Vì những câu chuyện hoàn

XUYÊN VÀ NGƯỢC XUYÊN - CHƯƠNG 40

Không có nhận xét nào
NO.40 - GIẢI ĐỘC
CHUYỂN NGỮ: WINDY


….Chuẩn bị đầy đủ cho mọi việc có thể đột ngột xảy ra, cho dù đi gặp anh em ruột thịt cũng phòng bị như thế? Tôi thầm cười lạnh, Đại hồ ly, ngươi sống vậy cũng mệt thật!
“Chúng ta đi.” Một tay ôm tôi, một tay nắm dây cương, ngựa của Đại hồ ly như tên rời cung phóng ra ngoài….
******************************
Khi chạy tới túp lều rách nát mấy ngày hôm trước đã ở kia, đã không thấy bóng dáng của Quá nhi đâu, bên trong không có một bóng người, đừng nói là đã chuyển đến y quán trong thành rồi chứ? Đang lúc suy nghĩ, một tiếng gọi to cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Tiểu Bạch —-?!”
Quay đầu lại, thấy đại thẩm mấy ngày hôm trước giúp đỡ đang nhen lửa nấu ăn, bỗng đứng dậy tập tễnh chạy đến.
“Đại thẩm?”
“Đúng thật là Tiểu Bạch? Ôi cha ~~ Ăn mặc xinh xắn như vậy, ta cũng nhận không ra đấy!” Đại thẩm phủi phủi cái tạp dề đứng lên…
“Đại thẩm, A Hắc với A Kim bọn họ….”
“Thì ra Tiểu Bạch là cô nương à? Ai nha, thế nào ta cũng nhìn không ra! Đúng là người đẹp nhờ quần áo, lúc trước đã cảm thấy đứa trẻ này không phải là người thường, không ngờ lại là một tiểu thư? Cô xem xem cái khí chất này này….”
“Đại….Đại thẩm, chuyện đó nói sau đi, ta còn có việc gấp..”
“Ôi chà! Vị công tử này là nam nhân của cô? Ai ui, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn không tầm thường mà! Tiểu Bạch à cô nghe ta khuyên một câu, thời buổi giờ không dễ gì gả cho nhà tốt đâu, đầu năm nay nam nhân tốt nhất định phải giữ cho kĩ….”
“Đại thẩm!!!” Tôi nghe mà lông tơ dựng hết cả lên! Đại hồ ly thì ngồi sau ôm ta lập tức cười vui vẻ đến mức khuôn mặt nhân từ hiền lành….
Thật vất vả mới từ trong miệng đại thẩm kích động quá độ hỏi được phương hướng bọn Quá nhi đi, tôi liền khẩn cấp đá Đại hồ ly đến y quán. Đại hồ ly phái một ám vệ mang gải dược đi theo tôi, xong rồi liền đi đến nha môn ở Tây Đài thành mà Lục hoàng tử ở.
Lúc vọt vào y quán, thì đụng phải Siêu Siêu đang trầm tư suy nghĩ! Hai người nhận ra đối phương xong thì ôm nhau thành một cục khóc rống!
“Siêu Siêu ~~ Tiểu Siêu Siêu nhỏ bé của tôi ~~ gầy là gầy ~~ Cậu xem cái cái eo như cành cây này này ~ cậu xem cặp giò này này ~~ gầy quá là gầy ~~~~ a a a ~~~~”
“Mẫn Mẫn ~~ Tiểu Mẫn Mẫn đáng thương của tôi ~~~ đen thật đen ~~~ cậu xem cánh tay như gấu mèo này này ~ cậu xem cái cổ như bánh xe này này ~~ đen quá là đen ~~~~ a a a ~~~~”
…………….-_-………………
“Hai người các ngươi, vào đây cho ta.” Tiếng nói đạm nhạt lạnh như băng. Thượng đế ơi! Hay là do bôn ba quá lâu, nên nghe nhầm rồi?!
Trừng lớn mắt quay đầu lại, lúc thấy rõ người tới thì ánh mắt trừng lớn một vòng!!
Quá Quá Quá Quá Quá nhi? ! !
Là hắn! Là hắn! Chính là hắn! (thỉnh dùng lời ca hát)
Tuy rằng gầy đi nhiều, tuy rằng sắc mặt không được đẹp lắm, mặc dù đang ho khan, tuy rằng cái vẻ dựa vào cửa thật vô lực, nhưng hắn đích thật là tỉnh táo mà đứng đó! Một đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ sóng gợn cũng không sợ hãi. Đúng là Quá nhi nhà ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong trầm mặc ít lời ăn ít làm nhiều có tổ chức có kỷ luật một địch mười.
“Quá nhi….” Tôi nhìn hắn, ánh mắt ẩm ướt, trong lúc nhất thời thiên ngôn vạn ngữ không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể đứng dậy thét to giang hai cánh tay chạy tới ôm chầm lấy hắn. Ngã vào trong lòng hắn, dùng đầu cọ cọ hắn, cổ họng khe khẽ nói ra lời vô nghĩa: “Ngươi tỉnh rồi….”
“Ừ.” Quá nhi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, bàn tay to vuốt vuốt tóc tôi, nhưng không nói tiếng nào nữa, dường như rất mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
“Hắn như thế là có chuyện gì xảy ra?” Nhìn Quá nhi đang ngủ say trên tháp, tôi nhỏ giọng hỏi Siêu Siêu.
“Độc Tuyệt mệnh tán tôi đã giải rồi, cho nên hắn mới tỉnh lại được. Nhưng vẫn còn cực kỳ suy yếu, bây giờ đã có gải dược của Tứ hoàng tử, chờ lúc hắn tỉnh lại, hẳn là sẽ khôi phục lại bình thường.” Siêu Siêu tràn đầy tự tin nói.
“Vậy lần trước cậu có nói hai loại độc trộn lại tạo thành một loại độc mới ấy? Có giải được không?”
“Không.”
“Cái gì? Vậy…..Có hại gì không?” Đừng có nói là mấy cái cũ rích như mất trí nhớ linh tinh gì đấy nhé!
“Có thể….Võ công bị phế hết….” Siêu Siêu hơi áy náy nhìn về phía Quá nhi đang say ngủ, “Nhưng còn tốt hơn là mất mạng.”
Hay thật! Võ công bị phế? So với mất trí nhớ còn kịch hơn! Không có võ công, đó còn có thể là Quá nhi sao? Cho dù chúng tôi chấp nhận, nhưng hắn có thể chấp nhận không? Huống chi, chính tôi cũng không chấp nhận được! Một thế hệ thiếu hiệp như Quá nhi vậy, sao có thể rơi vào kết cục tầm thường vậy!
“Không được! Siêu Siêu, cậu nhất định phải nghĩ ra cách giải độc cho hắn!”
“Cho dù cậu có nói như vậy, nhưng tôi cũn phải có biện pháp mới được chứ. Cũng không phải là độc hỗn hợp mà dùng dược hỗn hợp là giải được đâu. Nếu có Thiên thuận đan thì tốt rồi!”
“Đó là gì?’
“Đó là bí dược của lão sư phụ yêu quái ngàn năm kia, có công hiệu trung hòa vạn dược, khụ! Có nói cậu cũng không hiểu đâu, tóm lại là nếu có Thiên thuận đan thì tôi có thể giải thứ độc hỗn hợp này rồi. Nhưng mà, một là lão yêu quái đó không chịu truyền cho người khác, hai là ổng không có chỗ ở nhất định, chúng ta không biết phải đi đâu tìm ổng.”
Tôi vỗ bàn đứng lên, “Cho dù là chân trời góc biển cũng phải tìm được ông ta!” Bàn tay to vung lên, tôi khí thế cực kỳ lãnh đạo ra lệnh, “Chờ khi Quá nhi tỉnh lại, tôi sẽ lên đường! Bắt đầu từ Dược đô này mà tìm, từng tấc từng tấc đất Hậu Minh này cũng phải lật ngược lên! Tôi không tin không thể tìm thấy ông ta!”
Tôi ở phía sau y quán chậm rãi sửa soạn hành lý, đường phố nơi nơi đều trật tự an tĩnh, xem ra hai huynh đệ Đại hồ ly đã nói chuyện xong. Tôi cũng lười đi quan tâm mấy chuyện ngươi lừa ta gạt này của bọn họ, dù sao chỉ cần dân chạy nạn được an bài ổn thỏa là đủ rồi. Khi chuyện lũ lụt lắng xuống thì cũng là lúc Lúc hoàng tử mở kho thóc cứu tế dân chúng, mặt khác thì Trường Nhạc thành bên kia cũng đã có động tĩnh. Nghe nói Hoàng thượng cũng đi tuần sát phía nam, dọc đường trảm không ít tham quan, lấy được lòng dân. Không biết chờ ông ta tới nơi này phát hiện phản tặc với thổ phỉ đã trở thành huynh đệ một nhà thân thiết thì sẽ có biểu tình gì đây?
Cố đè nén những suy nghĩ phức tạp này, đang lúc bọc lại hành lý theo kiểu quân đội, bên trong lại bất ngờ rơi ra hai cái hà bao, nhìn thấy hai cái hà bao hơi cũ nằm trên mặt đất, ánh mắt tôi liền phát sáng lên!
“Siêu Siêu ~~~~~~~~~~~!!!” Một đường chạy như điên vọt tới phía trước y quán, túm lấy cổ áo Siêu Siêu, tôi đã kích động đến không thể nói nên lời!
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đừng có gấp, từ từ nói!”
“Tôi……Tôi……” Bưng tách trà trên bàn lên nốc một hơi thấy đáy!: “
“Siêu Siêu! Tôi tìm được viên Thiên thuận đan kia rồi!” Thần bí nháy nháy mắt với cậu ta, tôi đem cái bình thuốc nhỏ đập lên bàn!
“Đây là……Của lão yêu quái?” Siêu Siêu cầm lấy bình thuốc sứ trắng có hoa văn bình thường kia lên, cẩn thận quan sát.
“Đúng! Cậu còn nhớ không, trước khi đi ông ta cho tôi một cái hà bao có nói là lúc gặp đại nạn thì mở ra xem, bình nhỏ này được bỏ vào trong cái hà bao đó! mau mở ra nhìn xem! Bên trong có phải là Thiên thuận đan kia không?’
Lúc này ngay cả Siêu Siêu cũng trở nên hưng phấn, run run khảy chất sáp đậy kín bình nhỏ ra, đổ ra mười một viên thuốc lớn nhỏ màu sắc khác nhau.
Tôi tựa như người mua xổ số chờ kết quả mà gắt gao ghé sát cái bàn nhìn chằm chằm mấy viên cầu nhỏ bé lăn lộn, ngay cả lời nói đến miệng cũng trở thành:
“Trúng không? Trúng không?”
“Đây là…..” Siêu Siêu mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được.
“Làm sao vậy?’
“Đây là thuốc trị cảm mạo mà.” Siêu Siêu nhặt một viên thuốc màu trắng lên, mặt không chút thay đổi phát biểu một sự thật đả kích.
”Cái gì?!” Mặt tôi trong nháy mắt liền suy sụp….
Kế đó Siêu Siêu liền hảo tâm giới thiệu tất cả các viên thuốc một lần, cái gì mà trị đau đầu, trị tiêu chảy, trị phù chân, đề phòng trúng gió….Một một câu càng khiến mặt mày tôi đen thêm một phần….Cái tên thần y trời đánh thánh đâm này! Ông cho ta mấy viên thuốc vô dụng này là để cứu mạng ta à?! Ông là tên lang băm đúng không?!! Đừng có để ta gặp lại ông nữa, nếu không ta nhất định băm ông ra cho Siêu Siêu ăn!!
“Có điều….Cái viên cuối cùng này thì,” Siêu Siêu bỗng nhiên cười mê người, “Đúng là Thiên thuận đan!”
Tốt, tạm thời để lại cái xác cho ông!
Kích động cầm lấy viên thuốc đút cho Quá nhi, tôi không thấy được một khắc khi tôi quay người sắc mặt của Siêu Siêu liền trầm xuống.
Vì sao chứ? Thuốc trong cái chai kia, ngoại trừ một viên Thiên thuận đan, còn lại chính là năm tuyệt thế độc dược với giải dược! Sư phụ, ông rốt cuộc muốn cho Mẫn Mẫn số thuốc đó để làm gì?
Hầu hạ Quá nhi uống thuốc xong, tôi tựa vào bên giường hắn chống tay lên đầu nghĩ đến cái hà bao mà lão hòa thượng Minh Tịnh cho, hay là mở ra xem luôn đi? Nhưng mà, lợi chuyện này, không đến thời khắc nguy cấp thì không lấy ra pháp bảo cuối cùng hình như là nguyên tắc ngầm mặc nhận khi xuyên qua mà…Ừm, kệ đi!
Mở hà bao ra, bới nửa ngày, cái gì cũng không có.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một sự thật khách quan nghiêm trọng, lão hòa thượng kia không phải chỉ viết mỗi một tờ giấy bỏ bên trong chứ? Không thể nào! Dọc đường đi tôi cũng đã rơi xuống nước hai ba lần rồi! Nếu là giấy, đã sớm ngâm nước nát vụn rồi! Mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng!
Chưa từ bỏ ý định mở rộng cái hà bao ra, cẩn thận lật xem, không ngờ lại phát hiện trong hai lớp hà bao có thêu bốn chữ! Tập trung nhìn vào, đúng là:
Cẩn thận kén vợ kén chồng
“……”
Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng! Tôi phải đâm chết ổng!!!!!!!!!
“Hai ông già chết tiệt các người đều chơi tôi!!!!”
Trong tiếng rống giận dữ của tôi, Quá nhi rốt cuộc cũng sinh long hoạt hổ sống lại.

Không có nhận xét nào :