Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 04

Không có nhận xét nào
LĨNH CHỦ NGẢI CÁT

CHUYỂN NGỮ: H2O


Trong khoang điều khiển.
Lãng Mục Trữ khó chịu xoa xoa sau lưng mình.
Sĩ Khanh, người cộng tác cùng anh ta, hỏi: “Sao vậy? Mau ra ngoài đi.”
 “Quần áo của nhân loại khiến tôi rất khó chịu.”
 “Chắc vì sau lưng bị che kín, thôi mau làm xong việc, về quân doanh thay quần áo là được.”
 “Nhưng tôi còn muốn ở đây nhấm nháp chút “dư âm”!”
 Khóe miệng Sĩ Khanh hơi giật giật.
 “Vậy ngài cứ từ từ nhấm nháp, tôi còn rất nhiều việc phải ghi chép, lát nữa người các khu còn đến chọn nhân loại đấy!”
 “Ghi chép như mọi khi là được, hy vọng lần này bọn họ có thể nhanh chóng ổn định, phái người giải thích với họ là chúng ta sẽ mang người đi đi. Nếu cứ làm như mấy lần trước thì không ổn… Này, sao anh lại đi trước vậy!”
 Nhưng đề xuất của Lãng Mục Trữ hiển nhiên đã quá muộn.
 Trên sân bay, mọi người đều nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vật thể bay đen sì hình tam giác từ xa đến.
 Cuối cùng, vật thể bay dừng trên đỉnh đầu bọn họ. Nó dừng trên đầu họ một lúc lâu không hề nhúc nhích, dường như đang tiến hành chọn lọc.
 Mọi người không khỏi nghi ngờ, vật này rốt cuộc là máy móc hay là sinh vật? Nếu là máy móc, vậy rốt cuộc bọn họ bị đưa tới thế giới gì rồi, vì sao trên vùng đất thoạt nhìn sơ khai này lại xuất hiện một loại máy móc siêu văn minh như vậy? Nếu là sinh vật thì mối nghi hoặc về thế giới họ đang đứng vẫn làm người ta đau đầu, sao lại có thể tồn tại sinh vật hình thái kỳ dị như thế được?
 Sau đó bọn họ nhanh chóng gạt những thắc mắc sang một bên, vì họ không còn hơi đâu mà tìm hiểu nữa.
 Khoảng hơn mười phút sau, vật thể bay mở ra một cánh cửa hình tròn, bên trong cánh cửa là ánh sáng màu lam lấp lánh. Ngay sau đó, có mấy cột sáng chiếu xuống vài người, chỉ thoáng chốc, nơi mấy người kia vừa đứng đã trống không, giống như họ đã tan thành tro bụi ngay trước mắt bao người!
 Đám người phút chốc hỗn loạn, lâm vào khủng hoảng.
 “A—-a—-a—-a nó ăn thịt người!”
 “Mẹ ơi cứu con, con không muốn, không muốn!”
 “Rốt cuộc đây là thế giới phép thuật hay khoa học vậy?”
 “Ông trời tha cho con đi…”
 Vương Văn Đạt nắm chặt tay Phan Mẫn trốn dưới cánh máy bay, sau đó kéo Phan Mẫn trèo lên trên, nhưng vẫn có một cột sáng xuyên qua khung kim loại của máy bay, chiếu vào người anh, Phan Mẫn trơ mắt nhìn Vương Văn Đạt biến mất trước mắt mình.
 Lãng Mục Trữ vừa ra ngoài, đang định đi cầu thang xuống máy bay, liền bắt gặp cảnh tượng ầm ĩ nọ, chân anh ta dừng ngay trên bậc thang thứ nhất, khóe miệng không khỏi giật giật…
 “Tôi nói này, mỗi lần đi đón người mới, tôi luôn thấy cảnh náo nhiệt như vậy là sao?” Anh ta nói với cộng sự phía sau, “Nhắc nhở bọn họ một tiếng, đừng lỗ mãng như thế, hù dọa nhân loại yếu ớt là vô đạo đức.”
 Nhưng phía sau lại không có một bóng người, cộng sự của anh ta đã nhanh chân đứng dưới mặt đất xi măng chờ đợi.
 Lãng Mục Trữ thở dài, “Mình biết ngay cái tên cộng sự gì đó rất nhàm chán, khó có cơ hội sử dụng máy bay công suất nhỏ của nhân loại, thế mà lại không được thử nghiệm một lần.”
 Thế nhưng chuyện này cũng không thể trách người phe mình như hổ như sói được, bọn họ đã mong chờ lâu như vậy, hơn hai mươi năm rồi, giờ phút nghe được tin “đi nhập hàng” kia, trăm phần trăm điên cuồng xông tới bắt người.
 Anh ta đưa tay kéo tay áo lên, trên cổ tay là một siêu máy tính giống như đồng hồ, màn hình bằng tia laser hiển thị thông tin về nhân loại mới tới, nêu chi tiết về số nhân loại mỗi khu tiếp nhận, cùng với màu sắc nhận dạng của từng nhân loại.
 “Chất lượng nhóm người này như nhau, chỉ có hai người màu cam. Thế cũng tốt, tuy màu vàng và xanh chất lượng trung bình, nhưng ít nhất cũng không gây chuyện.”
 Hóa ra thứ gọi là cửa kiểm tra an ninh kia, là bộ máy cảm ứng đo lường sức chiến đấu và giá trị sinh mạng, đồng thời đăng ký cho mỗi nhân loại, khi đèn sáng lên, nó lập tức chuyển các thông tin về nhân loại đó vào kho dữ liệu của máy tính trung ương để dùng khi cần thiết.
 Các khu thương mại và quân sự vốn cần nhân loại tham gia phục vụ, từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu cho phép nhân loại tới định cư, đến bây giờ thì sinh sôi phát triển không ngừng, ước chừng có một triệu cư dân nhân loại. Thế nhưng định kỳ vẫn cần nhập thêm một số nhân loại chuyên ngành xã hội với những kĩ thuật tân tiến, kết nạp cư dân chính là một biện pháp hữu hiệu.
 Những cư dân mới tới lần này, phần lớn là thanh niên chuyên ngành y khoa, sở dĩ kết nạp họ, là vì lo lắng thân thể nhân loại yếu ớt không thể thích nghi với máy móc điều trị tiên tiến, chỉ có thể dựa vào những kiến thức y học lạc hậu của nhân loại, đầy máu me, phương pháp chữa bệnh là tiến hành sửa chữa (điều trị) và bảo quản (phòng bệnh), hiệu quả lại cực kì chậm.
 Hiển nhiên các khu thương mại và quân sự đều thiếu nhân tài y khoa trầm trọng, chỉ phút chốc mà lũ lượt kéo đến đây mấy đĩa bay [1], không nói hai lời liền trực tiếp mở khoang đáy, chiếu cột sáng vận chuyển, hút người, rồi chạy mất dạng…
 [1] nguyên văn là飞行器 – phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như khí cầu, máy bay…). Vì đây là truyện viễn tưởng nên H2O chuyển ngữ là “đĩa bay”
 Số nhân loại trên sân bay liên tục giảm sút, bọn họ không biết số phận mình sẽ như thế nào, sợ hãi tránh né “cột sáng giết người” màu lam này, nhưng dù trốn ở đâu cũng không thoát khỏi số phận “tan thành tro bụi”.
 Mặt đất dần trống vắng không người, chỉ còn đống hành lý rơi đầy đất, giống như vừa trải qua một trận săn bắn điên cuồng.
 Phan Mẫn xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi cánh máy bay, đi đến giữa sân bay, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không thể suy nghĩ được gì nữa. Cô nhìn đống hỗn độn trước mắt, thất thần ngồi xổm xuống.
 Trên sân bay không có một bóng người, cuối cùng vẫn chỉ còn lại mình cô.
 Có lẽ còn có người khác nữa, nhưng không biết họ trốn ở đâu rồi, chỉ có cô chấp nhận số phận, buông xuôi, mất hết ý chí ngồi đây giữa ban ngày ban mặt.
 Đám người ngoài hành tinh tò mò nhìn hành động khác thường của cô.
 Những sinh vật to lớn kỳ lạ xung quanh không thể lọt vào mắt cô, thầy giáo và bạn bè cô giờ không biết sống chết thế nào, chắc sẽ giống như trong phim viễn tưởng vậy, bị hút vào vật thể bay hình tam giác, rồi bị người ngoài hành tinh chiếm giữ.
 Cảm giác bên cạnh có người, Phan Mẫn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lãng Mục Trữ.
 Ánh mắt mờ mịt thất thần như vậy, giống như con chó to mà Lãng Mục Trữ nuôi trong quân doanh, bộ dạng đợi chủ về. Anh ta không khỏi vươn tay muốn xoa đầu cô, dịu dàng hỏi han: “Sợ rồi à, cô ổn chứ?”
 Phan Mẫn rốt cuộc bị hành động này tác động, dù sao ham sống cũng là bản năng của con người, khi cô còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã phản kích lại rồi. Lãng Mục Trữ chỉ thấy đầu óc “ong ong” một tiếng, vội dừng tay lại.
 Anh ta nhìn cánh tay, không có vết thương, lại nhìn sinh vật trước mắt này yếu ớt như vậy, cũng không có vẻ gì là nguy hiểm, siêu máy tính trên cổ tay tiến hành đối chiếu thân phận, trên tư liệu hiển thị màu nhận dạng là màu xanh, hoàn toàn vô hại, sinh mạng cấp G, là sinh mạng cấp bảy yếu ớt không có tính uy hiếp.
 Vậy thì chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác, hay do chênh lệch không gian làm thần kinh chấn động?
 Thật ra bản thân Phan Mẫn cũng không chú ý, chuyện này không phải do cô cố tình công kích, mà do cảm xúc dao động quá lớn.
 Lãng Mục Trữ mặc đồng phục màu tím của cơ trưởng loài người, có vẻ khôi ngô ngay thẳng, nhưng màu mắt và thân hình không giống người bình thường, vẫn thể hiện sự khác biệt với nhân loại.
 Lát sau, Phan Mẫn bỗng nói: “Ngôn ngữ của các anh giống chúng tôi.”
 “Đúng vậy.” Lãng Mục Trữ tạm thời áp chế cảm giác nghi hoặc trong lòng, muốn tháo gỡ khúc mắc, “Tuy cách đón tiếp hơi đáng sợ, nhưng cô có thể yên tâm, chúng tôi không có ác ý.”
 Khi anh ta nói, con chim khổng lồ bên cạnh đột nhiên ngửa cổ lên trời hắt xì một cái, tiếng vang khủng bố khiến Phan Mẫn run rẩy cả người, ngay sau đó là đủ loại dãi dớt phun vào không trung rồi rơi xuống, dịch nhờn thấm vào người Phan Mẫn thành từng mảng.
 Vì thế Phan Mẫn im lặng… Lãng Mục Trữ nhìn nhân loại có giá trị sinh mạng thấp này, cô yếu ớt vô hại cúi đầu, hai tay nắm chặt như bị sốt rét.
 “Này này, cô không sao chứ?”
 Ngàn vạn lần đừng bị chút chuyện này hù chết, nhiệm vụ của họ lần này không cho phép có người thiệt mạng, dù người chết là nhân loại, không phải đồng loại thì người phụ trách và những người có liên quan vẫn phải chịu trách nhiệm.
 Phan Mẫn có tật nghiện sạch sẽ “nho nhỏ”, sở dĩ nói là nho nhỏ, vì cô chưa đến mức một ngày tắm ba lần, hay vừa bị người ta đụng chạm một chút mà chà lau tắm rửa mấy lần. Trình độ sạch sẽ của cô chỉ là không thích đụng chạm vào nước bọt – ví dụ như ngày trước, mẹ cô bón cho cô ăn, Tiểu Phan Mẫn liền thể hiện tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục của giai cấp vô sản, dù cha mẹ có dỗ dành thế nào, vẫn kiên cường bất khuất khép chặt cái miệng nhỏ xinh. Từ sau khi hiểu biết về những con đường lây truyền bệnh tật, cô lại càng có tật giật mình khi tiếp xúc với các loại chất nhờn, nếu bên cạnh có người hắt xì, cô sẽ nín thở rồi quay đi luôn, chớp mắt đã tránh xa trăm mét.
 Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Phan Mẫn bị dính nước bọt đầy người như vậy.
 Không thể chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi, đúng là không thể nhẫn nhục được nữa, thà chết còn hơn!
 Bỗng một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Phan Mẫn rùng mình.
 Nhóm kỵ sĩ thấy thứ gì đó, nhảy xuống, cung kính xếp hàng trên mặt đất chờ đợi.
 Hơn mười con chim khổng lồ đều thụt lùi mấy bước về sau, gập thân khom mình cực kỳ nể sợ, hai cánh khẽ khép phủ phục trên mặt đất.
 Sau đó trong không trung vang lên một âm thanh khó diễn tả thành lời.
 “Tôi đến nhận người.” Giọng nói thật êm ái, hơn nữa còn đan xen một loại nhàn nhạt điềm nhiên.
 Chỉ thấy một bóng người đứng thẳng trên nền trời rộng lớn, đối diện với ánh sáng, đại khái có thể nhìn rõ bóng hình anh.
 Mái tóc dài màu hạt dẻ bay tán loạn trong không trung, nhìn vào nhân loại trên mặt đất, anh che đôi mắt mình bằng một miếng vải đen, vậy mà khiến người ta cảm nhận được ánh nhìn xuyên thấu.
 “Lĩnh chủ tầng thứ chín… Ngải Cát…” Lãng Mục Trữ khẽ nói.
 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có vài lời giải thích như sau:
 Giải thích 1: thành phố thực dân này bắt đầu di dân cho nhân loại từ mấy trăm năm trước, rồi họ sinh con đẻ cái, nên đến nay số lượng nhân loại cư trú đã lên tới một triệu..
 Giải thích 2: Phan Mẫn rất ghét đụng chạm nước bọt.
 Giải thích 3: Ngải Cát chỉ quản lý tầng thứ chín, mà lại là loại địa chủ bỏ mặc công việc, phần lớn mọi công việc đều phó thác cho các vị quan chức khác ở tầng thứ chín.

Không có nhận xét nào :