HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 37
CHƯƠNG 37
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Một
công trạng
thành vạn
cốt
khô.
Ầm
ĩ kinh như vậy,
mạng
tiểu
ngu ngốc
đã được
bảo
vệ,
còn tôi thì được vinh danh trở
thành đố
phụ
hàng thật
giá thật.
Từ
nay về
sau, trên bảng xếp
hạng
đố
phụ,
bản
công chúa vinh quang chiếm vị
trí thứ
hai. Vị
trí thứ
nhất
đó chính là “Hoạn Thư” phu nhân danh tiếng
nhiều
đời.
Tôi
còn vốn
tưởng
rằng,
chờ
chuyện
qua đi, Túc Phượng và An Lăng Nhiên chắc
chắn
sẽ
hưu
tôi, tôi cũng định
cố
nhịn
không ló đầu, có thể
cầm
hưu
thư
dẫn
theo Kỳ Nhi, hoan hoan hỷ hỷ
đi tìm cuộc sống
mới
trong tương
lai.
Ai
có thể
ngờ,
chuyện
không như
ý người,
vào ngay buổi tối
bản
công chúa đại náo yến
hội,
sự
tình xảy
ra có chút thay đổi mang tính bước
ngoặt.
Sự
việc
rất
đơn
giản,
một
buổi
tối
trăng sáng trên cao, gió thổi hiu hiu.
Tôi
ở
trên giường lăn qua lộn lại, bất
luận
thế
nào cũng ngủ không được,
lại
nghĩ tới
câu nói “một ngày vợ
chồng
trăm ngày ân” của Văn Mặc
Ngọc,
tôi cảm
thấy,
lúc trước
tiểu
ngu ngốc
đối
xử
với
tôi cũng không tệ, chuyện
Huyền
Nguyệt
mặc
kệ
việc
hắn
có tin hay là không, tôi cũng phải
nhắc
cho hắn.
Vì
thế,
tôi đi tiền viện
tìm tiểu
ngu ngốc.
Tiểu
ngu ngốc
ăn mặc
chỉnh
tề,
giống
như
còn chưa
ngủ.
“Có
việc?”
Người
đứng
trong phòng thần
thái sáng láng,
đến
ngay cả
tóc cũng sợi nào ra sợi
đó, tư
thế
rất
hiên ngang oai hùng, dáng vẻ này… sao giống
như
đang đợi
tôi thế?
Tôi
cúi đầu
vân vê khăn tay, nghe chính mình nói: “Tiểu
ngu ngốc,
ta có chuyện muốn
nói với
ngươi.”
Đây
là lời
mở
đầu
ngu ngốc
nhất,
chỉ
là tôi càng nghĩ cũng không nghĩ ra được
câu nào tốt
hơn,
đành phải
đại
vậy.
An
Lăng Nhiên nhíu mi, kéo tôi vào trong ngồi
xuống
rồi
nói: “Về
Trại
Nguyệt?”
Tôi
thiếu
chút nữa
cắn
đứt
đầu
lưỡi
của
chính mình, vội xua tay nói: “Không phải
không phải,
ta muốn
nói…”
Lời
bản
công chúa muốn nói còn chưa
kịp
ra miệng,
đột
nhiên nghe thấy trong giường
phát ra tiếng động,
chốc
lát liền
nhảy
ra một
hắc
y nhân, trong tay cầm thanh kiếm
vọt
thẳng
về
phía chúng tôi.
An
Lăng Nhiên thấy thế,
đẩy
tôi về
phía sau, chỉ nói: “Ngốc,
đừng
có nhúc nhích.”
Tôi
bị
An Lăng Nhiên đẩy ra, va vào mép bàn
đau đến
nhãn mạo kim tinh, còn chưa
kịp
do dự
đã thấy
thích khách từ trên giường
tiểu
ngu ngốc
nhảy
xuống,
bèn nhanh chóng chạy ra cửa
kêu cứu.
Người
còn chưa
đi tới
cửa,
bên này An Lăng Nhiên và thích khách đã đánh tới
trước
mặt
tôi, kể
cũng lạ,
tôi chạy
sang bên trái, hai người bọn
họ
giống
như
đã thương
lượng
sẵn
dịch
sang bên trái; tôi né sang bên phải,
bọn
họ
liền
đánh sang phải.
NND,
lão nương
làm sao cũng không lọt
qua được.
Tôi
nhất
thời
tức
giận,
dứt
khoát xách mông ngồi xuống
ghế
hét to lên: “Người đâu! Người
đâu rồi!”
“Có
thích khách…”
“Ô
ô ~~”
Tôi
còn chưa
hú xong hai tiếng,
tiểu
ngu ngốc
lại
đột
nhiên lật
đật
chạy
tới
bụm
miệng
của
tôi lại,
vẻ
mặt
kích động
nói không nên lời.
“Liêm
Nhi, đừng
kêu.”
Tôi
ngọ
ngoạy
đủ
kiểu
trong lòng An Lăng Nhiên, cùng lúc đó, gia vệ
của
Mục
vương
phủ
cũng đã nghe được động
tĩnh mà kéo tới. Thích khách thấy
thế
tựa
hồ
thật
bất đắc dĩ, đành phải
tấn
công An Lăng Nhiên tiếp, An Lăng Nhiên linh hoạt chợt lóe, tránh được
công kích của hắc
y nhân, hai người cứ
thế mà đánh tiếp,
tôi có ngốc cũng nhìn ra chút manh mối,
cũng không nhanh không chậm mà tiếp
tục
nhấc
ghế
ngồi
xem diễn.
Đúng
là tiếc
thật,
giờ
này nếu
mà có thêm một dĩa hạt
dưa
thì vừa
đủ
bộ.
Vì
thế,
lúc bọn
gia vệ
dùng hết
sức
của
chín trâu hai hổ,
đá văng cửa phòng ra, chỉ
nhìn thấy
một
cảnh
tượng
quỷ
dị
như
thế
này: tiểu
thế
tử
An Lăng Nhiên cùng Hắc y nhân đang đánh
nhau hừng
hực
khí thế,
bản
công chúa vô tâm vô phế ngồi
ở
huyền
quan, ôm trà cười tủm
tỉm
nhìn hai người đến
mắt
cũng không thèm chớp.
Sau
lại
có dã sử
truyền
lại,
nói một
đêm này, mưa gió nổi
dậy.
Hạp
Hách công chúa ghen ghét thành tính, lại
còn cấu
kết
với
người
ngoài, đến
mưu
sát chồng,
nhưng
bị
tiểu
thế
tử
phát hiện,
vừa
lúc bắt
gặp
hai người.
Gian phu bỏ chạy,
Ô bố
lạp
thác công chúa bị thương
hôn mê.
Đúng
vậy,
một
đêm này, tôi đúng là bị thương
hôn mê thật.
Thế
nhưng
chân tướng
sự
thật
lại
là như
vầy:
Bọn
gia vệ
vọt
vào, tiếp
đó tay cầm
trường
thương
hoảng
hồn
hét lên: “Thích khách ở đâu? Đâu?” (mời tự động liên tưởng tới 《 Võ lâm ngoại truyện 》dáng
vẻ của Lão Hình và Yến Tiểu Lục lúc tìm thích khách)
A
dì đà phật,
đừng
trách bọn
gia vệ
của
Mục
vương
Phủ
nhát như
chuột,
thời
gian thái bình lâu quá, bọn nhãi này nào biết
được
ngày tổ
tông mình liếm máu trên đao, tranh đoạt
giang sơn
đâu.
“Ở
bên kia.” Tôi có lòng tốt chỉ
về
phía hai cái bóng một đen một
trắng
đang đánh rất sung sướng,
chỉ
thấy
bọn
gia vệ
giống
như
bọn
ruồi
bọ
va đầu
nhau bước
lên.
“Giết
a…”
“Bảo
vệ
tiểu
thế
tử…”
“Người
đâu rồi!
Có thích khách!”
Tôi
ngồi
trên ghế
thầm
đổ
mồ
hôi lạnh,
mấy
thằng
nhãi đần
độn
này có hơi
ngốc
thật,
nhưng
đều
là người
tốt,
mặc
dù trong lòng sợ chết
muốn
chết,
song có cả một
đám người
run run, nhưng vừa
thấy
tiểu
thế
tử
đang đấu
với
địch
nhân say sưa nhễ
nhại,
đều
như
con thiêu thân nhảy
vào lửa
nhào tới.
Còn
bên kia An Lăng Nhiên và Hắc y nhân giống
như
đang đấu
đến
cao hứng,
người
ngoài còn chưa kịp
đến
gần,
cũng không biết là nội
lực
của
ai phát ra, cả đám tiểu
tử
của
Mục
vương
phủ
đều
bị
đẩy
ngược
trở
lại.
Tôi
đỡ
một
tên tiểu
tử
bên cạnh
đứng
dậy,
người
này còn chưa kịp
đứng
vững,
đã giơ
thương
lên rống
giận:
“Giết
a…”
Sau
đó lại
lần
nữa
không biết
sợ
nhào vô tiếp, đám gia vệ
chung quanh thấy vậy
cũng không chịu rớt
lại
phía sau xông tiếp về
phía hai người, khóe miệng
tôi có chút run rẩy.
Mấy
thằng
nhãi này… đều là trẻ
em tốt,
chỉ
là có chút ngốc thôi.
Vòng đi vòng lại, hai người
đánh tới
hoa rơi
nước
chảy,
còn đám nhóc gia vệ cũng “Nhào vô xong,
rồi lại
bị
dội
ngược
trở
ra” chơi
đùa đến
nhàm, đợi
đến lúc tôi xem đến
nỗi
không ngừng
ngáp, còn suy nghĩ
xem có nên về
ngủ
một
giấc
không, chả biết
bàn tay người nào, đẩy
tôi một
cái.
Một
cú đẩy
này, đẩy
tôi về
phía vực sâu vạn trượng.
Tôi
bị
lẫn
vào đám gia vệ lộn
xộn,
rồi va vào
cái tủ
quần
áo, bị
xô qua đẩy
lại,
bỗng
bị
đẩy
một
cái nữa,
vấp
một
cước,
cuối
cùng, nghiêng ngả lảo
đảo
bổ
nhào về
phía An Lăng Nhiên và Hắc y nhân.
Tiểu
ngu ngốc
cùng với
thích khách đã sớm bị
đám gia vệ làm phiền
toái, thấy
một
vật
không rõ tới định
vươn
tay ra đẩy
tôi, tôi còn chưa kịp
bay đến
trước
mặt
hai người,
đã cảm
nhận
được
có một
luồng
chưởng
khí, giống
như
sấm
sét, phản
ứng
đầu
tiên của
bản
công chúa chính là chưởng này giống
như
trong tiểu
thuyết
võ hiệp
viết:
Một
chưởng
mất
mạng!
Ôi chết
tôi rồi!
Vì
thế,
tôi bi thương mà thét lên thảm
thiết.
Khi
này, còn chưa sao, Hắc
y nhân sợ
tới
mức
lập
tức
thu chưởng,
người
hơi
nghiêng, tôi liền
trực
tiếp
bổ
nhào vào lưỡi đao bén nhọn
trong tay phải của
hắn.
Lúc
đó, tôi chỉ cảm
thấy
trước
ngực
có âm thanh của một
vật
gì đó đâm vào, ngay sau đó là cảm giác đau nhức
rất
rõ ràng truyền đến
từ
đại
não, trong lúc hoa mắt ù tai, tôi còn cố
nâng mí mắt, chỉ
thấy
tiểu
ngu ngốc
đã quăng cây quạt đi chạy
tới
chỗ
tôi, đầu
nghiêng một cái, bất
tỉnh
nhân sự.
Trước
khi hôn mê một giây, tôi thật
buồn rầu, còn chân thành tự
hỏi:
tại
sao người
bị
thương
luôn là tôi hả?
Tôi
đây này, có trêu ai chọc ai đâu chứ?
……
Một
đao mà tôi bị đâm chả
phải
chơi,
sau đó nhờ
vào Trương
Thế
Nhân và tiểu ngu ngốc
kể
lại:
bởi
vì kẻ
bất
tài tôi quá nặng, lại
còn ngu ngốc mà dốc
hết
sức
nhào vào cây đao, cho nên, một đao này chỉ
thiếu
chút nữa
là ngay tim, đi đời nhà ma!
Sau
nữa,
nghe Vương
mụ
mụ,
Lý mụ
mụ
nói, lúc mà bọn họ
và Vương
gia, Vương
phi tới,
tôi đã ngã xuống trong vũng máu, máu chảy
như
thác nước,
ào ào lênh láng dưới đất,
tiểu
ngu ngốc
ôm lấy
tôi sợ
đến
run rẩy,
chỉ
bụm
lấy
miệng
vết
thương
rồi
cố
sức
gọi
tên tôi.
Thất
hoàng tử
Huyền
Nguyệt
cả
người
mặc
y phục
dạ
hành thì lại không biết
làm thế
nào đơ
người
ra, gào thét nói: “Ta vô tại a! Ta nào biết
cô ấy
đột
nhiên đâm đầu vào đâu?”
Bọn
gia vệ
cũng chỉ
ngây ngốc
đừng
đờ
tại
chỗ,
trừng
mắt
nhìn Hắc
ý nhân biến thành thích khách Thất
điện
hạ
ngẩn
người.
Vẫn
là Mục
vương
phi trấn
định
nhất,
vung tay lên nói: “Vương mụ
mụ,
mau mời
Trương
đại
phu cấp
tốc
đến
Mục
vương
phủ,
nói hắn
mạng
người
quan trọng.”
“Lý
mụ
mụ,
vào phòng ta lấy Thiên tham hoàn của
Cao Ly quốc tiến
cống
đến.”
“Tiểu
Điệp
Tiểu
Uyển,
dìu Thiếu
phu nhân lên giường.”
……………
Vì
vậy,
tôi nhờ
vào định
đoạt
sáng suốt
của
điểu
lão đầu,
đả
giữ
được
cái mạng
nhỏ,
cộng
thêm chân khí tục mệnh
của
hai cha con An Lăng Tiêu và An Lăng Nhiên chuyển
sang cho tôi. Bảy ngày sau, tôi rốt
cuộc
cũng mở
mắt.
Sau
khi mở
mắt,
tôi ngay đến cả
lời
kịch
kinh điển
– “nước”,
còn chưa
kịp
phát ra khỏi miệng,
chỉ
thấy
một
ánh mắt
đầy
tơ
đỏ
của
tiểu
ngu ngốc
xuất
hiện
trước
mặt
tôi.
Tôi
chép miệng,
theo bản
năng định
lùi về
sau, nhưng
mới
vừa
di di cái cổ thôi toàn thân đã kêu gào đau đớn,
vết
đao ở
ngực
còn liều
mạng
truyền
đạt
ý thức
của
chính mình, tôi đau đến thở
không thông, chốc lát mồ hôi đầm
đìa.
Vậy
mà tiểu
ngu ngốc
An Lăng Nhiên lại còn không chịu
để
ý đến
cảm
thụ
của
bản
công chúa, thấy tôi trợn
mắt
vô cùng phấn khởi,
liền
giữ
chặt
lấy
bả
vai của
tôi mà dốc
sức
lắc
lắc
dậy:
“Liêm Nhi? Nàng tỉnh rồi?”
“Liêm
Nhi, Liêm Nhi! Liêm Nhi!”
Vừa
gọi
vừa
lắc
liên tục,
tôi đột
nhiên cảm
thấy
miệng
vết
thương
của
tôi lại
nứt
ra thêm, đáng thương cho bản
công chúa có khổ mà không nói được,
hai mắt
chỉ
đẫm
lệ
mờ
mịt
trừng
người
trước
mặt.
Có
lẽ
mấy
ngày nay tiểu ngu ngốc
bị
dọa
đến
mờ
hồ,
lại
còn bảy
ngày bảy
đêm không ngủ trông coi tôi nên đầu
óc không được tỉnh
táo lắm,
thấy
tôi vậy
vẫn
chưa
đoán ra là tôi đang đau nhức,
lại
còn kích động, ôm lấy
tôi nức
nở:
“Liêm Nhi, nàng rốt cuộc
cũng tỉnh
lại
rồi,
không sao rồi! Không sao rồi.”
Bọn
hạ
nhân bên ngoài nghe động tĩnh cũng chú ý lủi
vào phòng, An Lăng Nhiên thầm lau nước
mắt
nói: “Mau đi kêu Trương đại
phu, bảo
Liêm Nhi tỉnh lại
rồi,
hình như
vẫn
còn sốt.”
Vương
mụ
mụ
là một
người
bất
chấp
việc,
thấy
tình cảnh
như
vậy
cũng không nghĩ tới chuyện
chạy
lại
kéo tôi ra, chỉ quỳ gối
trước
cửa
sổ
nói: “A dì đà phật, công chúa rốt
cuộc
cũng tỉnh
rồi.
Cảm
ơn
Bồ
Tát, cảm ơn Như Lai phật tổ!”
Cả
một
phòng người
luýnh quýnh, bái Bồ Tất,
đi bẩm
báo cho Vương phi, tìm Kỳ Nhi, nấu
thuốc.
Vậy
mà lại
chẳng
có ai bước
tới
trước
giường
nhìn xem bản công chúa, xem xem tôi có bị
tiểu
ngu ngốc
ghìm chết
chưa.
Ngay
lúc tôi sắp hít thở
không thông, tiểu ngu ngốc
rốt
cuộc
cũng buông tôi ra, nhưng vẫn
khó kiềm
chế
như
cũ mà xoa khuôn mặt
của
tôi nói: “Liêm Nhi, nàng có biết không, ta vừa
nghĩ đến
chuyện nàng không tỉnh lại
nữa,
ta rất
sợ…”
“Thật
sự
rất
sợ…”
Nói
xong, ấn
đôi môi đỏ lên.
Tôi
nhắm
mắt,
nhưng
không có cách nào hưởng
thụ
được
nụ
hôn triền
miên sau khi gặp lại
này.
Bởi
vì, tôi thật sắp
sửa
nghẹt
thở.
Tôi
bất
chấp
vết
thương
trước
ngực
mà giơ
chân ra đá, tiểu
ngu ngốc
vẫn
hôn đến
vui vẻ
như
cũ, hạ
nhân trong phòng cũng chỉ coi chúng tôi như
trong suốt.
Vì
thế,
tôi cuối
cùng cũng không duy trì được, lại
bất
tỉnh
nhân sự,
trở
thành vị
công chúa đầu tiên trong lịch
sử
vì hôn môi mà nghẹt thở.
Thật
là… tình hà dĩ kham*!
(*)
Tình hã dĩ kham: nguyên câu này có nghĩa là tình cảm làm sao mà chịu được thứ đả kích như vầy!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét