Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 39

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 39


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH






Nửa tháng sau, tôi bệnh nặng mới khỏi.
Quãng thời gian ngọt ngào cũng qua đi, An Lăng Nhiên được Thái tử Huyền Dực tiến cử, một tay cất nhắc lên làm lễ bộ thị lang, quan tam phẩm. Từ đó, lớn đến hiến tế bái tổ, nhỏ có ăn uống hàng ngày của Lạc Diên đế, tiểu ngu ngốc đều phải đích thân hỏi đến.
Chức quan này nhìn thì hoành tráng thật, nhưng thực tế cũng phức tạp rắc rối vô cùng.
Thứ nhất, l b ch qun nghi chế, từ tế, chủ khách, sắp xếp bữa cơm, đều là những việc nhỏ như hạt vừng hạt thóc, nhưng đều là những việc lớn liên quan đến hoàng đế và hậu cung, chỉ cần có chút sai lầm nhỏ cũng có thể đầu rơi xuống đất. Thứ hai, lễ bộ này chứa không ít con cháu đệ tử của quan lại, giống như tiểu ngu ngốc vậy, tiểu thế tử ca lơ phất phơ cũng có tam phẩm, nhưng người khác vào quan hàm cũng không quá lục phẩm, riêng Huyền Dực thích làm lớn thích công to, hắn tự nhận thủ hạ của mình là không người nào có thể sánh bằng, hai tay chỉ cần xài một chút thủ đoạn nhỏ thôi cũng đủ nhấc cho tiểu ngu ngốc một chức quan cao.
Huyền Dực tỏ ra uy phong thế nào, tất nhiên là không có người nào dám nói, dù sao hắn cũng là thiên tử trong tương lai, thế nhưng lại khổ cho tiểu ngu ngốc nhà tôi nhận hết sự bàn luận và xem thường.
Nếu chuyện này mà đổi sang xảy ra ở xã hội tự do ngôn luận của hiện đại, tân quan mới nhậm chức hay có mấy nhân viên già hay giở trò xấu, huống chi là giới quan trường người người đều nguy hiểm ở cổ đại này? An Lăng Tiêu cho dù có là quyền lớn che trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một Vương gia bình dân nửa đường xuất đạo, nên trước mắt tiểu ngu ngốc ở hai thế tổ ở cái lễ bộ dòng dõi con cháu chính quy bị không ít xem thường.
Cho nên, nụ cười trên mặt của tiểu ngu ngốc gần đây càng ngày càng ít, mày cũng càng ngày chau càng chặt.
Bản công chúa thấy mà đau lòng, nhưng mà, tôi cũng không có cách gì khác, có lòng mà không có lực.
Bởi vì, mấy ngày gần đây điểu lão đầu giao cho tôi một nhiệm vụ vô cùng, vô cùng gian khổ.
Tháng sau Nguyệt Nhi đại hôn, nữ tử cổ đại lấy chồng, trước đở nhà đều được trưởng bối dạy làm thế nào đ hiếu kính với cha mẹ chồng, làm thế nào đ hòa hợp với chị dâu em chồng, làm sao đ hầu hạ tướng công.
Trong đó có nhiều chỗ khó nói không nói cũng biết, nhưng điểu lão đầu lại bắt một đại tẩu như tôi đi dạy Nguyệt Nhi, về tam tòng t đc, mấy cái phẩm chất đối nhân xử thế cũng được đi, tôi chỉ cần ngồi với mấy lão mụ mụ, nghe bọn họ giảng, còn tôi thì mỉm cười gật đầu với Nguyệt Nhi là được rồi.
Mà chết ở chỗ, là cái cuối cùng quan trọng nhất nhất nhất làm sao hầu hạ tướng công, tôi đối với vụ này rất rắc rối.
Ngay buổi chiều hôm đó, tôi với Nguyệt Nhi vẫn theo lệ đặt một cái bàn trà nhỏ cạnh bờ hồ học phép tắc, bất quá là không có lão bà tử lảm nhảm như mấy ngày trước, chỉ một bình trà, hai cái chén, ba quyển đông cung đồ được đặt sẵn đặt ở giữa. Nhìn mấy quyển đông cung đồ làm như có thật kia, bìa ngoài so với sách giáo khoa còn đứng đắn hơn, trong lòng bàn tay tôi thầm đổ mồ hôi lạnh.
Cái này bảo tôi… lấy gì mở miệng đây?
Cái chuyện hệ trọng như vầy, sao điểu lão đầu không đích thân dạy nữ nhi, mà lại bắt tôi nói chứ?
Nguyệt Nhi trẻ người non dạ, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, con ngươi trong suốt không thấy đáy gọi tôi: Chị dâu, sao hôm nay chỉ có chị dạy Nguyệt Nhi thế?
Tôi thầm lau mồ hôi lạnh, Mấy lão mụ mụ đều bận cả.
Nguyệt Nhi gật đầu, Hôm nay chúng ta nói đến chuyện làm sao hầu hạ tướng công?
Tôi ngước nhìn bộ dạng thanh thuần như nước của Nguyệt Nhi, thật muốn tán cho mình hai bạc tai, cái này so với dạy hư con nít, phá hoại mầm non của tổ quốc có gì khác nhau đâu?
Tôi nói cho có lệ, “Đúng thế, cái gọi là nam vi dương, n vi âm, âm dương phi hp, cho nên cái này gọi là ~
Tôi đang cân nhắc từ ngữ, suy nghĩ xem từ ngữ thanh khiết nào mới có thể đặc tả hết được cái chuyện đen tối ấy, bên này Nguyệt Nhi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại mở đông cung đồ ra.
Tôi không kp ngăn cn, tiểu cô nương xinh đẹp đã nhìn thấy hết mấy hình ảnh hài hòa trong đó.
“A…” An Lăng Nguyệt như nai con lc đường, hoảng hốt lo sợ, khuôn mặt phiếm phiếm vứt quyển sách trong tay, bụm mặt nói: “Đây, đây là cái gì? Chị dâu, có phải chị lấy nhằm sách rồi không? Sao lại có lẫn mấy cái bức tranh phố phường vào đây được?
OTZ...
Tôi không nói gì để chống đỡ.
Hóa ra hóa ra, tôi trong lòng Nguyệt Nhi chính là một đăng đồ nữ tử chuyên cất chứa mấy bức tranh phố phường, trời xanh chứng giám, rõ ràng mấy cuốn sách chết tiệt này là ca điểu lão đầu đưa cho tôi.
My cái tranh tình cm không sch s rõ ràng trước mt này, là do lão bn t mình đưa lên ti ca, lúc đó tôi b gi đến tin snh, còn vui ro rc tưởng đâu điu lão đu thy tôi dưỡng bnh không tt, nên li hm đ b gì cho tôi.
Kết qu va bước vào, không ng li thy Túc Phượng đang đàng hoàng chng chc lt mt quyn sách nh, lão bn bên kia li còn làm như không có gì mà gii thiu, tôi va mi thy, thiếu chút na đã hôn mê ngt xu.
Ai ngờ, Túc Phượng quả không hổ là phượng trung chi phượng, lại có thể thản nhiên mà kéo tôi lại nói: Con dâu ngươi mau đến xem này, my quyn này hình nh ca quyn nào chun xác nht?”
“Chc, đường nét ca quyn này có v không đ lưu loát lm, không được không được.”
“Quyn này thì nhân vt không đ sinh đng, không n không n.”
“Tư thế ca n t này sao li chng chân tht thế, kỳ cc kỳ cc.”
“Phi ri, con dâu, ngươi vi Nhiên Nhi có v như đã hòa thun tr li? Mau ti đây giúp Nguyt Nhi chn mt cái mau.”
Tôi bun ru s s cái mũi, suy nghĩ quay v hin ti.
Nghiêm túc nói vi cô y, “Nguyt Nhi, kỳ tht đây là ch tinh túy ca hu hu tướng công.”
Nguyt Nhi kinh hãi, “Chng l hi trước ch dâu hết lòng chăm sóc ca ca, cũng là chăm sóc như vy sao?”
Tôi b chn đng nht thi không nói được gì, chán nn vô cùng, không biết đáp li như thế nào.
Nguyt Nhi hùng h da người.
“Chng l… ca ca vi ch dâu cũng đã tng làm nhng vic dơ bn như thế?”
“Hèn gì my ngày trước thy ch dâu bưng thuc b vào phòng xong, li cùng ca ca đóng cht ca phòng li, Nguyt Nhi vn còn tưởng là ch dâu đang hết lòng hu h ca ca làm vic, không ng…”
An Lăng Nhiên vi v mt đau bun kiu như qu là b la”, làm cho tôi mun vò đu bt tai, hn không th kéo An Lăng Nhiên v hành hung ngay lp tc.
Tôi tha nhn, my ngày nay thy con đường làm quan ca hn không được thun li, tôi có hc nu canh an thn, cũng là có chàng chàng thiếp thiếp ta đút ngươi mt ngm, ngươi đút ta mt ngm, thnh thong… kh kh, là thnh thong tht, đến lúc tình nòng ý mt, cũng có dùng ming đút đi phương mt ngm.
Bi vì s my b dng tr mt xem din ca lão bà t và bn nha hoàn làm phin, nên lúc đó mi đóng ca phòng li, nhưng mà, rõ ràng xác thc là không có làm cái vic kia, tôi đây, không phi vn còn đang b thương sao?
Tôi nghn không nói nên li, ngay ti lúc sp phát điên đến nơi, cu tinh lin xut hin.
Kỳ Nhi n n cười đng lòng người bước ti, hành l vi tôi và Nguyt Nhi, “Bái kiến công chúa, bái kiến tiu thư, cô gia tương lai đến đây.”
Nghe vy, tôi rt vui mng.
V tay nói: “Nguyt Nhi, ch dâu giúp mui đi tiếp đãi v hôn phu, mui c t t suy nghĩ.”
Dt li, chy tri chết.
Chn ch thêm tí na, đm bo không chu được tôi cũng ch có nước nhy xung h.
………
Lúc ti tin snh, Văn Mc Ngc đã đang ngi ung trà nóng.
Cái tên vương bát đn này, my ngày trước hi tôi mt mt trước mt Tri Nguyt và An Lăng tc, tôi còn chưa kp tính s, hn li đưa mình dâng ti ca.
Tôi trêu chc nói: “Nhiu lm cũng ch my ngày na thôi, mui phu sao li st rut thế? Hôn ước có quy đnh, không được gp mt tân nương t.”
Đim này ca c đi qu biến thái, mc k có quen hay không, cũng phi đi đến đêm đng phòng mi có th gp mt, tôi tng nghĩ, trong nháy mt gi khăn trùm, khn trương nht đnh đến đ cc hn. Hài lòng, v sau là v chng, không hài lòng, đêm nay cũng phi quyết ci sch ngươi đ khai chi tán dip.
Tôi rt khó chu, sao c đi li không có ai vì hi hp hưng phn quá mà đau tim chết nh.
Văn Mc Ngc v mt thn nhiên, cười lnh nói: “Làm sao ta có th bng tiu thế t và công chúa, do này rt thân thiết!”
Tôi trái lo phi nghĩ, sao li thy li này có chút chua nha, ch là không biết, v chua này là hướng v tôi, hay là hướng v tiu ngu ngc đây.
Tôi nói: “Vy hôm nay mui phu đến đây qu là không đúng lúc ri, tướng công nhà ta đi vng, ngươi có mun nhìn bn ta thân thiết cũng không được.”
Văn Mc Ngc h h, v mt có chút không được t nhiên.
“Hôm nay ta đến, không phi đ gp An Lăng Nhiên, là đc bit đến thăm công chúa.”
Tôi ngc nhiên, tôi có gì đp sao?
Văn Mc Ngc thy thế, khóe ming kh nhếch mt cái rt nh, tiến đến bên tai tôi nói: “Công chúa, có tin nói chuyn mt lát không?”
“Thun tin thì thun tin, ch là không biết Mc Ngc công t mun nói chuyn gì?”
Văn Mc Ngc cười mt cách tà khí nói: “Công chúa nhà dưỡng bnh, chc là rt bun chán, Mc Ngc là đc bit đến đây đ k chuyn cho công chúa nghe.”
Tôi trm mc, không tiếp ti.
My câu chuyn k ca Văn Mc Ngc trước gi có cái nào là chuyn tt đâu, tin rng bây gi cũng không ngoi l.
Trong đình Tây vin, tôi ch đ li Kỳ Nhi trông coi ca, đt mt cái bình trà, hai dĩa bánh ngt, đi thng vào vn đ nói: “Nói đi, Huyn Nguyt hôm đó đến ph đ làm gì?”
Văn Mc Ngc cong cong khóe ming, “Công chúa rt thông minh.”
Tôi không nói, có ngc mi tin my li Huyn Nguyt và An Lăng Nhiên nói hôm n, nếu qu tht là mun làm b bt hòa hn nên trước triu mi đúng, ch không phi là Huyn Nguyt gi làm thích khách ám sát An Lăng Nhiên, hơn na nếu tht mun to ra tình thế, vì l gì hôm đó li s tôi ln tiếng kêu to?
Thi gian này tôi không hi cũng không có nghĩa là tôi tin tht.
Văn Mc Ngc khua khua cây qut, du ging nói.
Hóa ra, tt c tt c đu là mt âm mưu.
Âm mưu tình cm.
Ngày y tôi trù tính hãm hi Lý Đình Chính, An Lăng Nhiên thông đng dn bàn ra Tây vin, sau đó t biên t din mt màn gi là “Kế b v” (nguyên văn là kế khí thê)
Đu tiên là h hng vi tôi, biếm bn công chúa vào lãnh cung trit trit đ đ, tin đà sau khi tôi b thương, còn gi làm b dng hiên ngang lm lit không h gì. Trong khong thi gian này, tiu ngu ngc c ý vng v tôi, khiến cho tôi Tây viên thê lương hiu rõ tình cm ca tôi đi vi hn, cho tôi biết được hn đi vi tôi là quan trng c nào.
Còn Tri Nguyt công chúa, chính là thuc bôi trơn cho tình cm ca tôi và hn.
Hn tìm đến Tri Nguyt, chng qua là mun thông đng chc gin tôi, din v bi kch “ch thy người mi cười, nào thy người cũ khóc”, đưa v din lên ti cao trào. Sau đó vào lúc tôi bt lc nht, hoang liêu nht, phái Huyn Nguyt đến xoay ngược li din biến đi boss – mt hoàng t, bng đy tâm cơ, phn bi đng minh.
Trước mt Huyn Nguyt, biu hin ca tôi khiến An Lăng Nhiên khá hài lòng, cho dù là dưới tình hung b mi người xa lánh, tôi cũng không phn bi hn, mà là không ri không b bày ra “kế phn gián”. Lúc tôi hung hăng ht văng chén rượu trong tay tiu ngu ngc, trong bng hn đc ý thế nào không nói cũng biết. Mt khc kia, hn đã xác đnh được tình cm ca tôi đi vi hn, cũng dùng màn lng yên không mt tiếng đng này đ nói vi bn công chúa, hn không th ra mt giúp, tôi không th la mình di người, là tôi đã thương hn tht.
Mà bui ti ngày hôm đó, là chuyn ngoài ý mun.
Nếu mà theo tình tiết xưa thì phi là “kh nhc kế”, Mc vương ph đt nhiên có thích khách, tiu ngu ngc bt chp nguy him cu v, t đó tôi nht đnh mà quyết mt lòng đi vi hn, li không còn chút tâm tư nào mà cu hưu thư. Nhưng hai cái tên vương bát đn này ngàn tình vn tính cũng sơ sót mt đim, n t c đi bình thường nhìn thy thích khách s sm b da đến mt bình tĩnh, không chút an lòng, ng đâu tôi li bình tĩnh như thường, còn ln tiếng kêu cu mng, dn bn gia v ti, lúc này mi dn đến chuyn đo ngược thành kch vui.
Anh hùng cu m nhân nhân biến thành “Mỹ nhân nguy cơ sớm chiều, tiu ngu ngc vì tôi b thương mà b da cho chết khiếp, nhưng cui cùng vn trăm phương ngàn kế tìm đến Huyn Nguyt, trước nhuyn tháp ca tôi c ý nói “gi b bt hòa làm Huyn Dc lơi là” vân vân.
Mt phen mưu kế, qu là… hao tâm tn huyết.
Văn Mặc Ngọc giải thích xong, uống một ngụm trà cười nói: Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên có hơn mười năm giao tình, cô nghĩ cô có thể châm ngòi thật sao? Nói thật cho cô biết, đến cả chuyện Lý Đình Chính cũng nằm trong lòng bàn tay An Lăng Nhiên.
Tim tôi bỗng nhiên nảy lên, nói: Nói đi thế nào?
Văn Mặc Ngọc khoanh tay nói: Ngày ấy cô tới Văn phủ tìm ta, buổi chiều Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên cũng đạt được thỏa thuận. Thật ra, An Lăng Nhiên bất quá là vì muốn thuận theo ý của cô, chuyển Lý Đình Chính đến nơi khác. Triều đình hiện giờ, có hắn hay không hắn cũng đã sớm nằm trong tầm khống chế của hai người họ.
Tay của tôi hơi nắm chặt, vết thương đã sớm khỏi từ lâu không khỏi ân ẩn đau.
Nhiều mưu mô quỷ kế thế này, sắp xếp bố trí cơ mật thế này, chỉ là vì có được tôi thôi sao?
An Lăng Nhiên ngươi hao tâm tổn huyết như thế, thật là vì yêu mà không từ thủ đoạn, hay là có tính toán khác?
Ngươi rốt cuộc là bởi vì yêu mà âm mưu, hay là âm mưu mà yêu?
Còn Văn Mặc Ngọc trước mặt, rốt cuộc là có mục đích gì?
Sắp đến ngày thành hôn với An Lăng Nguyệt, li nói mấy chuyện này cho tôi, rốt cuộc là nên tin, hay là không nên tin đây?
Một lát sau, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy mình nói: Văn Mặc Ngọc, nói cho ta những chuyện này, ngươi định làm gì?
Nghe vậy, Văn Mặc Ngọc cong cong khóe mắt, cười đến hồn nhiên rc r.
Cũng giống như cô em chồng thuần khiết không rảnh rỗi của tôi – An Lăng Nguyệt.

Không có nhận xét nào :