KHÔNG XỨNG - PHIÊN NGOẠI 01
PHIÊN NGOẠI 01
CHUYỂN NGỮ: H2O
Ngay cả từ khóa tìm kiếm nhiều nhất trong tháng trên Baidu cũng là nữ minh tinh Trầm Khánh Khánh, luôn lên trang nhất các tuần san giải trí cũng là nữ minh tinh Trầm Khánh Khánh, người được nhắc tới nhiều nhất trong hay ngoài giới giải trí vẫn là nữ minh tinh Trầm Khánh Khánh. Một đám diễn viên vừa hâm mộ vừa đố kỵ với sự nổi tiếng của Trầm Khánh Khánh, một đám lại đỏ mắt vô cùng uất hận. Dù Trầm Khánh Khánh đã rời khỏi showbiz nhưng vẫn rất nổi tiếng, cũng khó trách, những chuyện xảy ra trên người Trầm Khánh Khánh mấy tháng nay thật sự rất chấn động, đám phóng viên làm sao có thể buông tha, cô cũng đành mặc kệ.
Còn kỳ tích Trữ Mạt Ly hôn mê hơn một năm tỉnh lại, từ miệng nhân viên trong bệnh viện thì Trầm Khánh Khánh kích động đến mức nửa ngày nói không thành lời, loại cảm xúc chưa từng có trên người minh tinh họ Trầm nổi tiếng tao nhã, dường như cô mừng như điên đến mức không thể rơi nước mắt, rốt cuộc cũng không thể nói được điều gì, ngay cả thở cũng không nổi, lo lắng áp lực đã hơn một năm trời, những khẩn trương, bất an, sợ hãi dường như đã biến mất không còn một mảnh trong khoảnh khắc Trữ Mạt Ly mở mắt.
Trữ Mạt Ly đã tỉnh, hoàng đế giới giải trí rốt cuộc cũng tỉnh. Vì hôn mê một năm, đã kiểm tra cẩn thận nhiều lần không thấy bất thường, nhưng các bộ phận toàn thân đều rất suy yếu, may là một năm nay Trầm Khánh Khánh luôn chăm sóc anh chu đáo, kiên nhẫn chăm sóc nên cơ thể không có gì quá suy thoái, đó là căn nguyên giúp anh bình phục trở lại.
Mà một tin lớn khác mới tung ra từ cuối tuần trước là, Trữ Mạt Ly chính thức công bố, sắp tới sẽ cưới Trầm Khánh Khánh, đây sẽ là hôn lễ được quan tâm nhất của năm. Vì thân thể Trữ Mạt Ly còn chưa hoàn toàn hồi phục, hôn lễ đang trong giai đoạn chuẩn bị, lại có nguồn tin riêng rằng, Trữ Mạt Ly rất coi trọng hôn lễ lần này, muốn tặng cho cô dâu một đám cưới cả đời không quên. Trong ngoài giới đã xuất hiện vô vàn lời chúc phúc ngay sau khi có thông tin, những lời nghi ngờ mối tình này đã sớm bị chôn vùi xuống đáy biển. Một năm qua Trầm Khánh Khánh đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh tình yêu vĩnh cửu của mình, ở giữa chốn giải trí phù hoa hào nhoáng đầy những hư vinh, có thể nói nó thật hiếm có.
Bởi vì giới truyền thông điên cuồng săn lùng, nơi ở trong thành phố của Trữ Mạt Ly đã bị phát hiện, lúc này một nhà bốn người họ Trữ đều an nhàn trốn ở biệt thư ngoại ô của Trầm Khánh Khánh. Nơi này quang cảnh yên tĩnh, không khí trong lành, an ninh tốt, là nơi tĩnh dưỡng không tồi. Sau khi Trữ Mạt Ly tỉnh lại vẫn bất hạnh bị giới truyền thông rình mò, vì để anh có thể yên tâm điều trị Trầm Khánh Khánh không thể không dương đông kích tây, thay xà đổi cột, kêu Ted tung bom khói, còn mình và Trữ Mạt Ly thì trốn trong biệt thự.
Giữa trưa, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, xuyên qua tấm màn bằng sa mỏng, như cả ngân hà đang lưu động, phủ một màu vàng mơ mộng trên nền đất.
Trời tháng Tám, ánh nắng chói cháng, điều hòa trong phòng nhẹ nhàng thổi gió, cảnh vật ngoài cửa sổ nhuộm sắc xanh, khiến tâm trạng trở nên thanh thản.
Trầm Khánh Khánh đứng ở cửa phòng ngây ngốc nhìn bóng hình trên sô pha, anh gầy đi không ít, vẫn khôi ngô như trước, cô ngắm anh đến mất hồn. Dù đã hơn một tháng, thỉnh thoảng cô vẫn không thể tin rằng Trữ Mạt Ly đã tỉnh, hoài nghi nó chỉ là giấc mộng của mình cô, cô rất mong anh tỉnh lại, vì thế vẫn luôn tự tạo cho mình một thế giới trong tưởng tượng. Vậy nên khi nhìn thấy anh cô sợ hãi không dám lại gần, sợ hãi giấc mộng sẽ biến mất. Nhưng, anh đang ở ngay cạnh cô, anh sẽ nói chuyện với cô, sẽ mỉm cười dịu dàng, sẽ ôm cô, anh chân thật sống bên người cô như vậy, mọi thứ hoàn mỹ khiến cô rơi lệ.
Trữ Mạt Ly quay lại đúng lúc nhìn thấy Trầm Khánh Khánh bưng bát thuốc đứng ngây người ở cửa. Mấy ngày nay cô luôn có vẻ mặt phức tạp như vậy, vừa sợ hãi lại vừa si mê, buổi đêm khi đang ngủ có khi cô lại đột nhiên thức dậy, bật đèn đánh thức anh, sau khi khẳng định anh thức giấc, lại vội ôm chặt anh không nói một lời.
Cô rất sợ hãi, một năm này cô cắn răng để sống như thế nào, anh có thể hiểu, và rất đau lòng.
“Em lại đây.” Trữ Mạt Ly vẫy tay gọi Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh lấy lại tinh thần, biết mình vừa thẫn thờ một hồi, mặt đỏ lên, đi tới mang bát thuốc đến trước mặt anh, cúi đầu không nhìn anh: “Anh uống đi cho nóng.”
Trữ Mạt Ly dần nhích lại gần, không đi tiếp, anh chau mày, cười nói: “Đút cho anh.”
Trầm Khánh Khánh hơi nhấp miệng, ngồi xuống cạnh anh, bưng bát lên múc một muôi, để sát miệng thổi, rồi đưa tới miệng Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn cô, tia nắng nhảy nhót trong mắt anh, ánh sáng len vào trái tim Trầm Khánh Khánh.
“Anh sao vậy?” Trầm Khánh Khánh thấy anh bất động có phần kỳ lạ.
Trữ Mạt Ly chậm rãi nói: “Không phải đút như vậy.”
“?”
Trữ Mạt Ly ngược lại lấy thìa đưa tới miệng Trầm Khánh Khánh: “Há miệng.”
“?”
Trầm Khánh Khánh há miệng, sau đó bị đút một ngụm thuốc, cô còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt bất ngờ kéo eo cô, đôi môi mềm mại, bị người đó hôn mãnh liệt. Ngay sau đó răng bị ép mở ra, hơi thở của Trữ Mạt Ly tràn ngập trong miệng cô. Anh hôn cô thật sâu, chuyển thuốc bắc trong miệng cô vào miệng mình, vẫn chưa đủ, Trữ Mạt Ly giữ chặt gáy Trầm Khánh Khánh tiếp tục hôn sâu, dường như muốn lưỡi mình múa lượn tới tận sâu thẳm linh hồn, dưới ánh mặt trời, trái tim nở rộ một đóa hoa tươi đẹp.
Trầm Khánh Khánh đã lâu không bị người ta hôn sâu gấp gáp bức người như vậy, nhất thời bát thuốc trong tay cũng không giữ chặt. Qua một lúc lâu, Trữ Mạt Ly rốt cuộc buông tha cô, khẽ liếm cánh môi, đôi mắt phượng ngập tràn xuân ý, khóe miệng cong lên: “Tiếp tục nhé?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, bỗng đẩy anh ra, vô cùng xấu hổ, nhét bát thuốc vào tay anh: “Tự anh uống đi.”
Trữ Mạt Ly cúi đầu, thích thú khi thấy cô đỏ mặt, ra điều nghĩ ngợi: “Lúc anh vừa tỉnh lại, em còn nhiệt tình hơn bây giờ.”
Trầm Khánh Khánh ngây người, trong đầu phút chốc hiện lên cảnh tượng ngày đó.
Sau khi Trữ Mạt Ly tỉnh dậy, cô ôm anh chặt anh khóc lóc, bác sĩ chạy vào đều hoảng sợ, mấy y tá giúp ôm đứa bé, muốn cô buông tay, nhưng cô sống chết cũng không chịu, lúc ấy cô đã khóc đến kinh thiên động địa. Trữ Mạt Ly vừa tỉnh dậy đã bị mọi thứ làm cho mờ mịt, nhưng giây phút nhìn thấy Trầm Khánh Khánh, anh đột nhiên nắm chặt tay cô, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời, tay anh không có lực, nhưng cũng không muốn buông ra.
Trầm Khánh Khánh thoáng sững sờ rồi lập tức cầm tay anh, nước mắt như thủy tinh không ngừng rơi trên tay, trên lưng anh. Anh nhìn cô không chớp mắt, có phần vội vã, nhưng lại không thể nói thành lời.
Khi đó, dường như mọi người đều yên tĩnh lại, Trầm Khánh Khánh khẽ hôn anh, đôi môi nhẹ run, cô bờ môi mình lên bờ môi anh, nước mắt rơi xuống lẫn vào trong miệng, chua xót lại ngọt ngào.
“Em xin lỗi.” Khi hôn anh cô khẽ nói, “Em yêu anh.”
Hồi ức dừng lại, Trầm Khánh Khánh xoắn tay vào nhau bối rối, đánh trống lảng: “Anh nghe lời, mau uống đi, em chỉ rảnh buổi sáng thôi.”
Lúc này Trữ Mạt Ly rất nghe lời chẳng nói chẳng rằng, ngửa cổ uống hết bát thuốc, thật tình, ngày đầu tiên thấy cô vào bếp anh đã rất hoảng sợ. Diễn viên Trầm nổi danh sát thủ nhà bếp hăng say chiến đấu qua 12 giờ, mang lên một món mèo chẳng giống mèo, cáo không ra cáo. Người khác mà thấy có thể kêu lên không nhỉ? Món ăn cho bệnh nhân trọng thương mới khỏi kia tám chín phần mười là shit.
Sau một hồi tôi luyện, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc cũng nấu được thành hình. Vậy nên người ta nói trên đời này không có gì là tuyệt đối, bây giờ Trầm Khánh Khánh hầm thuốc đã thấp thoáng hương vị của siêu đầu bếp, dinh dưỡng hay mùi vị đều hạng nhất.
“Uống xong rồi.” Trữ Mạt Ly đặt bát sang bên cạnh, “Khánh Khánh, lại đây.”
“Làm gì vậy?”
Là quân tử thì phải ngay thẳng: “Anh muốn hôn em.”
“Không phải anh vừa hôn rồi à.”
“Nụ hôn của một năm không thể bù đắp nhanh như vậy.”
“…..”
Tuy nói như vậy, Trầm Khánh Khánh vẫn đi qua, anh vươn tay kéo cô vào lòng, anh dán tai vào mái tóc cô ngửi mùi hương thơm ngát, đáy lòng nhất thời tràn đầy xúc cảm.
“Em biết không, vào lúc anh nghe được tiếng em nói.”
Trữ Mạt Ly ôm cô, chôn sâu vào cổ cô, không ngừng hôn xuống: “Nhưng anh không thể đáp lại, anh xin lỗi.”
Trầm Khánh Khánh lắc đầu, nâng mặt anh lên: “Dù phải chờ anh bao lâu, em cũng bằng lòng.”
Trữ Mạt Ly nhìn ánh mắt có phần thương hại của cô, không khỏi hỏi lại: “Em… thật sự không tức giận?”
Trí nhớ của anh dừng lại vào cái đêm kinh khủng đó, vẻ mặt giận dữ của cô, còn chiếc ô tô lao về phía đó. Nếu có người hỏi giây phút đó anh nghĩ gì, anh muốn nói, anh không nghĩ gì hết, anh chỉ có một ý niệm, dù anh có chết cũng không thể để cô mất mạng.
Nhưng anh cũng là người ích kỷ, anh đợi cô chín năm, đóng vai người bảo hộ trong khi cô không thấy không nghe, rõ ràng không phải lỗi của anh, rõ ràng là tình yêu, rõ ràng là cô quên, nếu có thể nói vài lời khiến cô cảm nhận chút cảm giác chờ đợi đau khổ, có phải cô sẽ biết tình cảm của anh không?
Kỳ thật khoảnh khắc đụng xe anh không thấy đau, hoặc là nỗi đau đã bay tới thiên đường, anh ngã xuống thấy cô sững sờ ngồi cách đó không xa, ánh mắt không thể tin chấn động anh mãnh liệt. Khoảnh khắc ấy, anh biết mình sai rồi, anh không bao giờ muốn thấy cô đau khổ.
Trầm Khánh Khánh chau mày bất mãn: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không giận, vì sao em phải giận chứ? Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi, đúng không?”
Trữ Mạt Ly gật đầu.
“Thật ra, có lẽ người giận là anh mới đúng. Em đã quên đi tất cả, sao em có thể quên anh chứ?” Trán cô khẽ chạm trán anh, lẩm bẩm.
Chỉ nhớ lại đôi điều cũng có thể nhận ra những khác thường của anh, mỗi lần đối mặt với cô anh luôn trầm mặc, luôn mỉa mai, kỳ thực anh vẫn luôn muốn ôm lấy cô, bảo cô đừng nhẫn tâm với anh như thế, anh nói phải tin anh, nhưng anh chẳng bao giờ mở miệng.
Ánh mắt Trữ Mạt Ly đầy bao dung: “Đó là do em quá đau khổ mà thôi.”
Khi tình yêu mãnh liệt nhất, tất sẽ nhận lấy nỗi đau tột độ, yêu hận khó nén, bản thân chỉ còn cách quên đi để sống.
Không phải không yêu nên chọn cách quên đi, mà vì quá yêu, mới không dám đối mặt.
“Mạt Ly.”
“Ừ?”
“Mạt Ly.”
“Sao thế?”
“Tốt quá rồi.”
Được người đàn ông này yêu như vậy, ông trời thực sự quan tâm cô.
Cô hiếm khi ngốc nghếch, còn anh lại yêu nhất mặt này của cô: “Cái gì tốt?”
Trầm Khánh Khánh chớp mắt, khẽ đụng vào chóp mũi anh: “Anh sẽ không rời xa em nữa.”
Ngón tay Trữ Mạt Ly lướt nhẹ qua môi cô, thành kính hôn lên: “Những lời này anh nói mới đúng.”
Khoảnh khắc môi chạm môi, dường như có dòng điện chạy qua cốt tủy, kích thích toàn thân run rẩy, Trầm Khánh Khánh không khỏi ôm cổ Trữ Mạt Ly, ngón tay lạnh lẽo chạm vào dây chuyền, nhất thời kích tình dâng trào, kìm lòng không đậu dựa vào người anh, hận không thể cùng anh hòa thành một khối. Lo lắng cho sức khỏe của Trữ Mạt Ly, thân thể cấm dục lâu năm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, nên dù cách lớp quần áo mỏng vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương.
Khí lạnh từ điều hòa dần mất đi tác dụng.
“Khánh Khánh…” Giọng Trữ Mạt Ly hơi khàn, giọng nói rót vào tai luôn đặc biệt động lòng người.
Cảm nhận được nơi nào đó trên người anh biến hóa, Trầm Khánh Khánh ngồi trên người anh nhẹ nhàng đứng lên.
Trữ Mạt Ly ngây người, hiếm khi anh ngạc nhiên như vậy.
Trầm Khánh Khánh dán miệng lên vành tai anh, khẽ cắn: “Không phải anh thích em nhiệt tình sao?”
Trữ Mạt Ly nhìn cô thật sâu, ánh mắt trào dâng tình cảm khác thường.
“Đừng vội, bác sĩ nói anh vẫn chưa thể vận động mạnh…” Cô cười xấu xa, “Chúng ta nên làm từng bước một.”
Đây là sự trả thù dành cho lời anh vừa nói.
Nhưng, người ta đã nói đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Trữ Mạt Ly không nói gì, chỉ cười càng khiêu gợi, anh đặt tay nàng lên môi mình, cảm giác tê dại như có hàng ngàn lông vũ cọ vào tim Trầm Khánh Khánh, anh bỗng ngậm đầu ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh ngón tay, đôi mắt phượng híp lại, nhìn cô thâm tình như biển.
Hành động lớn mật như thế, nhưng anh thực hiện thì nó lại vô cùng thiêng liêng thành kính, Trầm Khánh Khánh sững sờ nhìn anh, không thở nổi nên thiếu oxi, đầu óc choáng váng mơ hồ.
Thấy cô ngây ngốc, ánh mắt Trữ Mạt Ly trở nên thâm thúy, anh chỉ tay nói: “Đừng ngừng lại.”
Trầm Khánh Khánh đột nhiên hiểu ra, giờ này không thể cam lòng yếu thế.
Súng đạn không tránh khỏi thương vong, dưới tình huống nguy cấp, Trầm Khánh Khánh cố gắng chống cự: “Không thể làm… Rốt cuộc, thân thể của anh…”
“Thử một lần đi,” Trữ Mạt Ly đã gỡ bỏ nốt chướng ngại cuối cùng dưới thân cô, “Anh không nhịn được.”
Dây thần kinh của cô vốn không chắc chắn, khi nghe thấy những lời này thì đột ngột nổ tung.
Không chỉ có thân thể triền miên kết hợp, mà còn dung hợp cả tâm hồn, bọn họ đều không thể kìm chế tình cảm của mình.
Phòng ngủ tựa như thiên đường, khiến người trong đó quên tất cả mọi thứ, chỉ biết giúp đối phương thâm nhập càng sâu.
Vậy nên, mãi tới khi cửa vang lên tiếng rơi vỡ, hai người mới đồng thời kinh hãi, quay đầu lại… Sau đó… một thằng nhóc không biết đã vào từ khi nào, trên mặt đất là ô tô đồ chơi của bé, hai mắt bé trong sáng ngây thơ nhìn về phía ba mẹ bé đang ân ái.
“….”
“….”
Cặp ba mẹ đang ân ái đồng thời cứng ngắc.
Trữ Mạt Ly buồn rầu nói: “Em không khóa cửa sao?”
Trầm Khánh Khánh dựng đứng lên: “Vì sao em phải khóa cửa!”
Ai biết sẽ làm chuyện phải khóa cửa chứ!
May là Liễu Liễu đã đi học đàn piano rồi… Nếu không, thật sự không dám tưởng tượng.
Vì thế, mommy [1] lấy lại tinh thần trước, vội vội vàng vàng mặc quần áo, chạy tới ôm thằng nhóc, thằng nhóc ghé vào vai mẹ nó thơ ngây nhìn sắc mặt daddy [2] thay đổi thất thường.
[1] nguyên văn là mụ mụ (mẹ), vì là cách gọi thân mật, H2O chưa tìm được từ tiếng Việt thích hợp nên để mommy
[2] nguyên văn là ba ba (ba), chuyển ngữ daddy để tương xứng với từ mommy
Daddy rất yêu cục cưng này, ông trời có thể làm chứng, cục cưng này là gan ruột của anh, mommy cũng có thể làm chứng. Lần đầu tiên daddy nhìn thấy cục cưng thì sững sờ đến nửa giờ, khi anh ôm bé vào lòng, bàn tay không khỏi run rẩy, không ngừng hôn lên khuôn mặt cục cưng.
Nhưng, sau đó thì tâm trạng daddy rất phức tạp, anh rất muốn tức giận, nhưng lại không thể tức giận với cục cưng này.
Vì thế, khi mommy trở về, daddy đen mặt nghiêm túc nói: “Lần này không tính.”
“Cái gì?” Suy nghĩ của mommy hoàn toàn đã chuyển sang hướng khác, “Anh nói xem sao con có thể tự ra khỏi cũi vậy? Sao có thể tự ra được chứ? Trời ạ, quá nguy hiểm, em muốn đặt cái cũi mới.”
“…”
Vì thế mà rất lâu về sau, sắc mặt daddy nhìn cục cưng đều vừa trắng vừa đen.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét