KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 63
CHƯƠNG 63
CHUYỂN NGỮ: H2O
Trầm
Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly, một người dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với người
nhà, không nhận ba không nhận mẹ, một người mắt thấy đối phương vì mình mà cắt
đứt quan hệ với gia đình vẫn có thể yên tâm thoải mái, nếu không thì sao bọn họ
có thể là một đôi trời sinh.
Đều
không phải người lương thiện, vậy nên ở bên nhau.
Trữ
Phong ra tay rất nhanh, giống như một hơi nuốt cả sơn hà, không tới nửa tháng
liền đoạt lấy Hoàn Nghệ, Trữ Mạt Ly không phản kháng chút nào, chỉ giải thích
đơn giản, hào phóng giao công ty cho ba anh, sau đó lại biến mất khỏi tầm mắt
dư luận.
Phóng
viên đều có khứu giác tuyệt đỉnh, ngửi được mùi vị khác thường trong sự việc
lần này, sau đó có người bắt đầu thêu dệt, tung ra tin tức kinh người: nhà họ
Trữ cực lực phản đối tình cảm Li Khánh, ông Trữ không tiếc ra tay chia rẽ uyên
ương. Trữ Mạt Ly liều chết không theo, khiến ông Trữ tức giận đến sùi bọt mép.
Một
người phụ nữ có khả năng bậc này, có thể khiến cho hai cha con tranh chấp, trở
mặt thành thù, quả là quá ghê gớm. Trầm Khánh Khánh cũng không phải người mù,
tự nhiên có không ít người lạ quan sát cô, có rất nhiều chương trình yêu đương
lấy cặp đôi bọn họ làm đề tài, rốt cuộc thì tình quý hơn tiền, hay là mỗi người
một ngả, mọi người đều mỏi mắt chờ mong. Trầm Khánh Khánh thấy thật buồn cười,
bao nhiêu ánh mắt dán vào họ như vậy, bao nhiêu người ngợi ca tình cảm của họ,
nhưng không thấy họ trắc trở thì không vui, trong vòng luẩn quẩn này thật tình
là giả, giả ý mới là thật, lô-gíc quái lại biết bao.
“Sắc
đẹp và lợi ích cùng đặt trên bàn cân, Trầm Khánh Khánh đã tính sai khi bước
chân vào nhà quyền thế.” Trầm Khánh Khánh đọc một lượt những bình luận trên
mạng, mặt không đổi sắc sờ cằm.
Tại
phòng bếp, người bình tĩnh nhất từ lúc mọi chuyện phát sinh vừa chuyên tâm
nghiên cứu sách nấu ăn trên tay, vừa cầm cái nồi mà không biết làm như thế nào,
Trữ Mạt Ly cau mày chiến đấu với xương sườn trong nồi, nghe thấy giọng Trầm
Khánh Khánh ngược lại nở nụ cười: “Một đám ngu xuẩn.”
Trầm
Khánh Khánh đi vào phòng bếp, Trữ Mạt Ly đeo tạp dề bên hông, nhưng như vậy vẫn
không tổn hao chút anh tuấn tự nhiên nào, phong thái hoàn mỹ độc nhất vô nhị,
chỉ đứng ở đây mà giống như quảng cáo đồ bếp cao cấp, không phải người đang
lúng túng với bữa cơm tất niên.
Mấy
hôm trước, khi lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh nhìn thấy bộ dạng này của Trữ Mạt
Ly thì hai con mắt suýt rớt ra ngoài. Không thể trách cô kinh ngạc được, dám
chắc chẳng có ai có thể tưởng tượng được hình ảnh Trữ Mạt Ly thái rau hầm canh
trong bếp với độ nét cao như vậy. Không chỉ làm món cơm chiên trứng đơn giản,
dường như Trữ Mạt Ly rất để tâm vào bếp núc, hôm nay là món ăn Ấn Độ, ngày mai
là món ăn Hàn Quốc, Trầm Khánh Khánh sờ cằm, hỏi sao tự nhiên anh lại muốn tự
mình xuống bếp vậy. Trữ hoàng đế thái thịt bò đặt sang một bên, thong thả rửa
tay, sau đó kéo Trầm Khánh Khánh đang mù mịt đến bên cạnh, nói đâu ra đấy: “Bây
giờ là em nuôi anh, dù sao anh cũng không thể ngây ngốc ở nhà, chỉ chơi mà
không làm gì cả.”
Trầm
Khánh Khánh sửng sốt, dáng vẻ thừ ra hiếm có càng nhìn càng đáng yêu, Trữ Mạt
Ly kiên nhẫn đợi cô phản ứng rồi lại rán thịt, đồng thời vẫn nhẹ nhàng vuốt mái
tóc ngắn của cô. Quả nhiên, một lát sau, Trầm Khánh Khánh cuối cùng cũng giác
ngộ, rõ ràng là anh nhàm chán tìm việc giải sầu, nhưng lại cố tình ra vẻ mình
là cuốn bách khoa toàn thư vậy.
Đôi
mắt to của Trầm Khánh Khánh lóe sáng, nhào tới ôm lấy tạp dề của Trữ Mạt Ly,
nhìn khóe mắt đang cong lên của anh: “Nếu đã như vậy, về sau nhà chúng ta phải
tiết kiệm rồi, không cần người giúp việc nữa, anh sẽ chịu trách nhiệm giặt quần
áo với nấu cơm, thấy thế nào?”
Trữ
Mạt Ly thở dài, quả nhiên làm bộ bất đắc dĩ nhưng cũng thuận theo: “Chỉ như vậy
thôi đấy.”
Trầm
Khánh Khánh rốt cuộc không khỏi quay người xem thường, giành lấy cái nồi rồi
chỉ vào mũi anh nói: “Đủ rồi đủ rồi, anh đừng nghịch nữa.”
Trữ
Mạt Ly bình thản đáp lại: “Anh cũng hết cách, trong nhà chúng ta chỉ có em là
đứa ngốc, dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
Lời
anh nói nghĩa trên mặt chữ, Trầm Khánh Khánh than khóc không nói được gì.
Hiện
tại, nhiệt tình với bếp núc của Trữ Mạt Ly vẫn chưa giảm bớt, nhưng thiên phú
của anh ở phương diện này quả thật cũng tạm được, làm được món này món nọ hình
thức không tồi, vị giác lại cực kém. Trầm Khánh Khánh tựa vào cạnh cửa, nhìn
anh bỏ thêm chút đường vào nồi, lắc đầu, nhìn trong sách, lại bỏ thêm chút
muối, nếm một ngụm, lập tức cau mày nhăn mặt.
Trong
phòng ăn ngập tràn mùi dầu mỡ, không dễ ngửi lắm, nhưng không biết vì sao mà
mùi khói bếp này có thể lặng lẽ tiến vào trái tim vốn tưởng là tường đồng vách
sắt, mang theo hương vị của cuộc sống gia đình đích thực.
Trầm
Khánh Khánh rất thích đứng sau nhìn vẻ bận rộn của anh, càng nhìn càng mê đắm,
anh mặc đồ ở nhà đơn giản, ống tay áo gấp ngay ngắn đến khuỷu tay, ngón tay
thon dài cầm dụng cụ làm bếp hoặc lật qua trang sách, dường như đầu ngón tay
mang theo ánh sáng, vì chuyên tâm mà khuôn mặt càng thêm anh tuấn. Anh làm việc
gì cũng thành thạo, bình thản, thông minh, thường ra vẻ kỳ lạ khó dò, giống như
trong tay anh nắm giữ hàng nghìn thế giới, dù ít dù nhiều đều khiến người ta có
cảm giác xa cách khó gần, đó là Trữ Mạt Ly trong mắt người ngoài, không ai bì
nổi, không gì không làm được. Bọn họ vĩnh viễn không thể thấy vẻ lúng túng của
anh trong phòng bếp, cũng không thể thấy vẻ dịu dàng dạy con gái luyện đàn,
càng không thể thấy vẻ trẻ con đắc ý khi anh chơi đùa cùng bé.
Con
người này, dù trong hay ngoài đều là của cô, dù điều này có bao nhiêu khó tin,
cô không vì thế mà cảm thấy thỏa mãn hay kiêu ngạo.
“Không
có xì dầu.”
Trầm
Khánh Khánh đang mê man liền lấy lại tinh thần: “Hả?”
Trữ
Mạt Ly đã cởi tạp dề, thay áo khoác: “Phải đi siêu thị một chuyến.”
Hai
người giả trang một chút, chọn một siêu thị lớn gần nhà, đêm giao thừa – đêm
30, khắp siêu thị đều dán chữ phúc đỏ rực rỡ, bài hát mừng năm mới vang bên
tai, khiến người ta thấy thật ấm áp. Đi siêu thị mua đồ luôn có một nguyên tắc
kỳ lạ, khi đi vào chỉ định mua một hai thứ đồ này nọ, nhưng khi đi ra thường
mang theo hẳn mấy túi lớn. Bọn họ cũng khó tránh khỏi việc tuân theo nguyên tắc
này, đẩy xe hàng đi loanh quanh mấy dãy hàng, chỉ chốc lát sau trong xe đã chất
đầy đủ loại hàng hóa linh tinh.
“Mai
em muốn ăn gì?” Trữ Mạt Ly dừng trước khu rau xanh, đưa tay chọn rau rất chuyên
nghiệp.
“Hay
là hầm canh đậu, không phải lần trước Liễu Liễu khen ngon đấy thôi!”
Đến
thời điểm này trừ cơm chiên trứng thì canh đậu là món ăn hoàn hảo duy nhất Trữ
Mạt Ly.
Trữ
Mạt Ly cân nhắc, lấy một hộp đậu phụ đông: “Cũng được.”
Hai
người đều kéo cao khăn quàng cổ, đội mũ, có lẽ chỉ lộ đôi mắt, tay nắm tay đi
trong siêu thị như một đôi tình nhân bình thường. Nhưng chỉ có như vậy, phong
thái không thay đổi của hai vị này vẫn bị một ít khách hàng tinh mắt nhận ra.
“Ôi
ôi ôi, đó không phải là Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh sao!”
“Cậu
điên à, sao có thể, bọn họ sẽ đi quanh siêu thị sao?”
“Vì
sao không, bọn họ cũng là người, cũng phải mua đồ ăn thức uống hoặc đồ dùng
chứ.”
“Bọn
họ chẳng cần tự mua mấy thứ đó… Từ từ, ôi chao hình như…, đúng rồi, ôi, điện
thoại, mau lấy điện thoại đi!”
“Làm
gì?”
“Ngu
quá, mau chụp lại.”
Trầm
Khánh Khánh nghe thấy hai cô gái nhỏ bàn tán sau lưng, tùy đã cố nói nhỏ, nhưng
vẫn không giấu được kích động trong giọng nói.
Trầm
Khánh Khánh đưa mắt ra hiệu cho Trữ Mạt Ly: chạy?
Trong
mắt phượng Trữ Mạt Ly đủ gian xảo, Trầm Khánh Khánh nhất thời không hiểu, bỗng
nhiên anh kéo cô qua, nắm chặt tay cô, nói thầm: “Anh đếm đến ba, rồi chạy theo
anh. Một, hai, ba…”
Cùng
lúc đó, phía sau bọn họ nhiều thêm mấy tiếng kêu kích động: “Là Trầm Khánh
Khánh với Trữ Mạt Ly!”
Nhất
thời mọi thứ nổ tung, Trầm Khánh Khánh liếc thấy xung quanh có rất nhiều người
vọt tới bọn họ như nước triều dâng. Trữ Mạt Ly đẩy xe hàng chặn lại, trước khi
người khác phản ứng kịp, đã kéo Trầm Khánh Khánh chạy ra từ lối thoát hiểm,
lách mình trốn ra sau bãi đỗ xe.
Trữ
Mạt Ly đặt cô ở trên tường, Trầm Khánh Khánh không khỏi bật cười, Trữ Mạt Ly
“hư” một tiếng, cô gật đầu tựa vào trong lòng anh, ngực như ngừng đập. Cách đó
không xa, rất nhiều người đuổi theo bọn họ chạy đến đây, còn đứng đó bàn tán
xôn xao.
“Sao
lại không thấy chứ.”
“Hay
là nhìn lầm rồi.”
“Không
thể, tuyệt đối là họ.”
“Vừa
rồi tớ nhìn rõ mà, nhưng không dám khẳng định, sớm biết là anh ấy thì đã chạy
lên xin chữ ký rồi.”
Trầm
Khánh Khánh trốn ở góc tường, chạy một vòng nên tim đập vẫn chưa khôi phục bình
thường, trên lưng cũng đổ chút mồ hôi, bị người ta đuổi theo, đây vẫn là lần
đầu tiên cô nếm thử chuyện kích thích như vậy. Sắc trời đã sớm tối đen, ánh trăng
đã lên cao, gió đêm thổi qua đỉnh đầu, sát qua tai thật lạnh, Trầm Khánh Khánh
bất giác rụt cổ.
“Lạnh?”
Cô
ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trữ Mạt Ly, bỗng sững sờ. Ánh trăng bàng bạc
chiếu rọi, như vầng sáng ấm áp lặng lẽ ngăn cách đôi mắt Trữ Mạt Ly thành hai
phần rõ rệt, trong đêm tối ánh mắt ấy như vòng xoáy không ngừng cuốn Trầm Khánh
Khánh vào trong, hệt như một cái động đen đoạt hết lý trí của người ta, vây hãm
cô vào tình yêu vĩnh cửu, ánh sáng trong đôi mắt rực rỡ đến mức có thể xuyên
tới tận trái tim, dường như nơi đó tích tụ phần nhiệt lượng rất lớn, lớn đến
mức không chỉ thiêu rụi thể xác, mà còn cả linh hồn.
Dưới
ánh mắt ấy, Trầm Khánh Khánh lập tức thấy cả người nóng lên, mỗi tế bào đều bốc
hơi đi mất, suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt mê màng, hô hấp dần ngưng trệ, Trữ Mạt
Ly cúi đầu hôn lên phần cổ mịn màng, Trầm Khánh Khánh nhất thời cứng ngắc, đúng
vậy, đây là tử huyệt của cô, một kích tất trúng.
Anh
ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi mê người khẽ cong lên, tim cô đập thình thịch, dán
mắt vào đôi môi xinh đẹp ấy. Một cơn gió lạnh thổi tới, cô bất giác trừng mắt,
trên hàng mi dày đậm lại dính một bông tuyết, như cánh bướm nhẹ bay làm trái
tim Trữ Mạt Ly rung động, khiến anh không khỏi ngứa ngáy.
Dự
báo thời tiết nói tối nay có tuyết, tuyết khoác ánh trăng bay đầy trời, từng
hạt mềm mại, chầm chậm rơi xuống nhân gian, đưa mắt nhìn lại, trời đất như được
che kín bằng lớp sa mỏng mịn màng.
Có
khách hàng mang theo túi lớn đi tới bãi đỗ xe, ném đồ ra ghế sau, khởi động xe
rồi nghênh ngang đi khỏi, từ đầu đến cuối cũng không có ai phát hiện sau bức
tường, có một đôi tình nhân ôm hôn nhau đến thiên trường địa cửu.
Tuyết
trắng nhẹ bay sau lưng họ, tiếng người huyên náo phía sau họ, dường như trong
thế giới này không ai có thể lay động họ, chỉ có thần nữ ánh trăng yên lặng
đứng sau mây nhìn thấy thâm tình của họ.
Để
tất cả mọi chuyện ra sau đầu, giống như bây giờ, hôn đến quên mình, liều mạng
ôm nhau, thật tốt, cảm nhận rõ ràng chúng ta chỉ thuộc về nhau, thể xác giao
hòa, tâm hồn hòa hợp, bất cứ ai cũng không thể chia lìa chúng ta, bất kể có
biết bao kẻ muốn phá hoại, hủy diệt, ngăn cản, chỉ cần anh cần em, em sẽ không
lùi bước, làm người xấu thì có sao, bị người đời hiểu lầm hay nhục nhã thì có
thế nào, cho dù thịt nát xương tan, em cũng không từ.
“Điều
ước năm mới của em là gì?”
Đang
suy nghĩ, giọng nói say lòng người của anh xuyên qua tai cô kích thích vào đại
não.
“…
Cùng anh, và cả Liễu Liễu, ở bên nhau.”
Hơi
thở cô còn chưa ổn định, đã bị nụ hôn sau đó đoạt đi thần trí.
Không
lâu sau đó, Trầm Khánh Khánh lại nhớ tới sự ấm áp trong đêm giao thừa – đêm 30
ấy, và lệ sẽ trào lên mắt rồi lặng lẽ rơi.
Là
ai yêu em như vậy, coi em là bảo bối trân quý nhất thế giới này.
Là
ai chiều em như vậy, có thể hy sinh tất cả vì hạnh phúc của em.
Trầm
Khánh Khánh nghĩ mình đã yêu Trữ Mạt Ly nhiều lắm, nhưng cô chưa thể ngờ rằng,
thật ra nó không bằng một phần mười tình yêu của Trữ Mạt Ly.
*****
Người
ngoài nghe đồn Trữ Mạt Ly tay trắng rời khỏi gia đình, liền đổ trách nhiệm lên
người Trầm Khánh Khánh, nói cô điên cuồng diễn xuất kiếm tiền. Tin tức nửa thật
nửa giả, Trầm Khánh Khánh tiếp tục diễn xuất là thật, nhưng không phải vì nuôi
cơm cả nhà. Tuy tài sản của cô còn ít hơn người ngoài phỏng đoán rất nhiều, vì
trên hợp đồng với Hoàn Nghệ đã viết rõ rằng về thu nhập thì cô hai phần còn Trữ
Mạt Ly tám phần, cô nhận được khoản tiền ít đến đáng thương, nhưng cũng không
đến mức trong nhà phải đói.
