Vì những câu chuyện hoàn

TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 02

Không có nhận xét nào


ĐÓA THỨ HAI



CHUYỂN NGỮ: H2O




Trang Tử Nhiên miêu tả Diệp Tri Thu thông minh tuyệt đỉnh như vậy, cũng may là tuổi trẻ, mái tóc mềm vẫn còn đen. Thành tích tuyệt đỉnh, đã đứng đầu khối ba năm liên tục, cũng vài lần đại diện trường trung học chúng tôi tham gia thi đấu vật lí toán học toàn quốc, được giải tài năng trẻ. Tài năng xuất chúng, cũng không ỷ vào danh tiếng lẫy lừng của mình tranh giành bạn gái, cả người trầm mặc. Không như hot boy Duẫn Thụy cùng khối, thấy xấu nữ thì vứt bỏ, trước mặt mỹ nữ lại bán rẻ nụ cười, thấy xấu nữ có việc cũng không muốn giúp, thấy mỹ nữ có chuyện lại luôn vui lòng đỡ. Tuổi còn trẻ, đã đặt ra tiêu chuẩn kép là phải trong trắng và nóng bỏng, thật rất có tiền đồ.
Trang Tử Nhiên hiển nhiên hứng thú với hot boy trường, lại nói tiếp, đã lần lượt giới thiệu hai chàng trai ở hai lĩnh vực bất đồng như sao và gió. Tôi nghe toàn là thần, nhưng không thể ý hai chàng trai còn lại, nghe hơi mệt. Tuy nhiên tôi dĩ nhiên coi nhẹ sở thích của Trang Tử Nhiên, cô nàng kiên quyết phải tán thưởng những chàng trai thông minh, nên trọng tâm vẫn quay quanh Diệp Tri Thu như trước.

Thế nhưng đôi lúc Trang Tử Nhiên miêu tả quá trừu tượng, nhuốm màu tình cảm nghiêm trọng. Thậm chí cuối cùng còn ám chỉ rõ rằng tôi đây vừa trở về từ sào huyệt đế quốc Mĩ đừng giả quỷ nước ngoài, đừng ngu ngốc nghĩ rằng nước Mĩ qua vài thế kỷ đã sản sinh nhân tài, thông hiểu tri thức nhân loại. Trên thực tế, tài năng chân chính phải bắt rễ từ cành cây xã hội chủ nghĩa xanh tươi, uống dòng sữa của chủ nghĩa xã hội, nữ sinh được xã hội chủ nghĩa chở che mà trưởng thành. Diệp công tử bây giờ bị một đám nữ sinh che chở chu đáo mà trưởng thành như vậy.

Nghe xong hành văn miêu tả trôi chảy liền mạch của Trang Tử Nhiên, tôi bắt đầu tò mò vì sao một đám nữ sinh phải che chở Diệp Tri Thu. Trong lô –gic của tôi, một chàng trai vĩ đại như thế hẳn nên phải kiêu ngạo như vương tử, nhưng cậu ta lại rơi xuống tình cảnh để nữ sinh che chở, tôi nghĩ nhất định phải có một điểm yếu trí mạng khiến cậu ta vô cùng yếu ớt, không chịu nổi một kích, ví dụ như cậu ta rất xấu xí.

Nghĩ tới đây, tôi làm một cái bình hoa, bắt đầu đồng tình sâu sắc với cậu ta. Nếu có thể, tôi nghĩ tôi cũng tình nguyện dùng chút sức lực non nớt của mình che chở cho cậu ta. Xuất sắc quá cũng không dễ sống.

Sự quan tâm chu đáo của tôi với Diệp Tri Thu phồng lên như khí cầu, vì thế nói với Trang Tử Nhiên, “Người này thật là lợi hại. Lần sau cậu thấy thì chỉ tớ xem với nhé!”

Cuối cùng trong ngày thứ mười một mới vào trung học, tôi đã nhìn thấy cậu ta.

Sáng sớm hôm ấy lạnh rét run, tôi bị Trang Tử Nhiên nhắc nhở phải ôm cây đợi thỏ, kiễng chân qua cửa sổ chờ cậu ta xuất hiện tại hành lang. Mắt cũng không chớp, rất hào hứng chờ đợi một vị thần xấu xí lại thông minh xuất hiện, dùng ánh sáng xấu xí của cậu ta chiếu rọi đường đời từ nay về sau của tôi.

Sau năm phút đồng hồ cổ tôi đang lệch 90 độ về phía trước, trong tiếng thở nặng nề của Trang Tử Nhiên, cậu ta cuối cùng cũng xuất hiện, lại khiến tôi hơi thất vọng. Tôi thất vọng vì cậu ta thật sự không xấu, trắng trẻo lịch thiệp, còn rất cao lớn, mũi thẳng vô cùng. Tôi như con cú mèo theo dõi đánh giá cậu ta trong đêm, cho dù cơ bắp cậu ta không dễ nhìn, may mà thanh tú nho nhã, cậu ta không ăn nhập với cái xấu một chút nào. Khiến tôi vui mừng chính là, cậu ta đeo một cái kính đen dày rất xấu, mặc một chiếc áo lông đen bình thường, thậm chí mang một chùm chìa khóa bên hông, phát ra tiếng kim loại va chạm “leng keng leng keng”.

Khí lạnh sáng xớm xông tới, tôi nhìn luồng khí trắng cậu ta thở ra tiêu tan trong không khí, chân thật rồi lại xa xôi. Một phút đó, tôi bỗng phát hiện, hóa ra vị thần ngồi tít trên cao kia thích treo chìa khóa trên quần…

Tôi không nói gì mà thấy cậu ta mang theo bánh bao tỏa ra hơi nóng, chỉ đi qua cửa sổ trước mặt tôi, trong đầu lại hiện lên ba chữ, con mọt sách.

“Cái gì? Đào Hoa, sao cậu lại gọi Diệp công tử là con mọt sách?” Trang Tử Nhiên kêu to, toàn bộ không khí vốn ồn ào không ngớt lại lập tức lặng ngắt như tờ.

Mí mắt tôi nháy nháy, sững sờ quay đầu, trợn tròn mắt, không chút nghi ngờ vì sao tôi và Trang Tử Nhiên lại tâm linh tương thông đến mức này. Trong đầu tôi vừa nghĩ gì, cô nàng đã biết hết, tôi hơi hoảng hốt.

Tôi sợ hãi mở miệng, “Hả? Cậu nói cái gì?”

Trang Tử Nhiên dùng ánh mắt lên án trừng tôi, giận dữ. Lúc này Lâm Bắc Bắc ngồi trước tôi xoay người lại, nói bằng giọng õng ẹo, “Đào Hoa, sao cậu có thể nói Diệp Tri Thu như vậy? Cậu ấy không phải con mọt sách, không phải đâu!” Nói xong, cô nàng đã khóc nức nở.

Tôi hơi mơ hồ, như vừa tỉnh mộng, “Tớ… Tớ chưa nói cậu ta là ai mà…”

Trang Tử Nhiên dùng ngón tay to khỏe hung hăng dí dí vào vai tôi, “Cậu còn chối cãi, còn chối cãi à? Rõ ràng cậu đã nói, tớ và Bắc Bắc đều nghe thấy cậu nói cậu ấy, cậu thật sự nói cậu ấy.”

Miệng tôi tiết lộ bí mật của cái đầu, hơn nữa tôi chưa trao quyền đã gặp phải tình huống rối rắm này. Tôi ấp úng nửa ngày, cuối cùng buông tay, bán rẻ tiếng cười, “Quả thật cậu ta… có điều giống chút thôi mà!”

Kỳ thật tôi nói là sự thật. Từ khi 13 tuổi bước chân vào đất Mĩ, tôi phát huy khả năng bao quát xuất sắc của người Trung Quốc, cuối cùng tổng kết ra, nhóm mọt sách nước ngoài hầu hết đều trắng trẻo lôi thôi, hình như không phát dục, gầy yếu như cây gậy trúc; không dễ nhìn như thẩm mỹ truyền thống, phổ biến là cường tráng màu lúa mạch. Theo ý tôi, đám mọt sách trái ngược với trai đẹp, ví dụ như cơ ngực trai đẹp phát triển, như vậy cơ ngực mọt sách tất nhiên khô héo; ví dụ như mọt sách tất nhiên thông minh, như vậy trai đẹp tất nhiên ngu xuẩn; ví dụ như hàng đêm trai đẹp dùng nửa thân dưới cố gắng trên giường, như vậy hàng đêm mọt sách tất nhiên dùng nửa thân trên cố gắng, đều rất chuyên nghiệp.

Lúc này Lâm Bắc Bắc tức giận bĩu môi, khinh miệt, oán trách tôi, “Đào Hoa, cậu không hiểu thì đừng nói linh tinh, Diệp công tử giỏi toán giỏi lý giỏi hóa giỏi tiếng anh. Cậu ấy còn rất thích bóng rổ, tuy kỹ thuật chuyền bóng không tốt lắm, nhưng tư thế của cậu ấy rất đẹp, lợi hại nhất là Diệp công tử còn có thể tung lưới bóng. Tuy cậu ấy gầy, nhưng cậu ấy có tỉ lệ vàng, rất có đường cong. Cậu ấy cũng không kiêu ngạo, tớ chào hỏi cậu ấy trên đường, cậu ấy sẽ cười, cười rất đẹp mắt. Đào Hoa, sao cậu đi Mĩ về, mắt thẩm mỹ lại đi xuống như vậy? Tớ không cần cậu nói hello.”

Tôi ngạc nhiên với hàng loạt phản pháo của Lâm Bắc Bắc, bởi vì tôi thật sự là một bình hoa ngu xuẩn, không thể nhanh chóng chỉnh lý, tìm ra trọng điểm về Diệp trong lời nói của Bắc Bắc, vì thế chỉ có thể hơi giật mình phải nói, “À… Thế lúc cậu ta chơi bóng rổ có lộ ra cái chìa khóa kia không?”

Tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, thấy đầu đầy sao, thì ra Trang Tử Nhiên bên cạnh đã lấy quyển từ điển Anh-Trung dày cộp nện vào đầu tôi. Tôi đau khổ kêu rên một tiếng, hiểu được một câu nói đang rất thịnh hành: đằng sau một người đàn ông thành công, nhất định là đám fan cuồng.

Tôi trăm triệu lần không ngờ, từ bây giờ cho đến bảy năm sau, tôi trở thành kẻ điên cuồng nhất trong đám crazy fan đó.

Sau mười hai ngày học trong trường trung học trọng điểm này, tôi làm một cây cỏ dại, qua một đêm bỗng thành người nổi tiếng trong toàn trường, nhờ Diệp Tri Thu.

Tại thế giới giải trí bị minh tinh thống trị, làm cây cỏ dại, muốn bớt thời gian muốn dùng ít sức để được công chúng chú ý, có một con đường tắt là giẫm mạnh lên vai của siêu sao khác, giẫm cho hắn bị viêm chu vai [1], như vậy cỏ dại cũng thành “Cây cỏ dại nổi tiếng”. Phương pháp thành danh của tôi rất đơn giản, đơn giản là sáng sớm một ngày khi siêu sao Diệp Tri Thu đi qua cửa sổ chỗ tôi, thốt ra ba chữ “con mọt sách”, lại vô cùng đúng lúc để tất cả học sinh trong lớp nghe được, hơn nữa được các nữ sinh thích tám chuyện quan tâm truyền bá giúp, vì vậy trong một đêm đó, tôi bước lên thảm đỏ.

[1] viêm chu vai: Bệnh hay xuất hiện thất thường, nhiều trường hợp tự nhiên đau sau khi ngồi dậy, sau một đêm ngủ dậy thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là đau vùng vai, gáy, có lúc đau lan xuống bả vai, làm tê mỏi các cánh tay, cẳng tay và ngón tay.

Tôi cảm thán thời đại tám chuyện này muốn nổi tiếng sao lại đơn giản như thế, giống như một fan cuồng điện ảnh, vô cùng kích động chạy tới thốt ra một câu trước mặt thần tượng “Anh yêu em, yêu em đến mức muốn đồng quy vu tận [2]”, như vậy chỉ cần sau mười phút, hắn có thể đến cục cảnh sát và nổi tiếng. Tuy tôi không muốn nổi tiếng đến mức này, song cũng không kém nhiều lắm.

[2] đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt.

Khoảng thời gian ấy, nam sinh nữ sinh toàn trường điên cuồng tổ chức thành đoàn đến thăm tôi, lớn tiếng nhỏ giọng hỏi thăm, “Ôi, học sinh chuyển trường mắng Diệp Tri Thu là con mọt sách là người nào vậy? Tên là Đào Hoa hả? Trời lạnh thế này gọi bạn ấy là Đào điên đi!”

Thật ra tôi cũng không xác định bản thân có điên không, tôi chỉ xác định một vài bạn nữ trong lớp đã điên rồi. Kỳ thực sâu trong nội tâm, tôi đều ca ngợi trai đẹp và mọt sách như nhau, tôi thấy bọn họ đều là người độc lập như gió với sao. Tôi gọi tắt là “tao nhân”. Hầu hết tao nhân không giống người thường, ví dụ như Bill Gates, có một khuôn mặt mọt sách, lại tạo nên kỳ tích kinh tế. Lại ví dụ như Beckham, cũng tao nhã như vậy, khó có thể tin sức sinh sản của anh ta rất lớn, tuổi còn trẻ liền gieo ba đứa con, không tính con riêng, thật sự đã giải quyết tốt đẹp vấn đề suy giảm dân số ở các nước phát triển.

Nhưng thật sự đáng tiếc, các nữ sinh cũng không tiếp nhận lời ngợi ca Diệp Tri Thu của tôi, các nàng cho rằng tôi sỉ nhục cậu ta. Vì thế đám nữ sinh trong lớp này bắt đầu điều tra gốc gác của tôi, ví dụ như tôi ở Mĩ vài năm, bối cảnh gia đình, thành tích nhập học của tôi, thậm chí việc bí mật là bài kiểm tra đầu năm 25 điểm cũng bị các nàng khui ra hết. Khi tôi nghĩ rốt cuộc các nàng có muốn rình xem quần trong tôi màu gì không, tất cả các nữ sinh đã tiến thêm một bước, các nàng nhất trí cho rằng vì Đào Hoa đã phát điên ở Mĩ quá nhiều, nước Mĩ thật sự không chịu nổi tôi phát căn bệnh quê mùa này của Trung Quốc, giận dữ đuổi tôi về cố hương.

Vừa về nước, trở thành trung tâm của những tin đồn, tôi đau khổ không nói nổi. Nhưng siêu sao Diệp Tri Thu hiển nhiên không bị loại cỏ dại như tôi quấy nhiễu. Có thể cậu ta cho rằng cũng không tệ lắm, có một nữ sinh cùng khối tên Đào Hoa điểm thi thứ nhất từ dưới lên, trong lòng vô cùng bất mãn mắng cậu ta – nam sinh thứ nhất từ trên xuống, càng có thể làm tăng độ nổi tiếng và bản sắc nhân từ của mình, thật là vẹn cả đôi đường.

Tôi nghe Trang Tử Nhiên nói, Diệp Tri Thu tường bên suốt ngày trầm mê trong chuyện học vấn, không bộc lộ chút ham muốn tìm hiểu về “Cây cỏ dại nổi tiếng” tôi đây, chỉ là cười trừ, rất có phong độ của mọt sách hiện đại.

Tôi nghe xong có hơi thất vọng. Sao tôi có thể không thất vọng chứ, cậu ta vĩ đại như vậy, cao không thể với, tôi ôm hy vọng cậu ta có thể chú ý tới tôi, cho dù là một ánh mắt giết người, tôi cũng sẽ cảm thấy đời người u ám còn có màu rực rỡ.

Bất ngờ là, tôi may mắn đến ngày thứ mười từ khi biết Diệp Tri Thu có thể tiếp xúc gần gũi.

Không có nhận xét nào :