XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 39
Không đợi tôi nói xong, hắn liền ba bước cũng thành hai bước vọt tới ôm tôi vào lòng! Hắn ôm chặt đến mức như muốn dung hòa tôi vào trong xương cốt của hắn!
“Đúng là Mẫn Mẫn rồi! Thật tốt quá….Nàng còn sống……”
**************************************
“Ta….Ta còn sống mà….Ngươi đừng có lắc nữa…..Chặt quá, ta, ta rõ ràng sống rất tốt mà!” Giãy giụa khỏi vòng tay của Đại hồ ly kéo dài hơi tàn, tôi đã không thở nổi cộng thêm tinh thần cùng thể lực đều chịu tra tấn dưới ánh mắt của mọi người….
Lồng ngực Đại hồ ly nhẹ nhàng chấn động, giống như đang cười, chờ khi hắn buông tay ra tôi ngẩng đầu lên, tên đó lại khôi phục bộ mặt lạnh như quân bài vạn năm không đổi. Lui về phía sau từng bước, Đại hồ ly cẩn thận đánh giá tôi nói:
“Trinh thám báo đoàn xe của Lạc vương bị tập kích, các ngươi rơi xuống vách núi, ta còn nghĩ…Làm sao nàng….”
“Khoan nói việc này đã!” Vội vàng ngắt lời hắn, tôi túm tay áo hắn đi ra ngoài, “Quá nhi trúng độc, ta tới lấy thuốc giải! Nhanh lên! Siêu Siêu ở bên đó không chống đỡ được vài ngày đâu! Chậm sẽ không kịp…”
Trở tay giữ cổ tay tôi lại, Đại hồ ly không cần tốn nhiều công sức đã túm tôi lại bên cạnh hắn, “Khoan nói việc đó đã, trước tiên nàng nói cho ta biết, làm sao nàng tới đây được?”
Tôi nhìn hắn, một hồi lâu không gặp, dường như hắn cũng tiều tụy đi không ít, là vì chiến tranh sao? Hay là vì chuyện gì khác? Hai gò má gầy đi, ánh mắt dài nhỏ sâu không thấy đáy. Chỉ có khắp người tràn ngập quý khí và uy nghiêm bức người như trước. Do dự một chút, tôi thành thật trả lời:
“Ta….Từ Tây Đài thành tới.”
Chúng tướng đang chờ ngoài cửa lao xôn xao cả lên. Trên mặt Đại hồ ly vẫn không có vẻ gì, còn gọi hai tên sai vặt tới dẫn tôi xuống tắm rửa nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ tôi nào có tâm tình nghỉ ngơi?!
“Không cần! Ta không đi! Lúc nào mới đi đây! Quá nhi sắp chết rồi! Ta không muốn! Buông ra! Tắm cái gì mà tắm…Nghỉ ngơi gì chứ?!” Hai tên sai vặt phỏng chừng cũng là gia đinh lão luyện, hai ba cái đã giữ chặt tôi lại!
“Nàng ngoan ngoãn nghe lời đi, thuốc giải thì ta sẽ phái người đưa tới, về phần chuyện khác, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.” Đại hồ ly vẫn vững như Thái sơn! Đương nhiên vì người trúng độc không phải là hắn rồi! Tôi tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, Đại hồ ly liền tao nhã vươn tay lên, chỉ một phát đã che kín lại miệng tôi, một cái tay khác lại nhìn như dịu dàng mà mà vỗ vỗ đầu tôi, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Đào đang ở trong doanh, đi xem nàng ấy đi.”
Trong nháy mắt tôi đã hết giãy giụa!
Trong mắt những người khác, những lời nói của hắn như là thân thiết bảo tôi đi thăm cố nhân. Nhưng người biết rõ chuyện tình nghe thấy, lại tràn ngập uy hiếp.
Tôi thành thành thật thật để hai tên sai vặt kia dẫn đi…
Tôi đã biết tải sản quốc gia Trung quốc hàng năm vì sao lại tốn hết ba trăm triệu rồi! Ngày thường thì xa xỉ lãng phí xa hoa phô trương cũng thôi đi, nhưng đây là lúc hành quân đấy! Tẩm trướng của Đại hồ ly to gấp ba lần doanh trướng khác, trong trướng còn có một hồ nước nóng! Một hàng cung nữ ở bên cạnh đang bận rộn làm cái gì đó không biết nữa? Ngâm mình trong nước suối trắng mịn ấm áp, tôi sắp bị mấy cánh hoa chôn vùi luôn rồi! Bất mãn bĩu môi, lập tức đã bị Tiểu Đào bắt gặp! Trên trán bị búng nhẹ một cái, Tiểu Đào gắt giọng:
“Mẫn Mẫn đại tiểu thư của ta ơi, cô còn gì để bất mãn đây? Ngọc dịch trì này là thứ Điện hạ yêu thích, ngay cả Tễ Văn quý phi cũng không được phép vào, nhưng còn cô, lại là người đầu tiên được hưởng đấy. Đầu bếp bên ngoài cũng phân phó xuống, phỏng chừng hôm nay toàn phục vụ mấy món mà cô thích thôi! Cô lại còn bĩu môi!”
“Tiểu Đào đại tiểu thư của ta ơi, cô chính là điển hình cho mấy đồng chí cách mạng lập trường không kiên định đấy, bị cái tên Đại hồ ly theo Tẩu Tư phái (*) kia đeo cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa mê hoặc rồi sao! Một chút đồ ngon thêm cái suối nước nóng là có thể mua chuộc được ta à? Ta còn nhớ kỹ chuyện hắn làm với cô đấy!”
(*Tẩu Tư phái: phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa)
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Tiểu Đào tối sầm lại, nhẹ vỗ về cái tay trái thở dài:
“Mẫn Mẫn, đừng nhớ tới chuyện này nữa. Điện hạ kỳ thật cũng là người không tồi, cũng rất chiếu cố tới muội….Điện hạ ngài, ngài là một người làm đại sự, đương nhiên phải có ít thủ đoạn…Không phải tỷ cũng từng nói cái gì mà ‘thời kỳ đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt’ đó sao? Huống hồ…Ngài đối đãi với tỷ cũng không tồi….Quả thật là sủng…”
“Tiểu Đào!” Tôi kinh ngạc trừng lớn mắt ngắt lời nàng ấy, “Không phải muội đã….Thật sự thích tên đó chứ?”
“Sao có thể?” Tiểu Đào cười khổ, “Hơn nữa, cũng không thể được….”
“Nhưng mà hắn làm tổn thương muội mà! Muội không hận hắn sao?” Tôi khó có thể tin túm tay nàng ấy.
“Mẫn Mẫn….” Tiểu Đào nhìn tôi bất đắc dĩ thở dài, “Tỷ không hiểu đâu, trên thế giới này có rất nhiều lúc, không phải đơn giản như tỷ nghĩ vậy, không phải ai làm hại ngươi thì ngươi sẽ chán ghét kẻ đó, người mà ngươi chán ghét nhất cũng có thể là người mà ngươi để ý nhất. Lòng người cũng làm từ thịt mà ra, cũng sẽ bị cảm động thôi….Có nhiều lúc, ngươi thường sẽ làm tổn thương người mà ngươi không muốn làm tổn thương….Tỷ hiểu không?”
“Không hiểu….”
Vì sao? Vì sao? Người tổn thương đến ngươi nhưng ngươi lại không chán ghét sao? Nếu ngươi thích người ta thì sao có thể ra tay khiến người ấy tổn thương được? Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu. Tiểu Đào thất vọng lắc đầu, rồi đi ra ngoài.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn còn hoang mang khó hiểu như rơi xuống trong đám sương mù, nhưng có một việc tôi cũng hiểu được: Tiểu Đào không chán ghét Đại hồ ly, còn rất thích hắn nữa!
Trời ạ!
Đuổi bọn cung nữ đi xuống, chậm rì rì ra khỏi ôn tuyền bắt đầu mặc quần áo. Sở thích của tên Đại hồ ly kia đúng là tám trăm năm vẫn không thay đổi! Vĩnh viễn là tầng tầng lớp lớp, vĩnh viễn là vô số nút thắt với dây lưng, vĩnh viễn là thứ đồ hoa lệ khó mặc nhất! Tức giận qua loa mặc vào, giầy cũng không mang đã lao ra khỏi bình phong! Lại nhìn thấy Đại hồ ly đang ngồi ngay ngắn bên cái bàn, thần thái bình tĩnh phẩm rượu.
“Ngươi!” Tôi run rẩy cầm lấy cái đai lưng mới buộc một nửa chỉ vào cái tên vô sỉ nào đó! “Ngươi, ngươi, ngươi vào đây bao lâu rồi?!!” Cái bình phong đó là nửa trong suốt đó!!
“Từ khi nàng đuổi cung nữ ra.” Đại hồ ly bình tĩnh trả lời.
Tôi hận cổ đại! Cái nơi không ai có quyền riêng tư này!!!
“Lại đây dùng bữa đi.” Đại hồ ly vẫy tay.
Tôi nghiêm mặt hất đầu, dựa vào đâu chứ? Ngươi xem cho đã rồi, bây giờ còn muốn ông đây bồi ăn bồi uống? Đi giao tiếp còn được chia hoa hồng đấy, dựa vào đâu mà tôi lại xui xẻo như vậy! Ông đây không hợp tác đó! Tùy tiện lấy cái lý do:
“Không ăn, ông….Ta còn chưa lau tóc mà.”
Xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực quay lại, một cước dẫm phải cái áo đang mặc không chỉnh tề, tôi liền cực kỳ không tao nhã mà ngã chổng vó như con chó! Mắt đầy sao vùng vẫy đứng lên, không biết từ khi nào Đại hồ ly đã chạy tới bên cạnh tôi, còn rất không kiêng nể mà nói một câu:
“Nàng chảy máu mũi kìa.”
“A!” Luống cuống tay chân mà lau, quên mất, phải ngửa đầu chứ….
“Còn nữa….”
“Gì?”
“Quần áo nàng lỏng ra kìa, a —-lộ ra hết rồi.”
“A a a a a a!!!!” Máu toàn thân đều vọt lên tận óc! Mặt tôi nhất thời đỏ bừng! Mà máu mũi cứ như nước Hoàng Hà chảy ào ào liên tục….
Bổ nhào vào trong ôn tuyền mà rửa….
“Đừng dùng nước ấm….Máu sẽ chảy nhanh hớn đó.”
“Ngươi không nói nhanh hơn được à?!” Máu mũi dưới tác dụng của nước ấm mà chảy ào ào như sông Amazon không ngừng….
“Quần áo, không kéo lên sao? A, cẩn thận dưới chân….”
Bốp! “A!”
”……Là do ta nói chậm.” Tên hồ ly nào đó không vẻ gì là áy náy…..
Tôi sắp xuất huyết não rồi….
Kết quả cuối cùng, là Đại hồ ly giúp tôi ngừng máu mũi, lau sạch cái mặt như mèo, Đại hồ ly giúp tôi mặc quần áo, buộc hết mấy cái dây lưng phức tạp….
Dặn dò tôi ngoan ngoãn ăn cơm xong, Đại hồ ly tự mình cầm lấy một cái khăn sạch sẽ, dời đầu tôi đến bắt đầu giúp tôi lau tóc. Được rồi, tôi đành chấp thuận vậy. Gắp một miếng Phù dung kê bỏ vào miệng, trong lòng tôi cảm thán: tuy rằng động tác của hắn không thành thạo, cũng vì hắn đường đường là một hoàng tử cho đến bây giờ cũng chưa từng hầu hạ người khác thôi….Có điều động tác vẫn tương đối dịu dàng….
“Chuyện đó…..”
“Chuyện gì?”
“Đổi qua bên khác đi, bên phải đầu ta còn đang nhỏ nước đấy, bên đầu trái cũng sắp bị người chà ra lửa rồi….”
“…” Đại hồ ly xấu hổ ngừng động tác.
Ngoài cửa phát ra một tiếng vang rất nhỏ, tôi cùng Đại hồ ly đồng thời cảnh giác ngẩng đầu! Nhưng cũng không đi ra ngoài xem xét, chỉ chăm chú nhìn về cửa chốc lát, Đại hồ ly liền trầm giọng nói với tôi:
“Nàng muốn nói gì với ta, bây giờ nói đi.”
Tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng tôi vẫn hết sức ngắn gọn đem chuyện chúng tôi từ khi rơi xuống sườn núi rồi ở lại Tây Đài thành sau đó đi đánh cướp rồi đến gặp Lục hoàng tử cuối cùng là Quá nhi phá thành nói lại một lần. Về phần chuyện trên đường gặp được Lông Trắng đã bị tôi giấu đi.
Sắc mặt Đại hồ ly ngày càng khó coi, chờ khi tôi nói đến bệnh tình Lục hoàng tử nguy kịch, rất muốn gặp mặt hắn, thì vẻ mặt của hắn đã như mây đen. Vừa nóng lòng muốn biết rốt cuộc hắn có đưa giải dược cho Quá nhi chưa, nhưng lại không dám trêu chọc vào vì rõ ràng tâm tình của hắn bây giờ không được tốt lắm, tôi chỉ có thể mềm giọng thật cẩn thận sử dụng chiến thuật quanh co:
“Này ~ Ngươi sẽ đi gặp đệ ruột của ngươi chứ?” Chỉ cần xách ngươi về, thì cũng có nghĩa là đem giải dược về.
“Mẫn Mẫn….” Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn tôi, than nhẹ một tiếng, duỗi tay kéo tôi vào lòng.
“Này….” Tôi vừa muốn giãy dụa, đã bị hắn đè lại.
“Đừng nhúc nhích, Mẫn Mẫn, đừng nhúc nhích, chỉ trong chốc lát thôi….” Cái cằm lộ vẻ gầy gò của hắn nhẹ đặt nơi hõm vai tôi, ngưa ngứa, có chút đau….Được rồi, anh em ruột của hắn sắp chết, bây giờ tâm tình hắn đang sa sút, coi như là tôi đang thương xót hắn vậy. Đắc tội hắn thì không có giải dược, coi như cho hắn chút tình nghĩa đi….
…..A…..A? Này! Đã một hồi rồi đấy? Không phải chỉ trong chốc lát thôi sao? Sao còn chưa đứng lên?
Bỗng nhiên thân mình nhẹ bẫng, tôi đã bị ôm lên! Hắn đi nhanh ra ngoài trướng.
“Ngươi làm gì đó?”
“Không phải nàng hỏi ta có đi gặp đệ ấy một lần không sao?” Đại hồ ly nhìn xuống tôi, “….Đương nhiên ta muốn đi. Đi ngay bây giờ!”
“Bây giờ?!”
Vốn tưởng rằng một tên máu lạnh lại vô sỉ như Đại hồ ly thì căn bản là không cần đến mấy thứ như nữ nhân tình trường huynh đệ tình nghĩa, nhưng bây giờ xem ra, vừa nghe nói đến anh em ruột của mình đang nguy kịch, không ngờ hắn lại một mình cưỡi ngựa xông vào quân doanh của địch! Hắn hoành toán không sợ trong đó có trá! Hay là do hắn xem trọng tình cảm hơn đây! Những lời như trong sách mà ngày đó Tiểu Đào nói lại hiện lên trong đầu tôi….
Đỡ tôi ngồi lên ngựa, Đại hồ ly cũng nhảy lên lưng ngựa, khẽ kêu một tiếng, bốn hắc y nhân che mặt bên mình theo tiếng gọi xuất hiện! Bóng người chợt lóe lên rồi quỳ bốn phía xung quanh Đại hồ ly! Không một tiếng động, một động tác dư thừa cũng không có! Tôi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mấy, mấy cao thủ này hẳn là luôn theo cạnh bảo vệ hắn sao? Này này….Chuyện xấu vừa rồi của tôi, bọn họ đều thấy hết sao? Hu….
Phân phó xong ám vệ bên cạnh, hắn lại ngoắc gọi một người dáng vẻ tướng quân đến, ngồi trên lưng ngựa uy nghiêm ra lệnh nói:
“Hạ quân lệnh của ta! Hàn tướng quân thủ doanh, những người khác chuẩn bị, đi sau ta mười dặm.” Suy nghĩ lại, hắn bổ sung thêm: “Nếu sau khi ta vào Tây Đài thành hai canh giờ còn chưa trở ra, phóng hỏa đốt thành!”
Tôi mở to hai mắt nhìn!
Cái….Cái con cáo già ngàn năm này!! Tôi còn tưởng hắn bị tình cảm anh em khơi dậy chứ, thì ra hắn vẫn còn rất tỉnh táo kia kìa! Chuẩn bị đầy đủ cho mọi việc có thể đột ngột xảy ra, cho dù đi gặp anh em ruột thịt cũng phòng bị như thế? Tôi thầm cười lạnh, Đại hồ ly, ngươi sống vậy cũng mệt thật!
“Chúng ta đi.” Một tay ôm tôi, một tay nắm dây cương, ngựa của Đại hồ ly như tên rời cung phóng ra ngoài….
Tobecontinued. . .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét