Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 61

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 61

CHUYỂN NGỮ: H2O





Theo ý Trữ Mạt Ly, tiệc đóng máy sẽ vô cùng náo nhiệt, Trầm Khánh Khánh khó có thể từ chối. Trước đó đã vướng phải quá nhiều scandal, cũng kéo theo không ít phiền phức cho đồng nghiệp trong đoàn, trong bữa tiệc đóng máy này Trầm Khánh Khánh đều kính rượu mọi người. Người nổi tiếng ắt nhiều thị phi, mọi người đều có thể hiểu, dù sao trong giới giải trí thật giả lẫn lộn, đã không biết thì đừng nói bậy, hơn nữa mấy tháng Trầm Khánh Khánh ở đoàn phim vẫn quan tâm tới mọi người, dù ít dù nhiều, luôn cần chút quan hệ, nên không khí bữa tiệc đóng máy vẫn rất tốt đẹp, uống rượu rồi uống rượu, náo nhiệt không ngừng. Khi phóng viên bắt đầu chụp hình phỏng vấn, tất nhiên có người đi tới bắt chuyện với Trầm Khánh Khánh, phối hợp với cô trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ hỏi những câu hỏi về bộ phim, không trả lời những câu hỏi khác.

Dù ảnh đế Phương Thuấn anh tuấn phong độ thế nào, nữ hoàng thị phi Trầm Khánh Khánh vẫn như trước, là tiêu điểm hôm nay. Cô tươi cười đón tiếp mọi người, xinh đẹp tự nhiên đứng giữa đồng nghiệp, dường như không thèm để ý tới những lời bàn tán này nọ về bản thân, đối với đám phóng viên thì luôn trả lời thận trọng. Nhưng, không đào bới chuyện người khác, đã chẳng phải phóng viên.

Một phóng viên truyền hình giành được microphone, nói như bôi mật lên môi: “Cô Trầm, đầu tiên xin chúc mừng sự nghiệp và tình yêu của cô đơm hoa kết trái.”

Trầm Khánh Khánh cười: “Cảm ơn.”

Từ đó mà khéo léo chuyển chủ đề: “Nghe nói trong bộ phim này, cô sắm vai một nữ bác sĩ nổi tiếng, sau đó trở thành một người mẹ, vậy cô làm thế nào để nắm chắc vai diễn này, còn cô, cô định khi nào sẽ sinh con?”

Khán phòng khẽ xôn xao, một đám đông phóng viên đồng thời tỏ vẻ chờ mong.

Câu hỏi này, thật đúng là khó nói, quả thật là câu hỏi có liên quan đến bộ phim, nhưng lại dò xét chuyện riêng tư của Trầm Khánh Khánh.

Đạo diễn Lí Chí Vân nghĩ rằng lúc này ông nên ra mặt giải vây giúp Trầm Khánh Khánh, không ngờ Trầm Khánh Khánh lại tiến trước một bước giành lấy micro: “Tình mẹ là thiên tính của phụ nữ, bản thân tôi cũng rất thích trẻ con, nên vai diễn này cũng không khó nắm bắt lắm. Về chuyện sinh con, tôi nghĩ…” Trầm Khánh Khánh tạm dừng, “Tôi rất bằng lòng làm mẹ, nhưng vẫn thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Cô chưa nói không sinh, chưa nói không sinh, có phải sắp có chuyện tốt rồi không? Các phóng viên đang ngồi nhanh tay xoạt xoạt ghi chép lại.

“Con gái ngài Trữ rất thân thiết với cô, khi quay phim cô có tham khảo cảm giác sống chung cùng cô bé không?”

Đạo diễn Lí ngồi không yên, họ hỏi đi hỏi lại cũng chỉ là: cô cảm thấy bản thân là một mẹ kế tốt chứ…

“Câu hỏi này tôi thay Trầm Khánh Khánh trả lời thì hơn, bởi vì ở trường quay, là tôi chỉ đạo cô ấy diễn xuất, tôi còn đặc biệt để cô ấy quan sát tôi với con trai mình một khoảng thời gian…”

Đạo diễn Lí Chí Vân kéo câu hỏi về quá khứ, Trầm Khánh Khánh bên cạnh chỉ phụ họa hai tiếng, liền kéo vấn đề này vào quá khứ.

Vì để đảm bảo chắc chắn, những câu hỏi tiếp theo đều đã được sắp xếp trước, mũi súng cũng không nhắm vào Trầm Khánh Khánh. Cuối cùng việc chụp hình chung đã xong xuôi, Trầm Khánh Khánh được mọi người vây quanh đã vội vàng rời đi, nhưng vẫn còn rất nhiều phóng viên không chịu buông tha cô.

“Cô Trầm có định đi gặp ba mẹ một chút không?”

“Lễ kết hôn dự định tổ chức vào lúc nào?”

Mấy câu hỏi này Trầm Khánh Khánh giàu kinh nghiệm đương nhiên đã nghe qua, cô cúi đầu bước nhanh về phía trước, nhưng đột nhiên có một câu hỏi chuẩn xác như một tên lửa đạn đạo, thoáng chốc xuyên qua màng tai tiến vào đại não Trầm Khánh Khánh: “Bộ phim tiếp theo mà ngài Trữ đầu tư có An Thiến là nữ chính, vậy sau khi cô rời khỏi Hoàn Nghệ còn hợp tác với Trữ Mạt Ly nữa không?”

Trầm Khánh Khánh dừng chân một chút, nhanh chóng quay lại nhìn người phóng viên kia, dường như phóng viên kia không ngờ câu hỏi của mình có thể nhận được câu trả lời của Trầm Khánh Khánh, không khỏi ngây người.

Đám người ở đây bỗng nhiên an tĩnh lại.

Trầm Khánh Khánh mang kính đen rất lớn, bên môi chỉ nở nụ cười yếu ớt, không biết tại sao, lại có phần lạnh lẽo. Nhưng cô nhanh chóng cúi đầu, một câu cũng chưa nói, bước nhanh hơn rồi ngồi vào trong xe.

Ted vừa lên xe đã vội vàng giải thích: “Khánh Khánh, chuyện này mới vừa được quyết định hai ngày trước, trên cuộc họp đó Mạt Ly cũng đã gật đầu. Thật ra cũng không có gì cả, tổng giám đốc Kiều chủ động bày tỏ muốn hai bên hợp tác làm một bộ phim, Mạt Ly cũng không thể vứt bỏ mặt mũi của hắn, em nói có phải không.”

Trầm Khánh Khánh cúi đầu nghịch điện thoại, dịu dàng nói: “Vâng. Em đã không phải người của Hoàn Nghệ nữa, anh không nhất thiết phải giải thích những quyết sách của công ty với em.” Sau đó thì chẳng nói lời nào.

Ted cân nhắc một hồi, cảm thấy cô không giống như đang giận, nhưng cái vẻ này cũng không phải vui vẻ gì, vẫn nên ngầm nhắn tin cho Trữ Mạt Ly thì an toàn hơn.

Ngay sau buổi tiệc hôm nay, Trầm Khánh Khánh vốn phải bay ra nước ngoài quay quảng cáo, nên không gặp được Trữ Mạt Ly. Ngồi ở phòng chờ VIP trong sân bay, cô vừa vào cửa liền tựa vào ghế, giở một quyển tạp chí đặt trên đùi, dường như tùy ý đọc, thật ra nếu quan sát cẩn thận một chút thì sẽ không khó phát hiện cô đã giở đi giở lại tờ tạp chí mấy lần rồi.

Có người đi vào, Trầm Khánh Khánh không hề chú ý, có người đi ra, lông mi cô cũng chưa động một chút.

Sau đó, có người dừng lại trước mặt cô, kéo tờ tạp chí trong tay cô.

Rốt cuộc, cô đã có phản ứng, người nào dám giành đồ của Trầm Khánh Khánh cô chứ, cô hơi giận dữ ngẩng đầu: “Anh làm gì…” Còn chưa nói xong, nhìn thấy người trước mặt thì không khỏi ngạc nhiên, “Sao anh tới đây?”

Trữ Mạt Ly bình thản giở tờ tạp chí của cô, dường như không tìm thấy chút hứng thú nào: “Tờ tạp chí này như vậy mà em xem tới mười lần?”

“Không được xem.” Trầm Khánh Khánh giành được tờ tạp chí, lại đứng lên.

Cô thật sự đứng dậy rồi cúi đầu, cũng mặc anh đang đứng trước mặt cô. Thái độ này, Trữ Mạt Ly không cần suy nghĩ nhiều, cũng nhìn ra được. Trầm Khánh Khánh rất ít khi ghen tuông tùy hứng trước mắt anh, dù trong lòng khó chịu thì cô cũng thích châm chọc ai vài câu hơn, chứ bộ dáng xa cách như bây giờ thì rất lạ.

Trữ Mạt Ly tự nhiên ngồi bên cạnh cô: “Em không giận anh vì chuyện An Thiến đấy chứ?”

Trầm Khánh Khánh không trả lời mà hỏi lại: “Anh vội vàng chạy tới đây như vậy làm gì?”

Anh quả thật vừa nhận được tin nhắn không kịp khoác áo đã chạy đến, còn bỏ cả lịch trình một ngày. Thế nhưng, Trầm Khánh Khánh phản ứng lớn như vậy khiến anh không ngờ tới, cô không phải người thích yên lặng, cô thích trực tiếp châm chọc khiêu khích làm người ta biến sắc hơn.

Trữ Mạt Ly cân nhắc một chút, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, Trầm Khánh Khánh cũng chẳng ngẩng đầu.

TV trong phòng VIP đang bật, trong đó là quảng cáo công ty hàng không, giọng nói dịu dàng của cô tiếp viên hàng không quẩn quanh cả căn phòng. Sau khi trầm mặc một hồi, Trữ Mạt Ly nhìn về phía trước, dưới ánh đèn là gương mặt tuấn mỹ mang theo vầng sáng ôn hòa, giọng nói anh giờ phút này vẫn như đang nói chuyện bình thường: “Em nên biết, anh không thích giải thích nhiều. Chuyện An Thiến, em thật sự không phải… nghĩ nhiều, trước kia anh với cô ta không có quan hệ gì, bây giờ lại càng không có gì, sau này cũng không có gì cả.”

Bàn tay lật tạp chí của Trầm Khánh Khánh ngừng lại, lãnh đạm nói: “Em không thích cô ta.”

Anh biết rõ cô không thích An Thiến, vậy mà còn giúp đỡ An Thiến, cô thật sự khó mà hiểu được, theo tính cách của Trữ Mạt Ly, anh không phải là người nhiệt tình, muốn anh chăm sóc người ta ư, không có cửa. Phải do anh hứng thú, anh thích, anh muốn. Cô cũng biết, tuy ngoài miệng Trữ Mạt Ly không nói, nhưng anh đã lặng lẽ giúp cô rất nhiều chuyện, anh còn hiểu rõ thứ cô yêu thích, ghét bỏ hơn cả bản thân cô. Nếu ngày trước cô còn có thể giải thích rằng do khi đó anh đang đối nghịch với cô, nhưng bây giờ bất đồng, cô không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.

Thật sự là vì tiền, vì công ty sao? Trữ Mạt Ly có bao nhiêu ích kỷ, người tùy hứng như vậy, anh làm việc theo tính mình, cô còn chưa rõ ràng sao.

Trữ Mạt Ly nở nụ cười, quay đầu nhìn sườn mặt không chút thay đổi của Trầm Khánh Khánh: “Chỉ là quan tâm một chút như bình thường thôi. Chuyện này cũng không đúng sao?”

Trầm Khánh Khánh hừ lạnh một tiếng, lập tức tháo kính đen, nghiêng mắt chống lại ánh mắt anh, khinh thường nói: “Nếu em nói không thì sao? Lần trước anh để cô ta tham gia đoàn phim của em, em còn chưa nói gì, vậy mà lần này anh còn muốn em nhắm một mắt mở một mắt à, em không làm được. Là anh bảo anh cách xa cô ta một chút, vậy thì anh tự mình tiếp cận có tính không? Cũng vì anh như thế, nên cô ta hiểu lầm anh có tình với cô ta đấy.”

Sắc mặt Trầm Khánh Khánh bình thản nhưng lạnh lùng, không thể nói là quá giận, nhưng cũng khá âm trầm. Trữ Mạt Ly bình tĩnh nhìn cô một lát, cũng không tức giận chút nào, anh đứng dậy đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, anh nắm lấy bàn tay của Trầm Khánh Khánh đặt trong lòng bàn tay mình, vừa muốn mở miệng, chợt nghe cô bướng bỉnh nói: “Không phải dỗ dành, em không để mình bị xoay vòng vòng đâu.”

“Nếu anh muốn giấu thì nhất định sẽ giấu được, nhưng anh không định làm như vậy.”

“Nói như vậy thì, anh cố tình làm em khó chịu.”

Trữ Mạt Ly buông mắt, lông mi thật dài che đi ánh sáng lóe lên trong mắt, kéo xuống một bóng hình xinh đẹp, anh im lặng một lúc, ngẩng đầu nói: “Nếu anh nói anh làm như vậy là vì em, em có thể tin anh một lần không?”

Màu sắc con ngươi của anh thật thuần khiết, màu đen xinh đẹp, như mực tàu đập vào mắt người khác, không nhìn thấy đáy, anh nửa ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng hòa hoãn, rất kiên nhẫn nhìn cô. Trầm Khánh Khánh đầu tiên thấy trong lòng căng thẳng, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, lại dần bình tĩnh lại. Lúc này, có người khẽ gõ cửa, Ted ở ngoài hơi khó xử nói: “Khánh Khánh, sắp đến giờ đăng ký rồi.”

Cô đứng lên, hít một hơi: “Em phải đi đây.”

“Đi đường cẩn thận.” Trữ Mạt Ly đưa tay xoa nhẹ tai cô, tiến lên hôn hai má cô, “Anh chờ em về.”

Trầm Khánh Khánh yên lặng thở dài, anh quả nhiên hiểu rõ tính nết cô, cứng rắn ư, cô cam đoan sẽ liều chết với anh, nhưng mềm nhẹ, cô chết đứng một hồi liền phải đầu hàng.

Anh nắm tay cô đi tới cửa, hai người yên lặng đứng đối mặt nhau, Mạt Ly thấy cô bất động, cũng không đi mở cửa. Qua một lát, Trầm Khánh Khánh nhìn vào cúc áo thứ hai của anh, bình tĩnh nói: “Em không ngại người khác nói em làm mẹ kế người ta, cũng không quan tâm người khác nói em trăm phương ngàn kế bước chân vào nhà quyền quý, đương nhiên em càng không quản chuyện gia đình anh định gạt bỏ em như thế nào. Nhưng những thứ này đều vì anh, em đương nhiên tin tưởng anh, nếu không tin tưởng lẫn nhau, con đường này cũng chẳng đi được lâu dài. Anh muốn bảo vệ em, lại muốn tự mình giải quyết mọi rắc rối, em hiểu được, nhưng, em không phải người vô dụng, anh nói cho em, biết đâu chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mọi chuyện tốt đẹp hơn đấy. Anh hiểu ý em không?”

Cô mơ hồ có một loại cảm giác diệu kỳ không nói thành lời, Trữ Mạt Ly cũng không hoàn toàn thẳng thắn với cô, anh có bí mật của anh. Quả thật bất kể là thân thể hay tâm hồn thì bọn họ đều tương thông, nhưng cô không nắm chắc anh, trái lại, khi cô tiếp xúc với anh, dường như thấy được có cái gì rất mơ hồ không nắm bắt được.

Trữ Mạt Ly nghe cô nói hết lời, ý cười bên môi chưa tắt, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại thoáng giật mình, tuy nhiên anh nhanh chóng khôi phục bình thường: “Anh hiểu. Em chỉ cần tin anh, mọi chuyện anh làm đều là vì em.”

Anh quyến luyến hôn môi cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Anh đương nhiên hiểu nỗi lòng cô, hiểu thêm lần nữa, nhưng anh không thể nói được gì, thật sự không thể nói được gì.

Trầm Khánh Khánh đi trước cùng Ada, Ted phía sau nhìn bóng cô, lo lắng nói với Trữ Mạt Ly: “Có phải cô ấy cảm nhận được chuyện gì không?”

Trữ Mạt Ly nhìn hình bóng cô chăm chú: “…Chắc là không.”

“Mạt Ly, hình như nói với cô ấy thì tốt hơn đấy.”

Sắc mặt Trữ Mạt Ly trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không được.”

Ted bị sự kiên quyết của anh hù dọa.

Một lát sau, nét mặt Trữ Mạt Ly hòa hoãn lại: “Bây giờ cô ấy tốt lắm, tôi chỉ cần cô ấy bình an ở cạnh tôi.”

“Nhưng anh có nghĩ tới chuyện ba anh thật sự có thể lợi dụng chuyện cô ấy không biết gì, tạo ra khoảng cách giữa anh và cô ấy không. Nếu bây giờ anh nói với cô ấy, tuy rằng nhất thời cô ấy khó có thể tiếp nhận, nhưng sau khi chấp nhận sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh.”


“Nhất thời khó có thể tiếp nhận sao? Ted, chắc anh không quên khi đó cô ấy đau khổ như thế nào chứ.” Giọng nói Trữ Mạt Ly trong trẻo nhưng lạnh lùng hòa hợp với gương mặt vô cảm của anh, chỉ có trong đôi mắt kia có nhiều tia lửa, dường như ánh lửa đó đang bập bùng, “Tôi không bao giờ quên được, hình ảnh đó khắc sâu vào trong đầu tôi không thể bỏ xuống. Dưới thân cô ấy đều là máu, gần như kéo lê bước chân đến trước mặt tôi, giống như nhiễm đỏ cả thế giới, anh bảo tôi nói với cô ấy thế nào bây giờ, mỗi lần nhớ lại tôi đều hoảng sợ. Nếu có thể, dứt khoát quên đi, vậy mới là tốt nhất.”

Không có nhận xét nào :