Chuyện
tiền bạc không phải vấn đề mấu chốt cô quan tâm, nhưng một chuyện khác lại
khiến cô khá tức giận.
Trước
kia có Trữ Mạt Ly chống đỡ giúp cô, khiến cô không ngờ tới bây giờ, mấy kẻ bẩn
thỉu có chút tiền liền ra vẻ ta đây hoàng đế tráo trở tìm đến cửa. Mở đủ loại
tiệc lớn tiệc nhỏ hào nhoáng, mời cô đến với những lý do đàng hoàng đứng đắn,
mới đầu quả thật là nghiêm túc bàn bạc, bàn chuyện điện ảnh, bàn chuyện đầu tư,
bàn mối quan hệ… Cũng không biết vì sao mà bắt đầu biến vị, mới đầu Trầm Khánh
Khánh nể mặt từ chối, bây giờ là giận tím mặt, hận không thể một đấm đánh chết
kẻ lưu manh này.
Kẻ
vô lại đó nói dù sao bây giờ Trữ Mạt Ly đã thất thế, cô đi theo anh cũng không
có quả ngon ăn, không bằng đi theo hắn, hắn đảm bảo cô sẽ trở thành ảnh hậu
tham gia Cannes[1]. Nói xong còn ra vẻ chân thành, cố gắng làm Trầm Khánh Khánh
mờ mắt.
[1] Cannes: một trong những liên hoan phim
có uy tín lớn nhất trên thế giới.
Trở
thành ảnh hậu tham gia Cannes? Sao lão không bảo cô đoạt giải Oscar luôn đi!
Mắt Trầm Khánh Khánh sáng rực, trong lòng giật thêm tiếng sấm.
Trầm
Khánh Khánh lạnh lùng chạy lấy người, ai ngờ lão già kia không chịu thả người,
tưởng Trầm Khánh Khánh không hài lòng về tiền bạc, lão lại lấy thêm chi phiếu,
nói sẽ không bạc đãi cô.
Trầm
Khánh Khánh cắn chặt răng, xoay người xé nát chi phiếu thành từng mảnh, khớp
xương trở nên trắng bạch, như bóp nát lão già kia, cô âm trầm cười lạnh: “Ông
còn không xứng xách giày cho Trữ Mạt Ly. Trầm Khánh Khánh tôi gả cho Trữ Mạt Ly
thì sao, đừng xuất hiện làm tôi ghê tởm.”
Từ
sau ngày đó, có rất nhiều đại gia người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tìm
Trầm Khánh Khánh, đều bị Trầm Khánh Khánh bắt chết trở lại.
Việc
này Trầm Khánh Khánh không định nói với Trữ Mạt Ly, nhưng cô có linh cảm là anh
đã biết. Trữ Mạt Ly cũng sẽ không nói gì, chỉ là khi hôn cô sẽ càng dịu dàng
hơn, khi yêu cô sẽ càng mạnh bạo hơn, bọn họ như hiểu rõ lòng nhau, trong lòng
đều vô cùng tin tưởng đối phương.
Vì
chút chuyện này mà Trầm Khánh Khánh giận sôi gan, tinh thần vài ngày nay đều
không tốt, đầu choáng não trướng, giống như bị cảm, nhưng bị cảm cũng không đến
mức phun cả cơm trưa.
Suy
trước nghĩ sau, Trầm Khánh Khánh bị một suy nghĩ của mình đe dọa, nhất thời
luống cuống tay chân, lo lắng cũng vô dụng, cô quyết định mình phải đi kiểm
tra. Kết quả lần đầu cô không tin, lại thử lại một lần, kết quả cả hai lần đều
giống nhau như đúc.
Bữa
cơm tối cùng ngày, Trữ Mạt Ly thân mật hỏi cô: “Nghe Ada nói gần đây người em
khó chịu?”
Lúc
này Liễu Liễu vừa đi học lớp đàn piano, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Hơi
hơi.” Trầm Khánh Khánh đè nén tâm trạng mừng như điên cả ngày nay, mang theo
một chút thấp thỏm và khẩn trương nói, “Mạt Ly.”
“Gì?”
Trầm
Khánh Khánh cố gắng ra vẻ bình thản: “Hình như em có thai.”
Thời
gian chờ đợi dài như vậy, tâm trạng kích động của Trầm Khánh Khánh bị sự trầm
mặc này đánh tan, mà sắc mặt Trữ Mạt Ly càng lúc càng trắng bệch khiến cho trái
tim cô chợt rơi xuống đáy vực.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét