mày tối mặt, vậy nên cô thường xuyên chưa nói được hai câu đã ngủ thiếp trên xe.

Thế nhưng ngày hôm đó, cô quả thật không dính vào ghế tựa mà ngủ, Trữ Mạt Ly thấy ngạc nhiên, đành phải hỏi: “Em không mệt à, hôm nay quay cả đêm, tranh thủ thời gian ngủ một chút, lát nữa em còn phải đi thử vai.”

“Nghĩ đến chuyện lát nữa thử vai, em không ngủ được.” Trầm Khánh Khánh nhìn thẳng sườn mặt tuấn tú của Trữ Mạt Ly, “Anh đừng ngày nào cũng tới đón em, thức đêm cùng em, không có lợi cho sức khỏe.”

Trữ Mạt Ly hơi nghiêng mặt, đưa tay nắm cằm cô, ánh hừng đông chiếu rọi tia âm trầm trong mắt anh, nhìn không chân thật, chỉ nghe anh nói: “Nhiều phóng viên chắc chắn như vậy, anh nghĩ nên chứng thực chuyện của chúng ta một lần.”

Trầm Khánh Khánh nhìn anh không nói, mỉm cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề hỏi nữa.

Mới vừa quay đầu, ý cười trên mặt anh liền giảm đi ba phần.

Trữ Mạt Ly không nói, nhưng cô biết anh giờ giờ phút phút đi theo cô đều không giống như người ngoài đồn đại “cặp đôi yêu nhau say đắm, một ngày không gặp như cách ba thu, dính nhau ngọt ngào hơn mật”, anh đang đề phòng ai, Trầm Khánh Khánh phát giác anh đều sắp xếp cơ sở ngầm xung quanh cô, từng giây từng phút dõi theo cô. Mà khi bọn họ ở chung, có lúc anh sẽ ngẩn người trầm tư, hoặc là đột ngột ôm lấy cô như sợ cô biến mất.

Chuyện của họ đã xôn xao dư luận, xem ra nhà họ Trữ bên kia không ngồi yên được rồi. Cô trời sinh có hận với người nhà họ Trữ, nhất là cha Trữ Mạt Ly, năm đó ông ta vứt bỏ mẹ con cô, một mình nhàn nhã sung sướng, nhưng cô vẫn thấy ông trời thực có mắt, ông ta rốt cuộc chẳng thể sinh con, cuối cùng chỉ có thể nhận nuôi một đứa trẻ, cũng chính là Trữ Mạt Ly. Bây giờ, tuy rằng mẹ con cô không muốn nhận tổ quy tông, vạch trần bộ mặt thật của con cáo già kia, nhưng kết quả là con ông ta và cô là một cặp, không thể không nói, đi một vòng, cuối cùng cô cũng chẳng mệt mỏi gì, ngược lại có lời không ít, so với việc ở cùng Trữ Mạt Ly, người cha kia thật chẳng tính là gì.

Sớm nghe nói tính tình Trữ Phong hà khắc, yêu cầu cực cao với Trữ Mạt Ly, quan hệ cha con bọn họ như thế nào thì Trầm Khánh Khánh không biết, nhưng nhìn Trữ Mạt Ly chưa bao giờ về nhà, có lẽ chắc cũng không tốt đẹp gì. Lại nói bây giờ, con cáo già kia mắt thấy đứa con bảo bối dây dưa không rõ với nữ hoàng thị phi, lấy suy nghĩ của một người bình thường mà nói, cô tuyệt đối không hy vọng xa vời rằng mình có thể thuận lợi được đối phương thừa nhận, trái lại thì có lẽ bản thân còn được thưởng thức vở kịch chia rẽ uyên ương buồn nôn. Mà nhìn dáng vẻ như gặp nạn lớn của Trữ Mạt Ly, chỉ sợ chuyện này rất khó giải quyết. Cũng không biết vợ cũ của anh đối phó chuyện này như thế nào đây, hay là cô ấy vốn là con nhà danh giá môn đăng hộ đối. Mặc kệ như thế nào, từ giờ trở đi cô phải lên dây cót tinh thần mười hai vạn lần.

Trầm Khánh Khánh lật xem kịch bản, chuẩn bị lại lần cuối, Trữ Mạt Ly ngồi đối diện lại lâm vào trạng thái trầm tư khó hiểu. Trầm Khánh Khánh gấp kịch bản, ho khan hai tiếng, thế nhưng anh cũng không nghe thấy, cô lại cầm chén trà thả mạnh xuống, anh chỉ thoáng cau mày. Trầm Khánh Khánh không nói gì, đành đến trước mặt anh, gọi tên anh: “Trữ Mạt Ly.”

Hả?” Trữ Mạt Ly ngẩn ra, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.

“Giúp em xem phân đoạn này đi.” Cô đưa kịch bản cho anh, chỉ vào phần khoanh đỏ trong đó.

“Ừ.” Anh nhận lấy kịch bản rồi nhìn lại, lại suy xét một hồi, nói: “Cảnh này là bước ngoặt quan trọng nhất trong đây, cũng là khi em nhận ra bạn thân nhất của em thực ra là nội gián, nên em phải...”

Trữ Mạt Ly nói nửa ngày, Trầm Khánh Khánh đáp lại câu được câu không, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt anh, đôi mày đẹp đẽ kia mấy ngày nay vẫn luôn nhăn lại, cô rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Trữ Mạt Ly luôn bình tĩnh thản nhiên lo sợ. Trữ Mạt Ly nói được một nửa, phát hiện Trầm Khánh Khánh vốn không nghe anh giảng, anh quay đầu, đôi mắt phượng khẽ động: “Nhìn anh làm gì?”

Trầm Khánh Khánh cũng không khách khi nâng cằm boss lớn: “Nhìn anh không được à, người khác đều nói khuôn mặt anh rất hoàn mỹ, em nghiên cứu một chút.”

“Nghiên cứu ra cái gì rồi?” Anh dứt khoát đưa tay ôm cô vào trong lòng ngực.

“Lấy quan điểm thẩm mỹ của em thì...” Trầm Khánh Khánh quay lại nhìn trái nhìn phải, bĩu môi, lắc đầu nói, “Thật sự là người ta phóng đại quá rồi. Em đã muốn nói từ lâu, nhìn anh rất khắt khe, khi không cười có vẻ nham hiểm, khi cười lại rất âm trầm, bây giờ còn nhíu mày nữa, đối với khuôn mặt này của anh, em thật sự ăn không ngon ngủ không yên.”

Trữ Mạt Ly mới đầu còn có vẻ mong chờ, nghe được một nửa thì khóe môi khẽ nhếch cười lạnh một tiếng. Ngay sau đó như cười như không, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thật là khó nắm bắt, nhưng nghe được câu cuối, anh đã nghe ra ý tứ của Trầm Khánh Khánh.

“Em muốn hỏi cái gì?”

Trầm Khánh Khánh tỏ vẻ không chút để tâm, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn lông mày tuấn tú của anh: “Không muốn hỏi gì cả, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không ngốc, có chuyện thì em sẽ đối phó, anh không phải lo lắng như vậy.”

Trữ Mạt Ly sửng sốt, vẻ mặt lại có phần phức tạp, vô thức chau mày lại.

Trầm Khánh Khánh mất hứng, ấn ấn vào mi tâm của anh: “Đã bảo đừng có nhíu mày, khó coi chết đi được.”

Trữ Mạt Ly thả lỏng mi tâm, nheo mắt lại, mệt mỏi nói: “Hôn một cái sẽ không nhíu mày.”

Vốn Trầm Khánh Khánh định phản kháng lại, anh tới em lui vài lần, nhưng anh sẽ bắt lấy cơ hội kéo cô vào người. Chỉ là, hôm nay, Trầm Khánh Khánh lại đỏ mặt, không nói gì, lại nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của anh, sau đó quàng tay qua cổ ôm chặt lấy anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em vẫn ở đây.”

“Ba ba, dì Khánh Khánh, hai người đang làm gì thế?”

Giọng nói trẻ con non nớt vang lên, một dây thần kinh trong đầu Trầm Khánh Khánh lạch cạch lên tiếng, cô như tên trộm vặt bị bắt quả tang, cuống quýt đẩy “tang vật” ra, nhưng cô đã quên bản thân đang dựa vào trong lồng ngực người nào đó, vừa đẩy đối phương liền ngã xuống, cô không kịp chống đỡ ngã trên mặt đất, mắt thấy lưng cô sắp rơi vào cạnh bàn sắc nhọn, Trữ Mạt Ly nhanh tay nhanh mắt kéo mạnh cô lên.

Trữ Mạt Ly vừa trấn an Trầm Khánh Khánh, vừa cười tít mắt nói với con gái: “Liễu Liễu, con dọa dì Khánh Khánh rồi.”

Bị Liễu Liễu bắt gặp khiến Trầm Khánh Khánh thấy thật xấu hổ, cô trấn định một hồi, làm như không có chuyện gì đến trước mặt bé, giúp bé ăn sáng, ai ngờ trong đôi mắt to tròn kia sáng rực lên, giòn giã hỏi: “Dì Khánh Khánh sẽ kết hôn với ba ba ạ? Cô giáo ở trường hỏi con đó.”

“...” Trầm Khánh Khánh hóa đá tại chỗ.

Trữ Mạt Ly xoa xoa khuôn mặt con gái cưng, cười toe toét: “Liễu Liễu, ăn sáng đi, hôm nay ba ba không đưa con đến trường được, con phải ngoan, nếu cô giáo lại hỏi con, con cứ nói đến lúc đó sẽ chia kẹo cưới cho cô.”

Trầm Khánh Khánh đỏ mặt cắn răng: “Trữ Mạt Ly!”

Trữ Mạt Ly tao nhã ngồi xuống, ra vẻ em muốn gây khó dễ cho anh sao, cuối cùng, nói: “Đây là chuyện sớm muộn thôi, em đừng rối lên thế.”

Liễu Liễu bên cạnh không ngừng chớp đôi mắt ngây thơ, cười ha ha với Trầm Khánh Khánh. Một lớn một nhỏ này khiến Trầm Khánh Khánh chóng mặt, cô cũng không biết là nên vui hay nên buồn.


Lần này Trầm Khánh Khánh đi thử vai là bởi tên tuổi đạo diễn nổi danh trong nước và quốc tế, đạo diễn này từng giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn, bộ phim này rất có thể vượt khỏi châu Á ra ngoài thế giới, hơn nữa nghe nói đã có công ty nước ngoài xác nhận là một trong những nhà đầu tư. Nữ diễn viên chính trước mắt vẫn chưa xác định, đạo diễn cũng không công khai thử vai, kịch bản lại được giữ kín, khó khăn lắm mới lấy được chút tin tức, theo cô biết thì những ngôi sao trẻ cũng không có cơ hội casting, cô cũng phải dùng rất nhiều quan hệ mới có được cơ hội quý giá này.

Trữ Mạt Ly đưa Trầm Khánh Khánh tới địa điểm casting, Trầm Khánh Khánh dù đã trải qua nhiều phong ba bão táp, vẫn khó tránh khẩn trương.

Trữ Mạt Ly cũng không có ý kiến gì về việc casting này, anh chỉ nói: “Hôm nay anh phải bay đến Hồng Kông, hai ngày nữa sẽ về, em ở nhà giúp anh chăm sóc Liễu Liễu.”

Cô không hỏi anh đi Hồng Kông làm gì, chỉ cười đáp: “Không thành vấn đề, anh đi đường cẩn thận.”

Cũng giống như mỗi lần chia tay, rõ ràng vẻ mặt anh thật lạnh nhạt, kỳ thực lại không muốn chia tay hơn cả Trầm Khánh Khánh, sau khi xuống xe Trầm Khánh Khánh luôn đứng lại một lúc, bởi cô biết anh nhất định sẽ nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Ted đã sớm chờ ở cửa: “Đạo diễn đã ở trong phòng làm việc, lần trước yêu cầu gặp riêng em, anh không thể vào cùng em. Hôm nay thời gian khá thoải mái, em có thể bàn bạc nhiều một chút.”

Trầm Khánh Khánh gật đầu, tay cầm chặt kịch bản. Cô đã đứng ở cửa, thân kinh bách chiến [1], lại vẫn thấy khẩn trương. Ted bên cạnh giơ ngón tay cái với cô, cô mỉm cười, giơ tay gõ cửa.

[1] thân kinh bách chiến: trải qua nhiều trận chiến, ý nói Trầm Khánh Khánh đã gặp nhiều thử thách.

Chỉ chốc lát, cửa mở, một người nhã nhặn đi tới, gương mặt khôn khéo, là một ông bác đeo kính râm, dường như vừa nhìn thấy Trầm Khánh Khánh ông ta đã ngẩn người, nhưng cái ngây người nhanh chóng biến mất trong đáy mắt.

Ông ta không phải đạo diễn.

Trầm Khánh Khánh không nghĩ ngợi nhiều, đang muốn tự giới thiệu mục đích đến đây, không ngờ Ted biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu, kéo tay Trầm Khánh Khánh về phía sau, cuống quýt chắn ánh mắt bọn họ giao nhau.

“Sao ông lại ở đây?” Ngữ điệu ted không tốt chút nào.

Ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sót, không ngờ người ta lại nhân cơ hội tới đây.

Ông bác lịch sự mỉm cười: “Nghe nói Trầm Khánh Khánh nổi tiếng xa gần đến casting, trước khi casting tôi muốn gặp cô một lần.”

Ông ta ra khỏi phòng, nhưng lại đóng cửa phòng lại.

Trầm Khánh Khánh không rõ lắm, nhưng cô cảm nhận được Ted đang rất bất thường, cậu ta vô cùng khẩn trương, rất đề phòng người này. Mà ông bác trước mắt này nhìn thì hiền lành, nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo, Trầm Khánh Khánh nhanh chóng phản ứng kịp, không khỏi cảnh giác.

Ông bác lịch sự trực tiếp bỏ qua Ted, thành khẩn mời Trầm Khánh Khánh: “Cô Trầm, có thể nói chuyện cùng tôi một lúc không.”

“Bây giờ tôi muốn casting.” Trầm Khánh Khánh từ chối thẳng thừng.

Ông bác lịch sự thản nhiên nói: “Bây giờ cô có hai lựa chọn. Nói chuyện với tôi một lúc, có lẽ cô có thể tiếp tục casting, nếu không, thật xin lỗi, bây giờ cô có thể đi về.”

Trầm Khánh Khánh thầm cười lạnh, mặt ngoài bất động.

Ted lại nghiến răng nghiến lợi với kẻ này, bây giờ Trữ Mạt Ly không ở đây, anh còn có trách nhiệm bảo vệ Trầm Khánh Khánh an toàn. Nhưng bây giờ anh không thể kéo Trầm Khánh Khánh quay đầu bước đi, dù sao lần casting này thật sự rất quan trọng, cô mất bao công sức mới có được cơ hội, sao có thể lãng phí chứ. Nhưng, sao anh có thể để Trầm Khánh Khánh ở cùng ông ta, chuyện này đúng thực là đưa dê vào miệng cọp!

Trầm Khánh Khánh trầm mặc một hồi, bỗng nở nụ cười, nếu đến đây, vậy cô không thể bỏ lỡ cơ hội: “Được, nói chuyện gì?”

Ted vội vàng khuyên can: “Khánh Khánh, không được.”

Trầm Khánh Khánh lại khuyên giải an ủi cậu ta: “Sợ gì chứ, chỉ nói chuyện chút thôi.”

“Không được, anh tuyệt đối không cho em đi cùng ông ta.”

Nói chuyện một chút, hậu quả của nói chuyện một chút là cái gì, anh ta hết sức rõ ràng.

Nhìn vẻ mặt Ted có thể thấy người này thật sự nguy hiểm, Trầm Khánh Khánh hiếm khi thấy cậu ta kích động như vậy. Tuy bây giờ Trầm Khánh Khánh cũng rất khẩn trương, nhưng cô hiểu rõ, bây giờ cô chỉ cần lộ ra chút kích động thì liền thua, ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.

Lúc này cô thật sự thấy may mắn vì mình là diễn viên, diễn bình tĩnh hay diễn thản nhiên, cô suy xét thấy cái nào cũng phù hợp cả.

Ông bác lịch s đón phía trước, cười nói: “Cô Trầm, mời, tôi đã đặt chỗ ở quán cà phê bên cạnh.”


Quả nhiên là đến có chuẩn bị, Trầm Khánh Khánh không để ý Ted ngăn cản, quay lại mỉm cười: “Được.”

Không có nhận xét nào :