KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 08
CHƯƠNG 08
CHUYỂN NGỮ: H2O
“Trầm Khánh Khánh! Thật
sự là Trầm Khánh Khánh!” Tiểu Ngọc kích động suýt nữa hét lên. Đúng là vừa nhắc
Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. “Anh chàng đi sau cô ấy là ai?”
Trầm Khánh Khánh đeo kính
râm, mặc một bộ váy liền áo Givenchy đặc biệt. Đi sau cô là một chàng trai đẹp
mã, trong tay anh ta là một lẵng hoa.
“Có lẽ là người đại diện
đó! Trời ơi! Người đại diện nào của cô ấy đều đẹp trai như vậy sao?”
Trịnh Thị cười cười với
anh chàng kia. Nhưng anh ta như nhìn thấy con rệp tầm thường, nhíu mày né
tránh.
Chờ bọn họ đến trước mặt,
Quý Hàm mới hồi phục tinh thần. Anh chắn ngang trước mặt Trầm Khánh Khánh: “Xin
lỗi! Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh.”
Trầm Khánh Khánh xoay đầu
sang, Ted hiểu ý tiến lên một bước thương lượng với Quý Hàm: “Chúng tôi đã được
viện trưởng Phương cho phép, cũng đã liên lạc với người nhà của đạo diễn Triệu
rồi. Nếu anh không tin có thể gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm Tiếu một chút.” Nói
xong Ted đưa ra một dãy số điện thoại, sau đó đưa cho Quý Hàm.
Quý Hàm nhận điện thoại
lùi sang một bên. Chỉ trong chốc lát đã quay lại nói: “Đừng vào quá lâu.”
Trầm Khánh Khánh cũng
không thèm nhìn anh, trực tiếp đi qua.
“Hai người vẫn chưa ngắm
xong sao? Còn nghển cổ ra làm gì?”
Trịnh Thị gõ nhẹ vào đầu
Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc phục hồi một
chút nhưng vẫn thất thần nói: “Nhìn thấy không? Thần tượng của anh đó! Vừa rồi
em quan sát một chút, cái váy của cô ấy, còn có cái ví, còn cả đôi giày nữa.
Thật sang trọng quá, không hổ là nữ minh tinh. Tuy đeo kính râm không nhìn rõ
khuôn mặt, nhưng làn da của cô ấy đẹp thật! Gương mặt vô cùng nhỏ nhắn!”
“Thấy chưa! Anh đã sớm
nói cô ấy đẹp mà. Hơn nữa các em không phát hiện sao? Cô ấy còn cố ý bước đi
rất khẽ.”
Tiểu Ngọc liên tục gật
đầu: “Đúng thế!”
Trình Thị nhìn khuôn mặt
lạnh băng của Quý Hàm: “Cậu trưng bộ mặt thối như vậy làm gì? Đại minh tinh
người ta đến thăm đạo diễn là có ý tốt, cũng chẳng gây phiền phức gì!”
Quý Hàm tiếp tục trưng bộ
mặt khó ưa, không để ý tới anh ta.
Ánh mắt Quý Hàm nhìn qua
bản ghi chép, nhưng tâm tư cũng không đặt ở đó. Qua vài phút, đầu bút cũng chưa
động, mãi đến khi phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Trầm Khánh Khánh cùng
người đại diện đi ra. Hai người Văn Văn và Tiểu Ngọc, mỗi người cầm một quyển
sổ trong tay do dự. Có nên bước tới xin chữ ký hay không đây? Tuy rằng bình
thường việc thích làm nhất là lôi cô ấy ra tán chuyện, nhưng khi gặp được con
người thật lại bị khí chất siêu sao của cô làm rung động. Quả nhiên không hổ là
đại minh tinh.
Thế nhưng, nghe nói Trầm
Khánh Khánh đều xem những fan hâm mộ là bạn bè tốt cả.
“Có thể giúp tôi ký một
chữ được không?”
Văn Văn cùng Tiểu Ngọc
đồng loạt quay đầu “soàn soạt”. Vẻ mặt Trịnh Thị rất tự nhiên xin chữ ký Trầm
Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh nhìn như
quan sát anh ta, bỗng mỉm cười nói: “Có thể chứ! Ký thế nào?”
“Chỗ này được rồi.” Trịnh
Thị kéo áo blouse, để lộ áo trắng bên trong, chỉ chỉ vào ngực: “Tốt nhất là
viết trên đây dòng: To (nguyên văn “to” là tiếng Anh) Trịnh Thị yêu quý!”
Thật có can đảm! Văn Văn
trao đổi ánh mắt với Tiểu Ngọc. Quý Hàm lạnh mắt nhìn bọn họ, Ted khó chịu nhăn
mi.
Trầm Khánh Khánh vẫn mỉm
cười nói: “Không thành vấn đề.”
Ted tìm trong túi, lấy
một cây bút lông - không được, lại đụng đến một cây bút máy – cái này không
tồi. Trầm Khánh Khánh nhận lấy bút máy từ Ted, mạnh tay ký tên trên ngực Trịnh
Thị. Đồng thời nói với âm lượng mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Mấy trò
bịp bợm của anh càng ngày càng nhiều!”
“Nhẹ tay chút! Anh không
muốn xăm hình đâu.” Trịnh Thị hít một hơi, đồng thời nhìn Ted tố cáo. Người kia
ngạo nghễ quay đầu, làm như không biết.
“Được rồi.”
Trịnh Thị sửa lại áo
trong, cười lớn nói: “Cảm ơn!”
Văn Văn và Tiểu Ngọc thấy
thế liền lập tức chạy lên: “Có thể ký giúp bọn em không?”
Trầm Khánh Khánh gật gật
đầu.
“Em
là Tiểu Ngọc.”
“Em
là Văn Văn.”
Trầm Khánh Khánh lần lượt ký tên vào hai
quyển sổ, còn viết thêm xuống dưới một câu chúc mừng, bên cạnh còn vẽ thêm hình trái tim rất Q (chắc có lẽ là rất cute đấy)
“Cảm
ơn.”
Hai
y tá nhỏ ôm quyển sổ, vô cùng hưng phấn.
“Chúc
bộ phim “Tuyệt đại phong trần” tiếp theo của chị thắng lớn! Bọn em đều rất mong
chờ…” Nói được một nửa, Văn Văn liền nhớ ra có chút không phù hợp, đạo diễn bây
giờ còn nằm trong kia mà!
Cũng
may Trầm Khánh Khánh không để ý, hòa nhã nói: “Cảm ơn. Việc của đạo diễn Triệu
vất vả cho các em rồi.”
“Này,
cậu có cần kí tên không?” Trịnh Thị cố tình nói với Quý Hàm.
Mặt
Quý Hàm cứng đờ, ánh mắt hung ác trừng Trịnh Thị. Trịnh hồ ly cười càng vui vẻ.
Trầm
Khánh Khánh cũng không hỏi, lấy giấy ra ký tên xoạt xoạt một cái, sau đó lễ độ
cáo từ.
Văn
Văn cùng Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau. Tiểu Ngọc mở miệng trước: “Em sai rồi,
thì ra ngoài đời cô ấy lại tốt như vậy.”
“Đúng
thế! Nói chuyện hòa nhã, chữ trông cũng rất
đẹp.” Văn Văn vội gật đầu không ngớt.
Quý
Hàm cầm lấy tờ giấy. Mặt trên có một dòng chữ cùng một chữ ký thật to: chúc anh
vạn sự như ý – Trầm Khánh Khánh. Chữ của cô quả thật rất đẹp, giống như con
người hoa lệ của cô, mạnh mẽ lưu loát, giọng nói của cô thật sự mềm mại, nói
chuyện với cô sẽ làm người ta có ảo giác, giống như được chìm đắm trong ánh mặt
trời.
Nhưng
chỉ có anh biết. Những chuyện đó đều là gạt người.
Sau
khi đi ra khỏi bệnh viện, lái xe đưa Trầm Khánh Khánh về nhà trước, Trữ Mạt Ly
từ từ nhắm hai mắt lại không nói câu nào với cô. Trầm Khánh Khánh cũng không so
đo, dù sao cũng chẳng phải lần đầu lĩnh giáo tính tình kỳ quặc của tên này. Mặt
Ted thì vẫn nhăn lại, hiển nhiên là gặp được ai đó, nên còn chưa để ý.
Sau
khi về đến nhà, Ted tiễn Trầm Khánh Khánh tới cửa, nói: “Sáng mai không có việc
gì, chiều anh tới đón em.”
“Chờ
một chút!”
Ted
quay đầu lại, có chút mê man: “Còn việc gì sao?”
Trầm
Khánh Khánh tiến lên nhắm ngay vào hai khối thịt bên má anh ta mà bóp xuống:
“Cái bộ dạng này của anh đã nói rõ ràng với anh ta – Tôi rất để ý, tôi rất để ý
đó! “Đại thúc” à, anh luôn không chịu thua chút nào, không phải anh muốn nuôi
chí trở thành kẻ bất khả chiến
bại sao?”
“…
Biết… Đã biết! Em đừng bóp má anh nữa, tạo thành nếp nhăn đó!”
Ted
chạy trốn nanh vuốt của Trầm Khánh Khánh, nghĩ tới hai má bị xoa đỏ đến méo
lệch. Bộ dáng đó thật đáng yêu cực kỳ! Trước khi đi còn lo lắng dặn dò: “Không
được nói số điện thoại mới của anh cho người đó.”
Vào
trong nhà, cả người Trầm Khánh Khánh đều bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới đạo diễn
Triệu thở bằng bình ô-xi, khắp nơi trên người ông ta đều là hình ảnh máy móc
khiến cô thấy đáy
lòng thật buồn phiền. Đạo diễn Triệu mới hơn 40 tuổi,
chưa được nửa cái trăm tuổi, có nhiều tác phẩm nổi tiếng, cũng không thiếu
những tác phẩm xuất sắc. Bởi vì nghiên cứu võ hiệp cổ trang mà thành danh,
những bộ phim cổ trang trong tay ông không giống với người khác, vô cùng chân
thực, hàm súc. Cuối năm ngoái, ông ấy cầm kịch bản đến tìm Trầm Khánh Khánh, hy
vọng cô có thể trở thành nữ diễn viên chính của bộ phim này. Bởi vì ông rất có
thành ý, kịch bản cũng không tệ, tuy Trữ Mạt Ly không bằng lòng với
thù lao lắm, nhưng Trầm Khánh Khánh vẫn nhận lời. Bởi vì cô thích vai diễn này. Không
ngờ, trước khi bấm máy ba ngày lại xảy ra rủi ro như vậy. Bà Triệu nói tối qua
ông ấy rất tốt, vậy mà sáng nay ra cửa không lâu liền nhận được tin dữ đó.
Điều
này đối với cô mà nói cũng là một tin dữ. Bây giờ cô không thể không đối mặt
với con heo kia, không biết diễn xuất có thể bị giảm sút hay không.
Điện
thoại vang lên, Trầm Khánh Khánh nghe máy: “A lô.”
“Về
đến nhà rồi sao?” Giọng nói Trịnh Thị có ý cười luôn rất dễ nhận ra.
“Về
rồi, anh còn đang trực sao?”
“Đúng
vậy. Là số anh khổ, ở cùng với cái bản mặt tú lơ khơ của chồng em, ai…”
Trầm
Khánh Khánh ngâm mình trong bồn tắm lớn, không lên tiếng.
“Làm
sao vậy? Vợ chồng son lại cãi nhau? Please!!! Hai người có thể bình yên chút
được không?” Trịnh Thị thăm dò: “Vẫn là vì chuyện sinh nhật cậu ta ư?”
Trầm
Khánh Khánh thở dài: “Không phải. Quên đi! Chuyện của em và anh
ấy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Anh
tin rằng em chưa bao giờ có lỗi với cậu ta.”
“Ồ,
cảm ơn! Thật khó có cơ hội nghe những lời này của anh.”
“Thật
đó! Con người em tuy tâm địa có chút hẹp hòi, có chút mưu mô, tính tình có chút
xấu xa. Nhưng anh biết mọi việc em làm đều vì cậu ta trước, là do cậu ta còn
chưa sáng mắt ra!”
Trầm
Khánh Khánh nghe nửa câu đầu thật sự bực bội, nhưng nghe được nửa câu sau, cô
thấy rất mát tai.
Người
có thể nói chuyện với cô không chút khúc mắc như vậy, quả thật không nhiều.
“Nếu
anh ấy có thể nghĩ được như anh thì tốt rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ đầu óc cậu ta chỉ bị
cánh cửa kẹp thôi. Không sao, có anh trông nom cậu ta, em yên tâm đi quay chụp
vai diễn của em đi. Cho anh thêm vài vé buổi ra mắt phim là được rồi!”
Trầm
Khánh Khánh trêu chọc: “Sao lại đòi vé em? Không đòi vé con gấu nhỏ của anh ư?”
Đầu kia
Trịnh Thị lập tức thay đổi giọng điệu, rất giống cô vợ nhỏ bị vứt bỏ: “Tên kia
không cần anh. Em nhìn thái độ của hắn đối với anh đi! Thật làm người ta đau
lòng mà! Trái tim nhỏ bé của anh đã bị cái đầu bút máy kia đâm thủng!”
Trầm
Khánh Khánh toàn thân nổi da gà, vội vàng nói: “Là do anh không đúng trước.
Thôi thôi! Tính Ted cũng nhanh bỏ qua thôi, qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên
thôi. Em còn tắm rửa nữa, cứ như vậy nhé!”
Trầm
Khánh Khánh ngắt điện thoại, ngâm mình trong nước, một lúc lâu sau, hơi cười khổ.
Kỳ thật
Quý Hàm đối xử như vậy làm cô có chút thất vọng và đau khổ, tuy nhiên cô vẫn
kiên trì.
Không biết
bắt đầu từ khi nào, người đàn ông từng giống đóa sen đó đang theo gió bay đi…
Tác giả
nói ra suy nghĩ của mình: rõ ràng là lạnh lùng, tôi đây tiếp tục
viết truyện… tiếp tục gõ chữ… tiếp tục cầu bao dưỡng…~~~~~~~
Chương này và chương tiếp căn bản là một chương,
nhưng thật sự hơi dài, liền chia làm hai chương, cho nên nhìn lại thì thấy hơi ít… Thứ lỗi thứ lỗi cho tôi ~~~~ (Bạn editor cực kỳ cảm ơn tác giả chia 2
chương như vậy haha)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét