Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 34

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 34

CHUYỂN NGỮ: H2O




Trầm Khánh Khánh vào nhà, bài trí trong nhà đơn giản đến đơn điệu, vật dụng đều màu xám, thoạt nhìn sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, không giống như có người ở trong phòng.

Trầm Khánh Khánh ngồi xuống sô pha, lúc này mới trả lời câu hỏi của Quý Hàm: “Như anh thấy đấy, cắt rồi.”

Quý Hàm đóng cửa lại, đứng ở cửa một hồi, dường như khó có thể tiếp nhận, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vì sao?”

“Đổi kiểu tóc cần nhiều lý do như vậy sao? Phim mới cần hình tượng như thế, tôi không thích đội tóc giả, nên cắt đi!”

Quý Hàm im lặng đến phòng bếp, lại mang hai cái ly đi ra, đặt trước mặt Trầm Khánh Khánh một ly chocolate nóng. Trầm Khánh Khánh cảm thấy thật kinh ngạc, sự đối đãi như vậy, cô đã không được hưởng thụ từ rất lâu rồi.

“Tìm tôi định nói gì?” Trầm Khánh Khánh nâng ly lên ngửi, là hương vị cô thích, “Nói trước một chút, hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau.”

“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.”

Hai người đều tự nâng ly trầm mặc, Trầm Khánh Khánh nhớ lại mảnh đơn ly hôn bây giờ vẫn nằm trong tủ đầu giường, còn có lời nói lần trước của Quý Hàm. Còn trong tâm tư Quý Hàm, nhớ lại một cái tát của Trầm Khánh Khánh, còn có khuôn mặt cao ngạo của Trữ Mạt Ly.

Sau đó, hai người không hẹn mà cùng vứt cuộc nói chuyện đó ra sau đầu, không nhớ lại nữa.

Tay Quý Hàm vẫn nắm chặt ly, tay anh rất lạnh, cần một chút nhiệt nào đó giúp anh chống đỡ: “Bộ phim truyền hình này phải quay bao lâu?”

“Chắc là mấy tháng.”

“Em diễn vai nữ bác sĩ?”

“Phải.”

“Nếu… nếu có thắc mắc gì, có thể hỏi anh, anh có thể giải đáp vài vấn đề chuyên môn.”

Nếu không phải khi khẩn trương anh có tật xấu hay liếm môi, cô sẽ thực sự tưởng rằng người đối diện là giả mạo.

“Cảm ơn, tất cả trước mắt đều thuận lợi.”

Anh cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ rõ từ khi nào, ở trước mặt anh, cô lại mang vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như vậy, còn không thấy tình cảm ẩn sâu trong ánh mắt. Cô giận, nếu cô gửi liền hai tin nhắn anh vẫn không về, cô sẽ tức giận. Cô bốc đồng, bản thân không thích áo sơ mi sẽ không cho anh mặc. Cô dễ mềm lòng, chỉ là sự rèn luyện trong giới cùng chút thông minh khiến cô biết cách che dấu chính mình.

Có lẽ Trịnh Thị nói đúng, anh được cô chăm sóc tốt quá, nên tới bây giờ anh luôn nghĩ rằng, nắm bắt cảm xúc của cô không phải chuyện khó khăn gì.

Trầm Khánh Khánh nghĩ có phải Quý Hàm bị cái gì kích thích hay không, anh vẫn nhìn cô không nói một lời, mấy ngày không gặp, bả vai gầy yếu tựa hồ càng thêm đơn bạc. Từ trên người anh tản ra hơi thở ưu thương nhàn nhạt, sau đó thấm ướt không khí nơi này.

Mãi đến khi ly chocolate nóng nguội lạnh, hai người vẫn trong tình trạng này, Trầm Khánh Khánh không nhịn được nói: “Anh tìm tôi đến không phải ngẩn người nhìn tôi như thế này chứ? Ngày mai anh có công việc, tôi cũng phải quay phim…”

“Anh rút lại lời nói lần trước, lúc đó, anh rất kích động. Khi anh nghe thấy lời nói của Trữ Mạt Ly, anh lập tức mất lý trí.” Anh cố gắng tìm từ, thoạt nhìn thật khó khăn, khi hẹn hò với cô lời nói lãng mạn nhất cũng chỉ là – đừng vất vả quá, em lại gầy, anh sẽ đau lòng.

Có lẽ lâu rồi không bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy, khi anh nói ra lời quan tâm như thế, Trầm Khánh Khánh thật sự có hơi mơ hồ, không hiểu được ý của anh, đây là giải thích sao?

Quý Hàm lại chần chừ, cuối cùng nói ra lời đặt sâu trong lòng: “Còn… biệt thự của em cách bệnh viện xa quá, mấy tháng này em có thể ở đây, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”


Có đạo diễn Lí chỉ đạo, tất cả các khâu của “Nữ hoàng áo blouse” đều tiến triển bình thường, việc hợp tác với bệnh viện cũng rất thuận lợi. Nhưng khiến tâm trạng Trầm Khánh Khánh tốt lên, ngoại trừ việc quay phim thuận lợi, còn có tin vui: doanh thu phòng vé của “Tuyệt đại phong trần”. Qua hai ngày khởi đầu hơi thấp, tới cuối tuần đầu tiên, phòng vé đột nhiên tăng vọt, rất nhiều người sau khi xem phim đều bất ngờ. Bất luận bộ phim này từ ngày khởi quay tới khi hoàn thành đã trải qua ít nhiều sóng gió, ít nhiều thị phi, nhưng chất lượng bộ phim vẫn được đảm bảo. Trữ Mạt Ly là nhà sản xuất bảo đảm, anh quyết không cho phép xuất hiện sạn trong phim, xem ra không giả. Về phương diện diễn viên, Trầm Khánh Khánh cực kỳ xinh đẹp, cô mềm mại, diễn xuất tinh tế mở màn bộ phim, hơn nữa làm cho nó sinh động nhiều vẻ, nhất là hình ảnh đợi chờ cùng cây quạt kết phim đã làm người ta rơi lệ. Rất nhiều người nói thấy được thiên phú của cô, thứ mà trước kia họ không nhận thấy, thứ từng là độc quyền của An Thiến.

Vốn nghĩ Trữ Mạt Ly sẽ nhắn tin chúc mừng một chút, nhưng Trầm Khánh Khánh đợi ba ngày, thế nhưng người nọ không có chút phản ứng nào, trong điện thoại cô vẫn là tin nhắn từ tuần trước.

Khi làm việc Trầm Khánh Khánh vô cùng chuyên chú, nhưng vừa rời máy quay, cô bắt đầu ngồi ngẩn người nhìn điện thoại, hoặc là bật đoạn video có hành động mà Trữ Mạt Ly tặng cô ra xem. Kỳ thật, chính xác mà nói món quà này nên tặng cho Liễu Liễu, là ba tượng đất hình người, còn có một tấm băng rôn nhỏ, bút tích non nớt của đứa trẻ như in sâu trong lòng cô: dì Khánh Khánh, con, ba ba.

Hồi tưởng một hồi, Trầm Khánh Khánh cuối cùng không nhịn được đành gọi điện thoại hỏi Ted: “Gần đây Trữ Mạt Ly đang làm gì vậy?”

Ted có phần ngạc nhiên khi Trầm Khánh Khánh gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện Trữ Mạt Ly, song vẫn trả lời chi tiết: “Hình như có xã giao, hai ngày trước đi HongKong, em muốn tìm anh ta?”

“Không phải. Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

Đối với việc Trầm Khánh Khánh trước sau mâu thuẫn, Ted chọn cách làm ngơ: “Nếu anh nhớ không lầm, hôm nay anh ta hẳn không có việc gì, chắc đang ở nhà.”

“Ngày đó anh ta đi có nói với anh chuyện gì không?”

“Không nói gì thêm…” Ted thấy kỳ quái, sao Trầm Khánh Khánh lại đột nhiên hỏi nhiều chuyện về Trữ Mạt Ly như vậy? Có điều cậu ta nghĩ tới một sự kiện khác, liền nhân cơ hội này, không từ bỏ ý định hỏi, “Đề nghị của Quý Hàm em chấp nhận rồi à?”

Trầm Khánh Khánh nói thản nhiên: “Còn chưa nghĩ tới, nói sau đi!” Qua một lát, cô vừa lật kịch bản, vừa như tùy ý nói, “Tối nay không có phần diễn của em, có thể kết thúc công việc trước, em muốn gặp Liễu Liễu.”

Buổi tối, đúng giờ Ted tới đón Trầm Khánh Khánh. Trên đường Trầm Khánh Khánh mua riêng cho Liễu Liễu loại bánh ngọt bé thích, sau đó hài lòng tiếp tục đi.

Ted nhìn bánh ngọt, thấy thế nào cũng vẫn cảm thấy thứ này giống đạo cụ biểu diễn, vì thế hỏi: “Em định đi tìm Mạt Ly phải không?”

Trầm Khánh Khánh phản bác rất nhanh: “Em tìm anh ta làm gì?”

“Anh nghĩ em muốn khoe doanh thu tốt đẹp của “Tuyệt đại phong trần”.”

Lông mày thanh tú của Trầm Khánh Khánh khẽ chau lại, kéo dài giọng: “À~~ anh nhắc em đúng quá, trước kia anh ta còn nói sẽ biến em thành diễn viên không có thị trường, bây giờ xem anh ta nói thế nào.”

Ted càng ngày càng không muốn hiểu rốt cuộc Trầm Khánh Khánh nghĩ chuyện gì.

Trầm Khánh Khánh đột nhiên đến thăm làm Liễu Liễu vô cùng vui vẻ, bé nhảy thẳng xuống chạy vội tới trong lồng ngực Trầm Khánh Khánh. Sau đó khi Trầm Khánh Khánh cho bé bánh ngọt, bảo bối nhỏ vui sướng đỏ cả mặt, chỉ là… ba ba không cho bé ăn đồ ngọt vào buổi tối, sẽ bị sâu răng.

Vẻ mặt Liễu Liễu đáng thương nhìn Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly bị bé nhìn như vậy nên hết cách, đành phải nói: “Chỉ được ăn một phần, còn lại để mai ăn.”

Ted dẫn Liễu Liễu đang mừng rỡ đi cắt bánh ngọt. Trong phòng khách chỉ còn lại Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly xoay người đi vào phòng sách, Trầm Khánh Khánh đi vào theo anh.

Trữ Mạt Ly ngồi xuống trước bàn, tựa vào ghế xoay nửa vòng. Anh thấy Trầm Khánh Khánh theo sau, ngồi xuống ghế như không có việc gì, lại làm bộ đánh giá bài trí phòng sách của anh, không khỏi bật cười.

Trữ Mạt Ly trêu ghẹo: “Không phải em đến chơi với Liễu Liễu à?”

Trầm Khánh Khánh lập tức nói: “Đương nhiên phải.”

“Vậy theo tôi vào trong phòng này làm gì?”

Trầm Khánh Khánh nói hợp tình hợp lý: “Tôi không thể vào sao?”

“Có thể. Cứ tự nhiên.” Nói xong Trữ Mạt Ly cúi đầu làm việc của mình.

Trầm Khánh Khánh lại đợi, nhận thấy Trữ Mạt Ly thật sự vô cùng chuyên tâm vào đống giấy tờ, không để ý tới cô, có phần tức giận: “Này!”

Trữ Mạt Ly ngẩng đầu: “Sao?”

“Biết phòng vé không?”

“Đã nắm được số liệu, không sai lệch lắm!”

Trầm Khánh Khánh đắc ý cười rộ lên, có phần giống bạn nhỏ trong vườn trẻ hoa hồng.

Vẻ mặt này của cô nhìn thật đẹp, nhất là dáng hình khi cô nghiêng mặt, Trữ Mạt Ly không khỏi hạ bút, khẽ cười nói: “Là ai hai ngày trước mày chau mặt ủ vì phòng vé nhỉ?”

Trầm Khánh Khánh lắc đầu vô tội, buông tay: “Có hả? Dù sao lỗ cũng là tiền của anh, tôi sầu cái gì chứ.”

“Nói như thế, hôm nay em tới để tranh công với tôi?”

“Điều này còn phải xem boss có tự giác hay không.”

Vẻ mặt tính toán chi li của cô tức khắc thắp sáng cả căn phòng. Trữ Mạt Ly mở ngăn kéo, lấy từ bên trong vật gì, sau đó đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, cố làm ra vẻ huyền bí, nói: “Đoán xem trong tay tôi là cái gì?”

Trầm Khánh Khánh nhìn chăm chú: “Sẽ không phải là mượn hoa hiến Phật nữa chứ?”

“Lần này không phải.”

Trầm Khánh Khánh đứng lên đánh giá nắm tay phải của Trữ Mạt Ly, có thể nắm trong tay, thì là cái gì đây?

“Cho chút gợi ý.”

“Giá trị không nhỏ.”

“Tôi không thích nhẫn kim cương.”

“Em như vậy là hy vọng tôi tặng em nhẫn kim cương sao? Thật đáng tiếc, không phải.”

Trầm Khánh Khánh nhăn mày, suy nghĩ nửa ngày, tay Trữ Mạt Ly nắm rất nhanh, không một kẽ hở.

“Nếu tôi đoán sai, sẽ không cho tôi sao?”

“Không phải.”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt: “Vậy muốn tôi đoán làm cái gì.”

Trữ Mạt Ly nhíu mắt phượng, hỏi lại: “Không biết làm như vậy mới có ý nghĩa à?”

“… Boss à, việc này rất nhàm chán. Mau lên giùm tôi!” Trầm Khánh Khánh giơ nắm đấm, mười phần khí thế, thật giống như đi đòi nợ.

Trữ Mạt Ly chậm rãi buông tay, một cái chìa khóa bạc lặng yên nằm trong lòng bàn tay.

Không phải chìa khóa xe, đó là…

Trữ Mạt Ly ném chìa khóa cho Trầm Khánh Khánh, nói rất tự nhiên: “Xem như công ty cho em, mua một căn hộ gần bệnh viện, ít nhiều có thể thuận lợi cho việc quay phim.”

Trầm Khánh Khánh khó khăn lắm mới bắt được chìa khóa, chợt ngây người: “Anh nói cái gì?”

Trữ Mạt Ly nghiêng người, thấy cô ngạc nhiên, chậm rãi giải thích lần nữa: “Đây là chìa khó phòng ở, bên trong đều được trang bị đầy đủ vật dụng, có thể tới bất cứ lúc nào.”

Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, lại nhìn khuôn mặt Trữ Mạt Ly không giống như đang nói đùa, cuối cùng cô cũng tin đây không phải do Trữ Mạt Ly trêu đùa mình. Chỉ là, sao lại khéo như vậy, Quý Hàm vừa mới có lời với cô, Trữ Mạt Ly đột nhiên lại bảo cô rằng đã an bài phòng ở. Trầm Khánh Khánh không ngốc, cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, trực tiếp hỏi: “Ted nói cho anh?”

Ai ngờ Trữ Mạt Ly lại sửng sốt, không rõ cô có ý gì: “Em nói gì?”

Trầm Khánh Khánh ngờ vực, nhìn gương mặt anh chăm chú, muốn từ đó tìm ra chút sơ hở, nhưng cô không phát hiện được gì. Có hai khả năng, một là anh diễn rất hoàn mỹ, hai là anh thật sự không biết. Cô không nhìn ra được khả năng nào, chỉ là, Trữ Mạt Ly cần phải giả vờ sao?

Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nghi hoặc nói: “Có vấn đề gì à?”

Trầm Khánh Khánh nhận chìa khóa, cuối cùng lắc đầu: “… Không có gì. Tôi sẽ cân nhắc sau.”

“Tùy em.”

Trữ Mạt Ly về lại chỗ ngồi, lại mở giấy tờ, qua một lúc thấy Trầm Khánh Khánh vẫn còn đứng đó, anh không nhịn được, hỏi: “Còn việc gì sao?”

“Hả? À, không có.”

Trầm Khánh Khánh đi tới cửa, trong đầu cô còn đang xoay quanh chiếc chìa khóa, suýt nữa đã quên mất mục đích cô tới đây. Trầm Khánh Khánh vội xoay người, đến trước mặt Trữ Mạt Ly, gõ gõ vào bàn: “Tôi thế này, thật sự không nhìn quen hả?”

Ánh mắt Trữ Mạt Ly lướt qua mái tóc ngắn của cô, anh cũng không phải không nhìn quen, mà là đánh vào thị giác quá mức mãnh liệt, khiến anh nhất thời không phân rõ thực hư.

Thật sự quá giống.

Rồi sau đó, anh làm như thật, nói: “Kiểu tóc này không tồi, còn nữa, thực ra tôi đã sớm nghĩ, khuôn mặt em thật sự không hợp với tóc dài lắm.”

Một câu nói làm cho Trầm Khánh Khánh quay một vòng từ trên trời xuống đất, sắc mặt trắng nhợt lập tức đỏ bừng, Trầm Khánh Khánh không chút do dự mở cửa ra ngoài.

Trầm Khánh Khánh đi rồi, Ted khẩn cấp chạy vào: “Cô ấy nói thế nào?”

“Không có gì, cô ấy nghi là tôi cố ý, có điều không dám khẳng định.” Có thể nói kỹ xảo diễn xuất của Trữ Mạt Ly đã đạt tới đỉnh cao.

Bella: anh thật gian xảo :))

“Mạt Ly, tôi không thể không nói, chiêu này của anh thật tuyệt.” Ted cảm thán tự đáy lòng, “Bây giờ tôi có thể tin tưởng anh thật sự muốn theo đuổi Khánh Khánh. Chỉ là hình như cô ấy vẫn chưa nhận ra anh thật lòng.”

“Không liên quan, tôi không muốn buộc cô ấy chặt quá. Hơn nữa tôi nói rồi, có phải trò chơi hay không, là do cô ấy quyết định.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người đoán rất nhiều, nhưng tôi sẽ không tiết lộ

Trong truyện này, nhân vật phức tạp nhất chính là Trữ hoàng đế.

Bởi tác giả không phải người hài hước, nên không viết được truyện nhẹ nhàng, hơn nữa bản thân tôi là sự mâu thuẫn, nên viết ra đều là rối rắm, haha



Không có nhận xét nào :