Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 35

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 35

CHUYỂN NGỮ: H2O




Thời tiết trở lạnh, vầng thái dương dần ló rạng, khi đường chân trời hiện rõ, trong cao ốc mới của bệnh viện hạng nhất đã là một hồi bận rộn. Trầm Khánh Khánh luôn lặng lẽ, đi vào trường quay đúng giờ, sau đó hóa trang, tạo hình, trao đổi cùng đạo diễn, chuẩn bị bắt đầu một ngày quay phim.

Muốn nắm bắt được vai diễn này, đối với Trầm Khánh Khánh mà nói cũng không khó. Bởi cô gần như là diễn chính mình, điều này cho Trầm Khánh Khánh một loại cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có. Đạo diễn Lí chọn diễn viên rất kỹ lưỡng, diễn viên đều có kỹ năng, trong đoàn phim cơ bản đều không có diễn viên quay phim qua quýt, mỗi người đều thể hiện khả năng tốt nhất, chỉ sợ bị vương miện “NG” rơi xuống đầu chính mình.

Tiếp xúc với Phương Thuấn vài ngày, Trầm Khánh Khánh đã bước đầu nhận thức – người có dã tâm, rất có đầu óc. Hắn có thể thành công không phải do ngẫu nhiên, chẳng qua hai người tựa hồ đều đang trong thời kì thăm dò đối phương, cũng không trao đổi quá nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc quay phim của họ.

Mấy ngày này nhân viên trong đoàn phim đều công nhận họ thích nhất là xem Trầm Khánh Khánh với Phương Thuấn diễn cùng nhau, việc đó thật rất thú vị, trong phim bọn họ diễn một đôi kẻ thù không đội trời chung ở cùng phòng, vì tranh giành địa vị vẫn luôn uy hiếp đối phương. Mới đầu Phương Thuấn còn chưa thể thích ứng với cách làm việc của đạo diễn Lí, nhưng sau khi thích ứng, tâm đã ứng với tài, diễn cùng Trầm Khánh Khánh khiến người ta phải hô to quá đã. Một đế một hậu bất kể ánh mắt, cử chỉ, ngữ điệu, cho dù là chi tiết rất nhỏ cũng đều suy xét tỉ mỉ cẩn thận, hai người tựa hồ đang phân cao thấp, ai cũng không muốn phạm sai lầm, số lần đạo diễn Lí hô dừng đã trực tiếp giảm xuống.

“OK. Đoạn này đạt, Khánh Khánh đi lau khô tóc rồi thay quần áo, chúng ta quay một đoạn trước.”

Vừa rồi Trầm Khánh Khánh quay đoạn nữ diễn viên đội mưa chạy về bệnh viện, nhưng ai biết cuộc phẫu thuật vẫn bị nam diễn viên lo xa thay thế. Cô đợi sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, không kiềm chế được liền đứng lên tranh chấp với nam diễn viên trước mặt mọi người, đoạn diễn này đã quay cả một buổi sáng, Trầm Khánh Khánh bị nước ngấm vào người, sớm lạnh đến phát run, đang muốn gọi Ada, không ngờ có bàn tay đưa tới một chiếc khăn lau.

“Cảm ơn.”

Đối với sự chủ động của hắn, Trầm Khánh Khánh hơi ngạc nhiên. Cô nhận khăn trong tay Phương Thuấn lau tóc ướt, Phương Thuấn cười rất tự nhiên: “Trời lạnh, mau lau khô không bị cảm, tuy nơi này là bệnh viện, khám bệnh rất thuận tiện.”

Lời mở đầu như vậy là phương thức làm quen thường gặp, Trầm Khánh Khánh đáp: “Đúng vậy, tôi không chịu được lạnh, còn phải đi thay quần áo.”

Phương Thuấn rất phong độ nhận quần áo từ tay Ada, tận tay đưa cho Trầm Khánh Khánh. Nhìn từ góc độ như vậy, trong chớp mắt hắn ngẩng đầu, có một khía cạnh rất giống Trữ Mạt Ly. Phải nói, cho dù hắn cố gắng xóa bỏ bóng dáng Trữ Mạt Ly trên người hắn, nhưng người ta vẫn có thể tìm được cảm giác như có như không ấy. Khi Trầm Khánh Khánh diễn cùng hắn, đôi khi cô cảm thấy dường như bản thân đang diễn cùng Trữ Mạt Ly, lập tức trào dâng hào hứng, cũng rất nhanh nhập vai.

Cô khắc khẩu với Trữ Mạt Ly còn ít sao, quả thực như cơm bữa, chỉ cần thể hiện tám phần công sức, đã có thể đạt được yêu cầu.

Lúc này Trầm Khánh Khánh không khỏi hoảng hốt, Phương Thuấn ngược lại lại không để ý: “Có phải thấy tôi rất giống Trữ Mạt Ly?”

Mấy năm nay ảnh đế Phương bắt đầu không thích người khác so sánh hắn cùng Trữ Mạt Ly, dù sao tới địa vị này, hắn vẫn luôn hy vọng người khác nhớ tới là bản thân mình, mà không phải một vật phẩm thay thế kẻ nào.

Trầm Khánh Khánh lại nhìn gương mặt hắn, lắc đầu cười, nói lãnh đạm: “Không, anh không giống anh ta.”

Trữ Mạt Ly so với hắn diễn xuất tao nhã hơn, tự nhiên hơn, cũng thâm trầm hơn, khó nắm bắt hơn. Trong lòng cô anh là sắc bạc thần bí, có đôi khi sẽ biến thành màu trắng thanh thuần, có đôi khi lại trở thành màu đen tinh khiết, tinh khiết đến nguyên chất. Phương Thuấn giống anh, chỉ là không biết vì sao, Trầm Khánh Khánh có thể rất nhanh nói ra điểm khác nhau giữa bọn họ, ví dụ như đường chân mày Trữ Mạt Ly nét hơn, đuôi mắt phượng nhìn sắc hơn, ngoài ra khi giận dữ lại âm ngoan lạnh lẽo, nhưng cũng ẩn giấu phong tình không ai sánh bằng, còn mũi Phương Thuấn cũng không thẳng bằng Trữ Mạt Ly…

Phương Thuấn bỗng cười to, nói: “Ha ha, tôi quên mất, xem như cô là người thân thiết nhất với anh ta, không thể nhận lầm.”

Trầm Khánh Khánh lại sửng sốt, chợt phát giác đúng như lời hắn nói, Trữ Mạt Ly luôn mang một vẻ thần bí, người thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh nhiều nhất hình như quả thật là cô, suy nghĩ tỉ mỉ về chuyện này, không phải rất kỳ lạ sao?

Trầm Khánh Khánh thay quần áo sạch sẽ, tóc cũng lau khô, tạo hình làm tốt một lần nữa, sau đó ngồi xuống ghế, bên cạnh là Phương Thuấn, hắn đang xem kịch bản.

“Lại nói, tôi vẫn chưa cảm ơn cô. Trước đó tôi luôn muốn tìm cơ hội nói, có điều hình như cô có khúc mắc với tôi thì phải.”

“Hả?” Trầm Khánh Khánh không rõ cho lắm.

Phương Thuấn rời khỏi kịch bản, quay đầu lại: “Quan hệ của cô và An Thiến sẽ không ảnh hưởng tới việc chúng ta hợp tác chứ?”

“Anh bị tôi kéo lại đây, cô ấy tức giận là bình thường, ngược lại, tôi không ảnh hưởng tới quan hệ hai người?”

“Cô giúp tôi, là tôi tình nguyện quay bộ phim này.” Phương Thuấn chợt nói rất nghiêm túc, “Ngày đó Trữ tổng chủ động tìm tôi, làm tôi giật mình không ít, anh ta còn giúp tôi một việc lớn. Cô biết không, Kiều Hàn Thâm rất không vừa ý với việc tôi tách ra solo, vẫn muốn tìm cơ hội khiến tôi ký hợp đồng quay về công ty hắn, nhưng tôi không chịu, hắn ta liền phong tỏa tài chính của tôi, công ty tôi rơi vào ngõ cụt. Ngày đó, Trữ tổng đồng ý cho tôi mượn một khoản tiền, cũng chẳng phải ít, anh ta cũng không muốn lấy tí lãi nào, chỉ có một yêu cầu duy nhất là tôi phải diễn bộ phim truyền hình này, anh ta nói cô rất muốn được hợp tác với tôi một lần. Mặt mũi của cô thật sự rất lớn. Bất kể thế nào, tôi đều phải nói tiếng cảm ơn.”

Trầm Khánh Khánh không dám khẳng định, hỏi: “Vì thế nên anh mới đồng ý quay bộ phim này?”

“Ừ, Trữ tổng không nói với cô sao?”

Trầm Khánh Khánh cười che dấu: “À, anh ấy bề bộn nhiều việc, có vài việc không kể kỹ với tôi.”

Cô vốn muốn Trữ Mạt Ly tạo áp lực cho Phương Thuấn, không ngờ Trữ Mạt Ly lại chọn một sách lược mềm mỏng như vậy, ngay cả bản thân Trầm Khánh Khánh cũng không thể không thừa nhận, lần này Trữ Mạt Ly thật sự cho cô mặt mũi rất lớn.

“Nhìn cô ngạc nhiên như vậy, Trữ Mạt Ly không phải đang theo đuổi cô sao?”

“Cái đó…” Nhất thời Trầm Khánh Khánh không biết trả lời như thế nào, trong đầu cô hơi loạn, đành phải nói cho có lệ, “Anh ấy luôn làm vài chuyện khó hiểu, nhiều khi tôi bị anh ấy làm cho hồ đồ.”

Vẻ mặt Phương Thuấn không tin, hỏi lại: “Sẽ không phải do cô giả vờ hồ đồ chứ?”

Trầm Khánh Khánh ngẩn người, cúi đầu xấu hổ, lại lật kịch bản: “Sao có thể.”

“Mặt cô đỏ rồi.”

Trầm Khánh Khánh hoảng hốt đứng dậy, tay run lên, suýt nữa kéo rách trang giấy: “Cái gì? Không phải đâu.”

Phương Thuấn lại cúi đầu thấp hơn, càng thấy rõ: “Thật, cả lỗ tai cũng đỏ.”

“Không phải, vừa rồi khi tạo hình, máy sấy nóng quá đấy.” Trầm Khánh Khánh thật khó khăn ngụy trang một chút, “Tôi đi tìm đạo diễn Lí, xem bao giờ đến phiên tôi.”

Sau đó một ngày, Trầm Khánh Khánh luôn trong tình trạng khô nóng khó hiểu, ngay cả đạo diễn Lí cũng thấy lạ, hỏi cô có phải nóng quá hay không, sao mặt luôn đỏ như vậy.

Trầm Khánh Khánh quả thực rất nóng, tới chiều thì cảm giác này càng thêm nghiêm trọng, đầu óc bắt đầu choáng váng, rốt cuộc khi kết thúc công việc thì không chịu được nữa. Ada tiến lên giữ lấy cô, mới vừa chạm vào tay cô đã phải kêu lên: “Nóng quá, chị Khánh Khánh, chị bị sốt hả?”

Hóa ra mặt cô luôn đỏ, là bởi vì phát sốt…

Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh lại thì trước mắt một mảnh tối đen, đầu vẫn đau như vậy, mũi bị tắc, cổ họng khát khô, đưa tay sờ mặt, tay rất lạnh, mặt rất nóng, như khối băng chạm phải thanh sắt nóng.

Trầm Khánh Khánh bật đèn đầu giường, nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn không thấy công tắc quen thuộc, cô bỗng ý thức được cái gì, người cũng nhất thời thanh tỉnh, vội vội vàng vàng đứng dậy xuống giường, chạm tới cửa, mở cửa ra liền gọi: “Ada, Thuyền Trưởng, đây là nơi nào vậy?”

Ánh sáng bất ngờ làm cho Trầm Khánh Khánh theo bản năng nheo lại mắt, nhưng chỉ ngay trong nháy mắt cô đã nhìn thấy sáu người đang đứng trong phòng khách, một tiếng sét ngang tai như bổ đầu cô ra, sinh sôi nảy nở nhét vào bao hình ảnh.

Có ba gương mặt trong dự kiến, Ada, Thuyền Trưởng, Ted, còn có ba gương mặt ngoài dự kiến, Trịnh Thị, Quý Hàm, còn có Trữ Mạt Ly, những người này đều khẩn trương như đang giương cung bạt kiếm, lập tức đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, sau đó chui vào trong da Trầm Khánh Khánh, làm tắc thần kinh của cô, khiến đầu cô càng đau hơn.

Có lẽ đầu óc cô đã cháy hỏng rồi, Trầm Khánh Khánh vỗ trán, quay người: “Tôi lại đi ngủ.”

Chuyện này nhất định là ác mộng, ác mộng!

“Em tỉnh?”

Giọng nói Trữ Mạt Ly vang lên cùng lúc, Trầm Khánh Khánh lập tức mở mắt ra, sau đó vô vọng phát giác đây là sự thật.

Trầm Khánh Khánh cắn răng từ chối việc quay lưng, sau khi cái đầu đau nhức nhận mệnh lệnh liền quay lại nhìn về sáu người: “Được rồi, có ai nói cho tôi biết đây là chuyện gì?”

Trữ Mạt Ly đến bên cạnh cô, trong tay cầm một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người cô, sau đó nói: “Em cảm lạnh.”

Cô đương nhiên biết mình cảm lạnh, cô hỏi bây giờ là tình huống gì, sao lại gặp phải đám quỷ này.

Ada sở trường hiểu ý người, giải thích: “Chị Khánh Khánh, chị phát sốt, đầu tiên bọn em đưa chị đến đây nghỉ ngơi, sau đó, Trữ tổng gọi bác sĩ riêng, sau đó lập tức đến xem bệnh chị.”

Trầm Khánh Khánh nhăn mày: “Nơi này là?”

Nơi ngón trỏ Trữ Mạt Ly là một cái chìa khóa, giơ giơ: “Phòng ở công ty sắp xếp cho em.”

Trịnh Thị lập tức nhảy ra hừ lạnh: “Khánh Khánh, em có thể ở nhà của mình, sao phải ở nơi này làm gì?”

“Biệt thự Khánh Khánh cách nơi này rất xa.” Ted dứt khoát thể hiện lập trường.

“Anh không nói biệt thự.” Trịnh Thị kéo Quý Hàm qua, chỉ vào anh nói, “Nhà Quý Hàm không phải là nhà Khánh Khánh sao? Bày ra cái phòng ở như này, cũng chẳng biết có ý gì.”

Trữ Mạt Ly giương cằm, ánh mắt lạnh như hàn băng, dừng trên người Quý Hàm.

“Còn có,” Trịnh Thị nghiêm túc nói với Ada và Thuyền Trưởng, “Hai người đều biết chồng Trầm Khánh Khánh là ai, cô ấy sinh bệnh, chuyện lớn như vậy mà hai người lại tìm vị sếp là người ngoài này trước. Nếu khi hai người báo tin mà tôi không ở cạnh Ted, chẳng phải Quý Hàm sẽ không bao giờ biết vợ cậu ta sinh bệnh sao?”

Trịnh Thị nói hợp tình hợp lý, Ada không dám lên tiếng, Thuyền Trưởng không kìm được nói thầm: “Bọn họ đều ở riêng.”

Cậu ta vừa nói xong, Trữ Mạt Ly đột nhiên cười nhẹ, một tiếng cười mỏng này lại lan tỏa rất nhanh trong không trung, khiến cho bầu không khí thấp xuống.

Quý Hàm đến trước mặt Trữ Mạt Ly, khuôn mặt tuấn mỹ không chút thay đổi, chỉ có trong đôi mắt kia là ánh sáng làm người ta lạnh buốt. Trữ Mạt Ly vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng ấy, bọn hắn bình thường đều cao, nhưng anh ta cố tính nghiêng mắt phượng nhìn Quý Hàm, môi khẽ nhếch, kiêu ngạo không cần nói thành lời.

Lần đầu tiên gặp mặt chính thức ẩn giấu lửa giận trong lời nói, lần này bọn họ cơ hồ trào dâng tầng sóng lớn, khiến nó nổi lên mặt nước.

Quý Hàm mở miệng trước: “Tôi nghĩ không cần phải… chờ bác sĩ riêng của Trữ tiên sinh đến, tôi là bác sĩ, chút bệnh nhỏ này tôi có thể xem giúp Khánh Khánh. Hơn nữa, cũng không nên làm phiền Trữ tiên sinh, Trữ tiên sinh quan tâm cấp dưới như vậy, tôi thay Khánh Khánh cảm ơn anh, có điều, chăm sóc Khánh Khánh là chuyện của người chồng.”

Anh như có như không nhấn mạnh hai chữ “người chồng”, nghe vào tai Trữ Mạt Ly, quả thực rất rát tai.

Tay phải Trữ Mạt Ly vuốt ve nhẫn kim cương ở tay trái, mọi người bên cạnh anh đều biết, đây là dấu hiệu anh rất khó chịu. Nhưng, ngay khi mọi người nghĩ rằng Trữ Mạt Ly sẽ dùng lời nói cay nghiệt sắc bén với Quý Hàm, anh bỗng nhiên cười nhẹ, dùng giọng điệu dịu dàng đến quỷ dị nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn nên tôn trọng Khánh Khánh, không bằng hỏi ý cô ấy đi.”


Không có nhận xét nào :