YÊU HỮU YÊU ĐẠO - CHƯƠNG 04
VỰC THẲM KINH HOÀNG
CHUYỂN NGỮ: H2O
Quá trình trưởng thành của Cát Hồng Sương được coi là trường hợp đặc biệt ở Hạ Thanh Cung.
Đầu tiên là nàng nhập cung khi tuổi còn quá nhỏ, chưa qua khảo hạch đã bái sư Vô Hạ Tử. Tiếp đó là chuyện sư tôn Vô Hạ Tử của nàng dạy dỗ đệ tử nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ nhận những người một lòng hướng đạo vào Hạ Thanh Cung, những tu sĩ nhập môn đã cắt đứt ham muốn hồng trần, chỉ cầu đắc đạo, đương nhiên khi tu luyện không màng cực khổ.
Dĩ nhiên Cát Hồng Sương mười bảy tuổi không nằm trong số đó.
Vô Hạ Tử luyện đan, muốn nàng ngồi thiền mười hai canh giờ, sau khi ngồi thiền được một canh giờ, nàng thấy sư tôn đã tập trung tinh thần nhìn lò luyện đan chăm chú, quên mất tiểu đồ đệ nàng ở bên cạnh, nên lén chuồn về vườn linh thú một chuyến.
Thú Hỏa Vân mẹ đã sinh con được nhiều ngày, nghĩ tới thú con nho nhỏ hay đùa nghịch với nàng, cả người Cát Hồng Sương nhấp nhổm không yên.
Sau khi bị phát hiện thì hình phạt là ngồi thiền bốn mươi tám canh giờ.
Sư lệnh như núi, không được trì hoãn.
Đây thật sự muốn đoạt mạng nàng.
Ai có thể khiến một con khỉ cả ngày nghịch ngợm an phận ngồi thiền, còn ngồi tận bốn mươi tám canh giờ chứ?
“Sư phó con đói bụng rồi, làm sao bây giờ? Con muốn ăn cơm…” Cát Hồng Sương nước mắt lưng tròng.
Vô Hạ Tử trợn mắt.
“Vẫn chưa học được tích cốc?”
Cát Hồng Sương dứt khoát lắc đầu không chịu thừa nhận. Học được tích cốc cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý đoạn tuyệt với đồ ăn đâu.
“Từ Do” Vô Hạ Tử nổi giận.
Dạy dỗ mười năm, mà không dạy tiểu nha đầu tích cốc, lại nuôi thành một đứa thích phá hoại, người sư huynh này cũng thật có khả năng!
Từ Do bị gọi tới, nhắm mắt ngồi thiền bên cạnh Cát Hồng Sương bốn mươi tám canh giờ, cũng không nhúc nhích.
Một ngày buồn tẻ muốn chết.
“Nếu đói quá không chịu được, cho nàng chút cố khí đan…” Ai bảo sư tôn lạnh lùng chứ?
Từ Do thầm rơi lệ.
Ngày trước khi hắn tu luyện, tới bây giờ cũng không được hưởng nhiều đãi ngộ đặc biệt như vậy, chứ đừng nói đến đồng môn khác.
Hạ Thanh Cung nhiều đệ tử như vậy, tất cả mọi người đều gọi Vô Hạ Tử là sư tôn hoặc chưởng cung, đều theo lão học đạo và tu luyện, nhưng cũng chỉ là một danh xưng, chỉ cần thông qua lịch luyện, tiến vào Thượng Thanh Cung, đến lúc đó sẽ có sư tôn chân chính, vả lại mấy trăm năm không gặp lại nhau là chuyện bình thường.
Đệ tử trong cung thật tâm gọi lão, hơn nữa được lão thừa nhận, chỉ có Từ Do và Cát Hồng Sương mà thôi.
Đây là nguyên nhân vì sao nhiều nữ đệ tử như vậy lại không có ai hòa hợp với Cát Hồng Sương.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, đại sư huynh Từ Do và tiểu sư muội Cát Hồng Sương, nếu không xảy ra chuyện gì, sau này rất có thể sẽ kết thành đạo lữ song tu?
Có điều mọi người vẫn không bỏ qua cơ hội thể hiện, giống như loại tình huống trước mắt này.
Con đường tu chân của Cát Hồng Sương khá gập ghềnh, nàng vẫn không học được tích cốc, có lẽ ngay cả Vô Hạ Tử cũng nghĩ nàng là một đồ đệ bỏ đi, nhưng công lực của nàng lại càng ngày càng tăng nhanh.
Đùa sao, cả ngày ăn linh dược trong vườn linh thú, có ngốc mấy cũng phải thông minh.
Huống gì nàng cũng không ngu dốt.
Trong lòng Từ Do biết rõ, thật ra tiểu sư muội đã học tích cốc từ lâu, chỉ không chịu bỏ qua ham muốn ăn uống mà thôi.
Con đường tu chân sẽ thế nào khi một bên là sư tôn mặt ngoài nghiêm khắc nhưng kỳ thật nhân từ, một bên là sư huynh lén dung túng, người tu chân muốn chặt đứt thất tình [1], thật sự khó càng thêm khó.
[1] thất tình: 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, cụ, ái, ố, dục
Bất hạnh thay, Cát Hồng Sương lại gặp phải tình huống này.
Không có cách nào giữ tâm bất biến như Vô Hạ Tử yêu cầu, cảm xúc luôn dao động lên xuống lợi hại.
Dù sau này Vô Hạ Tử hết cách, phải nhốt nàng một mình ba mươi năm, thì tính cách đó, đã sớm định hình, dù nàng cố gắng che dấu, nhưng Từ Do vẫn biết được tâm trạng của nàng qua vẻ mặt.
Đêm nay Từ Do không dám ngủ, sáng sớm hắn đã ẩn nấp ngoài tiểu viện của Cát Hồng Sương, thấy vào nửa đêm, Thanh Phong Tử kéo tiểu sư muội không tình nguyện ra sân, đi thẳng về vực sâu cấm địa sau núi.
Hắn nín thở nhảy lên, theo dõi từ xa.
Tới vách đá, lại thấy Thanh Phong Tử kéo tiểu sư muội rơi xuống, xa xa chỉ nghe Cát Hồng Sương hét một tiếng thảm thiết, khi Từ Do đuổi đến, đã không thấy bóng dáng của họ.
Pháp lực Từ Do không đủ, không thể phá vỡ trận pháp quanh vách đá, không có cách nào đi xuống cứu Cát Hồng Sương, chỉ có thể đứng đó chờ.
Một đêm này đối với Cát Hồng Sương, có thể nói là một đêm kinh hồn.
Nàng hoàn toàn không ngờ, Thanh Phong Tử lại có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp trên vách đá, kéo nàng nhảy xuống.
Trong thế giới đen kịt mà mình không biết, dù trước mắt là người hay yêu, chuyện duy nhất nàng có thể làm là nắm chặt vạt áo của hắn, dính cả người lên người hắn.
“Khụ… khụ… Tiểu Sương Sương nàng nắm ta chặt quá.”
Cát Hồng Sương hận không thể ra tay, đập lệch mũi kẻ này. Chẳng qua thấy công lực hắn thâm hậu như vậy, nàng cũng không dám làm bừa.
Ban ngày khi nàng trở về, kẻ này còn ngồi trong viện luận đạo cùng sư tôn, ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, không có cái ánh mắt câu hồn đoạt phách, chỉ có ánh mắt quang minh lỗi lạc như quân tử.
Khiến Cát Hồng Sương chợt nhớ tới ánh mắt của đại sư huynh.
Tinh khiết vô hại giống như vậy.
Chỉ là sau khi sư tôn rời đi, hắn buông thõng hai vai, lười biếng ngả về sau, lại là bộ dạng không đứng đắn.
Kẻ này trước sau đều là hai bộ dáng khác nhau.
Cát Hồng Sương có thể lờ mờ xác định, người này nhất định luyện tà thuật gì đó.
Nhưng vì sao lại nhìn trúng nàng, nàng vẫn nghĩ không ra.
Ân cứu mạng?
Đừng nói giỡn!
Sao là báo ân được, báo thù thì còn có thể!
Hai người đi xuống rất nhanh, Cát Hồng Sương cũng không biết thời gian rơi xuống là bao lâu, có lẽ là một khắc chung [2], hay là hai khắc chung? Chẳng trách nơi này phải hạ lệnh cấm, nếu đệ tử bình thường rơi xuống, cũng bị hù dọa chết!
[2] một khắc chung = một giờ đồng hồ
Ngay khi Cát Hồng Sương nghĩ rằng nàng sẽ liên tục rơi xuống, bên tai vang lên giọng nói của Thanh Phong Tử.
“Tiểu Sương Sương, chúng ta tới rồi.”
Nàng chậm rãi mở mắt, trước mắt là một vùng sáng trắng êm dịu, giống như ánh sáng từ da thú Dạ Hành, nhưng đây không phải là thú Dạ Hành, mà là một quan tài phát sáng. Rơi xuống đúng chỗ này. Thanh Phong Tử nắm tay nàng, kéo nàng đến trước quan tài băng.
Ánh sáng này tỏa ra từ quan tài băng.
Nàng đưa tay sờ, chỉ thấy lạnh thấu xương. Thò đầu nhìn xuống, trong quan tài là một nam tử ngũ quan diễm lệ, mái tóc màu bạc, khóe môi khẽ nhếch, dường như đang trào phúng.
Cái loại cảm giác này vô cùng quỷ dị.
Người trong quan tài này, trên người có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như…
“Hắn là huynh đệ của ngươi?”
Thanh Phong Tử hiếm khi nghẹn miệng.
“Ta không có huynh đệ.” Dù có huynh đệ, cũng bị hắn ăn lâu rồi.
Lại cười: “Tiểu Sương Sương nàng đoán, đoán đúng sẽ có lễ vật.”
Lễ vật của Thanh Phong Tử.
“Có phải ngươi lại đổ tội lên người ta? Hay để sư tỷ Ngọc Châu Nhân nhân khi nguyệt hắc phong cao [3] diệt ta, khiến ta hồn phi phách tán?” Cát Hồng Sương không chút khách khí: “Ta đây thật không dám nhận.”
[3] Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : chỉ hoàn cảnh hiểm ác
Đã tới nước này, nàng còn gì phải sợ?
Dù sao cái mạng đã nằm trong tay kẻ trước mắt này, nếu vậy thì nhân lúc chưa chết, xả hết những ấm ức trong lòng cho sảng khoái, kiếm thêm chút lợi lộc.
“Tiểu Sương Sương nàng đặc biệt mong chờ lễ vật của ta như vậy thì không cần đoán nữa, lễ vật này ta tặng nàng.” Thanh Phong Tử cười xấu xa.
Cát Hồng Sương sợ hãi: “Không không không! Đừng tặng gì hết!” Dù đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn bị nụ cười của Thanh Phong Tử xáo trộn khiến nội tâm bất ổn.
“Tiểu Sương Sương, nàng nhìn đi.”
Cát Hồng Sương cúi đầu nhìn, dung mạo nam tử trong quan tài băng dần biến hóa, biến hóa đó không lớn, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra.
Đầu tiên là mái tóc màu trắng dần trở thành đen, sau đó là đường nét khuôn mặt, cuối cùng, nằm ở trong đó chính là một Thanh Phong Tử ôn hòa vô hại, đang lẳng lặng ngủ say.
Thậm chí, ngay cả ý cười trào phúng bên môi cũng không còn.
Chỉ có hơi thở giống như trên người những đạo sĩ của Hạ Thanh Cung, bình thản, ung dung, không cảm xúc.
Dù hắn nhắm mắt lại nằm nơi đó, Cát Hồng Sương cũng có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ toàn thân hắn.
Nàng bất giác quay đầu nhìn Thanh Phong Tử đang nắm tay mình, đập vào mắt là một mái tóc trắng, ngũ quan diễn lệ khác với đạo sĩ, trên mặt là ý cười kiêu ngạo quái đản, ánh mắt gợn sóng, dường như ý thức của nàng cũng bị toàn bộ ánh mắt của hắn hấp dẫn, trầm luân trong đó, thoáng chốc sinh ra một loại cảm giác muốn phủ phục dưới chân hắn, muốn thần phục hắn… hoặc là, ôm chặt lấy hắn, cả đời không nguyện chia lìa…
Sau đó, nàng bừng tỉnh trong nhảy mắt, hét lên thảm thiết: “Quỷ aaaaaaaaa” gạt tay hắn ra, chạy trốn.
Quỷ là cái gì?
ở Tu Chân Giới, nó chính là người phàm chết đi mang theo chấp niệm [4] quá sâu, hồn phi phách tán thành từng mảnh nhỏ, không thể tụ lại thành hình, tu luyện đắc đạo, chỉ có thể trôi giạt trong trời đất, hoàn toàn vô hại.
[4] chấp niệm: một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” trong cố chấp
Nhưng trước khi Cát Hồng Sương bảy tuổi, a nương từng nói với nàng, trên đời này quỷ là đáng sợ nhất!
Trải qua hơn trăm năm tu luyện, trải qua các loại lễ cổ quái hiếm có, dù thế giới này hoàn toàn khác với thế giới của người phàm, Cát Hồng Sương đã quên hình dáng nương và phụ thân, nhưng ở trong vực sâu tối đen này, ở thời khắc sợ hãi nhất, nàng vẫn vô thức kêu lên những lời này.
Nàng chính là người như vậy, nhớ mãi không quên chuyện cũ, vĩnh viễn không quên.
Không thể nói là tốt hay xấu, nhưng Vô Hạ Tử cho rằng chuyện này cản trở tu hành.
Hết đường rồi sao?
Phía sau vang lên tiếng cười kiêu ngạo, tiếng cười kia ngay sát bên tai, nàng sợ hãi nhận ra, mình chạy lâu như vậy, cũng không đi khỏi một tấc, chỉ chạy bộ tại chỗ.
Trên lưng có một cánh tay, nam tử ôm nàng vào trong ngực, sợi tóc màu bạc ở ngay trước mắt. Thật kỳ lạ, ở thời khắc khủng bố như vậy, Cát Hồng Sương lại có thể rung động vì nụ cười của hắn, cánh tay hắn khiến tim nàng đập thình thịch.
“Tiểu Sương Sương đùa nàng rất vui!” Giống như đang khen thú cưng vậy.
Giọng điệu giống lúc nàng khen thú Hỏa Vân.
Sợ gần chết.
Sư phó sư huynh cứu mạng a a a a a a!!!!!!!!!!
Cát Hồng Sương cảm thấy, nàng không sớm nói cho sư tôn và sư huynh người này thân phận đáng ngờ, thật sự là một sai lầm lớn nhất cuộc đời, chỉ không biết sai lầm này có thể sửa đổi hay không đây?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét