Vì những câu chuyện hoàn

XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - PHIÊN NGOẠI 02

Không có nhận xét nào
KÝ SỰ GIẢM CÂN
CHUYỂN NGỮ: WINDY


“Hai……Hai thước?!!” Tôi mang theo thước da hươu nóng mềm ngã ngồi tại chỗ!
(* 1 thước = 1/3 mét)
Khó có thể tin mà nắm lấy “Bộ phận da thừa” trên cánh tay với trên đùi…….Nước mắt lưng tròng mà than khóc cho cái eo thon nhỏ một thước tám bảy một đi không trở lại……Kiểm tra lại số liệu trên vở nhiều lần, tôi không thể không tiếp nhận một sự thật ngũ lôi oanh đỉnh——-
“Bà đây béo lên rồi ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!”
Đúng vậy, làm sao có thể không béo đây?
Từ lúc đến Lạc vương phủ này, tôi liền thoát khỏi truyền thống tốt đẹp ở Tàng Xuân lâu, từ đơn giản mà bước vào sự xa xỉ…….
Ở Tàng Xuân lâu mỗi ngày tôi phải tập luyện vũ đạo, ở Lạc vương phủ thì hết ăn rồi ngủ………
Ở Tàng Xuân lâu mỗi ngày ba bữa tôi đều bị tú bà bóc lột, ở Lạc vương phủ thì toàn vây cá, nhân sâm, bào ngư, mứt táo, tổ yến cứ như đang nhồi vịt, mỗi đêm gần đi ngủ còn bị ép uống chén canh thập toàn đại bổ do Tế Nương đặc chế……..
Ở Tàng Xuân lâu mỗi buổi sáng tôi đều bị Thọ nhi đánh thức, buổi tối không ai quấy rầy giấc ngủ của tôi, Ở Lạc vương phủ lúc mặt trời lặn tôi đã ngủ, mặt trời lên cao trên đỉnh mới dựng dậy, cứ ngủ như trẻ con thế mới trở nên béo múp……..
Ở Tàng Xuân lâu bình thường tâm trạng tôi vui sướng, ở Lạc vương phủ thì tôi lao lực quá độ vì phải đối phó với một tên sắc lang cùng mấy bà vợ của hắn, tức giận đè nén trong lòng, nội tiết hỗn loạn, sự trao đổi chất mất cân đối…….
Đúng vậy, sao có thể không béo lên đây?
Run rẩy xem xét mấy con số máu chảy đầm đìa trên sổ nhật kí, tôi bắt đầu làm một sự nghiệp mà phụ nữ ngoài 20 tuổi không ai chưa làm qua——giảm béo!
Nhà bếp:
Tống đầu bếp: “A! Đây không phải là Tế Nương cô nương sao? Cơn gió nào thổi cô đến đây vậy?”
Tế Nương: “Tống sư phụ, tôi đây là có việc nhờ ngài ~ Mẫn Mẫn tiểu thư mới viết một thực đơn, thỉnh ngài về sau cứ theo cái này mà chuẩn bị bữa ăn.”
Tống đầu bếp: “Hả? Thay đổi lại? Ta xem xem, không phải là muốn thay đổi khẩu vị đó chớ?”
Tống đầu bếp mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó là mấy chữ tứ hạnh (*) ít ỏi:
(*Tứ hạnh: công, dung, ngôn , hạnh)
Bữa sáng: Một chén sữa đậu nành với một quả táo.
Bữa trưa: Một chén cháo trắng và một đĩa rau trộn.
Bữa tối:  Một chén sữa bò.
Ghi chú: Nếu phát hiện ban đêm ta vào nhà bếp trộm thức ăn, cứ việc dùng vũ lực.
Tống đầu bếp: “……”
Tế Nương: “……..”
Tống đầu bếp: “Cô xác định thực đơn này là cho người ăn chứ không phải là cho chim ăn đó chớ?”
Tế Nương: “Ngài cứ việc làm theo là được, Mẫn Mẫn tiểu thư cũng đã hung ác nói với tôi, nói là từ nay về sau tôi còn dám nấu canh thập toàn đại bổ cho nàng ăn khuya, nàng sẽ chết cho tôi xem!”
Tống đầu bếp: “……..”
khuê phòng:
Mẫn Mẫn cung kính hai tay dâng cái roi da dê nhỏ: “Thanh Thanh, từ ngày mai, gà trống gáy ba lần mà ta còn không dậy thì cô cứ dùng cái này mà đánh ta!”
Thanh Thanh: “Dùng cái này đánh cô?”
Mẫn Mẫn: “Đúng! Đừng do dự! Cứ dùng sức mà đánh! Có bao nhiêu sức thì cứ đánh bấy nhiêu! Cứ liều mạng mà đánh!”
Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Đừng làm ta cười chết, cái roi da dê nhỏ đó sao có thể đánh cho cô tỉnh? Muốn đánh thức cô phải dùng cái này này!” Thanh Thanh từ phía sau rút ra một cây gậy răng sói……
Mẫn Mẫn mồ hôi lạnh chảy ròng……”Thanh…….Thanh Thanh, tỷ tỷ tốt, chúng ta thương lượng được không?”
“Khỏi thương lượng, ” Thanh Thanh gương mặt tươi cười ôm bả vai Mẫn Mẫn, suy nghĩ bắt đầu dùng gậy răng sói, “Cứ yên tâm đi, cô không cần dặn ta nữa, ta nhớ rõ rồi ~ Đừng do dự! Cứ dùng sức mà đánh! Có bao nhiêu sức thì cứ đánh bấy nhiêu! Cứ liều mạng mà đánh!”
Mẫn Mẫn: “Oa a a a ~~~~ Thanh Thanh, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Về sau ta không dám…..đui mù mà tác hợp cô với Liên Hữu nữa ~~~~~ ToT”
Tiểu viện:
Mẫn Mẫn đứng trước một đám nha hoàn tôi tớ đang mắt lập lánh chờ đợi, nghiêm nghị nói: “Các vị, từ hôm nay trở đi, hội phân tích tiểu thuyết Tấn Giang chính thức giải tán!!!”
Phía dưới một hồi tiếng khóc thét, tiếng thổn thức, tiếng kháng nghị……
Mẫn Mẫn: “Trên nền tảng gốc của tổ chức, tôi đề nghị, thành lập một tổ chức hoàn toàn mới—–hội tập thể hình giảm béo!!! Đây chính là một tổ chức khỏe mạnh, một tổ chức tiến bộ, một tổ chức tràn ngập tinh thần phấn chấn! Chương trình học giai đoạn đầu được bố trí như sau: Giảm béo bằng Pilates, thể hình Kickboxing, múa ba-lê Workout, múa dân tộc, chạy việt dã, chạy việt dã đường dài……Nào, Thanh Thanh, Tế Nương, giúp ta phát thời khóa biểu một chút, rồi! Thuận tiện nhắc một câu, trước giờ lên đèn tối nay những người báo danh sẽ được tặng một đại lễ bao kinh hỉ—–Bài học Yo-ga giảm béo!”
Dưới một trận vui mừng, các thiếu nữ sôi nổi thảo luận nên gia nhập vào khóa học nào, thống khổ do dự với cái thời khóa biểu…….
Bất kể là từ cổ chí kim, phụ nữ khắp nơi đều như nhau.
Thư phòng:
Lạc Thành: “Con mèo nhỏ gần đây ăn cơm không ngon miệng sao? Tiều tụy quá đi ~ từ khuôn mặt đến cơ thể đều không có thịt ~”
Mẫn Mẫn: “Nói bừa, ta béo lên , đang giảm béo.”
Lạc Thành: “Hồ đồ! Giảm béo làm gì? Mẫn Mẫn mập mạp mềm mại mới đáng yêu ~”
Mẫn Mẫn: “……Tay ngươi đang sờ đâu đó?”
Lạc Thành: “Cái chỗ mập mạp mềm mại a~”
Mẫn Mẫn, xoay người lại đá! Hung hăn nói: “Có chết cũng phải giảm béo!”
Lạc vương, buông sách xuống nhẹ liếc mắt nhìn Mẫn Mẫn một cái: “Bao nhiêu người không có cơm mà ăn, có người có cơm lại không chịu ăn.” Thong thả bước đến bên Mẫn Mẫn, Lạc vương vươn tay kéo thắt lưng Mẫn Mẫn,
“A, thật to.”
Sau đó ống tay áo bay bay rời đi.
Mẫn Mẫn, phẫn khí ứ đọng, ngửa mặt lên trời thét dài: “Chết cũng phải giảm béo!!!!!!”
Nhà thủy tạ:
Mấy phu nhân của Lạc vương Lạc Thành ngồi phẩm trà trong đình nghỉ mát trên hồ.
Mẫn Mẫn đang dẫn mấy hạ nhân thi chạy tiếp sức quanh phủ.
“Mẫn Mẫn tiểu thư, chúng tôi chạy không nổi nữa……Mệt……Mệt chết rồi……Thật, thật nhiều mồ hôi……..”
“Ra mồ hôi được là tốt rồi! Mồ hôi chính là mỡ thiêu chảy đó! Mỡ chính là thịt béo!!! Ra mồ hôi thì không còn thịt béo nữa! Ra mồ hôi sẽ gầy lại!! Cho nên, mục tiêu của chúng ta là ——”
“——Liều mạng để ra mồ hôi!!” Mọi người rít gào!
Đại phu nhân: “Đây là đang làm gì vậy?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh hâm mộ nhìn mấy người thi chạy tiếp sức náo nhiệt: “Nghe nói là đang ‘giảm béo’.”
“Hừ! Lòe thiên hạ!” Thập Nhất phu nhân ba sáu chín.
“Hừ, còn thể thống gì!” Thập Nhị phu nhân bốn tám mười.
(*Ba sáu chín, bốn tám mười: kiểu như kẻ tung người hứng ấy)
“Ừ……Không ăn gì cả, đối với thân thể không tốt…….” Ngũ phu nhân, Thập Lục phu nhân lo lắng cho sức khỏe của bạn tốt Mẫn Mẫn.
Đại phu nhân sắc mặt nặng nề phân phó hai bên: “Còn ở đó mà nói, hồ đồ, đi nói với Mẫn Mẫn không được giảm béo.”
Các phu nhân đồng loạt gật đầu!
Lạc Thành, say đắm nhìn dáng người khỏe mạnh dưới ánh mặt trời mồ hôi rơi của Mẫn Mẫn cùng với bộ đồ thể thao bó sát người, mỉm cười nói: “Kỳ thật cũng không tồi mà ~”
Mẫn Mẫn đã lấy được lá cờ cắm trên núi giả, đang ngồi trên chỗ cao nhất tươi cười chúc mừng với đồng đội! Tế Nương cùng Thanh Thanh bưng trà lạnh khăn mặt từ đường nhỏ chậm rãi đi tới, Dương thị vệ không lên tiếng đi theo sai các nàng.
“A——!”
Nhìn thấy ba người này ánh mắt Mẫn Mẫn sáng lên! Thả người từ trên núi giả nhảy xuống, giang hai tay lanh lợi chạy về phía Dương thị vệ.
“Quá nhi ~~~ Ôm một cái ~~~~~~”
“Phụt!” Toàn bộ người ở trong đình nghỉ mát phun ra!
Dương thị vệ mặt không thay đổi đưa tay ôm thắt lưng Mẫn Mẫn đỡ nàng lên……
Mẫn Mẫn, sốt sắng hỏi: “Thế nào?”
Dương thị vệ: “À……Nhẹ hơn một cân ba lạng năm chỉ” (Đúng là một cái cân chính xác……-_-#)
(* 1 cân = 1/2 kg,  10 chỉ = 1 lạng)
“Yeah——!!” Mẫn Mẫn vui sướng ôm lấy cổ Quá nhi, đình nghỉ mát xa xa truyền đến tiếng gầm gừ của mấy người Lạc Thành:
“Không được giảm——!!”
Cứ như vậy, việc giảm báo vô cùng náo nhiệt của Mẫn Mẫn oanh oanh liệt liệt mà kết thúc…….
Lời cuối sách:
Lạc Thành, ủy khuất ôm lấy Mẫn Mẫn: “Vì sao lại hỏi hắn? Sao không hỏi ta đây này? Ta còn trả lời chính xác hơn nha! Ngoại trừ cân nặng, ta còn có thể cho nàng biết kích cỡ của mấy nơi khác. Ví dụ như nơi này của nàng, nơi nãy nữa, còn có chỗ này…..”
Mẫn Mẫn: “Đủ rồi, ta không muốn nghe.”
Tobecontinued. . .

Không có nhận xét nào :