HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 44
CHƯƠNG 44
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Mới
chỉ
hai ngày, tôi rốt cuộc
cũng nhận
được
hưu
thư
mà mình hằng
mơ
ước.
Phía trên viết
rõ:
Người
viết
thư
An Lăng Nhiên, hai mươi
lăm tuổi
cưới
Hạp
Hách quốc
công chúa Ô bố lạp thác làm vợ,
kể
từ
sau khi xuất giá, phạm
nhiều
sai lầm,
hợp
với
thất
xuất
chi điều,
giờ
trả
lại
bản tông, mặc
cho tái giá, cũng không phản
đối.
Cởi
trừ
oan kết,
đôi bên chia tách, đều sinh vui mừng.
Lạc
khoản:
An Lăng Nhiên
Nhóm mụ
mụ
đứng
bên cạnh
thấy,
đều
không ai mở miệng,
chỉ
buông mắt
đứng
thẳng,
ngược
lại
mỗi
Trương
Thế
Nhân vội
tới
xem bệnh
cho tôi là lắm lời.
“Ai nha nha, hưu
thư
này rốt
cuộc
cũng cầu
được
rồi,
chúc mừng
công chúa, chúc mừng công
chúa.”
Nếu
là trước
kia, tôi còn có thể dắt da mặt ứng
phó với
Trương
Thế
Nhân vài câu, bây giờ, chỉ
còn lại
hai con mắt khinh thường.
Ngày mai, bản công chúa sẽ bị đưa
đến
pháp trường
xử
tử,
giờ
Trương
Thế
Nhân còn có tâm tình mà chúc mừng tôi, có thể
thấy
vui sướng khi người gặp họa là một
loại
cảm
dật vu ngôn biểu. (bộc lộ qua lời nói)
Tôi nói: “Thật
là cảm
ơn
Trương
đại
phu quan tâm, ta có chết… cũng sẽ
không quên ngươi.”
Lão Trương
đồng
chí nghe tôi cố ý nhấn
mạnh
chữ
“chết”,
lại
còn cười
hớn
hở
mà sờ
sờ
râu, “Có nhớ lão phu hay không cũng không quan trọng,
chỉ
cần
nhớ
tới
tiểu
thế
tử
là được
rồi.
Công chúa cũng biết, nhiều
ngày qua tiểu thế
tử
vì chuyện
của
ngài mà chạy vạy
khắp
nơi,
ai nha nha, đúng
thật
là tình thâm ý trọng
a!”
Tôi trầm
mặc,
không lên tiếng.
Lão vương
bát này có chỗ
nào là đang khen tiểu ngu ngốc
tình thâm ý trọng đâu hả,
rõ ràng là đang nói mé bản công chúa không biết
điều,
nam nhân tốt thế
đừng
nên quậy
ầm
ĩ như
vậy,
giờ
gây ra họa,
lại
còn bắt
tiểu
ngu ngốc
đi lau mông.
“Từ
lúc công chúa rời khỏi
thủy
lao, có từng gặp
tiểu
thế
tử
không?”
Tôi giương
mắt
ngó ngó nhìn Trương Thế
Nhân, cúi đầu thở
dài, lắc
đầu.
Tiểu ngu ngốc lần này sợ là rất
đau lòng, đừng nói là thăm, ngay đến
cả
nhắn
gửi
cũng không có. Tôi thầm nghĩ, đều
đã đến
nông nỗi
này, nói vẫn là nên nói, bằng
không cả
đời
này, hắn
đều
sống
ở trong mộng,
tôi chết
cũng không được minh bạch,
cuối
cùng, hắn
có lén đến
trước
mộ
phần
của
tôi khóc một hồi,
gọi
cũng là gọi tên của
người
khác.
Nếu
hắn
đã không muốn thấy
tôi, tôi càng phải đi gặp
hắn.
Vì thế,
bản
công chúa tiễn bước
Trương
Thế
Nhân xong, rồi vội
sang biệt
viện.
Từ
lúc tôi được vớt
ra khỏi
Tinh Nhu lâu, tiểu ngu ngốc
giống
như
rùa đen rút đầu,
trốn
biệt
trong biệt
viện.
Tôi vừa
tới,
quả
thật
là dọa
cho hắn
nhảy
ngược.
Dưới
ánh đèn cầy chập
chờn,
tiểu
ngu ngốc
đang không yên lòng mà đọc sách, mày nhíu lại,
môi nhếch
lên nhưng
cũng không nói rõ ra được
tư
vị
gì.
Hôm nay, tiểu
ngu ngốc
mặc
một
bộ
quần
áo màu tím nhạt lịch
sự,
tóc đen chưa búi, chỉ
dùng một
cây trâm ngọc tùy tiện
quấn
lại,
làm tôn lên khuôn mặt trắng
như
ngọc,
trong phảng
phất,
thật
giống
như
mẫu
đơn
thành tinh, càng tô thêm vẻ
phong lưu
phóng khoáng.
Thấy
tôi cười
mim mỉm
bước
vào, tiểu
ngu ngốc
hơi
kinh sợ,
đôi mắt
đen nhánh trong veo cứ trừng
tôi, chỉ
là không nói lời nào.
Tôi cười
nịnh
nọt
nói: “Thế
tử
chớ
sợ,
ta dù gì cũng coi như là vợ
trước,
nói làm đều thiện,
sẽ
không hại
ngươi
đâu.”
Tiểu ngu ngốc chớp
mắt
nhìn nhìn, nắm tay kê trước
miệng
khàn giọng,
hơi
mất
tự
nhiên xoay đầu đi.
Tôi rút hưu
thư
trong người
ra, cẩn
thận
bước
tới
đặt
xuống
bàn.
“Thế
tử
ngươi
xem, trên hưu
thư
này tuy có tên của
ngài, thế
nhưng
không có con dấu,
ta…”
Tiểu ngu ngốc nghe vậy đột nhiên quay lại đầu, căm tức nói: “Nàng chỉ
vì cái này mà tới tìm ta sao?”
Tôi líu lưỡi,
mắt
nhìn mũi, muỗi dừng
trạm
ở
tim, tới
tìm ngươi
chỉ
là cái cớ,
chẳng
qua là muốn tìm một
lời
dạo
đầu
thôi.
Hai người
chúng tôi đều không lên tiếng,
cứ
như
vậy
mà một
người
đứng
sững,
một
người
ngồi
đó trầm
mặc,
cửa
lớn
không đóng, tựa hồ
như
có chút gió lạnh
thổi
vào, tôi bỗng dưng
cảm
thấy,
có chút xót xa trong lòng.
Vì chuyện
cầu
hưu
thư
này, mà tôi đã mang lên lưng
một
đống
bêu danh, đến
cả
Kỳ Nhi lúc đầu không hờn
giận,
đến
hôm qua còn đứng trước
giường
giơ
chân trách cứ,
nếu
đã có tình cảm với
tiểu
thế
tử,
lại
còn là vợ
chồng
danh chính ngôn thuận,
công chúa cớ gì làm vậy?
Tiểu
thế
tử
sử
dụng
một
chút âm mưu quỷ
kế
với
cô cứ
cho là không đúng đi, nhưng vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cũng đã qua rồi,
người
yêu cô vì cô mà mặc kệ
nguy hiểm
sao cô còn muốn rời
khỏi,
cô cầu
cái gì chứ? Cô muốn
cái gì chứ hả?
…………
Nói như
vậy,
lúc tôi ở
thủy
lao, nằm
trên giường
bệnh
nghe rất
nhiều,
rất
nhiều,
có một
số
việc
không nói nên lời, không thể trốn tránh,
bàng hoàng đến nông nỗi
ngày hôm nay, là lỗi của
tôi, cũng là lỗi nhập
vào xác của Ô bố lạp thác này, sai cũng đã sai, âm kém dương sai, vừa
vặn
tôi vào Mục vương
phủ,
gặp
An Lăng Nhiên.
Thật lâu sau, tôi mới
nghe thấy
được
giọng
nói của
chính mình.
“An Lăng
Nhiên, lúc ở Tinh Nhu lâu… cảm
ơn
ngươi
đã cứu
ta.”
Ngày ấy
nước
ngập
Tinh Nhu lâu, tôi dù đã vô tri vô giác, nhưng
vẫn
có thể
phân biệt
được
âm thanh hét to gấp gáp đó xuất
phát từ
của
tiểu
ngu ngốc,
sau lại
nghe Vương
mụ
mụ
nói, kỳ thật ngày ấy,
tiểu
ngu ngốc
vốn
không ở
trong phủ,
mà đang ở
trong cung bàn bạc chính sự,
đến
nửa
đêm, tiểu
ngu ngốc
thấy
mưa
càng ngày càng lớn,
vì lo lắng
cho an nguy của tôi, mà ngang nhiên xông ra cửa
thành, quay về cứu
tôi.
Vừa dứt lời, tiểu ngu ngốc tựa như con mèo bị
cháy lông, nhất thời đứng ngồi không yên.
Chốc
lát, hắn
mới
nắm
chặt
đấm
tay nói: “Ngày ấy, người
nọ
mà ngươi
gọi
ở
Tinh Nhu Lâu… là ai?”
Tôi
chớp
mắt,
nhất
thời
phản
ứng
không kịp.
Tôi
gọi
ai?
An
Lăng Nhiên thấy thế,
đứng
dậy
càng lúc càng không được tự nhiên.
“Liêm
Chi, ngươi
hao tâm tổn
trí cầu
hưu
thư,
ta vốn
chỉ
nghĩ ngươi
muốn
thoát khỏi
những
âm mưu
quỷ
kế,
giờ
xem ra, đúng là có gian phu thật.”
Trợn mắt há hốc mồm.
Tôi
móc móc lổ tai, có chút không tin nổi.
“Ngươi
cũng tin ta có gian phu sao?”
Chuyện
này đúng thật là quá khó tin lắm
rồi,
thấy
An Lăng Nhiên ứ đọng
đến
tận
giờ
này, tôi còn tưởng đâu hắn
tức
giận
vì chuyện
tôi nhất
quyết
cầu
hưu
thư
chứ,
nói nửa
ngày, ai dè là đang ghen, có lẽ là do ăn phải
dấm
chua bị
hỏng.
Tiểu ngu ngốc cười lạnh: “Hưu
thư
dù gì cũng đã nằm
trên tay ngươi rồi,
ngươi
cần
gì phải
gạt
ta nữa?
Cái tên Jesus kia, rốt cuộc
là ai!”
“…”
Nếu
có thể,
thỉnh
quạ
đen mặc
sức
mà bay qua đi.
Tôi
giống
như
bị
sấm
sét bổ
trúng đầu,
vất
vả
lắm
mới
hoàn hồn
lại
được,
phản
ứng
đầu
tiên chính là cười to.
Cưới
đến
mức
đứt
ruột
hết,
tôi mới
làm như
có thật
nói: “A di đà phật, thật
là tội
lỗi,
tội
lỗi!”
Tiểu ngu ngốc đại khái cũng nhìn ra được
chút manh mối, chỉ nói: “Có ý tứ gì?”
Tôi lườm hắn một cái, “Thích ca mâu ni, chắc
tiểu thế tử có biết
nhỉ?”
“…Biết.”
“Mẹ
già của
ngươi
ngày nào cũng đặt
Phật
tổ
bên miệng,
sao không thấy cha chồng
ghen?”
“…”
Tiểu
ngu ngốc
không mở
miệng,
vẻ
mặt
kỳ lạ,
tôi lúc này mới phát hiện
là đã dùng sai từ rồi,
bèn khàn giọng nói: “Thực
xin lỗi,
không nên gọi cha chồng,
là Mục
vương
gia.”
“…”
Tiểu
ngu ngốc
vẫn
không nói lời nào, tôi chỉ
đành nói tiếp: “Jesus này, là người
lãnh đạo
của
một
giáo phái ở phương
tây, cũng giống
như
ngọc
đế
mà chúng ta hay nói. Lúc ấy trước
khi ta gần
sắp
chết,
vẫn
ngóng trông chúa cứu thế
Jesus mau xuất hiện,
kết
quả
ngươi
liền
hiện
ra.”
Nói
xong, tôi cúi đầu không biết
làm sao.
Cho
dù bây giờ có giải
thích rõ ràng đi chăng nữa, cũng có tác dụng
gì sao?
Từ đầu đến cuối, An Lăng Nhiên cũng không phải
là của
tôi, cho dù có ghen, hay ăn dấm chua cũng là cô gái
kia.
Người
đó, dấm
chua của
một
cô gái tên là “Tố Tâm”.
Thật
sự
là... không biết nên khóc hay nên cười
đây.
Nửa
tháng trước,
Văn Mặc
Ngọc
tìm tôi, nói rằng tiểu
ngu ngốc
vì theo đuổi tôi mà xài đủ
loại
mưu
kế,
tôi vô cùng tức giận,
mấy
ngày sau đó, còn quyết định
đi đàm phán với tiểu
ngu ngốc,
đồng
thời
lập
thệ
đêm nay không trừng trị
được
hắn
tuyệt
không bỏ
qua.
Nhưng
kế
hoạch
vẫn
luôn có chút biến hóa, tiểu
ngu ngốc
say mèm được hạ
nhân khiêng về, lại
còn bị
bọn
đồng
liêu chuốc
đến
hôn mê.
Đáng
thương
cho công chúa tôi, đành phải
cởi
thắt
lưng
áo ra giúp, lại
vừa
rửa
chân vừa
xoa bóp người, An Lăng Nhiên nửa
tỉnh
nửa
mê, cứ
ôm lấy
tôi hôn như sói, vừa
hôn vừa
lảm
nhảm
lải
nhải,
hắn
gọi:
“Tố
Tâm, Tố
Tâm.”
Tôi
hết
sức
khiếp
sợ,
đẩy
hắn
ra lạnh nhạt nói:
“Ngươi
nhận
sai người
rồi,
ta là Liêm Chi.”
Ai
ngờ
tiểu
ngu ngốc
lại
còn tình ý miên man mà ôm lấy tôi từ
phía sau nói: “Liêm Chi cũng được, Tố
Tâm cũng được, không phải
đều
là nàng sao? Ngốc này, nàng tưởng
ta không nhận ra được
nàng hay sao? Nốt ruồi
ở
mi tâm của
nàng, ta còn nhớ rất
rõ, sờ
cũng giống
như
mười
mấy
năm trước.”
Tôi
run rẩy
cả
người,
An Lăng Nhiên lại hôn mi tâm của
tôi nói: “Tố Tâm, dù đã nhiều
năm rồi,
nhưng
ta vẫn
còn nhớ
rất
rõ ước
định
năm đó, ta nói rồi, ta sẽ
cưới
nàng, nàng cũng giống như
trước
đây, ngay cả diện
mạo
cũng không thay đổi.”
“Mười
ba năm trước, ta với
mẫu
thân bị
người
khác đuổi
giết,
là nàng ở
dưới
đáy cốc
cứu
ta; là nàng nói mẫu đơn
ngoại
trừ
bề
ngoài còn có rất nhiều
tác dụng;
là nàng dạy ta giả
ngốc
để
tránh tai mắt của
mọi
người…
Sau đó ta có đi đến gò núi nhỏ
tìm nàng, căn phòng cỏ đã bị
đốt
rồi,
ta nghĩ nàng đã bị… A! Hóa ra nàng vẫn
còn sống,
lại
còn làm vợ của
ta…”
Mọi
thứ
đến
quá bất
ngờ,
tôi thật
sự
không cách nào tiếp nhận
được.
Không
phải
chưa
từng
nghĩ tới,
vì sao tôi vừa vào phủ,
An Lăng Nhiên cứ tỏ
ra vô cùng chấp nhất
đối
với
tôi.
Không
phải
chưa
từng
nghĩ tới,
cái thân xác này trước kia rốt
cuộc
đã từng
trải
qua những
gì.
Không
phải
chưa
từng
nghĩ tới,
tại
sao An Lăng Nhiên lại thích tôi như
thế.
Hóa
ra hóa ra, tình yêu dành cho tôi đều
gắn
trên người
một
cô gái tên là “Tố Tâm”.
Mười
hai tuổi
năm ấy,
tiểu
ngu ngốc
được
Tố
Tâm cứu,
từ
đó liền
nhận
đi cô gái này, nhận định
nàng là vợ của
hắn,
âm kém dương sai, vào phủ
là Liêm Chi tôi, chứ không phải
Tố
Tâm.
Tố
Tâm đích thật, trừ
bỏ
cái xác, cái gì cũng không còn lưu
lại.
Tiểu
ngu ngốc
lại
nghĩ rằng,
nhân duyên của mình rốt
cuộc
cũng tới
rồi.
Tôi
vẫn
không đề
cập
tới
chuyện
trước
kia, hắn
vì mọi
thứ
mà lợi
dụng
tôi không muốn nhắc
nữa,
theo ý của
tôi, không hề gọi
hai chữ
“Tố
Tâm”, chỉ
tại
đêm nay say rượu, nên để
lộ
tâm cơ.
Phần
tình cảm
bố
thí này, tôi thật sự
nhận
không nổi.
Bởi
vì, tôi yêu An Lăng Nhiên.
Bởi
vì, tình yêu trước giờ
đều
chính là ích kỷ, tôi không muốn
cùng với
cái xác không hồn của
Tố
Tâm chia sẻ trái tim An Lăng Nhiên.
Tình
yêu làm cho tôi muốn trốn
tránh, tình yêu làm cho tôi muốn thoát khỏi
thân xác của Tố
Tâm.
Có
lẽ,
bây giờ
rời
khỏi,
bây giờ
có chết
cũng không tồi lắm.
Để
cho sâu tận đáy lòng của
An Lăng Nhiên, vĩnh viễn vĩnh viễn
nhớ
mãi Tố
Tâm, nhớ
kỹ
những
ngày này, nếu vậy,
cho dù có sống thoải
mái thì vào năm nào đó ngày nào đó, thông minh như
An Lăng Nhiên, đột
nhiên phát hiện tôi là hàng giả,
cảm
thấy
bản
thân bị
tôi đùa giỡn, thà là thế
này còn tốt hơn.
Vì
lý do ấy,
mà tôi thật sự
không thể
nào mở
miệng
với
Kỳ Nhi.
Vì
thế,
tôi tự
chủ trương cầu hưu thư,
cùng Văn Mặc Ngọc
đạo
ra vở
diễn
kia, ai biết được,
màn này vừa diễn
xong lại
tự
bức
chính mình vào bước đường
cùng.
Tôi
rất
tin tưởng,
đây chính là số mệnh.
Trong
vận
mệnh
đã định,
duyên phận
của
tôi với
tiểu
ngu ngốc
đã hết
rồi.
Chỉ
là, sau đó tôi thật sự
rất
sợ,
tiểu
ngu ngốc
đến
trước
mộ
phần
của
tôi, lại
gọi
tên của
Tố
Tâm, cho nên đêm nay, tôi đã quyết
định,
nói hết
ra tất
cả
mọi
chuyện,
cho dù có chết, cũng phải
chết
minh bạch,
tiểu
ngu ngốc
cũng nên tỉnh lại
giấc
mộng
của
chính mình.
Tố
Tâm cứu
hắn
vào nhiều
năm trước,
đã chết
rồi.
Tự
nhéo nhéo cánh tay của mình, rốt
cuộc
cũng lấy
được
đủ
dũng khí nói: “Tiểu ngu ngốc,
kỳ thật
ta không phải…”
“Ngô!”
Nói
còn chưa
xong, môi tiểu
ngu ngốc
đã dán sang đây, rất ấm
rất
ngọt.
Cùng
với
nước
mắt
của
tôi, lại
có chút mặn.
Cảm
nhận
được
hơi
thở
mùi đàn hương từ miệng, tôi có chút si mê mà với
lấy
mùi tử
đinh hương
từ
trong miệng
tiểu
ngu ngốc,
tôi nghĩ, trước khi chết
cứ
để
truy điệu
răng hàm đi, chỉ trầm
luân một
đêm thôi, cũng tốt.
Tiểu
ngu ngốc
cuốn
lấy
đầu
lưỡi
của
tôi dây dưa, tay cũng không cam tâm di chuyển
trên người
tôi, cũng không biết là ai đẩy
ai, chúng tôi tới bên giường,
gỡ
bỏ
hết
quần
áo vướng
víu của
nhau, tôi chủ động
dán lên người tiểu
ngu ngốc,
lắp
bắp
mà hôn hắn,
thật
lâu sau, An Lăng Nhiên cuối cùng rên lên một
tiếng,
đẩy
vào trong tôi…
………
Sau
đó, tiểu
ngu ngốc
nặng
nề
thiếp
đi, tôi ghé vào mép giường, nhìn gương
mặt
đang ngủ
như
trẻ
con của
hắn.
Xoa
nhè nhẹ
lên mấy
sợi
tóc đen như mực
của
hắn,
lại
có hơi
luyến
tiếc.
Ngoài
cửa,
truyền
đến
giọng
nói đầy
ẻo
lả
của
Lam công công.
“Công
chúa, Thánh thượng đã nhân từ
trì hoãn cho ngài một buổi
tối,
trời
sắp
sáng rồi,
ngài cũng nên mau chuẩn bị
theo lão nô thôi.”
Hôn
hôn lên bờ môi mềm
của
tiểu
ngu ngốc,
tôi khàn giọng nói: “Biết
rồi.”
Tôi không phải thánh nhân, chưa từng nghĩ tới chuyện
hy sinh một
mình mình để cứu cả Mục vương phủ, thế
nhưng
tôi đã nợ
An Lăng Nhiên nhiều
lắm
rồi,
tôi không thể nợ
hắn
thêm một
cái mạng
nữa.
Tâm
tư
của
hắn
dùng đầu
ngón chân cái thôi cũng đoán ra được
– cướp
pháp trường
hoặc
là giữa
đường
thừa
nhận
mình chính là “gian phu” kia, bất luận
là làm sao, tôi cũng đã nợ An Lăng Nhiên, nợ
Tố
Tâm kia nhiều rồi.
Ngay vào lúc viết hưu
thư
cho tôi, cũng là vì tiểu
ngu ngốc
sợ
sự
tình bị
bại
lộ,
liên lụy
đến
tôi.
Tình
cảm
như
thế,
nếu
là dành cho Liêm Chi, hoạn nạn gặp chân tình,
tình cảm
này, toàn bộ cho Tố
Tâm. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lựa chọn bỏ
thuốc
vào trong trà của tiểu
ngu ngốc.
Ngủ
một
giấc
ngon lành, đợi lúc ngươi
tỉnh
lại,
Tố
Tâm giả
cũng đã đầu rơi
xuống
đất,
giữ
được
trên dưới
hơn
trăm cái mạng
của
Mục
vương
phủ
cũng coi như không uổng.
Nếu
còn có thể gặp
lại
cái lão già râu bạc dưới
âm phủ
kia, tôi nhất định
nhờ
lão ta tiến cử
giới
thiệu,
dẫn
tôi đi gặp
Tố
Tâm thật,
nhìn xem rốt cuộc
là cô gái thế nào, lại
có thể
làm cho An Lăng Nhiên tưởng niệm
nhiều
năm liền
như
vậy.
Chỉnh
quần
áo ra cửa,
một
đám người
lập
tức
bao vây, áp giải tôi đi ra ngoài.
Khi
ra Mục
vương
phủ,
chỉ
thấy
An Lăng Tiêu và Túc Phượng đều
đang đứng
ở
cửa,
một
lúc không nói gì.
Túc Phượng nói: “Liêm Chi, hưu thư rốt cục cũng đã lấy được rồi, có gì muốn
nói với
mẹ
chồng
trước
là ta đây không?”
Tôi cười: “Chim già trụi
lông cái gì cũng tốt, chỉ
là quá ra vẻ.”
Túc
Phượng
nghe thấy
lời
này, thế
mà lại
không trừng
mặt
xanh dờn
mắng
tôi vô lễ,
chỉ
nói: “Cái nhánh cây trơ trọi
ngươi
cũng chả
có gì tốt,
chỉ
giỏi
giả
bộ
thông minh.”
(*) Hai
vị này đang mắng khéo nhau, Túc
Phượng là phụng hoàng, còn Liêm
Chi là hoa sen, mắng hay quá chứ, Túc Phượng là chim rụng lông – đúng, Liêm Chi là hoa sen không có nhánh – quá đúng
luôn.
“Mẹ
chồng
dạy
rất
phải,
con dâu ngu dốt, vẫn
không học
được
‘giả
ngu không điên’.”
An Lăng Tiêu thở dài, lắc đầu.
“Đến
lúc này rồi, còn đấu
khẩu
cái gì nữa.
Thúy Nguyệt!”
Tiểu nha đầu bị gọi, lập
tức
khôn khéo tiến lại
gần,
nhét cho tôi gói đồ gì đó.
Tôi ngạc nhiên, không biết là
cái gì.
Túc Phượng nhướng mày: “Chuyện
tình cảm
của
người
trẻ
tuổi
bọn
ngươi
ta không muốn
hiểu,
dù gì ngươi
cũng là con dâu mà ta vất
vả
lắm
mới
đoạt
về
được,
chết
thì tiếc
thật,
mau đi nhanh đi!”
Tôi giật mình, ngây ra như phỗng mà
nhìn thẳng vào Lam công công cùng với
bọn
thị
vệ
mang đao.
Lam công công quyến rũ mà
vẫy
vẫy
ngón tay: “Đáng ghét, đừng có nhìn ta như
vậy.”
Tôi
nén buồn
nôn đến
run rẩy,
An Lăng Tiêu nói: “Lam công công là bằng
hữu
nhiều
năm của
Tiêu mỗ
ta, cũng sẽ không làm khó dễ
ngươi
đâu, Liêm Chi, trước hết
ra ngoài tạm trốn
khỏi
đầu
ngọn
gió, bên ngoài mẹ chồng
ngươi
đã sớm
an bài rồi.”
Tôi
ước
chừng
gói đồ
trong tay, xem ra chắc là bạc.
Thật
là không ngờ tới
được,
An Lăng Tiêu đã quyền khuynh vua đến
mức
này, ngay đến cả
tâm phúc bên người Lạc
Diên đế
cũng là người của
ông ta.
Cho nên nói, gừng
càng già càng cay, tiểu ngu ngốc
mới
chỉ
thầm
nghĩ đến
chuyện
cướp
pháp trường,
thì cha mẹ hắn
lại
đã sớm
an bài xong xuôi đường lui.
“Cha
chồng
mẹ
chồng,
ta…”
Túc
Phượng
phất
tay áo cắt
ngang lời
tôi, “Đến
lúc này rồi còn nói gì nữa,
đi nhanh đi! Kỳ Nhi đâu? Kỳ Nhi!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đã nghe thấy
tiếng
bước
chân chỉnh
tề,
âm thanh vũ khí ma sát, quả nhiên quay đầu
lại,
đám người
như
nước
này chảy
này đã dũng mãnh tiến vào Mục
vương
phủ,
vây quanh chúng tôi hết trong ba tầng
ngoài ba tầng.
Tôi
giương
mí mắt
nhìn nhìn nhóm quân lính mặc áo giáp đen cầm
hỏa
thương
trong tay, hít
lấy
ngụm
khí lạnh
nói: “Thiết kỵ
quân.”
Đây
mới
thật
sự
gọi
là sau còn có sau chiêu, đồng nghĩa với
chuyện
có muốn
chạy
cũng đã quá muộn.
Thế
nào, tôi cũng được đi gặp
Tố
Tâm.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét