KHÔNG XỨNG - CHƯƠNG 56
CHƯƠNG 56
CHUYỂN NGỮ: H2O
Có thể nói Hoa Duy là giải thưởng điện ảnh có sức nặng trong giới diễn viên, lễ trao giải lần này được tổ chức xa hoa rực rỡ, không yên lặng như mấy lễ trao giải lần trước, rất nhiều ngôi sao đều hoãn công việc, trang phục long trọng tham dự buổi lễ.
Lần
này Trầm Khánh Khánh đi một mình trên thảm đỏ, thường quay về hai bên fan điện
ảnh mỉm cười thăm hỏi, hoặc là dừng bước chân đợi Phỉ Lâm dọn xong đám phóng
viên. Nửa ngày trước cô vừa được một tạp chí lớn bình chọn là ngôi sao nữ đẹp
nhất trên thảm đỏ, có thể thấy phong thái của người đẹp là không thể bàn cãi.
Cuối
thảm đỏ là một tấm bảng để kí tên, Trầm Khánh Khánh ký tên mình vào đó, lại
chọn góc độ mỉm cười pose hình đẹp nhất, các phóng viên chụp không sai lệch
lắm, hai MC đi tới bắt đầu một cuộc phỏng vấn ngắn gọn. Đây chính là đám truyền
thông đầu tiên đăng tải tin tức về cô mấy ngày trước đó, tất cả mọi người đều
lấy súng ngắn súng dài nhắm vào cô.
MC
thứ nhất vừa mở đầu đã ra sức nịnh họt, đầu tiên tặng cô một viên kẹo ngọt:
“Chào Khánh Khánh, hôm nay trang phục của cô thật quyến rũ quá, mặt trên này là
kim cương phải không?”
Trầm
Khánh Khánh mỉm cười nói: “Cảm ơn, vậy nên cái váy này rất nặng.”
MC
thứ hai lập tức truy hỏi: “Sao hôm nay cô lại đến thảm đỏ một mình vậy, trời
tuyết rơi, váy lại nặng, nên để Trữ tổng dắt tay cô đi thôi.”
Miệng
anh MC này tuyệt nhiên không khép lại, ra vẻ cợt nhả nhưng đổi chủ đề, câu nói
này rõ ràng sắc bén, nhưng từ trong miệng hắn lại nghe như nới đùa, tất cả
người xem đều thích nghe. Hắn vừa dứt lời, bên dưới một trận xôn xao, những ánh
đèn flash càng loang loáng hăng say, tất cả mọi người đều muốn chộp được những
biến hóa nhỏ nhất của Trầm Khánh Khánh.
Chỉ
là, Trầm Khánh Khánh vẫn tươi cười như trước, ánh mắt cũng chưa động chút nào,
cô ung dung trả lời: “Đây là chủ sự Phương sắp xếp.”
Những
lời này rất đơn giản, lại ẩn giấu huyền cơ. Đây là chủ sự Phương sắp xếp, nên
không phải do cô chọn, như vậy nếu là cô chọn thì cô sẽ đi cùng Trữ Mạt Ly trên
thảm đỏ sao? Các người đoán đi thôi.
“Vậy
hôm nay Trữ tổng có đến tham gia lễ trao giải không, hôm nay cô chính là nữ
diễn viên có khả năng đoạt giải lớn nhất rồi.”
“Sẽ
đến.”
“Hai
người đã từng bàn bạc với nhau chưa, nếu cô đạt giải thì sẽ chúc mừng như thế
nào?”
“Tạm
thời thì chưa.”
Thái
độ Trầm Khánh Khánh tự nhiên phóng khoáng, không chút nhăn nhó che dấu, thật ra
chuyện này cũng khiến nhiều người bất ngờ.
Thảm
đỏ vẫn tiếp bước, sau đó lại có minh tinh khác đi lên, MC tạm thời buông tha vị
nữ vương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này, dưới sự hộ tống, Trầm Khánh Khánh đã
thuận lợi tiến vào đại sảnh.
Có
thể nói Trầm Khánh Khánh là ngôi sao chịu nhiều áp lực trên thảm đỏ hôm nay,
nên trong hội trường đã gần kín người, hai bên trái phải cô nghệ sĩ đều đến
đông đủ. Bình thường sắp xếp chỗ ngồi là một trong những công việc khiến chủ sự
Phương đau đầu nhất, bọn họ phải lo lắng thân phận nghệ sĩ, lại phải lo lắng
quan hệ giữa họ, gặp mặt sẽ cãi nhau thì tự nhiên không thể đặt cạnh nhau, bằng
mặt không bằng lòng cũng không thể ngồi chung một dãy, vì vậy để nghĩ ra phương
án tốt nhất thật sự rất đau đầu.
Bằng
“Tuyệt đại phong trần” Trầm Khánh Khánh được đề cử diễn viên chính xuất sắc
nhất, bởi vậy chỗ ngồi phân chia theo đoàn làm phim, một dãy này đều là đồng
phim đoàn phim “Tuyệt đại phong trần”. Mà An Thiến cũng được để cử ngồi ở hàng
ghế đầu tiên, cách Trầm Khánh Khánh khá xa. Ngồi cạnh Trầm Khánh Khánh là
Kelly, Trầm Khánh Khánh đã sớm chú ý tới cô gái này, quả nhiên lần này cô ta
lật đổ Liêu Khả Nhi, cũng nhận được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất nhờ
“Tuyệt đại phong trần”. Hai người khách khí chào nhau. Bên cạnh Trầm Khánh
Khánh còn có Ted, điều này giúp cô thoải mái không ít.
Sau
khi ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, nói không khẩn trương
là giả, trái tim và tay cô đều đã đổ mồ hôi. Sau đó, điện thoại trong túi rung
một chút, là tin nhắn của Trữ Mạt Ly.
“Biểu
hiện tốt lắm.”
Trầm
Khánh Khánh nhìn bốn phía xung quanh, lại không thấy Trữ Mạt Ly, nhưng cô biết
anh nhất định ở nơi nào đó dõi theo cô.
Không
bao lâu, lễ trao giải đúng giờ mở màn.
Không
thể không nói tranh đoạt giải thưởng lần này càng thảm khốc, năm diễn viên nữ
được đề cử cho giải diễn viên chính xuất sắc nhất đều có những đột phá, phá bỏ
hình ảnh cũ để đổi mới, trong năm diễn viên nam được đề cử cũng có ba trong tứ
đại thiên vương, còn hai người kia là diễn viên gạo cội. Việc chọn lựa diễn
viên chính xuất sắc nhất cũng thật gian nan, mỗi một người đều rất nổi bật.
Giám
khảo giải thưởng Hoa Duy thường là nhà phê bình có tiếng trong giới nghệ sĩ,
đều đứng trên nhiều người, rất ít người ra mặt với truyền thông, tác phong chặt
chẽ cẩn thận, cũng không có trao đồng giải thưởng bao giờ. Trữ Mạt Ly cũng
trong ban giám khảo, nhưng vì anh có quan hệ đặc thù với Trầm Khánh Khánh, sau
đó anh lại chủ động rút lui. Thế nhưng, rất nhiều người trong ban giám khảo
quen biết anh, phong chừng anh cũng biết một phần kết quả, nhưng anh chưa nói
với Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh cũng không hỏi nhiều, cô muốn chính tai
mình nghe được kết quả trực tiếp.
Giải
thưởng dần dần công bố, không khí trong hội trường cũng càng ngày càng nóng,
cảm xúc cũng tăng từ lớp này sang lớp khác, không ít diễn viên đã bật khốc vì
quá hạnh phúc khi được nhận giải thưởng, nói năng lộn xộn, có thể thấy được
cuộc đua tàn khốc thế nào. Trầm Khánh Khánh thật sự không thể nào khẩn trương
được, không phải cô không thèm để ý giải thưởng này, lần này đạt được giải
thưởng này hay không đối với cô mà nói thì vô cùng quan trọng, khoảng cách giữa
cô và An Thiến có thể thay đổi ngay trong đêm nay. Nhưng cô không khẩn trương
vì thứ nhất là tin tưởng khả năng của mình, thứ hai là bây giờ lại có người ở cạnh
cô, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau tiếc nuối, nghĩ vậy cô càng thêm thoải mái.
Kelly
không đạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất như ý nguyện, mắt thấy
người được thưởng đứng trên bục nước mắt rơi như mưa rồi phát biểu cảm nghĩ này
nọ, nụ cười kiên cường chống đỡ của cô đã bắt đầu biến dạng. Điều này khiến
Trầm Khánh Khánh nhớ lại lần đầu tiên mình đạt được giải thưởng, cô khác với
Kelly, may mắn đạt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, khi đó cô cũng rất
kích động, nhưng Trữ Mạt Ly lại nhắm mắt làm ngơ với chiếc cúp của cô, khinh
thường nói một câu rằng giải thưởng này thì tính cái gì. Cô có thể nhớ lại rõ
ràng vẻ khinh thường trên mặt anh lúc ấy, chính là bị anh kích thích như vậy,
sau đó kích thích ra một diễn viên nổi tiếng. Lúc ấy cô hận không thể xé rách
da mặt anh, nhưng bây giờ khi nhớ lại lại thấy trong lòng ấm áp.
“Khánh
Khánh, đến giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi.”
Ted
nói thầm bên tai cô, Trầm Khánh Khánh lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng khi ánh
đèn sân khấu chiếu rọi lên người trao giải, cô ngây ngẩn cả người, không chỉ có
cô, phần lớn mọi người ở đây đều kinh hô một tiếng, lại lập tức cảm thấy bản
thân thật thất lễ, vội nhìn lướt qua Trầm Khánh Khánh, không ngừng chỉ vào cô,
có không ít người cứ chốc chốc lại nhìn về Trầm Khánh Khánh, ống kính camera
cũng bắt lấy khoảnh khắc này, hình ảnh quay ba giây qua khuôn mắt Trầm Khánh
Khánh, mới quay trở lại. Nhưng Trầm Khánh Khánh làm sao lo nghĩ tới chuyện này,
cô nhìn không chớp mắt người trên bục.
Trữ
Mạt Ly và một vị nữ khách quý khác đồng trao giải, diễn viên nữ xuất sắc nhất
giải Hoa Duy năm ngoái, Thư Niệm Cảnh, đứng trước microphone.
Hội
trường nhất lời lặng ngắt như tờ.
Trữ
Mạt Ly một thân lễ phục màu đen, vạt áo đằng trước gắn đá nhỏ tinh tế, mặt khác
không dùng quá nhiều trang sức, nhưng anh lập tức trở thành tiêu điểm của sân
khấu, hào quang như khi nổi tiếng. Dù mấy năm rồi anh mới xuất hiện trên sân
khấu, nhưng phong thái vẫn như trước không ai có thể bì kịp, mỉm cười, lập tức
khiến phía dưới thét chói tai.
Thư
Niệm Cảnh đứng trước microphone nói: “Vừa rồi tôi mới biết đêm nay tôi được
trao giải cùng anh Trữ đây, thật sự vô cùng vô cùng kích động, anh là tiền bối
của tôi, đã từng giành được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, tôi vô
cùng vô cùng ngưỡng mộ anh. Hơn nữa, nghe nói anh chưa từng trao giải thưởng,
đây là lần đầu tiên sao?”
Thấy
Thư Niệm Cảnh thật sự rất kích động, nắm tay cầm microphone xiết chặt.
Trữ
Mạt Ly nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Thật ra tôi chưa già.”
Bên
dưới cúi đầu cười khẽ.
Thư
Niệm Cảnh đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, tôi rất kích động, ngài
đây trẻ tuổi đầy hứa hẹn.”
Trữ
Mạt Ly cười nói: “Cảm ơn. Lần này thật sự là lần đầu tiên tôi trao giải.”
Lúc
này mọi người mới phản ứng kịp, từ khi khởi nghiệp đến nay, Trữ Mạt Ly giành vô
số giải thưởng, nhưng chưa từng trao giải cho ai, nghe nói không phải không ai
mời anh, mà anh không muốn trao giải cho ai.
“Nghe
nói ngày trước chủ sự Phương cũng từng nhiều có lời mời nhưng anh chưa đồng ý,
vì sao lần này lại dễ dàng đồng ý như vậy?”
Không
khí hội trường lại nóng lên, như nước sôi sùng sục bay lên vô số bọt khí.
Trữ
Mạt Ly trả lời: “Vốn là thành viên của ban giám khảo, sau lại rút lui, để bù
lại tiếc nuối, nên đảm nhận trao giải thưởng.”
Cũng
không biết có sắp xếp trước hay không, hội trường vẫn vô cùng phối hợp, Thư
Niệm Cảnh tiếp tục hỏi: “Vậy lần này anh là khách quý trao giải thưởng, thấy
nhiều hậu bối như vậy, có rục rịch muốn rời núi không?”
“Sẽ
không. Mỗi thời điểm tôi đều có một mục tiêu, quá khứ là diễn xuất, bây giờ đào
tạo thật nhiều diễn viên tài năng. Ví dụ như, mỗi diễn viên được đề cử đều rất
tài năng, giới nghệ sĩ cần rất nhiều nhân tài như vậy.”
“Ngài
đánh giá cao phương diện này như vậy, vậy thì ngài cảm thấy vị nào có khả năng
đoạt giải lớn nhất?”
Không
biết là ai dưới đài bỗng kêu lên một tiếng: Trầm Khánh Khánh!
Không
cần nói cũng biết, cả hội trường cười to.
Trầm
Khánh Khánh biết bây giờ nhất định có camera quay mình, vì vậy hào phóng nở một
nụ cười.
Sau
đó, Trữ Mạt Ly lại trở thành tiêu điểm của mọi người: “Trầm Khánh Khánh, rất có
khả năng, tuy tôi vẫn thấy diễn xuất khi khởi nghiệp của cô ấy vô cùng thê
thảm, nhưng bây giờ cũng gọi là có bài có bản.”
Nửa
đùa nửa thật, không ảnh hưởng tới đại cục, bên dưới lại một trận cười nhẹ,
không ít người nhìn vào phản ứng của Trầm Khánh Khánh. Trầm Khánh Khánh cũng
cười, che miệng tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“Về
phần những người khác, tất cả mọi người đều có thực lực, tin rằng ban giám khảo
sẽ chọn được người xứng đáng nhất.”
Thư
Niệm Cảnh tự nhiên nói: “Tốt lắm, trước tiên chúng ta hãy nhìn lên màn hình
lớn, 5 nữ diễn viên được đề cử giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc Hoa Duy
có…”
Trên
màn hình lớn lần lượt giới thiệu 5 nữ diễn viên.
Ngay
sau đó, Thư Niệm Cảnh giơ lên phong thư trong tay, nói: “Như vậy bây giờ chúng
ta cùng chờ xem ai là người đạt được giải thưởng Hoa Duy. Mời ngài Trữ tới công
bố với chúng ta.”
Trữ
Mạt Ly nhận lấy phong thư bắt đầu mở ra, động tác anh khoan thai như cố tình
khiến người ta lo lắng đứng trên đống lửa, dưới tiếng nhạc ngân vang, không khí
chợt khẩn trương khiến người ta khó thở.
Trên
màn hình đồng thời hiện lên khuôn mặt của năm nữ diễn viên được đề cử, tuy tất
cả mọi người đều mỉm cười chờ đợi, lại đều vô cùng khẩn trương. Trầm Khánh
Khánh chống cằm, nhìn động tác thong thả của Trữ Mạt Ly trên đài, trái tim vốn
bình tĩnh giờ này lại đập mạnh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô
không có cảm giác gì, nhưng tay cô lại nắm chặt cổ tay Ted.
Cuối
cùng, khi mọi người tưởng bị tra tấn đến chết rồi, Trữ Mạt Ly cũng mở phong thư
ra, anh nhìn thoáng qua cái tên trên tờ giấy, đuôi mày bỗng nhiên khẽ nhếch,
sau đó, anh mỉm cười với đám người đang chờ đợi: “Tôi muốn nhân cơ hội này có
một yêu cầu nho nhỏ, không biết người lên nhận giải sau đây có đồng ý cho tôi
ôm 15 giây không?”
Bên
dưới bỗng ồ lên.
“Trầm
Khánh Khánh.”
Cuối
cùng Trữ Mạt Ly cũng tuyên bố đáp áp, trên màn hình lớn hiện lên khuôn mặt
phóng đại của Trầm Khánh Khánh. Đầu tiên cô sửng sốt, sau đó che miệng lại,
thoạt nhìn vừa mừng vừa sợ. Đoàn phim “Tuyệt đại phong trần” đứng dậy, tiến lên
ôm cô chúc mừng.
Ted
vỗ vỗ vai cô khẽ nói: “Mau lên đi.”
Trầm
Khánh Khánh nhấc váy đi lên sân khấu, Trữ Mạt Ly mỉm cười cầm giải thưởng chờ
cô, trong nháy mắt cô thấy thật mơ hồ, không biết bản thân đang ở chốn nào.
Bên
dưới lại có người hô: mười lăm giây!
Trầm
Khánh Khánh nghe thấy thì bình tĩnh trở lại, Trữ Mạt Ly đưa cúp tới trước mặt
cô, cô nhận lấy, sau đó nhẹ nhàng ôm anh.
Lễ
phục màu đen của bọn họ như hô ứng, giao hòa cùng nhau, như ông trời tác hợp.
Trữ Mạt Ly ôm cô, đôi môi đặt bên tai cô: “Chúc mừng.”
“Anh
cố ý.” Vì mặt Trầm Khánh Khánh hướng ra ngoài, nên phải cố gắng mím môi nói
thầm với Trữ Mạt Ly.
Trữ
Mạt Ly cúi đầu cười hai tiếng: “Đây là bất ngờ.”
Anh
lừa cô, rõ ràng muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô.
Tuy
Trầm Khánh Khánh vào nghề chưa lâu, nhưng cũng giành được không ít giải thưởng,
cảm giác hưng phấn cũng dần hạ nhiệt. Nhưng hôm nay, khi cô nghe thấy tên mình
từ miệng Trữ Mạt Ly, nhất thời có cảm giác trời đất quay cuồng, máu dồn lên
đỉnh đầu, loại tình cảm này khiến cô khó có thể khống chế, thậm chí còn kích
động hơn cả lần đạt giải đầu tiên.
Trầm
Khánh Khánh cầm cúp đến trước microphone, dường như vẫn chưa bình tĩnh lại, cô
nhìn đám người nghìn nghịt phía dưới, mở miệng nói: “Thật ra hôm nay tôi đã tự
nói với bản thân, đoạt giải hay không đều phải mỉm cười. Sau đó, thấy nhiều
người nhận giải rơi nước mắt như vậy, tôi cũng tự nói với mình, lát nữa nếu
đoạt giải tôi nhất định không khóc, hơn nữa từ trước đến giờ khi đoạt giải tôi
đều không khóc, nhưng…”
Nói
tới đây, Trầm Khánh Khánh cố gắng hít sâu, ép nước mắt lại rồi mới nói: “Xem ra
hôm nay tôi phải theo gót bọn họ rồi.”
Cô
cúi đầu nhìn chiếc cúp trong tay mình, bắt đầu rơi lệ nói lời cảm ơn, chuyện
này đã được chuẩn bị trước, sau đó, nói xong lời cuối cùng, cô hít sâu một hơi:
“Cuối cùng, tôi muốn đặc biệt cảm ơn hai người. Một người là chồng cũ của tôi.”
Hội
trường có không ít phóng viên, rất nhiều người nghe thế đều ngây dại, nhất thời
đã quên tác nghiệp.
Trữ
Mạt Ly đứng phía sau Trầm Khánh Khánh, trên mặt nhìn không rõ cảm xúc.
Trầm
Khánh Khánh dừng một chút, để cho xúc động qua đi, nói tiếp: “Trên người anh ấy
tôi học được sự yên tĩnh, đạm bạc, nhẫn nhịn, rất đáng tiếc chúng tôi luôn
không hiểu đối phương, chỉ có thể chia tay chấm dứt. Nếu bây giờ anh ấy ngồi
trước TV, tôi muốn nói với anh ấy, người không xứng với anh là em, chia tay vui
vẻ. Tôi cũng hy vọng bạn bè truyền thông có thể buông tha anh ấy, anh ấy chỉ là
một người ngoại giới bình thường.”
Phía
dưới lặng im không tiếng động. Mọi người đều bị lời nói của Trầm Khánh Khánh
làm cho kinh sợ. Khoảng thời gian cô im lặng nhiều ngày ấy, rất nhiều người
nghĩ rằng cô đang trốn tránh vấn đề, nhưng không ngờ cô có dũng cảm chủ động
làm sáng tỏ mọi chuyện trong buổi tối hôm nay. Ted ở dưới đài trộm lau nước
mắt, chỉ có người bên cạnh Trầm Khánh Khánh mới biết, mối tình này của cô có
bao nhiêu đau đớn.
“Tôi
phải cảm ơn một người khác là ông chủ của tôi, Trữ Mạt Ly. Tôi tiến vào giới
giải trí, có thể nói là được anh kéo vào, anh giúp tôi từ một người cái gì cũng
không biết trở thành Trầm Khánh Khánh hôm nay, cũng là anh truyền cho tôi tình
yêu với nghiệp diễn xuất. Tuy ngày khởi nghiệp anh luôn khắt khe với tôi, nhưng
bây giờ cuối cùng cũng không hô to gọi nhỏ nữa.”
Trầm
Khánh Khánh lấy được giải thưởng cũng không quên phản kích, Trữ Mạt Ly đứng sau
khẽ mỉm cười, người phía dưới cũng cười.
Trầm
Khánh Khánh lại hít sâu, lệ nóng đã ươn ướt hốc mắt, ánh mắt mơ hồ: “Bất kể như
thế nào, anh luôn dạy tôi kiên trì, chịu đựng cô đơn, thật lòng thật dạ sẽ gặp
được chân tình. Rất cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi nhiều năm như vậy, giờ khắc
nhận chiếc cúp trong tay anh sẽ là một khởi đầu mới của tôi, cho dù sau này tôi
rời khỏi Hoàn Nghệ, tôi cũng vẫn đi tiếp con đường đã chọn.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét