Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 19

Không có nhận xét nào
BAY QUA TẦNG THỨ CHÍN

CHUYỂN NGỮ: H2O


Cả tòa nhà lĩnh chủ bị công kích đến mức sụp đổ, sau khi theo dõi toàn bộ quang cảnh hiện trường, Moby khẽ nhíu mày nói: “Hình như năng lượng của hắn đã mạnh lên nhiều.”

Đưa ra kết luận này cũng không có gì lạ, vì dưới nền nhà lĩnh chủ là nơi đặt bụi thạch trân quý.

Bụi thạch trân quý đến mức nào? Có người hình dung, 1 mi-li-mét khối (mm³) bụi thạch có thể đổi được một hành tinh hạng trung. Nhưng trên thực tế, đẳng thức này rất khó thành lập, bởi vì số lượng hành tinh hạng trung lớn hơn bụi thạch hiếm có rất nhiều.

Tinh thể đặc biệt này chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ, nhưng nó chỉ sản sinh trong môi trường riêng biệt, tầng hầm lĩnh chủ vừa khéo có thể bảo vệ và hấp thu được nguồn năng lượng từ bụi thạch, cung cấp cho Đảng Xám.

Mà bụi thạch nhà Ngải Cát, là một viên đá cỡ vừa. Vì bảo vệ nó, kết cấu tòa nhà được xây dựng bằng kim loại đặc biệt siêu dày chống phóng xạ, nhập khẩu từ hành tinh khác, bên ngoài còn hai lớp năng lượng vừa phòng thủ vừa công kích. Hiện tại, hai lớp bảo vệ này đều bị phá hủy.

Lại nói về tinh thể bụi thạch trân quý, nó đã được người Kent phát hiện từ thời thượng cổ. Đồng thời bọn họ cũng phát hiện một hiện tượng đặc biệt, độ quánh của loại tinh thể kỳ lạ này rất không ổn định, có lúc kiểm nghiệm được độ cô đặc xấp xỉ bằng sao lùn trắng [1], cũng có lúc lại loãng như thể khí. Trong một khoảng thời gian dài, không ai có thể giải thích vì sao bụi thạch không tuân theo các định luật vật lý bao quát toàn vũ trụ.

[1] sao lùn trắng (còn gọi là sao bạch oải, white dwarf, degenerate dwarf), là một loại hằng tinh đã tiêu thụ gần hết nhiên liệu phản ứng hạt nhân, cực kỳ cô đặc.

Ngải Cát chỉ vào một góc đổ nát của tòa nhà, nói: “Kéo ống kính về đây.”

“Chỗ đó là tầng hầm đặt bụi thạch?” Moby hỏi.

Nhưng không đợi đến lúc ống kính tiến lại gần, liền trông thấy Tottenham đập cánh, theo đó là một luồng năng lượng đột ngột bùng nổ tỏa khắp xung quanh.

Qua một hồi đùng đoàng, tất cả thiết bị theo dõi xung quanh đều bị phá hủy.

Ngải Cát hừ một tiếng, hai tay nắm chặt sô pha, nói: “Chuyển đến tần số của máy tính trung ương Ngải Lệ Toa.”

Vừa nói xong, âm thanh của Ngải Lệ Toa nhanh chóng vang lên: [Người Trái Đất ngài nhận nuôi không kịp rời khỏi tòa nhà.]

“Không phải cô ấy đang ở bệnh viện sao?”

[Hôm nay bệnh viện Hồng Tinh tách khỏi tầng chín, nên ngài ấy không đi làm.]

Moby nhìn Ngải Cát, chỉ thấy anh cắn chặt môi, hai mắt trước sau như một vẫn bị che dưới chiếc khăn, không nhìn ra biểu tình gì. Nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta thấy được sự đau lòng, làm cho ông ta nhớ tới trước kia – sau khi người Trái Đất nhà mình nuôi tự sát, con mình cũng mang vẻ áy náy và hối hận tột cùng như vậy.

“Đây không phải lỗi của anh. Hơn nữa, sức mạnh của Tottenham rất lớn, như vậy cái chết sẽ tới rất nhanh, không phải chịu quá nhiều đau đớn.”

“Tôi thấy cô ấy vẫn còn sống.”

“Có lẽ anh cảm giác nhầm, dù sao ở đây không phải hiện trường, chỉ là hình ảnh.” [2]

[2] Ở những chương trước đã giải thích Ngải Cát “nhìn” bằng việc cảm nhận những sóng dao động, từ đó xác định hình dáng vật thể. Mà lúc này, Ngải Cát không ở tòa nhà lĩnh chủ, như vậy khả năng cảm nhận được sóng năng lượng của Phan Mẫn là rất nhỏ.

Ngải Cát không hé răng.

“Không phải anh muốn quay về chứ? Chỉ là một người Trái Đất, hơn nữa mới nhận nuôi không lâu.” Moby nói.

Ngải Cát nhìn vào bản báo cáo bên kia, trên đó là tình hình nguồn năng lượng phòng hộ ở tầng ngoài. Bây giờ tác dụng lớn nhất của anh ở đây, chính là trước khi tranh chấp trở nên gay gắt, truyền đủ năng lượng cho hệ thống phòng hộ, đề phòng toàn bộ không gian sụp đổ.

Mỗi sự cố xảy ra ở thành phố thực dân đều để lại những kí ức đau thương trong lòng tất cả người Kent.

[Căn cứ vào “Luật pháp thực dân”, sinh vật trong thời chiến bị xóa bỏ mọi quyền lợi, không được hưởng bảo hộ đặc biệt.]

“Không cần về.” Ngải Cát nhanh chóng ra quyết định, “Lập tức mở hệ thống viễn vọng từ trên đỉnh, loại bỏ thời tiết mây mù, cho phép tấn công kẻ xâm nhập.”

[Đã rõ, xin tuân mệnh.]

Moby và Mucci Camp đều thở phào một hơi, sau khi Ngải Cát dần lớn tuổi, thường ra những quyết định như con trẻ, nhưng với những việc hệ trọng, vẫn luôn lựa chọn con đường lý trí nhất. Anh biết rõ trách nhiệm của mình.

Quả thực, đến cả bụi thạch trân quý cũng có thể tạm buông tay, huống chi chỉ là một người Trái Đất được nhận nuôi.


Tầng thứ chín.

Lần thứ hai Tottenham cúi đầu quan sát người Trái Đất trong tầng hầm.

Mà Phan Mẫn, cô cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch sức mạnh giữa hai chủng tộc.

Từ sau khi thành phố thực dân bước vào thời kì chuẩn bị chiến tranh, các chương trình TV dành cho người Trái Đất bắt đầu liên tục phát sóng các phim tài liệu – lịch sử về chiến tranh giữa hai Đảng, người Kent có đôi cánh dài như này, được gọi là Đảng Trắng. Vậy nên vị trước mắt này, là kẻ thù của Ngải Cát.

Trước mắt cô có hai lựa chọn: ở yên, hoặc chạy trốn.

Có lẽ ở yên sẽ không chọc giận tên Đảng Trắng thoạt nhìn vô cùng lợi hại này ngay, nhưng bất cứ khi nào cũng có thể bị lột da rút xương. Dù sao “Pháp luật thực dân hành tinh Kent” chỉ áp dụng trong thời bình, trong thời kì hai Đảng phân tranh người Trái Đất không có quyền gì cả. Nhưng chạy trốn thì có thể thành công? Tên này có đôi cánh rất dài đó!

Bây giờ Ngải Cát không ở tầng thứ chín, cô lại mất liên lạc với máy tính trung ương Ngải Lệ Toa, rốt cuộc không tìm được cứu viện nào. Là một người Trái Đất, mạo hiểm cứng đối cứng thì chẳng còn đường sống, chỉ có thể mong đối phương giảm bớt phần nào địch ý.

Tottenham quét mắt qua đống hoang tàn nhà lĩnh chủ, trong tầng hầm vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, khắp nơi đều là bụi bặm của tòa nhà đổ nát.

Dường như hắn không tìm được thứ mình muốn, cuối cùng lại đặt ánh mắt lên người Phan Mẫn.

“Cô là nô lệ của Ngải Cát?” Tottenham hỏi, “Ở đây làm gì?”

Phan Mẫn đứng đực ra đó, cố liếc mắt ra xung quanh tìm đường ra. Tottenham nói bằng một ngôn ngữ xa lạ, có vài âm tiết nghe không hiểu, vài âm khác lại không nghe rõ, chỉ nghe hiểu mỗi từ “Ngải Cát” và “nô lệ”. Có lẽ vì hành tinh Kent không tồn tại khái niệm “nô lệ”, nên hắn mượn ngôn ngữ Trái Đất.

Nhìn vẻ ngây ngốc của Phan Mẫn, Tottenham biết bản thân đã lầm, liền đổi sang một thứ tiếng phổ thông khác: “Cô là nô lệ của Ngải Cát? Ở đây làm gì?”

Lúc này Phan Mẫn mới hiểu ý của hắn, hơn nữa cũng đã lựa chọn trốn hay không trốn.

Cô cúi đầu xuống giấu đi sự căng thẳng của mình, “Đại nhân Đảng Trắng tôn kính, tôi là nô lệ bị giam giữ ở đây, xin ngài giúp tôi rời khỏi địa lao này.”

Cô thầm cầu khẩn, mong rằng đừng có sai, đừng có sai, dù trái tim đang run rẩy đập thình thịch, trên mặt lại tỏ ra vô cùng thấp hèn. Trong yên tĩnh, chung quy vẫn cảm thấy áp lực vô hình càng lúc càng lớn, đối mặt với sức mạnh siêu việt ngoài sức tưởng tượng của người ngoài hành tinh, con người luôn tỏ ra nhỏ bé.

“Cô đang nói dối, tay cô đang run.” Tottenham nói, trong giọng nói mang theo mùi vị tàn khốc.

“Đại nhân tôn kính, lĩnh chủ nơi này đã đi rồi, hai ngày nay tôi không có cơm ăn, mỗi ngày máy móc trong nhà chỉ đưa tới một chút nước trong.

Tottenham cười lạnh: “Đói khát mà lại chạy nhanh như vậy?”

“Uy thế của ngài làm người ta kính sợ, hơn nữa tôi lạnh lắm, bây giờ trời đang mưa, tôi ướt hết rồi.” Hơi dừng một chút, Phan Mẫn nói thêm: “Người Trái Đất rất yếu ớt.”

Tottenham nhìn cô, người Trái Đất đúng là rất yếu ớt, hắn quyết định tin câu trả lời này.

“Cô có thấy viên đá màu xám nào ở trong nhà không?”

Phan Mẫn thoáng rùng mình, ý thức được mình thất thố, muốn xoay chuyển tình thế đã không kịp nữa rồi.

Tottenham cười lạnh một tiếng, hỏi thẳng: “Hóa ra là cô đã thấy, nó ở đâu?”

“Ở trong vườn hoa có nhiều lắm… Người Trái Đất gọi chúng là đá cuội.”

Tottenham nghiêng đầu, quét mắt qua đống lộn xộn trong vườn hoa, thấp thoáng một con đường nhỏ rải đầy đá cuội, “Cấm cô nói giỡn. Trong túi áo cô là cái gì?”

Phan Mẫn thấy mí mắt mình giật giật.

“Mau lấy ra.”

Cô lặng lẽ đưa tay vào túi áo, ngước mắt nhìn Tottenham một chút, sau đó chậm chạp lấy ra một vật.

Chiếc thìa màu bạc, bụi thạch được giấu trong khe lõm của thìa, ngón cái khẽ ấn xuống. Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng bảo đảm góc độ giơ cái thìa, để nhìn từ phía Tottenham không thấy được bụi thạch.

Quả nhiên, Tottenham nhíu mày, có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Mưa đã tạnh, mà Phan Mẫn vẫn run rẩy giả bộ thấp hèn.

Xung quanh dần bừng sáng, Tottenham ngước nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh có mười hai ngọn đèn chiếu sáng đang tích tụ năng lượng, những tia năng lượng không ngừng nhảy nhót xung quanh chúng.

Ngay cả Phan Mẫn cũng bị hiện tượng kỳ lạ này hấp dẫn.

Tottenham hừ một tiếng, giơ tay đến chỗ Phan Mẫn, cô lập tức nhận thấy cơ thể bị một sức mạnh vô hình trói buộc, bay về phía Tottenham.

Một tay Tottenham nắm gọn cổ Phan Mẫn, tay kia lôi ra một không gian chứa đồ, đây là chiến lợi phẩm thu hoạch trong lần tranh chấp trước, hắn nhanh chóng xác định vùng thu nhận, mang cả một tầng hầm vào không gian lưu trữ.

Phan Mẫn cứng ngắc mặc hắn nắm cổ họng, may mà đối phương không mạnh tay, hiển nhiên tạm thời không muốn tính mạng cô.

Hắn muốn đưa cô đi đâu, đi làm gì, không có lời giải thích, lúc này Phan Mẫn cũng không dám hỏi hắn, trên đỉnh sắp nã pháo xuống rồi, không biết Ngải Cát có biết cô ở đây không.

Ở cùng vị đó thật ấm áp, một người Kent luôn tự cho mình là “ông chủ”, nếu biết cô đang ở đây, có hạ lệnh nã pháo nữa hay không?… Có lẽ vẫn quyết định như vậy mà thôi, chỉ là một thú cưng, chỉ là một người Trái Đất. Phan Mẫn có thể hiểu sự lựa chọn này, nếu cô là người Kent, trong thời chiến chỉ có thể hy sinh vì đồng tộc, tất nhiên sẽ ra quyết định sáng suốt như vậy.

Nhưng ở đâu đó trong lòng, thấp thoáng cảm thấy mất mát không thôi.

Tottenham vỗ cánh trong nháy mắt, lập tức lao lên phía trước, tốc độ vượt quá sức chịu đựng của người Trái Đất khiến Phan Mẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí mất đi tri giác trong phút chốc.

Tottenham bực mình hừ một tiếng, “Người Trái Đất hèn nhát.”

Hắn cắn một ngón tay, vài giọt máu trào ra, nhanh chóng đông lại thành huyết châu cỡ móng tay, chớp mắt đã biến mất khỏi đầu ngón tay.

Dường như cùng lúc đó, sức mạnh của huyết châu biến thành sấm sét khoét một lỗ trên đỉnh trời gần Tottenham nhất, mở ra một con đường sâu thăm thẳm.

Đây mới là sức mạnh lớn nhất của Bloody Tottenham, năng lượng của máu ngưng kết thành sấm sét và bùng nổ.

Trước mười hai ngọn đèn đã tích tụ đủ năng lượng để nã pháo, Tottenham túm cổ Phan Mẫn bay ra tầng thứ chín.

Không có nhận xét nào :