KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 07
CHƯƠNG 07
CHUYỂN NGỮ: H2O
“… A! Trữ
Mạt Ly”
Lục Tường
Thiên vô cùng ngạc nhiên, mà không chỉ mình Lục Tường Thiên, Văn Hào cũng rất
kinh ngạc, hắn lập tức nhìn sang Trầm Khánh Khánh, xem ra Trầm Khánh Khánh cũng
không biết trước được Trữ Mạt Ly sẽ xuất hiện ở trong này. Chỉ có sắc mặt
Trương Hiển Chính khẽ biến đổi, trong mắt âm u hơn vài phần.
Trữ Mạt
Ly là ai? Người này là truyền kỳ trong giới giải trí. Nếu muốn tiến vào vòng giải
trí lại không biết Trữ Mạt Ly, thật giống như bạn muốn thi vào trường cao đẳng,
ngay cả đề nhập học bậc tiểu học cũng không qua, đều không có cửa. Mà danh hiệu
siêu thiên vương Trữ Mạt Ly bây giờ dần dần bị giới giải trí thay thế bằng vị
trí lãnh đạo công ty giải trí Hoàn Nghệ. Hơn nữa thân thế và bối cảnh vững
vàng, trên cơ bản anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Người cũng như thế,
từ trước đến nay, Trữ Mạt Ly muốn làm gì thì làm. Ngày trước chẳng sợ anh khó hầu
hạ. Anh chính là vận đỏ, còn có một đám người trung thành. Người khác vẫn phải
nhìn sắc mặt anh, hiện tại cũng là như vậy. Trầm Khánh Khánh cho rằng vận đỏ của
bản thân mình là dựa vào may mắn và một chút thủ đoạn. Mà Trữ Mạt Ly chính là
thiên chi kiêu tử [1], không có một nghệ sĩ nào có thể có địa vị giống như anh,
lại còn có vận số may mắn đến vô lý.
[1] thiên
chi kiêu tử: con cưng của trời
Điều duy
nhất khác trước là anh bây giờ còn có thể không cần thông báo. Lễ trao giải, yến
hội vân vân, chỉ cần bây giờ anh không muốn, không ai có thể mời nổi. Về cơ bản,
Trữ Mạt Ly vẫn duy trì hình tượng thần bí, nghệ sĩ trong công ty muốn gặp mặt
ông chủ cũng không phải chuyện dễ dàng. Bây giờ anh xuất hiện đột ngột, có thể
không làm người ta kinh ngạc sao?
Trầm
Khánh Khánh nghiêng mặt, cười hỏi: “Trữ tổng, sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang
qua, nghe Ted nói em ăn cơm trong này, thuận tiện đến xem sao.”
Trầm
Khánh Khánh nghĩ thầm, quả nhiên là do Ted mật báo.
Trữ Mạt
Ly mở khăn ăn, gọi bồi bàn, chọn phần bít tết, thêm một ly rượu vang đỏ, tự
mình ăn.
Thiên
vương Trữ Mạt Ly ở ngay trước mắt. Cho dù đã ẩn lui nhiều năm như vậy, nhưng ảnh
hưởng của anh vẫn còn như trước. Văn Hào có phần kích động, đứng dậy nói: “Tổng
giám đốc Trữ, được gặp anh thật là vinh hạnh. Em là Văn Hào, là nam chính trong
“Khuynh sào”. Em rất mến mộ anh.”
Văn Hào
vươn bàn tay ra hồi hợp chờ đáp lại, nghe nói tính cách Trữ Mạt Ly thay đổi thất
thường, lúc thì điềm đạm, khi thì lãnh khốc, chỉ có điều hắn ta không phải là bệnh
nhân tâm thần, phần lớn thời gian đều không thích thân cận với người khác, mặc
dù lãnh đạm, nhưng cư xử rất có lễ nghĩa.
Trữ Mạt
Ly vẫn ngồi không nhúc nhích, cánh tay của Văn Hào bị thờ ơ nên có vẻ rất xấu hổ.
Lúc Văn
Hào hết hi vọng muốn buông tay, Trữ Mạt Ly giơ tay ra bắt tay nhẹ với hắn: “Tôi
biết rõ cậu, chuyện xấu của cậu và Khánh Khánh cũng đáng xem đấy”
Văn Hào
nhất thời có cảm giác hơi bị bất ngờ, Trữ Mạt Ly cũng không thèm nhìn lại hắn,
uống ngay ngụm rượu vang đỏ, nói với Trương Hiển Chính: “Đạo diễn Trương, bộ
phim “Tuyệt đại phong trần” Khánh Khánh nhất định sẽ đến tổ kịch đúng thời
gian, có điều tối nay tôi tìm cô ấy có việc, chuyện bàn bạc kịch bản hay là sau
đi”
“Ha ha, đừng
ngại. Chuyện của hai người dĩ nhiên quan trọng hơn.” Trương Hiển Chính cười cười
nhìn về phía bọn họ.
Trầm
Khánh Khánh có chút buồn bực. Tuy rằng lật mặt với Trương Hiển Chính là việc
không tốt, nhưng địa vị của cô bây giờ cũng không sợ đối địch với hắn.
Ngay lúc
cô định mở miệng, bỗng nhiên bị người ta đá nhẹ vào chân.
Trữ Mạt
Ly vẻ mặt thản nhiên xắt miếng bít tết, trước sau không có ai nhìn ra động tác
nhỏ này là do hắn làm.
Một cú đá
này cũng làm Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại, cô giơ ly rượu hướng về Trương Hiển
Chính cười nói xin lỗi: “Như vậy đạo diễn Trương, trước tiên em hy vọng lần này
chúng ta hợp tác vui vẻ, quay phim thuận lợi.”
Bữa cơm
trầm xuống một chút, Trầm Khánh Khánh giống như bị giày vò giữa cảnh nước sôi lửa
bỏng.
Ra cửa,
nói tạm biệt. Trầm Khánh Khánh theo Trữ Mạt Ly lên xe. Người phó lái ngồi trên
không phải Ted thì là ai?
“Không cần
trừng anh. Nếu anh biết trước như vậy, thế nào cũng không để cho em đi.” Ted
giành trước thanh minh cho mình.
“Hừ.” Trầm
Khánh Khánh lại trừng mắt liếc anh một cái, lập tức chuyển sang Trữ Mạt Ly:
“Anh thật sự chỉ đi ngang qua sao?”
Trữ Mạt
Ly nhắm mắt nghỉ ngơi. Một bàn tay đặt ở đầu, tay anh cực kỳ xinh đẹp: năm ngón
tay thon dài, khớp xương không lớn lại rõ ràng, màu da trắng nõn, ngón tay cắt
sửa rất sạch sẽ. Trên ngón giữa luôn đeo một chiếc nhẫn khảm kim cương.
Miệng anh
vẽ một góc độ xinh đẹp: “Em đoán xem.”
“Sợ em từ
chối “Tuyệt đại phong trần” phải không?”
Trữ Mạt
Ly mở nửa con mắt: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”
Trầm
Khánh Khánh nói không bình tĩnh: “80% thu nhập thuộc về anh. Em chỉ biết, anh
lo lắng em phá vỡ hợp đồng thì phải chịu những thiệt hại đáng kể.”
Dựa trên
hợp đồng của cô và Trữ Mạt Ly, 80% thu nhập của cô phải sung vào công quỹ. Vậy nên
dù vẻ ngoài Trầm Khánh Khánh chói lọi, kỳ thật lại là một diễn viên nghèo. Ước
tính xe của cô cùng với tất cả quần áo trang sức hàng hiệu đều mượn tiền Trữ Mạt
Ly mua, vì không muốn người ngoài biết được tình hình đói kém của mình. Bởi vậy,
cô chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.
Bộ phim
này được nhận trước khi đạt giải thưởng Kim Tôn, thù lao cũng được coi là khả
quan, vì thế tiền bồi thường cũng không phải nhỏ.
Trữ Mạt
Ly nhắm mắt lại: “Em biết như vậy là tốt rồi.”
Trầm
Khánh Khánh vẫn vô cùng căm phẫn: “Nếu anh biết em chán ghét con heo kia, vậy
mà còn muốn em đồng ý quay tiếp sao?”
Trữ Mạt
Ly trầm mặc một lúc, nói: “Người phải nhìn về phía trước. Lấy địa vị của em bây
giờ, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trầm
Khánh Khánh nóng khí nhìn chằm chằm Trữ Mạt Ly, người vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi
như cũ.
“Em sẽ
không bỏ qua cho con heo kia.” Một lát sau, Trầm Khánh Khánh thu lại ánh mắt, mặt
mũi sa sầm nói.
Trữ Mạt
Ly nghe được, sau đó tựa hồ cười cười.
Ted mắt
nhìn mũi, mũi hướng tim. Anh ta cái gì cũng không biết.
Qua một
lúc, Trầm Khánh Khánh gọi điện thoại cho Thuyền Trường: “Thuyền Trường này! Em
về trước đi! Chị đang đi cùng Ted.”
Sau khi tắt
điện thoại, cô nghĩ nghĩ, nói với Ted: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu, anh biết
ông ấy ở bệnh viện nào không?”
Trữ Mạt
Ly bỗng xem xét cô: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu?”
“Không được
sao?” Trầm Khánh Khánh hỏi lại.
Trữ Mạt
Ly khẽ hừ nhẹ một tiếng, phân phó: “Đến bệnh viện.”
Ted tiếp
tục mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, anh ta cái gì cũng không biết.
Chờ mua lẵng
hoa rồi tới bệnh viện, Trầm Khánh Khánh mới hiểu được hàm ý câu hỏi vừa rồi của
Trữ Mạt Ly.
Tòa cao ốc
bệnh viện hạng nhất của tỉnh vô cùng oai phong khí thế.
“Không xuống
sao?” Trữ Mạt Ly cúi đầu, hé mắt nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm
Khánh Khánh đeo kính râm, nhíu mày: “Vẻ mặt đó của anh là gì vậy?”
Trữ Mạt
Ly ý cười sâu thêm, nhưng đáy mắt lại thật lãnh đạm: “Vẻ mặt xem kịch vui.”
“Vậy ngài
cứ từ từ xem đi.” Trầm Khánh Khánh đẩy cửa xuống xe.
“Muốn anh
đi lên cùng em không?” Ted có chút lo lắng theo sát xuống xe.
Trầm
Khánh Khánh không trả lời, anh ta coi cô ngầm đồng ý. Bà cô này thường xuyên
như vậy, đừng nghĩ rằng cô im lặng nghĩa là không thèm nhìn bạn, kỳ thật đây là
câu trả lời của cô.
Buổi tối
người ở bệnh viện rất ít, đạo diễn Triệu vẫn còn ở phòng theo dõi, vì muốn che
mắt mọi người, hai người bọn họ đi đường vòng từ cửa sau bệnh viện lẻn vào.
“Tình
hình trước mắt có vẻ ổn định, nên không cần phải lo lắng. Chỉ cần an toàn qua
khỏi tối nay, chồng chị sẽ không có nguy hiểm.”
An ủi được
vẻ mặt đẫm nước mắt của bà Triệu, Quý Hàm mệt mỏi vô cùng đi ra khỏi phòng theo
dõi VIP. Chiều này đột nhiên nhận được thông báo phẫu thuật khẩn cấp, vẫn là do
chủ nhiệm tự mình tới tiến hành, anh làm trợ lý số 1. Đám người khi đến bàn giải
phẫu mới biết được, thì ra là một bậc thầy của phim võ hiệp, sở trường quay
phim những bộ phim cổ trang nổi tiếng lớn – danh xưng đạo diễn Triệu Vĩnh.
Một hồi
phẫu thuật cuối cùng cũng cướp được người từ quỷ môn quan trở về, ngay cả chủ
nhiệm Tiếu cũng phải thầm lau mồ hôi.
Quý Hàm bị
phân công ở lại trực đêm. Cách một tiếng phải tự mình kiểm tra một lần.
“Tôi ở
ngay phòng nghỉ, có việc gì lập tức gọi tôi. Nhất định phải theo dõi kỹ càng.”
Quý Hàm dặn dò lại với y tá.
“Vâng.
Bác sĩ Quý anh yên tâm…” Y tá Văn Văn nhìn vào bên trong, không nhịn được nói:
“Là đạo diễn Triệu Vĩnh thật sao?”
“Ừ.” Quý
Hàm cúi đầu viết vào bản ghi chép theo dõi bệnh trạng.
Văn Văn bật
người đứng dậy: “Ôi! Thật sự? Ông ấy không phải sẽ quay phim “Tuyệt đại phong
trần” sao? Bây giờ thì làm thế nào đây?”
Tiểu Ngọc
một bên đang viết báo cáo ngẩng đầu: “ “Tuyệt đại phong trần”, chính là bộ phim
tiếp theo của Trầm Khánh Khánh đó sao?”
Ngòi bút
Quý Hàm dừng một chút.
Tiểu Ngọc
bên kia tiếp tục nói: “Nghe nói bộ phim này chưa bấm máy nhưng đã rất nổi tiếng.
Vai diễn này đích thực là thách thức với Trầm Khánh Khánh. Trong đó lại có một
dàn mỹ nữ mỹ nam dễ nhìn. Bên phía nhà đầu tư Phương Hạ đầu tư một kinh phí lớn
muốn quay thành một bộ phim điện ảnh đẹp nhất trong lịch sử phim cổ trang.”
“Đừng nói
là em đã đọc hết nội dung của mấy tờ báo đó chứ?” Văn Văn cười cười vỗ vỗ trán
Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc
đẩy kính mắt, ra vẻ đạo sĩ nói: “Nếu bộ phim này gặp trở ngại, đối với Trầm
Khánh Khánh rất không thuận lợi. Cô ấy vừa đạt giải thưởng, nếu rèn sắt khi còn
nóng mới có thể củng cố được địa vị, huống chi vai diễn mới của An Thiến đã sắp
quay xong chuẩn bị công chiếu. Một bên là Hoàn Nghệ, một bên là Thời Đại. Hai
người này đều là xuất sắc nhất của điện ảnh và truyền hình. Trước mắt An Thiến
vượt trội hơn, Trầm Khánh Khánh còn phải đuổi theo sau.”
Văn Văn
suy nghĩ nói: “Đạo diễn Triệu kia bị bệnh lúc này quả thật gay go!”
“Còn
không phải sao? Hai ngày trước em còn đọc được tin tức. An Thiến đã chọn được bộ
phim tiếp theo, là hợp tác cùng ảnh đế Phương Thuấn. Sự nổi tiếng của Trầm Trầm
Khánh bây giờ rất có thể sẽ bị cô ấy đè bẹp.”
“Hai người
các cô! Thời gian làm việc nên chú ý một chút.” Thấy các cô càng nói càng hăng,
Quý Hàm không chịu được phải ngắt lời.
“Làm gì
mà cậu nghiêm túc như thế chứ! Nghe một chút tin tức bát quái rất có lợi cho sức
khỏe đó!”
Không biết
Trịnh Thị chui ra từ cái xó xỉnh nào, lập tức nhận được một cái liếc mắt xem
thường của Quý Hàm.
Văn Văn
cười nói: “Bác sĩ Trịnh, Trầm Khánh Khánh mà anh thích lần này gặp phiền toái rồi.”
“Hử? Em
chắc chứ? Nhưng không sao, anh tin tưởng cô ấy.”
“Ha ha,
anh đối với Trầm Khánh Khánh thật ái…” Văn Văn vừa nói đến đây đột nhiên ngừng
lại. Ánh vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đang đi về phía bọn họ không nhúc
nhích.
“Này, chị
làm sao vậy? Mới nói một nửa…” Tiểu Ngọc đẩy Văn Văn: “Nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Ngọc
cũng nhìn về phía đó. Sau đó kinh ngạc tột độ, túm lấy cánh tay Văn Văn ra sức
kéo: “Người kia… Người kia… Không phải em nằm mơ chứ?”
Văn Văn gật
gật đầu: “Chị xác định em không nằm mơ. Nếu không chính là cả hai chúng ta đều
đang nằm mơ.”
Quý Hàm
còn cúi đầu viết vài thứ linh tinh, cảm thấy Trịnh Thị đập vào sau lưng anh, ngẩng
đầu bất mãn: “Chuyện gì nữa?”
Trịnh Thị
cười tủm tỉm hếch hếch cằm về phía trước.
Quý Hàm
quay đầu, giây tiếp theo liền chết đứng.
Tác giả nói ra suy
nghĩ của mình: ~~~~~~~ mọi người có gì thì nói đi haha
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét