THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 03
ĐƯỜNG VỀ CÒN ĐÂU?
Phan Mẫn nhìn hết thảy chuyện này, trong đầu lại nảy sinh một ý niệm, bây giờ bọn họ còn ở Trái Đất không?
Trong radio vang lên âm thanh leng keng, ngay sau đó là lời phát biểu của cơ trưởng.
“Các vị hành khách, tôi là cơ trưởng máy bay, xin mọi người chăm chú lắng nghe phần tường trình sau đây, tôi sẽ giải thích với các vị chuyện đang xảy ra.”
Phan Mẫn bỗng phát hiện, không biết từ khi nào, nhóm tiếp viên hàng không đã biến mất trong khoang hành khách, có lẽ chính là lúc mọi người ồn ào quan sát kỳ quan ngoài cửa sổ.
Một vài hành khách thấy tình hình trước mắt đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mình, mà cơ trưởng có vẻ biết chuyện gì đó, vì thế im lặng chờ cơ trưởng giải thích.
“Tin rằng các vị đều nghe nói đến tam giác Bermuda [1] tiếng tăm lừng lẫy rồi, một tiếng trước máy bay và đội ngũ không gian đã bay qua tam giác Bermuda…” Lúc này cơ trưởng tạm dừng một chút, sau đó nói thầm với người nào đó bên cạnh, “Tôi giải thích như vậy, đám nhân loại này có hiểu được không?”
[1] tam giác Bermuda: là một vùng biển nằm về phía tây Đại Tây Dương và nổi tiếng nhờ với nhiều bí ẩn mà trong đó tàu thủy, máy bay hay thủy thủ đoàn được cho là biến mất không dấu tích
Bên cạnh vang lên tiếng trả lời thì thầm đồng dạng: “Đừng có mang cái thói hài hước vô dụng của anh vào công tác, giản lược, giản lược cho tôi!”
Lúc này, câu trả lời thì thầm của anh ta và người bên cạnh đã chìm nghỉm trong tiếng ồ lên của khoang, nếu không phải Phan Mẫn hết sức tập trung vào radio, hơn nữa còn mở tai nghe to hết mức, có thể cũng không chú ý tới đoạn đối thoại phía sau này.
“Này đám nhân loại”… Lời nói của cơ trưởng có vẻ rất mất tự nhiên, dường như anh ta không phải con người vậy.
Tam giác Bermuda! Đường bay của họ có đi qua nơi quỷ quái kia sao?
Nhóm hành khách làm ầm lên: “Tiếp viên hàng không đâu? Ra đây giải thích cho chúng tôi, giải thích cho chúng tôi rốt cuộc đây là chuyện gì!”
Nhưng sau đó, tất cả tiếp viên hàng không trong khoang cũng không trở lại, trốn trong khoang khác.
Có người dứt khoát cởi dây an toàn, định đi ra phía trước gõ cửa khoang điều khiển. Máy bay đột nhiên xóc nảy, người nọ đang đứng chợt té ngã thảm hại, trong không gian lại vang lên tiếng hét chói tai.
“Khụ khụ…” Trong radio tiếp tục giải thích nói, “Thế thì tôi sẽ giải thích giản lược vậy. Các vị, chúng tôi là cư dân đến từ hành tinh Kent cách đây bốn mươi triệu năm ánh sáng, từ hôm nay trở đi, hoan nghênh mọi người gia nhập thành phố thực dân của chúng tôi!”
Có lẽ chuyện này chỉ là một trò đùa dai, là trò đùa nhạt nhẽo của vị cơ trưởng thích chơi ác, có lẽ nhân viên trên máy bay đều nhất trí coi những hành khách này là đối tượng trong ngày cá tháng tư.
Nhưng càng ngày càng nhiều dấu hiệu chứng minh với Phan Mẫn, đây là sự thật.
Màn sương trắng ngoài cửa sổ máy bay nhanh chóng tan đi, dường như máy bay đã bay qua một bức thành, một thế giới vượt khỏi tầm hiểu biết của con người đột ngột hiện ra trước mắt bọn họ.
… Chẳng lẽ đây chính là “Thành phố thực dân” bọn họ vừa tuyên bố hay sao?
Mênh mông, bát ngát, những từ này không đủ để hình dung vùng đất rộng lớn này, không gian giờ đây giống như thế giới kỹ thuật trong phim khoa học viễn tưởng, có thể biến thứ hữu hạn thành vô hạn.
Bầu không trung nhuộm màu xanh thẫm ánh vàng, không có lấy một gợn mây. Máy bay sà sà mặt đất, núi non trùng điệp trắng xóa phía dưới trông thật rõ ràng, Phan Mẫn hoài nghi, trên Trái Đất thật sự có nơi như vậy?
Có lẽ cô bị hoang tưởng rồi, chẳng qua bây giờ cô đang ở trong thế giới hoang tưởng thôi.
Máy bay lướt nhanh qua dãy núi trắng xóa, rồi bỗng trong lúc đó, mặt đất cấp tốc hạ xuống mấy nghìn mét, sau đó bọn họ thấy thảo nguyên xanh biếc tiếp nối vô bờ trên mặt đất. Ở độ cao này, có thể quan sát được địa hình chênh lệch ra sao, mang một vẻ đẹp khác biệt.
Trong khoang điều khiển.
Lãng Mục Trữ vừa rồi còn ra vẻ nghiêm túc đóng vai “cơ trưởng”, nhàm chán uốn tóc mình nghịch ngợm, than ngắn thở dài: “Cơm nhân loại làm khó ăn quá, nhưng vì tích điểm công mà không thể không đi một chuyến.”
Lãng Mục Trữ là một trong những người phụ trách bộ ngoại giao, nhiệm vụ như vậy anh ta vốn không cần ra mặt, nhưng dù sao thì mấy chục năm nay cũng không ra ngoài đón tiếp người mới, Lãng Mục Trữ vẫn thường oán hận về chức vụ nhàn nhã của mình.
Sĩ quan phụ tá Lãng Mục Trữ đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi lại là người nghiêm túc, một tiếng trước, hai người cùng hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo không gian, đối tượng thực hiện là một máy bay và hơn bốn trăm nhân loại, tên Lãng Mục Trữ này quá thừa tinh lực nên không biết mệt, còn anh ta thì mệt chết rồi.
Mà ở sau ghế ngồi của họ, cơ trưởng và phó cơ trưởng thật đang run rẩy lui về trong góc, bọn họ tận mắt chứng kiến khả năng phi thường của hai người này, cái loại chứng kiến tận mắt này là cảm giác khủng bố đến giờ vẫn chưa tiêu tán.
Nếu hành khách trong khoang còn tưởng lời trong radio vừa nghe là một trò đùa dai, thì chuyện tiếp theo đã khiến họ rốt cuộc không còn lời nào để nói.
Một loài chim khổng lồ bay sát sườn hai bên máy bay, dưới ánh mắt kinh sợ của đám hành khách, móng vuốt như tua bạch tuộc lôi kéo hai cánh máy bay, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào trong sắt thép. Cả máy bay khựng lại, mất hết mọi động lực. Nhưng nó cũng không rơi xuống, mà bị kẹp ở giữa những con chim khổng lồ, đáp xuống một mảnh đất bằng bên dưới.
Có người muốn liên lạc với bên ngoài, họ nôn nóng mở điện thoại, báo tin, nhưng dù họ báo tin như thế nào, dù trên điện thoại còn đầy sóng, nhưng vẫn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Mấy sinh viên phía trước Phan Mẫn đều phát điên cả rồi, miệng cứ lặp đi lặp lại “Mẹ ơi” hay là “Trời ơi, cho tôi về nhà đi!”
Phan Mẫn lại không nói gì, cô không có một mái nhà cố định, cô ở đâu thì nhà cô ở đấy.
Nhưng cô có một quê hương không bao giờ thay đổi, nơi đó chôn cất cha mẹ mà cô yêu thương sâu sắc, một căn bệnh lạ đã cướp đi sinh mệnh họ.
Thảo nguyên rộng lớn, dải núi trùng điệp trắng xóa vây quanh.
Bầu trời xanh thẫm ánh vàng, không một gợn mây, nhưng phía xa xa bên kia núi, màn sương trắng dày đặc ngưng tụ như sữa mẹ.
Nghe nói chỗ này vẫn ở trên Trái Đất, là một không gian được người ngoài hành tinh mở ra.
Ở một sườn dốc thoải trên thảo nguyên, xuất hiện một sân bay bê tông chướng mắt, như vảy nến xen vào những sắc xanh, cạnh đó là một căn nhà nhỏ đơn sơ, tồn tại đơn độc trên thảo nguyên.
Loài chim khổng lồ nọ giữ chặt hai đầu cánh máy bay, chậm rãi đặt nó xuống sân bay, sau đó chúng vỗ mạnh một cái, bay lên cao hơn mười mét, rồi nhẹ nhàng dừng lại ở vùng đất hai bên.
Radio lại tiếp tục vang lên, “Mời các vị hành khách lần lượt ra cửa rời khỏi máy bay.”
Hoàn cảnh kỳ lạ này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, bắt đầu có người ôm ghế không muốn đi ra.
Mà càng ngày càng có nhiều người nghe theo mệnh lệnh trong radio, không ai có thể đảm bảo ở lại trong khoang sẽ an toàn.
Hơn mười con chim khổng lồ khác nhau vây quanh bọn họ thành một vòng tròn kín như bưng, dù vậy chúng có vẻ khá hài lòng, cũng không uy hiếp những nhân loại mới đến này. Nhưng nhìn thế nào thì vẫn thấy vẻ kiêu ngạo trên gương mặt chúng, ngạo nghễ nhìn bọn họ giống như đang nói: “Này đám nhân loại kia, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Còn những kỵ sĩ thì nhẹ nhàng tiếp đất an toàn, thân thủ có vẻ nhanh nhẹn hơn nhân loại rất nhiều.
Khi Vương Văn Đạt đứng dậy, anh quay lại nhìn kỹ khoang máy bay một lần.
Phan Mẫn đã tháo dây an toàn trên người, đang lấy hành lí tùy thân. Cảm giác có ánh mắt nhìn mình, Phan Mẫn ngẩng đầu nhìn lại, cách đám người, dường như cảm nhận được ánh mắt xin lỗi của Vương Văn Đạt.
Người Trái Đất đầu tiên đi vào vũ trụ đã từng nói: “Đây là một bước nhỏ của tôi, nhưng là một bước tiến lớn của nhân loại.”
Đến một thế giới xa lạ, đối với người khác mà nói là nhỏ nhặt không đáng kể, còn đối với Phan Mẫn, đó chắc chắn là một bước ngoặt lớn.
Cánh cửa khoang mở ra trong nháy mắt, đầu óc Phan Mẫn quay cuồng một trận, không khí vốn êm dịu giờ sôi trào như lò vi sóng, đủ loại âm thanh kỳ lạ quay cuồng trong đầu cô.
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Cô cố gắng nhìn sang người bên cạnh, thấy những người khác cũng đau khổ như cô.
Nhưng Phan Mẫn thất vọng rồi, có khối người gào khóc đòi về nhà, nhưng không một ai đau đớn kiểu như cô.
Vì sao lại không giống? Vì sao chỉ có cô khác mọi người?
Cố kìm chế cảm giác ù tai kịch liệt và não chấn động dữ dội, Phan Mẫn lắc lắc đầu đi xuống cầu thang. Vương Văn Đạt bên cạnh lập tức đỡ lấy cô, “Em khó chịu à? Có phải say máy bay không?” Tiếp đó lại kinh ngạc vì thân thể lạnh buốt của cô, “Sao người em lại lạnh như vậy!” Bất giác đưa tay lên mạch đập trên cổ cô.
Phan Mẫn vô thức lắc đầu bỏ tay Vương Văn Đạt ra. Hành động này khiến cô càng chao đảo dữ dội, suýt ngã cả người vào lòng Vương Văn Đạt.
Vương Văn Đạt lo lắng đỡ lấy cô.
Anh cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Xin lỗi em. Không ngờ lại kéo em vào chuyện này.”
“Sao anh lại nói như vậy?”
Vương Văn Đạt xấu hổ cười: “Nếu anh không rỗi hơi đề cử em vào danh sách làm trợ lý của anh… Có lẽ sẽ không thế này…”
Phan Mẫn hơi sửng sốt, rốt cuộc biết vì sao mình không mấy xuất sắc mà lại trúng cử vào đội ngũ. Cô không biết mình nên trả lời lời xin lỗi của Vương Văn Đạt như thế nào, hóa ra là như vậy, vậy thì cô nên xấu hổ vì mình đã chiếm mất một suất ra nước ngoài, hay là thấy đau lòng vì mình đã chịu thay một sinh viên lần “gặp nạn” này?
Có lẽ lúc trước cô nên dũng cảm hơn một chút, bày tỏ nguyện vọng không muốn ra nước ngoài thực tập, hoặc là ngày ấy cô không nên đăng kí theo phong trào.
Dù nói thế nào, bản tính yếu đuối này của cô chẳng làm nên trò trống gì.
Cuối cùng cô nói: “Thật ra cũng chẳng có gì.” Rốt cuộc là phúc hay họa, ai có thể biết đây?
Hành lý lần lượt được chuyển xuống sân bay theo một con đường riêng, dồn thành một đống.
Một người ngoài hành tinh giáp đen cưỡi ngựa đi lên, dùng hai thứ tiếng Anh – Trung gượng gạo sắp xếp và kiểm tra hành khách, sau đó tự mình nhận lấy đống hành lí, cuối cùng chỉ cần đợi lĩnh chủ đến đây nhận vài người là xong.
“Lĩnh chủ nhận người? Không biết chúng ta có thể được nhận cùng nhau không…” Vương Văn Đạt thầm nói, Phan Mẫn vì đau đầu, cũng không nghe rõ.
Hoặc khóc sướt mướt, hoặc lo lắng bất an, hoặc không biết suy nghĩ thế nào, đám hành khách bị chia thành ba mươi người một tổ, thành mười hàng đi sau nhóm kỵ sĩ, qua cửa kiểm tra an ninh trong căn nhà nhỏ.
Khi mỗi người đi qua, đèn báo an toàn trên cửa sẽ phát sáng những màu khác nhau.
Phần lớn mọi người đều là màu vàng hoặc màu xanh, bọn họ được đưa đến những phòng chờ riêng biệt.
Khi đến lượt Vương Văn Đạt, Phan Mẫn đã khá hơn nhiều, cảm giác chao đảo, ù tai đã dần ngừng lại.
Vương Văn Đạt là ánh đèn màu cam, ít gặp hơn, bị nhóm kỵ sĩ phân ở một nơi khác.
Lại còn có màu đèn báo khác nhau nữa, đây là cửa kiểm tra an ninh, hay là chia người theo năng lực vậy? Phan Mẫn hơi do dự, cô rất lo lắng, cầu mong mình đừng khác mọi người quá, sau đó cố lấy dũng khí đi qua cánh cửa kia như đi lên pháp trường.
Một tiếng “đinh” nhỏ vang lên.
Khi Phan Mẫn quay lại nhìn, thấy ánh đèn màu xanh đang tắt. Cô khẽ thở phào, mình cũng giống phần lớn mọi người, không có gì khác biệt.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét