Vì những câu chuyện hoàn

XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 30

Không có nhận xét nào

NO.30 - BỊ ÁM SÁT
CHUYỂN NGỮ: WINDY


Đại hồ ly nhìn tôi nhưng không nói gì, vứt cho tôi một bình thuốc nhỏ, xoay người vén màn xe lên xe ngựa.
Hắn…..Vương bát đản, có ý gì vậy?!!
*************************
Trở lại trên xe ngựa, tôi cầm cái bình sứ nhỏ kia đến hỏi Anh Siêu – đồ đệ bế môn của tiểu thần y của chúng ta. Siêu Siêu mở cái bình ra ngửi ngửi, nói: “Đây là Hóa ứ tán (*) tốt nhất, cũng có thể dùng để thanh độc.” Hắn vén màn xe lên, nhìn đoàn xe của Tứ hoàng tử phía xa xa, “Người đàn ông kia chính là cái tên hổn đản mà cậu nói là lợi dụng người chị em của cậu để giữ chân cậu?”
(*Hóa ư tán: thuốc tiêu vết bầm)
“Là cái tên hổn đản đê tiện vô sỉ vô tình vô cớ gây rối lợi dụng người chị em của tôi để giữ chân tôi.”
Anh Siêu quay sang kéo lấy cái tay có vết bầm vì bị nắm chặt của tôi, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm tôi, nói: “Nhưng hắn đối với cậu chẳng lãnh đạm như lời miêu tả……”
“Hả?”
Quăng đi cái câu nói khó hiểu đó, Anh Siêu liền chuyên tâm bôi thuốc cho cổ tay tôi, không hề hé răng.
Hôm nay tất cả mọi người bị sao vậy?
Lúc ăn cơm chiều, đoàn xe chạy trên một sơn đạo dốc đứng, bên cạnh chính là vách núi đen! Vách đá dốc ngược, nhìn thế nào cũng giống địa điểm lý tưởng nhất để phục kích!
Quả nhiên, không phụ sự mong đợi của mọi người, đúng lúc này, một trong nhưng người qua đường Giáp trong tiểu thuyết xuyên qua kinh điển: một đám hắc y nhân bịt mặt, xuất hiện ~~~~
Người của Lạc vương phủ quả nhiên không phải là vai diễn bình thường, bọn thị vệ đâu vào đấy ở bên ngoài chống lại kẻ thù, phu xe có huấn luyến mà thay đổi đội hình, tiến vào trạng thái phòng thủ, ngay cả nha hoàn cung nữ mảnh mai mềm yếu cũng không có ai kinh hoàng chạy trốn hay căng giọng thét chói tai……
Tôi với Tiểu Siêu Siêu hai đứa bé tò mò không hẹn mà cùng ghé vào bên cửa sổ nói: “Thật sự có hắc y nhân xuất hiện kìa ~~”
Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời cảm thán: “Thật phong cách nha ~~~”
“Câu hỏi một: Vì sao những người này phải mặc đồ màu đen?”
“Đáp: Buổi tối là để ẩn nấp, ban ngày là vì phong cách ~~”
“Câu hỏi hai: Vì sao những người này phải che mặt?”
“Đáp: Để phù hợp với thưởng thức của quần chúng.”
“Trả lời chính xác! Vô cùng đúng! Vị bạn học này, chúc mừng cậu tiến vào vòng thứ hai của vấn đáp không có ý nghĩa! Mời cậu nói vài lời với khán giả đang xem TV!”
“Ờ ~~~ Cám ơn CCTV! Cám ơn MTV! Cám ơn VOA! Cám ơn Phoenix! Cám ơn HBO! Còn cám ơn người đại diện của tôi nữa, tôi sẽ không quên mọi người! Tôi rất kích động! Tôi rất hào hứng! Ờ ~~~ Cha mẹ, con biết cha mẹ đang ở cùng bạn bè và người thân, con vĩnh viễn yêu mọi người! Cám ơn ~~ Cám ơn!!”
Mẫn Mẫn & Siêu Siêu: “A ha ha ha ha ha ~~~~~~~~~”
Dương thị vệ & Thanh Thanh: “……………………………”
Tình hình chiến đấu bên ngoài đã nghiêng về một bên, hộ pháp của Lạc vương còn chưa xuất mã, hai mươi mấy hắc y nhân kia cũng chỉ còn vài người, hơn nữa đến chết cũng chưa vào được trong vòng mười thước xung quanh xe ngựa, xem ra cái trò khôi hài này kết thúc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đứng xa xa nhìn bọn họ đánh nhau, rất có khoái cảm khi thưởng thức phim võ hiệp, hai người chúng tôi một mặt bình luận người kia có nốt ruồi như tiêu chuẩn mỹ nhân, tên kia khinh người thật đủ phong cách, một mặt lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi hoặc là làm hành động chê bai….Anh Siêu đem cái bản chất lưu manh của dân mê bóng đá phát huy vô cùng nhuần nhuyễn……Lúc tất cả mọi người nghĩ rằng cái nhạc đệm nhỉ này sắp kết thúc, tình thế bỗng nhiên thay đổi đột ngột!
Thanh Thanh kinh hô một tiếng: “Cháy rồi!”
Mọi người kinh hãi! Vừa thò đầu ra, quả nhiên, phía sau và phía trước xe ngựa đều đồng thời bốc cháy! Lửa đón gió mà bốc lên càng nhanh! Con ngựa hoảng sợ, chạy tán loạn chung quanh, đội hình phòng ngự hoàn mỹ lập tức bị phá vỡ! Mấy người ở trên xe chậm chạp chạy thoát thét chói tai từ biển lửa lao ra, nhưng khắp nới đều là Tinh Hỏa Liệu Nguyên! Không biết mai phục ở đâu mà rất nhiều hắc y nhân bỗng nhiên như sóng triều mà tràn ra, ba vòng trong ba vòng ngoài bao vây lấy đoàn xe! Mọi người vốn đã chiến đấu mệt mỏi nhưng không thể không nghênh đón, mấy Đại hộ pháp cũng bị buộc phải ra nghênh địch, trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng gỗ cháy đôm đốp, tiếng binh khí va chạm, chung quanh hỗ loạn không chịu nổi……Nhìn thấy lửa lớn hừng hực kia, lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, không hợp lý, có chỗ nào đó, rất không hợp lý!
Mắt thấy thế lửa sắp lan đến xe chúng tôi, Quá nhi rút trường kiếm ra kéo tôi đến trầm giọng nói: “Theo sát ta!”
“Đừng ra ngoài.” Tôi giãy giụa khỏi hắn lúc ấy đầy mặt nghi vấn, giương giọng nói: “Mọi người tìm cái gì đó có thể cầm chắc rồi ngồi yên đi!”
Anh Siêu cực kỳ ăn ý mà dặn dò phu xe, rồi cười hì hì quay lại trong xe:
“Câu hỏi ba: Xe ngựa dùng để làm gì?”
“Đáp án: Đương nhiên là….Để chạy trốn!”
Nhìn nhau cười, chiếc xe ngựa của chúng tôi cứ như xe tăng hạng nặng mà chạy thẳng về phía trước ~~~!
Đám hắc y nhân đang canh giữ ở giao lộ thấy chiếc xe chạy trốn này thì mỗi người một đao, ai cũng không dự đoán được chúng tôi điều khiển xe vụt ngang trên không, những người bị đụng phải người ngã ngựa đổ, động tác chậm chạp thì xui xẻo bị bốn con ngựa đạp lên rồi lại bị bánh xe cán qua, thật thảm ~~
Lúc chúng tôi đang đắc ý dào dạt cướp đường mà chạy, bỗng nhiên Quá nhi đạp mạnh Anh Siêu một đá, Tiểu Siêu Siêu liền ngã lăn một bên! Một mũi tên đính vào cái chỗ hắn vừa mới ngồi!
Cái bọn hắc y nhân không biết xấu hổ này vậy mà lại bắn tên!! Không chờ ta kịp oán giận, Quá nhi đã ôm chầm tôi nhảy ra khỏi xe!
“A! Đồ ngốc! Cứu Thanh Thanh!!” Tốt xấu gì tôi cũng có võ công, nhưng Thanh Thanh chính là tay trói gà không chặt a!!
“Người mà ta phụ trách bảo vệ là cô.” Quá nhi thanh âm lạnh lùng nói.
“Giờ là lúc nào mà ngươi còn…….” Bỗng nhiên lướt qua vai Quá nhi, tôi hoảng sợ phát hiện xe ngựa vừa mới ngồi đã bị bắn thành con nhím!! Lòng thắt chặt lại!!
“Thanh Thanh!! Anh Siêu!!!”
Không có tiếng đáp lại, lòng cực kỳ hỗn loạn! Ánh mắt bối rối trong chiến trường hỗn loạn mà liều mạng tìm kiếm tung tích hai người kia…..Hộ vệ Lạc vương phủ đuổi theo, cùng đám hắc y nhân bắn tên kia đánh nhau! Tôi lập tức lao về hướng xe ngựa!
“Ở đây……” Giọng nói yếu ớt của Anh Siêu từ phía sau chiếc xe ngựa đổ sụp truyền đến, lòng trở nên kinh hoảng!! Thật tốt quá! Hắn còn sống! Lảo đảo tránh khỏi sự ngăn trở của Quá nhi, chờ đến khi chạy đến bên cạnh Anh Siêu mới phát hiện, hắn bị một con ngựa chết đè lên, trong lòng còn che chở Thanh Thanh.
“Vừa rồi thấy cô ấy đứng trong góc mới ôm cô ấy nhảy ra ngoài, động tác hơi chậm mới bị ngựa đè lên, hình như cô ấy ngất xỉu rồi, á, đau quá……”

Cái gì mà động tác hơi chậm chứ, không có võ công còn ôm một người lớn như vậy mà trong nháy mắt có thể nhảy xuống xe ngựa đã không tồi rồi! Anh Siêu cái tên ngu ngốc không biết lượng sức nhà ngươi! Giờ là lúc nào còn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân! Nếu hai người các cậu chết thì sao đây?! Cậu làm tôi tức chết mà! Tôi tức giận đến muốn khóc! Tức giận đến mức tôi muốn cười!
“Cậu……Cậu…..Haizz……”
Bây giờ không phải là lúc mắng hắn, quay lại nhìn Quá nhi, “Mau! Nâng con ngựa này lên!” Quá nhi bất đắc dĩ, đánh phải đi tới lật đầu ngựa lại, đôi vai dùng hết sức, hét lớn một tiếng nâng cả con ngựa lên! Lúc này tôi mới nhìn thấy tình hình của Anh Siêu và Thanh Thanh, Thanh Thanh được hắn bảo vệ trong lòng thì không có gì trở ngại, nhưng hắn thì trên lưng đã trúng một múi tên! Đùi phải cũng bị đè đến mức máu thịt mơ hồ! Tất nhiên là một chút cũng không thể động đậy!
Quá nhi đang bận kéo con ngựa, không có tay để túm hai người ra, mà một mình tôi cũng không thể nâng hai người được, ra sức thử vài lần, người thì không kéo được, lại còn động đến miệng vết thương của Anh Siêu, hắn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt trắng bệch! Tôi gấp đến liều mạng, bỗng nhiên có một sức lực đẩy tôi ra, nháy mắt túm hai người ra khỏi con ngựa!
Tập trung nhìn vào, người tới đúng là Lạc vương! Lúc này tuy rằng quần áo hắn bừa bộn, nhưng khí thế uy nghiêm vẫn không đổi, nặng nề vững vàng đứng ở đó, lập tức khiến mọi người cảm thấy an tâm, bình tĩnh trở lại.
“Người tới mỗi người đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát thì nhóm hộ pháp cũng không ngăn được nhiều người. Cứ chạy trước đã, Dương thị vệ ngươi đi trước mở đường, ta ở phía sau chống đỡ, đi!”
Không có thời gian do dự, tôi xoay người cõng Thanh Thanh, Quá nhi khiêng Anh Siêu lên, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này! Bình thường không biết ra sao, nhưng bây giờ khiêng một người đi trên đường núi này, mới chỉ trong chốc lát chân tôi đã mềm xuống! Nhưng bây giờ đâu phải lúc đầu hàng? Cắn chặt răng xốc Thanh Thanh trên lưng lên, bước chân tôi nhanh hơn đuổi kịp Quá nhi! Quá nhi thấy thế thì ném vỏ kiếm, vươn một bàn tay mạnh mẽ đỡ tôi, lôi tôi bước đi nhanh hơn.
Đoàn người chạy trốn đến tối, lúc tới chỗ rẽ thì đột nhiên, tiếng xé gió bỗng nhiên truyền tới, phóng thẳng tới chúng tôi! Tôi sợ tới mức lui ba bước suýt chút nữa thì đứng không vững mà rơi xuống vách núi! Kiếm vũ của Lạc vương kín không có chỗ hở như thế, vậy mà vẫn có con cá lọt lưới phỏng thẳng đến chỗ chúng tôi, thật vất vả mới ổn định được thân thể, việc trong nháy mắt tôi có thể làm chính là buông Thanh Thanh trên lưng xuống sau đó nhắm mắt lại chờ mũi tên ập đến! Đang lúc tôi bị sự đau đớn trong tưởng tượng của mình làm đau đến nhe răng nhếch miệng, giọng nói của Quá nhi ở bên tai nặng nề vang lên: “Không sao đâu.”
Hắn vậy mà lại dùng tay không ngăn mũi tên kia lại! Xem ra cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp tay không bắt mũi tên là hoàn toàn có thể! Không đợi tôi kinh ngạc xong, lại có hai tên hộ pháp từ phía sau đuổi theo, che chở cho Lạc vương vừa đánh vừa lui. Động tác Quá nhi thô bạo ném Anh Siêu từ trên lưng xuống rồi gia nhập chiến đấu!
Tiểu Siêu Siêu đáng thương mình đầy thương tích nhưng lại không thể động đậy, ngay cả túi hương trên cổ cũng bị rách ra rơi xuống một bên.
Nhưng mà, trong nháy mắt lúc túi hương kia rơi xuống đất đã xảy ra hai chuyện không thể tưởng được!
Một là Lạc vương đang chiến đâu kịch liệt bỗng nhiên dừng thế kiếm lại, vút đến trước mặt chúng tôi kinh hãi nhìn Anh Siêu, khó có thể tin lẩm bẩm nói: “Ngươi, ngươi là……”
Hai là trong nháy mắt lúc Lạc vương quay lưng lại, một trong hai tên hộ pháp mới tới trợ giúp bỗng nhiên từ trong tay áo bắn ra một mũi ám tiễn, thẳng ngay tim Lạc vương!
Câu hỏi bốn: Vì sao đoàn xe lại bị thế lửa đón gió mà bốc lên?
Đáp án: Bởi vì có nội gián!
“Cẩn thận—-!!”
Tôi theo bản năng đẩy Lạc vương ở trước mặt ra, sau đó dưới phản lực khổng lồ mà lảo đảo lui về phía sau từng bước, cùng với một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, tôi hoàn toàn rơi xuống vách núi đen………
“Mẫn Mẫn ——!!”
Thanh âm của ba người đồng thời vang lên! Anh Siêu ở bên cạnh nắm lấy cổ tay tôi, nhưng người bị thương lại không có nhiều sức lực, nháy mắt đã bị tôi kéo xuống theo!
Lúc rơi xuống vách núi tôi một chút cũng không lo lắng, bởi vì thứ nhất, trong tiểu thuyết xuyên qua từ cổ chí kim, phàm là rớt xuống vách núi cũng không có chết. Thứ hai, tôi nhìn thấy Quá nhi thân thiết của nhà tôi phấn đấu quên mình mà nhảy xuống theo, đã có cao thủ ở đây rồi, vấn đề tính mạng trên cơ bản đã được giải quyết.
Nhưng hết thảy sự bình tĩnh đều bị cái kẻ trọng thương lại nhảy xuống theo tôi này phá vỡ! Vết thương của Siêu Siêu nặng như vậy lại từ trên cao rơi xuống, dù không chết cũng bị tàn phế! Nhưng mà, Quá nhi có thể đồng thời cứu cả hai người không? Trong đó một người lại là đại nam nhân thân cao 1m9 rồi? Tôi không muốn Anh Siêu chết, mà tôi cũng không muốn chết a!
Câu hỏi năm: Bạn và người bạn thân của bạn đồng thời gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ có thể cứu một người, bạn hy vọng ai sẽ sống sót?
Tobecontinued. . .

Không có nhận xét nào :