Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 44

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 44


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH




Mi ch hai ngày, tôi rt cuc cũng nhn được hưu thư mà mình hng mơ ước.
Phía trên viết rõ:
Người viết thư An Lăng Nhiên, hai mươi lăm tui cưới Hp Hách quc công chúa Ô b lp thác làm v, k t sau khi xut giá, phm nhiu sai lm, hp vi tht xut chi điu, gi tr li bn tông, mc cho tái giá, cũng không phn đi. Ci tr oan kết, đôi bên chia tách, đu sinh vui mng.
Lc khon: An Lăng Nhiên
Nhóm m m đng bên cnh thy, đu không ai m ming, ch buông mt đng thng, ngược li mi Trương Thế Nhân vi ti xem bnh cho tôi là lm li.
Ai nha nha, hưu thư này rt cuc cũng cu được ri, chúc mng công chúa, chúc mng công chúa.
Nếu là trước kia, tôi còn có th dt da mt ng phó vi Trương Thế Nhân vài câu, bây gi, ch còn li hai con mt khinh thường.
Ngày mai, bn công chúa s b đưa đến pháp trường x t, gi Trương Thế Nhân còn có tâm tình mà chúc mng tôi, có th thy vui sướng khi người gp ha là mt loi cm dt vu ngôn biu. (bc l qua li nói)
Tôi nói: “Tht là cm ơn Trương đi phu quan tâm, ta có chết… cũng s không quên ngươi.
Lão Trương đng chí nghe tôi c ý nhn mnh ch “chết”, li còn cười hn h mà s s râu, “Có nh lão phu hay không cũng không quan trng, ch cn nh ti tiu thế t là được ri. Công chúa cũng biết, nhiu ngày qua tiu thế t vì chuyn ca ngài mà chy vy khp nơi, ai nha nha, đúng tht là tình thâm ý trng a!”
Tôi trm mc, không lên tiếng.
Lão vương bát này có ch nào là đang khen tiu ngu ngc tình thâm ý trng đâu h, rõ ràng là đang nói mé bn công chúa không biết điu, nam nhân tt thế đng nên quy m ĩ như vy, gi gây ra ha, li còn bt tiu ngu ngc đi lau mông.
“T lúc công chúa ri khi thy lao, có tng gp tiu thế t không?”    
Tôi giương mt ngó ngó nhìn Trương Thế Nhân, cúi đu th dài, lc đu.
Tiu ngu ngc ln này s là rt đau lòng, đng nói là thăm, ngay đến c nhn gi cũng không có. Tôi thm nghĩ, đu đã đến nông ni này, nói vn là nên nói, bng không c đi này, hn đu sng trong mng, tôi chết cũng không được minh bch, cui cùng, hn có lén đến trước m phn ca tôi khóc mt hi, gi cũng là gi tên ca người khác.
Nếu hn đã không mun thy tôi, tôi càng phi đi gp hn.
Vì thế, bn công chúa tin bước Trương Thế Nhân xong, ri vi sang bit vin.
T lúc tôi được vt ra khi Tinh Nhu lâu, tiu ngu ngc ging như rùa đen rút đu, trn bit trong bit vin. Tôi va ti, qu tht là da cho hn nhy ngược.
Dưới ánh đèn cy chp chn, tiu ngu ngc đang không yên lòng mà đc sách, mày nhíu li, môi nhếch lên nhưng cũng không nói rõ ra được tư v gì.
Hôm nay, tiu ngu ngc mc mt b qun áo màu tím nht lch s, tóc đen chưa búi, ch dùng mt cây trâm ngc tùy tin qun li, làm tôn lên khuôn mt trng như ngc, trong phng pht, tht ging như mu đơn thành tinh, càng tô thêm v phong lưu phóng khoáng.
Thy tôi cười mim mm bước vào, tiu ngu ngc hơi kinh s, đôi mt đen nhánh trong veo c trng tôi, ch là không nói li nào.
Tôi cười nnh nt nói: “Thế t ch s, ta dù gì cũng coi như là v trước, nói làm đu thin, s không hi ngươi đâu.
Tiu ngu ngc chp mt nhìn nhìn, nm tay kê trước ming khàn ging, hơi mt t nhiên xoay đu đi.
Tôi rút hưu thư trong người ra, cn thn bước ti đt xung bàn.
“Thế t ngươi xem, trên hưu thư này tuy có tên ca ngài, thế nhưng không có con du, ta…”
Tiu ngu ngc nghe vy đt nhiên quay li đu, căm tc nói: “Nàng ch vì cái này mà ti tìm ta sao?”
Tôi líu lưỡi, mt nhìn mũi, mui dng trm tim, ti tìm ngươi ch là cái c, chng qua là mun tìm mt li do đu thôi.
Hai người chúng tôi đu không lên tiếng, c như vy mà mt người đng sng, mt người ngi đó trm mc, ca ln không đóng, ta h như có chút gió lnh thi vào, tôi bng dưng cm thy, có chút xót xa trong lòng.
Vì chuyn cu hưu thư này, mà tôi đã mang lên lưng mt đng bêu danh, đến c Kỳ Nhi lúc đu không hn gin, đến hôm qua còn đng trước giường giơ chân trách c, nếu đã có tình cm vi tiu thế t, li còn là v chng danh chính ngôn thun, công chúa c gì làm vy?
Tiu thế t s dng mt chút âm mưu qu kế vi cô c cho là không đúng đi, nhưng v chng cãi nhau m ĩ cũng đã qua ri, người yêu cô vì cô mà mc k nguy him sao cô còn mun ri khi, cô cu cái gì ch? Cô mun cái gì ch h?
…………
Nói như vy, lúc tôi thy lao, nm trên giường bnh nghe rt nhiu, rt nhiu, có mt s vic không nói nên li, không th trn tránh, bàng hoàng đến nông ni ngày hôm nay, là li ca tôi, cũng là li nhp vào xác ca Ô b lp thác này, sai cũng đã sai, âm kém dương sai, va vn tôi vào Mc vương ph, gp An Lăng Nhiên.
Tht lâu sau, tôi mi nghe thy được ging nói ca chính mình.
“An Lăng Nhiên, lúc Tinh Nhu lâu… cm ơn ngươi đã cu ta.”
Ngày y nước ngp Tinh Nhu lâu, tôi dù đã vô tri vô giác, nhưng vn có th phân bit được âm thanh hét to gp gáp đó xut phát t ca tiu ngu ngc, sau li nghe Vương m m nói, kỳ tht ngày y, tiu ngu ngc vn không trong ph, mà đang trong cung bàn bc chính s, đến na đêm, tiu ngu ngc thy mưa càng ngày càng ln, vì lo lng cho an nguy ca tôi, mà ngang nhiên xông ra ca thành, quay v cu tôi.
Va dt li, tiu ngu ngc ta như con mèo b cháy lông, nht thi đng ngi không yên.
Chc lát, hn mi nm cht đm tay nói: “Ngày y, người n mà ngươi gi Tinh Nhu Lâu… là ai?”
Tôi chp mt, nht thi phn ng không kp.
Tôi gi ai?
An Lăng Nhiên thy thế, đng dy càng lúc càng không được t nhiên.
“Liêm Chi, ngươi hao tâm tn trí cu hưu thư, ta vn ch nghĩ ngươi mun thoát khi nhng âm mưu qu kế, gi xem ra, đúng là có gian phu tht.”
Trn mt há hc mm.
Tôi móc móc l tai, có chút không tin ni.
“Ngươi cũng tin ta có gian phu sao?
Chuyn này đúng tht là quá khó tin lm ri, thy An Lăng Nhiên đng đến tn gi này, tôi còn tưởng đâu hn tc gin vì chuyn tôi nht quyết cu hưu thư ch, nói na ngày, ai dè là đang ghen, có l là do ăn phi dm chua b hng.
Tiu ngu ngc cười lnh: “Hưu thư dù gì cũng đã nm trên tay ngươi ri, ngươi cn gì phi gt ta na? Cái tên Jesus kia, rt cuc là ai!”
“…”
Nếu có th, thnh qu đen mc sc mà bay qua đi.
Tôi ging như b sm sét b trúng đu, vt v lm mi hoàn hn li được, phn ng đu tiên chính là cười to.
Cưới đến mc đt rut hết, tôi mi làm như có tht nói: “A di đà pht, tht là ti li, ti li!”
Tiu ngu ngc đi khái cũng nhìn ra được chút manh mi, ch nói: Có ý t gì?
Tôi lườm hn mt cái, Thích ca mâu ni, chc tiu thế t có biết nh?
“…Biết.”
“M già ca ngươi ngày nào cũng đt Pht t bên ming, sao không thy cha chng ghen?”
“…”
Tiu ngu ngc không m ming, v mt kỳ l, tôi lúc này mi phát hin là đã dùng sai t ri, bèn khàn ging nói: “Thc xin li, không nên gi cha chng, là Mc vương gia.       
“…”
Tiu ngu ngc vn không nói li nào, tôi ch đành nói tiếp: “Jesus này, là người lãnh đo ca mt giáo phái phương tây, cũng ging như ngc đế mà chúng ta hay nói. Lúc y trước khi ta gn sp chết, vn ngóng trông chúa cu thế Jesus mau xut hin, kết qu ngươi lin hin ra.”
Nói xong, tôi cúi đu không biết làm sao.
Cho dù bây gi có gii thích rõ ràng đi chăng na, cũng có tác dng gì sao?
T đu đến cui, An Lăng Nhiên cũng không phi là ca tôi, cho dù có ghen, hay ăn dm chua cũng là cô gái kia.
Người đó, dm chua ca mt cô gái tên là “T Tâm”.
Tht s là... không biết nên khóc hay nên cười đây.
Na tháng trước, Văn Mc Ngc tìm tôi, nói rng tiu ngu ngc vì theo đui tôi mà xài đ loi mưu kế, tôi vô cùng tc gin, my ngày sau đó, còn quyết đnh đi đàm phán vi tiu ngu ngc, đng thi lp th đêm nay không trng tr được hn tuyt không b qua.
Nhưng kế hoch vn luôn có chút biến hóa, tiu ngu ngc say mèm được h nhân khiêng v, li còn b bn đng liêu chuc đến hôn mê.
Đáng thương cho công chúa tôi, đành phi ci tht lưng áo ra giúp, li va ra chân va xoa bóp người, An Lăng Nhiên na tnh na mê, c ôm ly tôi hôn như sói, va hôn va lm nhm li nhi, hn gi: “T Tâm, T Tâm.”
Tôi hết sc khiếp s, đy hn ra lnh nht nói: “Ngươi nhn sai người ri, ta là Liêm Chi.”
Ai ng tiu ngu ngc li còn tình ý miên man mà ôm ly tôi t phía sau nói: “Liêm Chi cũng được, T Tâm cũng được, không phi đu là nàng sao? Ngc này, nàng tưởng ta không nhn ra được nàng hay sao? Nt rui mi tâm ca nàng, ta còn nh rt rõ, s cũng ging như mười my năm trước.”
Tôi run ry c người, An Lăng Nhiên li hôn mi tâm ca tôi nói: “T Tâm, dù đã nhiu năm ri, nhưng ta vn còn nh rt rõ ước đnh năm đó, ta nói ri, ta s cưới nàng, nàng cũng ging như trước đây, ngay c din mo cũng không thay đi.”
“Mười ba năm trước, ta vi mu thân b người khác đui giết, là nàng dưới đáy cc cu ta; là nàng nói mu đơn ngoi tr b ngoài còn có rt nhiu tác dng; là nàng dy ta gi ngc đ tránh tai mt ca mi người… Sau đó ta có đi đến gò núi nh tìm nàng, căn phòng c đã b đt ri, ta nghĩ nàng đã b… A! Hóa ra nàng vn còn sng, li còn làm v ca ta…”
Mi th đến quá bt ng, tôi tht s không cách nào tiếp nhn được.
Không phi chưa tng nghĩ ti, vì sao tôi va vào ph, An Lăng Nhiên c t ra vô cùng chp nht đi vi tôi.
Không phi chưa tng nghĩ ti, cái thân xác này trước kia rt cuc đã tng tri qua nhng gì.
Không phi chưa tng nghĩ ti, ti sao An Lăng Nhiên li thích tôi như thế.
Hóa ra hóa ra, tình yêu dành cho tôi đu gn trên người mt cô gái tên là “T Tâm”.
Mười hai tui năm y, tiu ngu ngc được T Tâm cu, t đó lin nhn đi cô gái này, nhn đnh nàng là v ca hn, âm kém dương sai, vào ph là Liêm Chi tôi, ch không phi T Tâm.
T Tâm đích tht, tr b cái xác, cái gì cũng không còn lưu li.
Tiu ngu ngc li nghĩ rng, nhân duyên ca mình rt cuc cũng ti ri.
Tôi vn không đ cp ti chuyn trước kia, hn vì mi th mà li dng tôi không mun nhc na, theo ý ca tôi, không h gi hai ch “T Tâm”, ch ti đêm nay say rượu, nên đ l tâm cơ. Phn tình cm b thí này, tôi tht s nhn không ni.
Bi vì, tôi yêu An Lăng Nhiên.
Bi vì, tình yêu trước gi đu chính là ích k, tôi không mun cùng vi cái xác không hn ca T Tâm chia s trái tim An Lăng Nhiên.
Tình yêu làm cho tôi mun trn tránh, tình yêu làm cho tôi mun thoát khi thân xác ca T Tâm.
Có l, bây gi ri khi, bây gi có chết cũng không ti lm.
Đ cho sâu tn đáy lòng ca An Lăng Nhiên, vĩnh vin vĩnh vin nh mãi T Tâm, nh k nhng ngày này, nếu vy, cho dù có sng thoi mái thì vào năm nào đó ngày nào đó, thông minh như An Lăng Nhiên, đt nhiên phát hin tôi là hàng gi, cm thy bn thân b tôi đùa gin, thà là thế này còn tt hơn.
Vì lý do y, mà tôi tht s không th nào m ming vi Kỳ Nhi.
Vì thế, tôi t ch trương cu hưu thư, cùng Văn Mc Ngc đo ra v din kia, ai biết được, màn này va din xong li t bc chính mình vào bước đường cùng.
Tôi rt tin tưởng, đây chính là s mnh.
Trong vn mnh đã đnh, duyên phn ca tôi vi tiu ngu ngc đã hết ri.
Ch là, sau đó tôi tht s rt s, tiu ngu ngc đến trước m phn ca tôi, li gi tên ca T Tâm, cho nên đêm nay, tôi đã quyết đnh, nói hết ra tt c mi chuyn, cho dù có chết, cũng phi chết minh bch, tiu ngu ngc cũng nên tnh li gic mng ca chính mình.
T Tâm cu hn vào nhiu năm trước, đã chết ri.
T nhéo nhéo cánh tay ca mình, rt cuc cũng ly được đ dũng khí nói: “Tiu ngu ngc, kỳ tht ta không phi…”
Ngô!
Nói còn chưa xong, môi tiu ngu ngc đã dán sang đây, rt m rt ngt.
Cùng vi nước mt ca tôi, li có chút mn.
Cm nhn được hơi th mùi đàn hương t ming, tôi có chút si mê mà vi ly mùi t đinh hương t trong ming tiu ngu ngc, tôi nghĩ, trước khi chết c đ truy điu răng hàm đi, ch trm luân mt đêm thôi, cũng tt.
Tiu ngu ngc cun ly đu lưỡi ca tôi dây dưa, tay cũng không cam tâm di chuyn trên người tôi, cũng không biết là ai đy ai, chúng tôi ti bên giường, g b hết qun áo vướng víu ca nhau, tôi ch đng dán lên người tiu ngu ngc, lp bp mà hôn hn, tht lâu sau, An Lăng Nhiên cui cùng rên lên mt tiếng, đy vào trong tôi…
………
Sau đó, tiu ngu ngc nng n thiếp đi, tôi ghé vào mép giường, nhìn gương mt đang ng như tr con ca hn.
Xoa nhè nh lên my si tóc đen như mc ca hn, li có hơi luyến tiếc.
Ngoài ca, truyn đến ging nói đy o l ca Lam công công.
“Công chúa, Thánh thượng đã nhân t trì hoãn cho ngài mt bui ti, tri sp sáng ri, ngài cũng nên mau chun b theo lão nô thôi.”
Hôn hôn lên b môi mm ca tiu ngu ngc, tôi khàn ging nói: “Biết ri.”
Tôi không phi thánh nhân, chưa tng nghĩ ti chuyn hy sinh mt mình mình đ cu c Mc vương ph, thế nhưng tôi đã n An Lăng Nhiên nhiu lm ri, tôi không th n hn thêm mt cái mng na.
Tâm tư ca hn dùng đu ngón chân cái thôi cũng đoán ra được – cướp pháp trường hoc là gia đường tha nhn mình chính là “gian phu” kia, bt lun là làm sao, tôi cũng đã n An Lăng Nhiên, n T Tâm kia nhiu ri. Ngay vào lúc viết hưu thư cho tôi, cũng là vì tiu ngu ngc s s tình b bi l, liên ly đến tôi.
Tình cm như thế, nếu là dành cho Liêm Chi, hon nn gp chân tình, tình cm này, toàn b cho T Tâm. Bt đc dĩ, tôi ch có th la chn b thuc vào trong trà ca tiu ngu ngc.
Ng mt gic ngon lành, đi lúc ngươi tnh li, T Tâm gi cũng đã đu rơi xung đt, gi được trên dưới hơn trăm cái mng ca Mc vương ph cũng coi như không ung. Nếu còn có th gp li cái lão già râu bc dưới âm ph kia, tôi nht đnh nh lão ta tiến c gii thiu, dn tôi đi gp T Tâm tht, nhìn xem rt cuc là cô gái thế nào, li có th làm cho An Lăng Nhiên tưởng nim nhiu năm lin như vy.
Chnh qun áo ra ca, mt đám người lp tc bao vây, áp gii tôi đi ra ngoài.
Khi ra Mc vương ph, ch thy An Lăng Tiêu và Túc Phượng đu đang đng ca, mt lúc không nói gì.
Túc Phượng nói: Liêm Chi, hưu thư rt cc cũng đã ly được ri, có gì mun nói vi m chng trước là ta đây không?”
Tôi cười: “Chim già tri lông cái gì cũng tt, ch là quá ra v.
Túc Phượng nghe thy li này, thế mà li không trng mt xanh dn mng tôi vô l, ch nói: “Cái nhánh cây trơ tri ngươi cũng ch có gì tt, ch gii gi b thông minh.”
(*) Hai v này đang mng khéo nhau, Túc Phượng là phng hoàng, còn Liêm Chi là hoa sen, mng hay quá ch, Túc Phượng là chim rng lông – đúng, Liêm Chi là hoa sen không có nhánh – quá đúng luôn.
“M chng dy rt phi, con dâu ngu dt, vn không hc được ‘gi ngu không điên’.”
An Lăng Tiêu th dài, lc đu.
“Đến lúc này ri, còn đu khu cái gì na. Thúy Nguyt!”
Tiu nha đu b gi, lp tc khôn khéo tiến li gn, nhét cho tôi gói đ gì đó.
Tôi ngc nhiên, không biết cái gì.
Túc Phượng nhướng mày: “Chuyn tình cm ca người tr tui bn ngươi ta không mun hiu, dù gì ngươi cũng là con dâu mà ta vt v lm mi đot v được, chết thì tiếc tht, mau đi nhanh đi!”
Tôi git mình, ngây ra như phng nhìn thng vào Lam công công cùng vi bn th v mang đao.
Lam công công quyến rũ mà vy vy ngón tay: “Đáng ghét, đng có nhìn ta như vy.”
Tôi nén bun nôn đến run ry, An Lăng Tiêu nói: “Lam công công là bng hu nhiu năm ca Tiêu m ta, cũng s không làm khó d ngươi đâu, Liêm Chi, trước hết ra ngoài tm trn khi đu ngn gió, bên ngoài m chng ngươi đã sm an bài ri.”
Tôi ước chng gói đ trong tay, xem ra chc là bc. Tht là không ng ti được, An Lăng Tiêu đã quyn khuynh vua đến mc này, ngay đến c tâm phúc bên người Lc Diên đế cũng là người ca ông ta.
Cho nên nói, gng càng già càng cay, tiu ngu ngc mi ch thm nghĩ đến chuyn cướp pháp trường, thì cha m hn li đã sm an bài xong xuôi đường lui.
“Cha chng m chng, ta…”
Túc Phượng pht tay áo ct ngang li tôi, “Đến lúc này ri còn nói gì na, đi nhanh đi! Kỳ Nhi đâu? Kỳ Nhi!”
Tiếng nói va dt, mi người đã nghe thy tiếng bước chân chnh t, âm thanh vũ khí ma sát, qu nhiên quay đu li, đám người như nước này chy này đã dũng mãnh tiến vào Mc vương ph, vây quanh chúng tôi hết trong ba tng ngoài ba tng.
Tôi giương mí mt nhìn nhìn nhóm quân lính mc áo giáp đen cm ha thương trong tay, hít ly ngm khí lnh nói: “Thiết k quân.”
Đây mi tht s gi là sau còn có sau chiêu, đng nghĩa vi chuyn có mun chy cũng đã quá mun.

Thế nào, tôi cũng được đi gp T Tâm.

Không có nhận xét nào :