Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 06

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 06

CHUYỂN NGỮ: H2O




Trong buổi họp hôm nay, mọi người điều nhận ra tâm trạng Trầm Khánh Khánh cực kém. Vốn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng theo tình hình trước mắt vẫn là để sau đi.

Ted và Trầm Khánh Khánh đều thuộc loại người mưu trí, anh rất có khí thế nói với các mọi người: “Hôm nay trước hết như thế. Lễ khởi quay “Tuyệt đại phong trần” ngay trước mắt, công việc phải làm tốt, phối hợp tuyên truyền, thừa thắng tiến lên.”

Một người thành công có ngẫu nhiên, lại có càng nhiều tất nhiên. Trầm Khánh Khánh đạt được cảnh tượng như ngày hôm nay, có liên hệ vô cùng mật thiết với nhóm người đa mưu túc trí làm việc ngày đêm không ngừng này.

Vài người khác đi ra phòng họp, chỉ để lại Ted, Ada, Thuyền Trường. Ở dưới tình huống không có người ngoài, Ted lập tức biến thành một con cừu.

Ada nhìn Thuyền Trường, Thuyền Trường ngó sang Ted, Ted chỉ có thể nhìn Trầm Khánh Khánh.

“Khụ, khụ. Em có xem kịch bản kỹ càng chưa, phải đi chụp ảnh ngay. Việc chụp ảnh lần này là thử thách với em, chuẩn bị tốt chưa?”

“Anh nói thử xem?” Trầm Khánh Khánh đảo mắt, lườm Ted.

Lông tơ Ted dựng đứng lên, cười nói: “Khẳng định không thành vấn đề. Em là ai cơ chứ! Là diễn viên của chúng ta mà!”

“Hừ.” Trầm Khánh Khánh hừ nhẹ một tiếng, không rõ ý tứ.

Ada nháy mắt ra hiệu cho Thuyền Trường, Thuyền Trường lại nháy mắt ra hiệu cho Ted, Ted dùng ánh mắt chế trụ lại bọn họ: Đừng thúc giục! Không thấy bây giờ đang là cảnh báo đỏ sao?

Ted liếm liếm môi, đắn đo nói: “Là thế này. Buổi tối có một bữa tiệc. Lần này nhờ “Khuynh sào” mà em đạt giải diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn Lục mời em đi ăn cơm. Hôm đó không phải em rời khỏi trước sao, cũng chưa kịp chúc mừng. Anh xem lịch trình của em, đêm nay có rảnh, em cảm thấy được không?”

Trầm Khánh Khánh tựa vào ghế, bộ dáng trầm mặc một hồi. Đầu bên kia ba người đồng thời đổ mồ hôi, ba mặt nhìn nhau.

Nếu muốn hỏi trong giới giải trí, đại minh tinh Trầm Khánh Khánh là người như thế nào, phần lớn mọi người sẽ nói: khí chất tao nhã, cư xử khéo léo, diễn xuất tài tình, cực kỳ chuyên nghiệp. Đồng thời sẽ có một đại bộ phận người khác lén lút nói, nữ hoàng thị phi, tâm kế rất sâu, có thù tất báo, hậu thuẫn vững chắc, không thể đắc tội. Người trong giới này đều biết ngôi sao trên màn ảnh hay dưới màn ảnh không phải cùng một người, chủ yếu là phải làm lộ tẩy vẻ ngụy trang đó như thế nào. Trầm Khánh Khánh chính là một ví dụ thành công, vẻ ôn nhu thanh lịch, hào phóng của cô làm bao fan ái mộ. Bản lĩnh ứng đối với phóng viên lại là nhất đẳng, khiến cho nhóm phóng viên giải trí đối với cô vừa yêu vừa hận. Nhưng rất ít người biết ở sau màn ảnh cô là người giỏi tính kế người khác như thế nào. Điều này cũng không có gì ghê gớm. Một người muốn nổi tiếng trong cái giới giải trí hỗn tạp này làm sao chỉ có thể chỉ là một tiểu bạch thỏ [1], đơn giản là dưới da tiểu bạch thỏ cất giấu một đại hôi lang [2],  hoặc là một tiểu hồ ly.

[1] tiểu bạch thỏ: ý chỉ người ngây thơ, dễ bắt nạt.
[2]đại hôi lang : một con sói hung ác

Trên dưới màn ảnh cũng có một loại người rất giỏi bưng bít. Thế nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Nếu không có gia thế, dung mạo, tài hoa của Trữ Mạt Ly, cũng chẳng ai cho mình sĩ diện, bằng không cũng là tự đào hố chôn mình.

Trầm Khánh Khánh trầm mặc chừng ba phút, sau đó rốt cục mở miệng: “Mấy giờ?”

Ted lúc này mới thả lỏng một hơi.

Đạo diễn Lục đối với Trầm Khánh Khánh coi như giúp đỡ không ít. Ban đầu “Khuynh sào” vốn định chọn diễn viên là An Thiến. Trầm Khánh Khánh lúc ấy cũng nhận được kịch bản, vừa nhìn qua đã biết vai diễn này nhất định mang lại vinh quang, vai diễn tốt như vậy trăm lần không thể tặng cho người khác. Vì muốn có được vai diễn này, Trầm Khánh Khánh ra sức giao thiệp khoảng một tháng, cuối cùng cũng thu vào trong túi. Có lẽ An Thiến hận cô đến nỗi có thể ghi đầy một sổ.
Lục Tường Thiên không phải một đạo diễn có thế lực, nhưng lại là một đạo diễn tài năng. Trầm Khánh Khánh thích những người tài, nên trong khi hợp tác làm phim bọn họ đều vui vẻ. Vậy nên, anh ta mời, Trầm Khánh Khánh sẽ không cự tuyệt.

Buổi tối, đúng giờ đến nhà hàng đã hẹn. Nhà hàng này, là một nhà hàng nổi tiếng chuyên về món ăn Tây, là một trong “tứ đại tiểu sinh” [3], cũng là nam diễn viên “Khuynh sào” – Văn Hào mở.

[3] tiểu sinh : diễn viên nam trẻ tuổi

Khi Trầm Khánh Khánh đi vào cửa chính đã sớm phát hiện đám paparazi đang ẩn nấp ở con đường đối diện, có điều cô cũng vờ như không biết. Nếu sáng mai có thêm mấy tin đồn, cô cũng có trò tiêu khiển mới. Giới giải trí thật sự là một nơi mà còn scandal là bạn còn nổi tiếng. Chờ ngày nào đó chính bạn phải trơ mặt tự tạo scandal, cũng là thời điểm bạn lụi tàn. Bây giờ Trầm Khánh Khánh nhận thấy, có nhiều tai tiếng cũng không tồi.

“Chị Khánh, em chờ chị trên xe.” Thuyền Trường đưa Trầm Khánh Khánh vào trong nói.

“Đến chờ ở quán cà phê gần đây đi! Một giờ sau lại đón chị.”

Một giờ, chứng tỏ Trầm Khánh Khánh cũng không có nhiều hứng thú với bữa tối đột ngột này, Thuyền Trường lập tức hiểu rõ: “Được.”

Thuyền Trường là trợ lý số 2 của Trầm Khánh Khánh. Là một nhân vật lớn mà chỉ có hai trợ lý bên người, dường như có chút keo kiệt, nhưng Trầm Khánh Khánh dùng người không xem số lượng mà xem chất lượng. Ada rất cẩn thận, tuy tính cách lãnh đạm, nhưng có thể giúp cô thu xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ. Thuyền Trường là một chàng trai nhạy bén, ngoại hình cũng tuấn tú, phản ứng mau lẹ, có thể giúp cô đối phó rất nhiều tình huống đột ngột phát sinh. Về phần Ted, đừng nhìn vẻ mặt và bộ dáng không có tiền đồ của anh ta trước mặt cô, thực tế là một lão soái ca từng trải. Chỉ cần đối mặt với người ngoài, anh ta chính là người đại diện tháo vát nhất, nắm trong tay đại cuộc, ánh mắt tinh tường.

Trầm Khánh Khánh đi lên tầng hai, người phía trên này rất ít, người đặc biệt như cô được phục vụ như khách quý. Nhân viên phục vụ linh hoạt chào đón đưa cô ngồi vào ghế. Còn chưa tới cửa đã truyền đến tiếng một trận cười, lông mày Trầm Khánh Khánh bây giờ có thể kẹp chết một con ruồi.

Trương Hiển Chính, sao hắn ta lại ở chỗ này?

Mặc dù vạn lần không muốn, hiện tại Trầm Khánh Khánh cũng không còn cách nào là quay đầu bước tiếp.

“Đạo diễn Lục! Thật ngại quá, em đến muộn.”

Trầm Khánh Khánh cười cười đẩy cửa vào, đảo mắt thấy bên trong tổng cộng ba người: Lục Tường Thiên, Văn Hào, còn có Trương Hiển Chính.

Lục Tường Thiên lập tức đứng dậy vẫy tay ra hiệu: “Không sao, không sao! Ai chẳng biết đại minh tinh chưa bao giờ trễ hẹn. Là bọn anh đến sớm! Đến đây, mau ngồi đi!”

“Khánh Khánh.” Văn Hào thay Trầm Khánh Khánh kéo ghế dựa, “Mời ngồi”.

Trầm Khánh Khánh lặng lẽ khinh thường. Từ bộ phim đó, người này liền tỏ ra ga-lăng với cô, bị truyền thông chộp được trở thành scandal mới nhất của Trầm Khánh Khánh: tình cảm chị em hư hư thực thực. Thế nhưng lúc ấy vì để quảng cáo cho bộ phim mới của mình, cô cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Trầm Khánh Khánh ngồi xuống: “Cảm ơn! Không cần khách sáo, chúng ta đều là người quen cả.”

Trương Hiển Chính ngồi đối diện bộ râu giật giật phấn chấn, cười nói với Lục Tường Thiên: “Ha ha, tôi nói anh Lục này, anh thật may mắn, có thể hợp tác cùng diễn viên xinh đẹp lại có khí chất như vậy. Ai chẳng biết được hợp tác cùng Trầm Khánh Khánh, thì bộ phim coi như đã thành công hơn phân nửa. Anh xem “Khuynh sào” không phải là bộ phim hay nhất, kịch bản tốt nhất, còn cả anh nữa, đạo diễn tài giỏi nhất đó sao ?”

Thịt mỡ trên người hắn ta so với trước kia còn nhiều hơn một vòng, bộ dáng trước kia còn có thể coi là dễ nhìn, bây giờ chính là một con heo. Trầm Khánh Khánh nhìn thấy đã buồn nôn, lập tức không có hứng thú đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô vẫn cười đáp lại: “Đạo diễn Trương, mấy lời này của anh thật làm em xấu hổ.” Nói xong, khuôn mặt đỏ lên thật.

“Ha ha, Tiểu Khánh! Đạo diễn Trương cũng không phải tâng bốc em! Anh cũng cho là như vậy đó.” Lục Tường Thiên trước giờ ngay thẳng, nói: “Được hợp tác với em thật sự là vinh hạnh của anh. Nếu diễn viên nào cũng đều chuyên nghiệp như em, đạo diễn bọn anh có thể bớt hao tâm tổn trí. Lần này mọi người hợp tác rất vui vẻ.”

Văn Hào cũng phụ họa: “Đúng vậy. Em cũng học được rất nhiều từ Trầm Khánh Khánh. Lễ trao giải ngày đó chị được giải, tuy rằng đã gửi một lời chúc ngắn, nhưng em vẫn muốn trịnh trọng chúc mừng chị trở thành nữ diễn viên của giải thưởng Kim Tôn.”

“Đúng lắm, đến nào! Trước tiên chúng ta cụng ly, chúc mừng Tiểu Khánh! Đối thủ là An Thiến, cũng không dễ dàng chút nào.” Lục Tường Thiên nâng ly đứng lên nói.

Trầm Khánh Khánh cũng đứng lên theo: “Cũng chúc mừng đạo diễn Lục. Đều nhờ đạo diễn Lục chỉ dạy ít nhiều, còn cả Văn Hào hỗ trợ. Nếu không có đồng nghiệp, không có tổ biên kịch, em cũng không thể diễn được xuất sắc vai Hoàng Thuần đó.”

Một ly rượu lót bụng, xem như mở dạ dày, mọi người tiến đến mỹ thực trên bàn. Trầm Khánh Khánh thừa lúc người khác chuyên chú vào đồ ăn, cô nhanh lẹ gửi một tin ngắn cho Ted: “Anh không muốn sống phải không? Vì sao con heo kia lại ở đây?”

“Tiểu Khánh, hai ngày nay thân thể có tốt không? Hôm đó Nhĩ Kinh Tể nói em không khỏe, bọn anh đều thật lo lắng.”

Trầm Khánh Khánh rất nhanh bày ra vẻ mặt tươi cười: “Đạo diễn Lục yên tâm. Em không sao cả, có lẽ là do quá mệt mỏi thôi.”

Trương Hiển Chính thân thiết nói: “Em nên chú ý điều dưỡng. Cuối tuần này “Tuyệt đại phong trần” sẽ khởi quay, lại phải tất bật hơn mấy tháng.”

“Vâng. Em sẽ chú ý.” Trầm Khánh Khánh cảm thấy thật chán ghét, vẫn còn phải gật đầu nói.

“Tiểu Khánh có lẽ còn chưa biết.”

“Chuyện gì?”

Lục Tường Thiên vỗ vỗ bả vai to mập của Trương Hiển Chính ngồi bên: “Đạo diễn Triệu vì cơ thể không khỏe đành xin nghỉ. Việc quay phim “Tuyệt đại phong trần” lần này do đạo diễn Trương đảm nhiệm.”

Trầm Khánh Khánh vô cùng kinh ngạc, nhưng người luyện thành tinh như cô vẫn chưa để lộ cảm xúc ra ngoài, tỏ ra chút ngạc nhiên vừa đủ, hỏi: “Sao lại như thế? Em vẫn chưa nhận được thông báo. Đạo diễn Triệu không có việc gì chứ?”

Trương Hiển Chính sờ sờ cái cằm đầy mỡ, nói: “Chuyện này là nhà đầu tư Phương mới quyết định chiều nay. Đạo diễn Triệu bệnh tim đột phát, thế nhưng bây giờ đã an toàn. Giữa đường đổi người thật sự có hơi vội vã. Có điều lần hợp tác này cũng coi như là cơ duyên xảo hợp. Em xem, hai ngày trước anh còn muốn mời em hợp tác, bây giờ cơ hội này liền từ trên trời rơi xuống.”

“Nhưng đạo diễn Trương không phải chuẩn bị bộ phim Tết sao?”

Trương Hiển Chính khoát tay, cười đến híp cả hai mắt: “Ha ha, không sao, sẽ không gây trở ngại gì. Nếu em có hứng thú với bộ phim tiếp theo của anh, vậy thật quá tốt! Được đó, người anh em Lục.”

Hiện tại tâm trí Trầm Khánh Khánh đều là tưởng tượng về cảnh người đàn ông óc đầy bụng phệ này bị thiên đao vạn quả. Nhưng cô biết bản thân lập tức phải nhẫn nhịn, Trương Hiển đúng là cổ đông lớn trong giải trí Thời Đại. CEO công ty giải trí Thời Đại Kiều Hàn Thâm và hắn quan hệ thân thiết, trong Cục Quản lý phát thanh, truyền hình và điện ảnh (SARFT) cũng có người che đậy, nên vài năm nay thế lực của hắn càng ngày càng lớn. Người này mặc dù có chút tài, thế nhưng lại dựa vào một chút tài năng mà làm ra quá nhiều việc bẩn thỉu. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhớ được đã ngủ với bao nhiêu nữ nghệ sĩ, nữ người mẫu. Có vài đạo diễn ghê tởm trong ghê tởm, nhưng thành quả sau khi ngủ cùng họ cũng không tồi, hôm sau tỉnh lại chuyện gì đã đáp ứng sẽ không quên. Còn người này thì không giống. Cho dù bạn có cùng hắn triền miên một đêm, thậm chí là mấy đêm đi nữa, hắn ăn xong liền chùi mép sạch sẽ, trừ khi còn dư vị với bạn. Nếu không thì tức khắc vứt bỏ như mảnh giấy súc tầm thường, ném bạn vào WC.

Năm năm trước lúc Trầm Khánh Khánh mới vào giới giải trí, còn chưa có nhiều kinh nghiệm như bây giờ, cũng không hiểu biết tình hình như hiện tại, vẫn nghĩ Trương Hiển Chính là một đạo diễn tài năng, sau khi casting được một vai diễn nhỏ. Nhưng lúc ấy diễn viên phụ vẫn chưa chọn được, Trầm Khánh Khánh lại là người có tham vọng, tất nhiên mơ ước từ vai diễn kia đi lên, không ngờ ở dưới trướng Trương Hiển Chính.

Buổi tối đó, ở giữa gian ghế lô [4], Trương Hiển Chính đặt bàn tay béo ú vuốt ve từng quãng trên lưng Trầm Khánh Khánh. Hắn nhẹ nhàng ám chỉ bên tai cô: “Anh nghĩ em không thích hợp với vai diễn này, tối nay chúng ta nên thảo luận một chút chứ?”

 [4] ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi

“Khánh Khánh, chuyện này không thành vấn đề chứ? Cuối tuần này sẽ khởi quay, anh nghĩ chắc ngày mai em có thể nhận được thông báo chính thức. Hôm nay vừa đúng lúc đạo diễn Lục mời em ăn cơm, sẵn tiện tới đây thông báo cho em."

Tiếng cười ha hả của Trương Hiển Chính kéo Trầm Khánh Khánh về thực tại, di động trong tay cô vẫn yên lặng không nhúc nhích. Ted không biết đã chết ở chỗ nào, đừng nói là chạy đến chỗ anh chàng gay nào tìm lạc thú chứ?
Xem cô trở về phát tán ảnh khỏa thân của anh ta như thế nào đi!

Trầm Khánh Khánh nghĩ đến chuyện cùng ba người này ngây ngốc cùng vào cùng ra ba tháng, tế bào toàn thân trên dưới đều kêu gào.

Trương Hiển Chính ngồi xuống phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm Trầm Khánh Khánh không tha. Ánh mắt kia làm Trầm Khánh Khánh cực kỳ mắc ói.

“Có lẽ…nếu lát nữa em có thời gian, chúng ta có thể nghiên cứu kịch bản một chút. Anh nghe đạo diễn Lục nói Khánh Khánh diễn rất nhập vai, chắc chắn sẽ có nhiều lời nhận xét độc đáo.”

Trầm Khánh Khánh kìm nén kích động muốn đâm vào hai con mắt cá vàng của hắn, đang muốn tìm một cái cớ để từ chối khéo léo, lại nghe có người nói vào: “Đương nhiên không thành vấn đề. Đạo diễn Trương cứ yên tâm đi.”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, không ai thay cô từ chối hết sao?

Ngoài cửa, Trữ Mạt Ly đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh, gọi người thêm một chỗ ngồi, giống như anh mới là chủ nhân của bữa cơm này, cởi bỏ một nút áo âu phục, tao nhã ngồi xuống: “Không ngại nhiều người chứ?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: truyện này bố trí thật nhiều rắc rối, cũng là cẩu huyết, làm ơn chuẩn bị sẵn sàng nhảy hố đi~~~~~
Ha ha, đừng để câu trên hăm dọa, mau chạy nhanh nhảy xuống đi~


Không có nhận xét nào :