Vì những câu chuyện hoàn

KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 55

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 55

CHUYỂN NGỮ: H2O





Mỗi ngôi sao luôn trải qua thời kì khó khăn như vậy, mọi mũi nhọn đều chĩa về cô, nhắm ngay vào tim cô, dường như mọi người cùng bắt tay với nhau, cùng nhau gây khó dễ, khiến người ta trở tay không kịp. Có thể, đám phóng viên này điên cuồng như vậy là vì muốn lấy được tin tức, câu kéo độc giả, nhưng đối với Trầm Khánh Khánh, cũng bị tổn thương không ít. Trầm Khánh Khánh đã qua bao sóng gió lớn nhỏ, lúc này đây, cô biết rằng tiền đồ của mình không còn sáng lạn. Bởi vì Trữ Mạt Ly không ra mặt ngăn cản càng khiến tình thế trở nên xấu đi. Có những người yên lặng xem động tĩnh, không dám gây chiến, viết ít ít ồn ào, ai biết khi nào Trữ hoàng đế ra tay gây khó dễ, không chừng người ta đang ở trong chỗ tối, vừa gặp thời cơ liền giết họ không còn một mảnh. Có những người có lá gan lớn hơn, bắt đầu rêu rao đồn thổi, lấy ra chuyện Trữ Mạt Ly theo đuổi Trầm Khánh Khánh, bây giờ Trầm Khánh Khánh là gái đã có chồng, như vậy Trữ Mạt Ly là kẻ thứ ba không hơn không kém, còn ám chỉ Trữ Mạt Ly một tay che trời nhiều năm, bây giờ lại giống như kẻ nhu nhược không dám ra mặt.

Trầm Khánh Khánh “ầm” một tiếng trước bàn máy tính, một tay nâng cằm ngổn ngang trăm mối. Cô đã trở thành trung tâm của dư luận, họ đều bày thiên la địa vọng khắp nơi, nhưng cô vẫn không xuất hiện.

Mấy scandal đáng ghét này cũng thôi đi, hôm trước mẹ Quý Hàm còn tìm tới cửa, vừa gặp đã mắng chửi như tát nước vào mặt Trầm Khánh Khánh. Trầm Khánh Khánh thấy thật buồn cười, cô đã ly hôn với con bà, bà còn ở đó oán giận cái gì chứ, khi bàn tay đang muốn đi lên má, Trầm Khánh Khánh nhanh tay nhanh chân chặn lại, sau đó cô cũng không nói gì, lạnh lùng đẩy người ra cửa, dù kẻ điên kia cứ ở bên ngoài kêu trời kêu đất. Làm như vậy đương nhiên có nguy hiểm, nhưng cũng may bà Quý vẫn nhìn ra nặng nhẹ, trừ tìm Trầm Khánh Khánh gây phiền phức, cũng không công khai mối quan hệ của cô với con bà ra ngoài.

Ngón tay gõ trên bàn không theo nhịp phách nào, Ada bên kia đành phải ngồi cạnh cô hỏi: “Chị Khánh Khánh, đừng xem nữa, những người đó vốn không biết chuyện gì đã ầm ĩ cả lên, đều là đám người không có mắt…”

Trầm Khánh Khánh lại không đầy căm phẫn như vậy, chỉ thu dọn đồ diễn, nói: “Quay phim.”

Không khí trên trường quay mấy ngày nay quỷ dị đến cực điểm, cũng chỉ có nhân tài lớn như Trầm Khánh Khánh mới có thể làm như không có chuyện gì mà quay phim yên ổn như trước. Nhưng mà, cô không bị ảnh hưởng không có nghĩa là người khác không bị ảnh hưởng, huống chi nơi này nhiều phóng viên vây quanh như vậy, mỗi ngày nhân viên trong đoàn đuổi đám phóng viên kia cũng đủ phiền phức rồi. Là một nhân vật quan trọng cùng đoàn phim với Trầm Khánh Khánh, Phương Thuấn cũng khó tránh khỏi một kiếp, nhưng người chật vật nhất lại là An Thiến. Trong mắt người ngoài cô là bạn gái cũ của Trữ Mạt Ly, nhưng từ đầu đến cuối Trữ Mạt Ly lại chưa từng xác nhận, cuối cùng bị người đến sau là Trầm Khánh Khánh một cước đá văng, mà nhiều năm nay cái gì cô chờ đợi cũng không có được. “Scandal li hôn” lần này cũng cuốn cả cô vào, bị người người bóc trần vết sẹo khiến An Thiến muốn một đao giết chết Trầm Khánh Khánh.

Hôm nay khi sắp kết thúc công việc, An Thiến đi tới phòng hóa trang của Trầm Khánh Khánh, túm lấy tay cô, những trang sức trên tay cô rơi xuống đất.

Trầm Khánh Khánh bị đau, cau mày: “Cô phát điên cái gì hả?”

“Tôi điên á? Hừ, tôi đây phục cô rồi!” An Thiến bỏ tay Trầm Khánh Khánh ra, tỏ vẻ chỉ muốn cô chết đi, “Trước kia tôi chỉ biết cô là một kẻ không biết xấu hổ, không ngờ cô còn không biết liêm sỉ như vậy. Một người phụ nữ có chồng lại còn quyến rũ người đàn ông khác, lại là ông chủ của mình, Trầm Khánh Khánh, cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi thua cô rồi, tôi đương nhiên không địch nổi loại người như vậy.”

Trầm Khánh Khánh nhẫn nhịn, nhặt trang sức rơi xuống đất, tiếp tục tháo trang sức: “Tôi không rảnh nghe cô oán hận.”

“Tôi thật sự thương hại cho ông chồng kia của cô, bị vợ mình cắm sừng…”

Lại có người không gõ cửa đã xông vào, Trầm Khánh Khánh từ trong gương nhìn thấy người tới, không khỏi dừng động tác.

“Anh ta bảo là vội tới để… chuyện kia. Anh để anh ta vào.” Ted giải thích.

Trầm Khánh Khánh quét mắt nhìn đến tờ giấy trong tay Quý Hàm, gật đầu, lãnh đạm nói với An Thiến: “Tôi có khách, cô cút đi.”

An Thiến đến trước mặt Quý Hàm đánh giá một phen, Quý Hàm mặt không đổi sắc nhìn về phía trước.

Trầm Khánh Khánh chợt thấy vội vàng đứng lên, lại ra lệnh đuổi khách: “Còn chưa cút?”

An Thiến lại tự ý đi vòng quanh Quý Hàm chậm rãi nói: “Chưa từng gặp anh, anh là bạn của Trầm Khánh Khánh? Trợ lý? Hay là…?”

“Là ai thì liên quan gì đến cô?” Trầm Khánh Khánh mất kiên nhẫn nói.

“Hay là…” An Thiến nghiêng mặt, cười độc ác, “Người bị cắm sừng kia?”

Sắc mặt Quý Hàm thay đổi đột ngột, trước khi An Thiến tiếp tục gây khó dễ, Trầm Khánh Khánh lập tức đứng lên đi tới cửa, tự mình mở cửa, lạnh lùng nói với An Thiến: “Cút ra ngoài.”

An Thiến cười như không cười nói thêm: “Bên ngoài có rất nhiều phóng viên.”

Trầm Khánh Khánh thẳng thừng: “Nếu cô không muốn bị phong sát [1], thì an phận vài ngày đi.”

[1] phong sát: kiểu kiểu phong tỏa ý, nhưng nghĩa nặng hơn. Theo mình hiểu thì phong sát nghĩa là làm cho người ta bước vào đường cùng. Như ngày trước khi mới khởi nghiệp, Trầm Khánh Khánh cự tuyệt Trương Hiển Chính, nếu không có Trữ Mạt Ly giúp, chắc chắn sẽ bị hắn phong sát, không còn đất diễn.

“Trầm Khánh Khánh, cô vẫn tự cầu phúc cho mình đi.” An Thiến mỉm cười, không rõ ý tứ rồi đi ra.

Cô ta vừa đi khỏi cửa, Trầm Khánh Khánh đóng sầm cửa lại quát lên với Quý Hàm: “Anh còn tới làm gì, anh biết bây giờ có bao nhiêu người đang tìm anh không? Tôi mất bao công sức giúp anh ẩn núp vì cái gì vậy! Vừa rồi lúc vào có bị ai nhìn thấy không?”

Ted vội nói: “Không đâu, anh dẫn anh ta vào, trốn thoát đám phóng viên này.”

Trầm Khánh Khánh xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trở lại: “Vậy thì tốt rồi.”

Bên trong yên tĩnh xấu hổ, Ted ra hiệu, nhưng người khác lặng lẽ đi ra ngoài.

Trầm Khánh Khánh cúi đầu ngồi trước gương, không biết đang suy nghĩ cái gì, mày vẫn chưa dãn ra, bây giờ cô không biết phải làm sao nữa, đối mặt với Quý Hàm khiến cô khó xử hơn cả đám phóng viên. Quý Hàm đứng cạnh cô, mặt trầm như nước.

Thời gian im lặng này, luôn cần có người ngăn cản nó, đánh tan im lặng.

“Anh đến đây để giải thích, Tiếu An vô tình thấy đơn ly hôn, quá xúc động nên mới làm ra chuyện như vậy.”

“Sao anh phải giải thích giúp cô ta? Cô ta lấy tư cách gì thay anh bênh vực kẻ yếu?” Trầm Khánh Khánh chau mày, ngẩng đầu đánh giá anh, “Huống hồ, tôi cũng không tức giận, không cần anh giải thích.”

Đôi mắt Quý Hàm bỗng sáng lên, lại bị lời nói tiếp theo của Trầm Khánh Khánh dập tắt.

“Chẳng lẽ anh muốn chia sẻ với tôi sao? Để mọi người biết không phải Trầm Khánh Khánh đơn phương ly hôn, là nhà trai cũng ngoại tình, khiến hôn nhân tan vỡ…”

“Anh không có.”

“Vậy nên, anh nên làm gì thì cũng không phải đột ngột tới tìm tôi.” Trầm Khánh Khánh nghiêm túc nói, “Bây giờ chuyện này đang rất ầm ĩ, nếu anh bị phát hiện, không chỉ có anh, mà cả bạn bè anh, gia đình anh đều bị phóng viên quấn lấy. Tôi sẽ xử lý tốt, anh chỉ cần giữ lấy thân, để mẹ anh bình tĩnh, mọi chuyện sẽ là quá khứ.”

“Anh vẫn không tìm thấy em, sao chuyện này lại thành ra như vậy, anh sợ…”

“Yên tâm, tôi không phải người không chịu nổi đả kích như vậy đâu. Phải chết thì cùng chết, sao tôi có thể chết trước chứ.”

“Trữ Mạt Ly đâu, vì sao hắn không ra mặt, là hắn bắt đầu mọi chuyện, sao lại để em một mình đối mặt. Em thật lòng với hắn, chưa chắc hắn sẽ thật lòng với em.”

Trầm Khánh Khánh vốn không định nói cái gì, nhưng nghe câu này, cô không kiềm chế được: “Quý Hàm, anh biết điểm khác nhau lớn nhất giữa anh với anh ấy là cái gì không? Đúng vậy, chính là trong miệng anh rất thật lòng. Anh nói rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thực hiện. Còn anh ấy thì chẳng nói gì hết, lại vì tôi làm mọi chuyện. Thật lòng là thế nào, tôi nghĩ tôi không cần lời nói suông. À, còn có, Mạt Ly cũng sẽ không nói xấu anh trước mặt tôi.”

Trầm Khánh Khánh dừng lại trước mặt Quý Hàm, đưa tay giành lấy tờ giấy trong tay anh: “Thứ này tôi nhận, không tiễn.”

Anh vốn định níu kéo cô lần cuối, không ngờ lời nói của cô lại như một gáo nước lạnh khiến anh run rẩy, trái tim lạnh lẽo.

“Khánh Khánh…”

Quý Hàm vẫn muốn nói thêm cái gì, đã có người đi đến, hai người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Trữ Mạt Ly mang theo hơi lạnh bên ngoài nhanh chân đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh còn chưa nhìn rõ mặt anh, anh đã cúi đầu hôn cô, Trầm Khánh Khánh và Quý Hàm cùng sửng sốt.

Trữ Mạt Ly ra vẻ tôi chẳng làm gì cả, dùng thái độ kiêu ngạo thường thấy nói với Quý Hàm: “Trước khi quay phim tôi có chuyện nói với Khánh Khánh, nếu anh Quý không còn việc gì, Ted sẽ đưa anh ra ngoài.”

Khí thế này rõ ràng là nói anh không muốn đi cũng phải đi. Quý Hàm bị Trữ Mạt Ly dứt khoát đuổi đi, anh vừa đi khỏi, vẻ mặt Trữ Mạt Ly dễ chịu hẳn. Trầm Khánh Khánh bên cạnh nhìn thấy, thở dài: “Sao anh lại tới đây?”

Trữ Mạt Ly không trả lời câu hỏi này, nhưng thật ra lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay cô: “Đưa anh xem.” Nói xong giành lấy.

“Ted mật báo cho anh hả?”

Trầm Khánh Khánh khoát tay, né tránh Trữ Mạt Ly. Nhưng nghĩ lại lại thấy không ổn, Quý Hàm đến đây chưa đầy mười phút, sao Trữ Mạt Ly lại tới nhanh như vậy, từ công ty đến đây không thể chỉ mất mười phút.

“Muốn biết à? Đưa cái này cho anh trước.” Trữ Mạt Ly thừa dịp Trầm Khánh Khánh thất thần, nhanh giành lấy tờ giấy, “Đừng quên, anh cao hơn em.”

Trữ Mạt Ly nhanh chóng mở tờ giấy ra, trong nháy mắt đơn ly hôn đã ở trên tay anh, anh trực tiếp nhìn qua vài dòng trên, nhìn đến cái tên kí ở cuối cùng. Trầm Khánh Khánh nhận thấy anh thở phào nhẹ nhõm, cô thuận tiện nhìn lại, góc phải là chữ ký Quý Hàm đơn giản.

Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Trữ Mạt Ly ôm lấy, cảm nhận được hơi lạnh trên người anh, đầu vai anh hơi ẩm ướt, còn bông tuyết trong suốt đang tan ra.

“Lạnh.” Chỉ mặc một áo, Trầm Khánh Khánh không khỏi khẽ run.

Trữ Mạt Ly lập tức buông cô ra, Trầm Khánh Khánh đang buồn bực, đã thấy anh nhanh tay cởi áo khoác, hỏi: “Thấy anh nhanh không?”

Sắc mặt anh khá là vui sướng, đuôi lông mày mang nét cười ấm áp, khóe môi nhếch lên, thậm chí hơi giống trẻ con, Trầm Khánh Khánh không ngờ đơn ly hôn có thể làm anh vui như vậy.

Không đợi cô trả lời, anh đã duỗi cánh tay dài kéo cô vào trong lồng ngực: “Thật ra anh ngồi gần đây nhìn theo em.”

Trầm Khánh Khánh ngẩng mặt cười nói: “Nên anh vội tới đây thị uy?”

Anh dùng nụ hôn trả lời cô. Nghĩ tới đám phóng viên đang vây đuổi chặn đường, long trời lở đất, ngược lại thì bọn họ, như chuyện không liên quan tới mình, ở đây tận hưởng bình yên và ấm áp.

Trầm Khánh Khánh tựa vào vai Trữ Mạt Ly, vừa liếc mắt có thể thấy tờ đơn ly hôn trên bàn trang điểm.

Tình cảm tám năm, chỉ một tờ giấy là chấm dứt tất cả.

Muốn nói không buồn, là giả. Nghĩ đến trong lòng trống rỗng, lại lập tức bị nhét vào một cái ôm.

Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ ôm cô, không phải Quý Hàm luôn ngại ngùng hay cười với cô, mà là Trữ Mạt Ly sẽ vì cô một tay che trời. Khi cô đã chết tâm, khi cô đã nhận định, sẽ đánh chết không thay đổi, nếu ép cô sửa lại, vậy đánh chết cũng không quay đầu.

Một hồi im lặng, Trữ Mạt Ly kéo cô ngồi xuống trên ghế, nói: “Ngày kia là lễ trao giải, tỷ lệ đoạt giải của em rất lớn.”

Trầm Khánh Khánh thờ ơ: “Sao tốt được chứ, em cũng không quan trọng lắm.”

“Như vậy, chuyện hợp đồng, em đã từng nghĩ tới chưa? Lúc em bị thương thì anh đã định bàn chuyện này, nhưng bây giờ bên ngoài đều thăm dò em có kí hợp đồng tiếp hay không.”

“Vậy anh thấy thế nào?”

Trữ Mạt Ly híp mắt, bí hiểm nhìn cô chăm chú, chỉ nói: “Nếu kí tiếp, mọi điều kiện của anh sẽ làm em hài lòng.”

“Anh muốn kí tiếp hợp đồng với em? Nghe An Thiến nói, anh không định kí tiếp mà.”

Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Em thì sao?”

“Chưa nghĩ ra.”

“Anh tôn trọng quyết định của em.”

“Anh nên lo lắng đi là vừa, nếu kí tiếp, đừng trách em công phu sư tử ngoạm, đòi lại mấy năm nay.”

Trữ Mạt Ly nâng cằm co lên, vẻ mặt nghiêm túc, còn chân thành nói: “Dù sao bây giờ của anh cũng là của em, của em cũng là của em, còn chưa đủ à?”

Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên, đỏ mặt, quay người đi… khẽ ho hai tiếng: “Thôi, chuyện này chờ sau ngày trao giải, em cho anh… câu trả lời thuyết phục.”

“Khánh Khánh, những điều anh nói là thật.” Anh quay mặt cô lại, để cô nhìn mình.

“Vâng…” Trầm Khánh Khánh lúng ta lúng túng, không biết nên nói cái gì, đối mặt với lời thổ lộ bất ngờ của anh, tim cô đập thật nhanh, có chút không biết phải làm sao.

Trữ Mạt Ly giữ gáy cô, đặt lên trán cô, giống như thề thốt, lại giống như uy hiếp: “Vậy nên, bây giờ, em đừng mong rời khỏi anh.”

Trầm Khánh Khánh có phần mơ hồ, nhưng chưa kịp nghĩ lại, lý trí đã bị bao phủ trong nụ hôn của anh.

Đêm trước lễ trao giải, Trầm Khánh Khánh đang đắn đo kết luận tình yêu, bỗng nhiên, có một tờ đơn li hôn và thanh minh được Ted công khai. Người thanh minh là người chồng cũ bí ẩn của Trầm Khánh Khánh, anh không để lộ thân phận của mình, còn lời ít ý nhiều sáng tỏ nhân vật công chúng đang quan tâm, cô trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, nhưng hôn nhân tan vỡ là hai bên đều có trách nhiệm, dư luận đừng chĩa mũi nhọn Trầm Khánh Khánh.

Lời thanh minh này vừa xuất hiện, tin đồn lại nổi lên bốn phía, có người càng lùng tìm anh, nói ông trời sẽ không phụ người có lòng, có người nói chồng cũ của Trầm Khánh Khánh là người ngoại giới, có thể là một bác sĩ. Sau đó, lại có người nói, nhiều năm trước Trầm Khánh Khánh gặp tai nạn giao thông, là chồng cũ cứu cô, bây giờ chồng cũ còn thanh minh giúp cô, hành vi của cô quả thật là vong ân phụ nghĩa, trời đất không dung.

Dù trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Internet, nhưng cũng trở thành ngôi sao được bàn luận nhiều nhất.

Hôm tổ chức lễ trao giải, Trầm Khánh Khánh ngồi trong xe ô tô, qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy đám người ồn ào, thấy vô số ánh đèn flash loang loáng không ngừng, thảm đỏ vẫn kéo dài về phía trước, nhìn không rõ điểm cuối.

Trang điểm kỹ lưỡng, hít sâu một hơi, nở một nụ cười không chê vào đâu được, Trầm Khánh Khánh gật đầu với Ted, Ted hiểu ý, giúp cô mở cửa xe.

Giờ phút cửa xe mở ra, cô cảm giác có rất nhiều ánh đèn flash lóe sáng, nối tiếp nhau thành một biển sáng trắng lóa.

Trầm Khánh Khánh thong thả xuống xe, váy dài màu đen buông xuống, làn váy đính đầy kim cương chói mắt, nhưng ánh sáng của kim cương không mê người hơn nụ cười của cô, bất luận bị ai bàn tán, bôi nhọ thanh danh, cô vẫn tao nhã như trước, ung dung như trước, trong gió tuyết, chỉ có cô là nữ vương tỏa sáng rực rỡ nhất.

Chiến trường của cô, bắt đầu từ tối nay.

Không có nhận xét nào :