Vì những câu chuyện hoàn

PHONG NGUYỆT DẪN - THỤC KHÁCH [C1]

Không có nhận xét nào
PHONG NGUYỆT DẪN

(DỨT TƠ TÌNH)


Tác giả: Thục Khách

Chuyển ngữ: Windy

Thể loại: truyện ngắn (3c), huyền huyễn, HE



Giới thiệu của editor: Truyện kể về một tiểu hồ ly rơi vào tay con đại hồ ly đào hoa, nham hiểm, phúc hắc… Vấn đề là con đại hồ ly đó còn là Nguyệt lão quản sự nhân duyên nữa, làm sao chạy thoát đây?


Chương 1


Người ta thường nói, “Hữu duyên thiên lí lai tương hội, vô duyên đối diện thủ nan khiên” (*), nghe nói nhân duyên trên thế gian này đều do một vị Nguyệt Lão chưởng quản, lão thường thừa dịp lúc nam nữ trẻ tuổi không chú ý, vụng trộm đem hai đầu dây tơ hồng cột vào trên chân hai người, một đời nhân duyên liền kết hợp, nhưng nhân viên ngành nghề nào cũng đều khó tránh khỏi lúc nghỉ hưu, ai cũng không thể cam đoan mỗi một Nguyệt Lão đều tận chức tận trách, nếu tên Nguyệt Lão nào đó hồ đồ, kết sai một đôi hai đôi thì……..
(*Nếu có duyên thi dù xa cách ngàn dặm rồi cũng gặp nhau mà vô duyên thì có giáp mặt cũng không hợp nhau)
Thiên giới, Phong Nguyệt Uyển. Rừng trúc thảo nguyên, thanh khê mộc đình (*), gió thổi, bóng trúc trùng điệp, vang lên tiếng “Sàn sạt”, khi có từng đôi Tiên hạc bay vút qua, lại càng tôn thêm bầu không khí tĩnh lặng.
(*Thanh khê: khe suối trong vắt, Mộc đình: đình gỗ)
Bên trong ngôi đình trên bãi cỏ bên dòng suối, bánh xe nhân duyên thật lớn chậm rãi chuyển động, cứ mỗi lúc thì trên vạch lại hiện ra những cái tên khác nhau, đại diện cho cặp nam nữ thích hợp kết hôn của Lục giới. Ngồi trước bánh xe nhân duyên là một người nam tử trẻ tuổi, áo trắng trội sương hơn tuyết, cầm trong tay một nắm tơ, có hồng có lam.
Đào Tô mượn một bụi trúc xanh biếc để ẩn thân, lại dè dặt thò đầu ra thăm dò.
Trong Phong Nguyệt Uyển, ngoại trừ người nam tử áo trắng này ra, thì không còn ai khác nữa, mà một nắm sợi tơ nhân duyên kia càng chứng tỏ thân phận của hắn, khiến người ta không thể nào hoài nghi.
Nhưng có một chuyện lại càng bất ngờ hơn nữa, Đào Tô bắt đầu oán giận tin tức của Trưởng lão không đủ chính xác, thì ra Nguyệt Lão lại trẻ như vậy?
Nguyệt Lão trẻ tuổi ngồi một mình trong đình, mày kiếm nhíu chặt, hắn nhìn bánh xe nhân duyên trước mắt, lại nhìn sợi tơ hồng lam trên tay, sau đó nhìn nhìn lại bánh xe nhân duyên, lại thở dài. Một chú nai con nằm bên chân hắn, ngửa đầu mê mẩn nhìn hắn, thường thường lấy sừng nai chạm vào tay áo của hắn, hình ảnh thanh u tuyệt mỹ (*)
(*Thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ)
Se tơ hồng cũng đơn giản mà, có gì phải sầu muộn chứ? Đào Tô nhìn chằm chằm tơ hồng trong tay Nguyệt Lão, nhanh chóng nghĩ được một cách, nàng lảo đảo thân mình, lộ ra cái đuôi trắng tuyết bồng bềnh xinh đẹp, từ trên đó nhổ xuống một sợi lông màu bạc, thổi một cái.
Lông tơ nhẹ bay, rơi xuống đất hóa thành một con chồn bạc nhu thuận, “Vèo” một tiếng lủi vào sâu trong rừng trúc, trong nháy mắt đã biến mất.
Nguyệt Lão phát hiện có tiếng động, nghiêng mặt nhìn.
Mau đuổi theo đi! Trong lòng Đào Tô thúc giục.
Nguyệt Lão nhướng nhướng mày, quả nhiên là buông sợi tơ nhân duyên xuống, đứng dậy bước nhanh đuổi theo.
Chờ bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Đào Tô lập tức từ sau cây trúc hiện thân, cố kiềm nén đáy lòng kích động mừng rỡ như điên, bước nhanh về phía bánh xe nhân duyên trong đình.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói từ tính vang lên bên tai, nhẹ nhàng mà ma mị: “Tiểu Bạch hồ Phàm giới, tự ý xông vào Thiên đình, muốn làm gì?”
Ngay sau đó, tai trái của Đào Tô bị nhéo lên, sức lực mạnh mẽ không để cho người ta phản kháng, biến nàng trở về nguyên hình.
“Ta chỉ biết là con bé nhà ngươi đang muốn giở trò ma mãnh mà thôi”, Nguyệt lão trẻ tuổi xách cái đuôi lên kéo nàng tới, đùa giỡn ấn ấn vào lỗ tai nàng, “Phong Nguyệt Uyển này cũng không nuôi tiểu hồ ly đâu, nếu không nói thật, ta liền nhốt ngươi vào thiên lao!”
Thân là Nữ vương hồ tộc Mi sơn, lại bị người ta dùng tư thế cực kỳ bất nhã này mà xách lên, Đào Tô suýt chút nữa xấu hổ mà tức chết , việc này nếu truyền ra, sau này mặt mũi cũng mất hết cho coi!
Hành vi tự tiện xông vào Thiên đình này cũng không nhỏ, cũng may Đào Tô đã chuẩn bị trước, trước đó đã lên kế hoạch chạy trốn hoàn mỹ rồi, nàng vẫn duy trì phong độ Nữ vương nên có, bình tĩnh ứng phó, vòng vo đảo mắt, mạnh mẽ dựng thẳng cái đuôi đầy lông nhọn lên hướng về cái tay kia đâm một cái, thừa dịp đối phương buông tay mà cố sức nhảy xuống đất, hóa thành hình người rồi bỏ chạy.
“Thật là không ngoan.” Tiếng cười khẽ.
Bên hông bị cái gì đó cuốn lấy, Đào Tô cuống quýt cúi đầu nhìn, phát hiện cái đó rõ ràng là cái đuôi to lông xù bồng bềnh, nhưng không chỉ một cái, mấy cái khác cũng nhanh chóng cuốn lấy tay chân nàng, màu lông khác nhau, rực rỡ nhiều màu.
“Cửu vĩ thiên hồ!” Đào Tô hoảng sợ kêu thất thanh.
Tên Nguyệt Lão này vậy mà lại là Cửu vĩ thiên hồ, hèn chi vừa rồi hắn tuyên bố là Phong Nguyệt Uyển này không nuôi hồ ly!
Nguyệt lão thay đổi cái vẻ ôn hòa lạnh nhạt lúc trước, cười đến hại nước hại dân, hắn dễ dàng kéo Đào Tô lại bên cạnh: “Ở trước mặt ta còn dám chạy? Cũng phải xem thủ đoạn của ta cái đã, đến đây, trước hết gọi một tiếng ‘tiền bối’ nghe một chút.”
Cửu vĩ thiên hồ? Tiền bối? Đào Tô mãnh liệt xoay người lại, hai mắt đột nhiên trợn tròn, nói lắp: “Ngươi……Ngươi là Quý Ương đại nhân?”
Bạn nói xem Quý Ương này là ai, hắn chính là Cửu vĩ Hồ vương của Thiên Hồ tộc danh tiếng lừng lẫy, cậu em vợ của Thiên Đế, huynh đệ ruột của Thiên Hậu nương nương, tên hồ ly này chính là Thiên Hồ vương, ngoại trừ pháp lực mạnh mẽ ra, thì không có một chút thể thống mà Thiên Hồ vương nên có, ngang ngạnh chịu không thấu, cả ngày dựa vào cái thân xác đẹp đẽ mà đùa giỡn Tiên nữ, trêu ghẹo đào hoa, danh tiếng xấu xa đến mức ngay cả Đào Tô cũng khinh thường, Đào Tô thường lấy hắn ra làm tài liệu dạy học phản diện cho đám hậu bối trong tộc.
Nguyệt lão áo trắng như tuyết, vậy mà lại là con hoa hồ ly (*) Quý Ương đứng đầu trong truyền thuyết kia!
(*Hoa hồ ly: hồ ly nhiều màu)
“Ngươi là Nguyệt Lão?” Đào Tô hút ngụm khí lạnh, thốt ra.
“Làm sao ta lại không phải là Nguyệt Lão?” Quý Ương đánh giá nàng, rất có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ta còn chưa từng gặp một tiểu hồ ly khô khan như ngươi vậy, không có chút quyến rũ nào, mị thuật trời sinh của ngươi đâu, ít nhất cũng nên……” Hắn quăng một cái mị nhãn, “Trước hết hãy làm ta say mê đến thất điên bát đảo chết mê chết mệt đã, ngươi mới có cơ hội đào tẩu.”
Mị thuật của Thiên hồ không phải chỉ mạnh mẽ bình thường thôi đâu, lòng Đào Tô hoảng hốt, suýt nữa đã nhìn thẳng vào rồi, nàng vội vàng dời tầm mắt đi rồi hít sâu—-Đừng nói là nàng không có mị thuật, nếu như có, trước mặt tên Cửu vĩ đại thần này mà khoe khoang thì cũng là phí công thôi!
Quý Ương quan sát nàng khá lâu, dường như đã xác định được gì đó, ngạc nhiên: “Ngươi không có mị thuật hả?”
“Không thì thế nào,” Đào Tô dựng lông, “Chưa từng thấy hồ ly không có mị thuật hả?”
Quý Ương vỗ tay, tức khắc liền cười ngã xuống bãi cỏ.
Áo trắng cỏ xanh, chín cái đuôi trải ra giống như tấm thảm, cười càn rỡ, quyến rũ, biếng nhác, lại mang theo vài phần hồn nhiên. Hồ ly mê người thì không phải là giả, nhưng cười ngã ra như vậy thì còn gì hình tượng hồ ly, Đào Tô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng thừa nhận cái tên hoa hồ ly này cũng có tư sắc đấy chứ, khó trách có thể trêu chọc nhiều hoa đào như vậy, mà không cần hắn phải trêu ghẹo, hoa đào cũng tự động bay tới rồi.
“Không biết mị thuật! Vậy mà lại có hồ ly không biết mị thuật!” Quý Ương cười đủ rồi, cuối cùng cũng ngồi dậy, “Mau nói xem, sao ngươi lại biến thành như vậy?”
Hỏi một con hồ ly vì sao lại không biết mị thuật, đây rõ ràng là vạch vết sẹo của người ta ra, Đào Tô tức giận, làm như không nghe thấy.
Con hoa hồ ly này vậy mà lại làm Nguyệt Lão! Quả thực là không có thiên lý!
Ai làm Nguyệt Lão, đương nhiên là do Thiên Đế quyết định, về phần duyên cớ trong đó, thì thật sự không thể nói cho người ngoài. Quý Ương này là chúa chuyên gây chuyện khắp nơi, Thiên Đế thân là tỷ phu đau đầu vạn phần, quyết chí dạy dỗ, lợi dụng đặc quyền của lãnh đạo tối cao, phái hắn tới Phong Nguyệt uyển thanh tĩnh này, vừa ung dung thoải mái, có thể rời xa phồn hoa bên ngoài, vừa trói buộc được tính nết của hắn, còn về phần bản thân Quý Ương, thật đúng là không muốn làm cái chức Nguyệt Lão này, chỉ mới nhậm chức hai ngày, đã không chịu nổi tịch mịch.
Tự ý xông vào Thiên đình đã là tội lớn, Đào Tô quỳ trên mặt đất không thể động đậy, thân là Hồ nữ vương Mi sơn, nàng đúng là không mất đi khí phách, bất kể tên hoa hồ ly Quý Ương liên tục đe dọa ra sao, cũng không ra nữa chữ.
Thấy nàng không chịu khai báo, Quý Ương nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu: “Ngươi muốn tìm ai?”
Khuôn mặt tuấn tú mang vẻ ma mị, giọng nói lộ ra ma lực khó có thể chống cự, cuối cùng Đào Tô tâm thần rung động, không tự chủ được phun ra hai chữ: “Dịch Thanh.”
“À, là Dịch Thanh.” Quý Ương đắc ý mà cười.
Đào Tô bỗng dưng hoàn hồn, xấu hổ mặt đỏ tai hồng: “Ngươi…..Ngươi dùng mị thuật! Đê tiện!”
Thân là Hồ nữ vương, tu hành ngàn năm, đối với mị thuật lẽ ra không phải sợ hãi, đáng tiếc trước mặt lúc này là một Cửu vĩ đại thần, nên lực phòng ngự giờ đây của nàng quá mức thất bại.
Quý Ương đùa giỡn bánh xe nhân duyên, lộ vẻ nghiền ngẫm: “Thì ra là con Tuyết yêu, ngươi muốn gả cho hắn?”
Đào Tô cắn môi không đáp.
“Để ta đoán xem,” Quý Ương đi đến ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, “Ngươi không đi tốn tâm tư làm hắn thích ngươi, ngược lại lại mạo hiểm xông vào Phong Nguyệt Uyển, chắc là hắn không thích ngươi rồi.”
Đào Tô xoay mặt đi, gian nan mở miệng: “Hắn thích thuộc hạ Tố Tâm của ta.”
“Ai nha, nữ vương mà lại bại bởi thuộc hạ, đáng thương, đáng thương,” Quý Ương hình như rất thích đi vạch vết sẹo của người ta, “Ta biết rồi, ngươi không biết mị thuật, hiển nhiên là không thể tranh giành với kẻ khác.”
Đào Tô đối với vị tiền bối này thật sự là không thể tôn kính nổi, lúc này lại căm tức hắn.
Tên Quý Ương này quả đúng như trong lời đồn, đáng giận đến cực điểm! Nàng là Hồ nữ vương xuất sắc nhất, đã kế vị mười năm, Trưởng lão cũng nói nàng rất xứng với chức vị, tuy rằng mấy cô bạn cùng tộc đều ở sau lưng cười nàng quá cứng nhắc, chỉ vì nàng là vị vua không biết mị thuật duy nhất từ trước đến nay của Hồ tộc, nhưng không phải là nàng cũng quản lí Hồ tộc rất khá sao? Không biết mị thuật thì sao, bất kể là thân phận bề ngoài hay là năng lực, thì nàng mạnh hơn Tố Tâm nhiều, nàng tự nhận mình xứng với Dịch Thanh!
Quý Ương nói: “Ngươi là Hồ nữ vương, hắn là con trai của Tuyết vương, hẳn là Tuyết tộc cũng rất muốn lập quan hệ thông gia, ngươi có được hắn rất dễ dàng, sao phải mạo hiểm xông vào Thiên đình?”
Đào Tô im lặng.
Nàng đương nhiên biết biện pháp này, chỉ cần lộ ra chút nguyện vọng kết thông gia, Tuyết vương nhất định sẽ ra lệnh cho Dịch Thanh cưới nàng, nhưng Dịch Thanh lại thích Tố Tâm, nếu biết nàng làm như vậy, chắc chắn sẽ giận nàng, huống chi đường đường là nữ vương lại chủ động đoạt người trong lòng của thuộc hạ, truyền ra thì còn mặt mũi nào.
Quý Ương “chậc chậc” hai tiếng: “Trước sau gì cũng là cướp nhân duyên của người ta, còn quản thanh danh nổi gì.”
Đào Tô thẹn quá thành giận: “Ta ra sao, thì có liên quan gì tới ngươi!”
Quý Ương lạnh mặt, kéo cái lỗ tai của nàng: “Ngươi dám cãi lại?”
Đào Tô run rẩy, nhịn đau nói: “Muốn giết thì cứ giết, nói thừa!”
“Khá lắm tiểu nữ vương!” Quý Ương ngược lại lại bỏ qua cho nàng, cười nói, “Ngươi tới thay ta làm cỡ ba năm, ta liền thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi ở bên Tuyết yêu, thế nào?”
Đào Tô nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Quý Ương nói: “Cho dù không đáp ứng, thì ta là Nguyệt Lão, không có ta se tơ hồng, nhân duyên Lục giới cũng không thành, nhân duyên của ngươi đương nhiên cũng sẽ trì hoãn, gần đây trong tay ta cũng mắc một đống chuyện rồi.”
Đào Tô kinh hãi: “Ngươi dám lơ là nhiệm vụ!”
“Đúng vậy,” Quý Ương vô sỉ thừa nhận, “Ta vốn không muốn làm cái gì mà Nguyệt lão, ngươi xem nơi này ngay cả quỷ cũng không có, thật nhàm chán, chỉ có cái bánh xe với một đống tơ, đại nhân ta cũng nhìn đến hoa mắt rồi.”

Không có nhận xét nào :