Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 06

Không có nhận xét nào
BÁC SĨ PHAN MỚI TỚI

CHUYỂN NGỮ: H2O


Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời.
Phan Mẫn dần tỉnh ngủ, cô cảm thấy mình vừa ngủ một giấc thật ngon, vừa ngồi dậy liền vặn mình một cái, sau đó mới mở mắt
. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, in một bóng dài trên tấm thảm trải sàn.

Thảm thật đẹp, trên nền đỏ dày đặc những hoa văn phức tạp màu vàng nâu, tuy là tông màu nóng, lại khiến người ta cảm thấy thật yên bình, tấm thảm dày mềm mại trải kín cả căn phòng rộng lớn. Phan Mẫn hơi sửng sốt… Đây không phải nằm mơ chứ, trong ký túc xá làm sao có thảm, còn cả cửa sổ sát đất nữa.

Ngoài cửa sổ cây cối xanh tươi, cành liễu rủ phất phơ trong gió, xa xa còn có một cây cao su hình thù kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu, thấy mái nhà dường như mô phỏng theo bầu trời, cũng có họa tiết sao trời, đám mây trang trí. Sau đó cô từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ thiếp đi.

Cô lập tức đứng dậy, phát hiện trên người còn dính dãi dớt của đám chim khổng lồ, hơn nữa chúng còn đông dính như keo, thật ghê tởm.

“Két” một tiếng, cánh cửa điêu khắc nặng nề trong nhà bị đẩy ra, một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi bước vào, anh ta mặc áo sơ mi ngắn quần dài, tỉ lệ cơ thể và màu da của người này thoạt nhìn rất bình thường, không khác gì người phương Đông. Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu sợ hãi, Phan Mẫn không dám khẳng định phán đoán của mình.

“Bác sĩ Phan, ngài dậy rồi?” Người kia nói, “Xin chào, tôi là Trần Trung Quý, quản gia nhà lĩnh chủ. Xin lỗi vì đêm qua lại để ngài nghỉ ngơi ở đây, lĩnh chủ muốn chờ ngài tắm rửa sạch sẽ rồi mới bố trí cho ngài đến phòng ở tầng ba.”

Anh ta nói thứ tiếng Anh lưu loát.

Trần Trung Quý thấy Phan Mẫn không trả lời, hơn nữa có vẻ mơ mơ màng màng, hình như cô không hiểu lắm, lẩm bẩm: “Suy nghĩ ư, chẳng lẽ tư liệu trong hệ thống có gì nhầm lẫn?” Sau đó đổi sang một ngôn ngữ thông dụng của châu Á, hỏi. “Ngài muốn hỏi gì không?”

Phan Mẫn đánh bạo hỏi: “Có phải anh… là người Trái Đất không?”

Trần Trung Quý mỉm cười, “Đúng vậy, thế nhưng tôi đã là đời thứ năm ở đây rồi. Hôm qua không làm ngài sợ chứ, lĩnh chủ nhà chúng ta không giỏi đối nhân xử thế, nhưng nhìn chung vẫn là một ông chủ khoan dung.”

Là người Trái Đất! Phan Mẫn khẽ thở phào, trời mới biết có thể gặp đồng hương ở đây khiến cô vui sướng cỡ nào, giây phút bị Ngải Cát kéo vào thế giới này, cô có cảm giác tế bào toàn thân gần như chết hết, nỗi sợ hãi khi bị tách rời thế giới quen thuộc lạnh lẽo như biển sâu không thấy đấy, khiến người ta chịu một áp lực vô hình.

Cảm giác căng thẳng dần vơi, cô mới nhận ra mình đang ngồi nói chuyện với vị trưởng bối này, thật là vô phép, cô vội vàng đứng dậy, cố gắng chỉnh quần áo ngay ngắn, nhưng rất tiếc, đây là nhiệm vụ bất khả thi.

“Xem ra ngài cần tắm nước nóng.”

Nói xong, Trần Trung Quý đưa tay mời, sau đó dẫn cô ra hành lang.

Phan Mẫn theo sau anh ta, trên đường đi không gặp ai cả, cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tìm chuyện nói: “Gọi là ngài khách sáo quá, tôi chỉ là một sinh viên, nên anh đừng dùng kính ngữ.”

“Ngài không biết chúng tôi cần bác sĩ như thế nào đâu, dùng kính ngữ là một việc thể hiện chúng tôi kính trọng ngài.”

“Nhưng…”

Trần Trung Quý mỉm cười, “Xin thông cảm cho tâm trạng của những người đã xa Trái Đất lâu năm như chúng tôi.”

“Nơi này có nhiều người Trái Đất lắm sao?”

“Đúng vậy. Nên mới mang bác sĩ từ ngoài tới, ngài không biết y học của chúng tôi đã lạc hậu bao nhiêu năm rồi, bây giờ gãy xương còn phải bó thạch cao, nghe nói đây đã là kỹ thuật từ thời chiến tranh thế giới thứ hai, đúng chứ?”

“Bó thạch cao?” Phan Mẫn thấy mình không thể hiểu nổi, cảnh tượng trước khi ngủ mê đã cho cô biết, thành phố thực dân này có kỹ thuật siêu việt bỏ xa nhân loại đến cả nghìn năm.

“Chuyện này không có gì lạ, cấu tạo cơ thể người Kent khác với chúng ta, chưa nói tới gen di truyền, ngay cả nguyên tố cấu thành đã khác biệt rõ ràng, vậy nên chúng ta không thể sử dụng thiết bị điều trị của người Kent… Sau này dần dần ngài sẽ biết rõ hơn.”

Mải nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa một căn phòng trên tầng ba, đó là hai cánh cửa chạm trổ phong cách retro. [1]

[1] phong cách retro: một trào lưu hoài cổ, quay trở lại phong cách của những thập niên 50, 60, 70 của thế kỷ trước

“Đây là nơi ở của ngài. Thoạt nhìn cổ kính lắm đúng không, đây là lão quản gia mười đời trước thiết kế. Thế nhưng cách mở cửa thì hơi khác một chút.” Trần Trung Quý nói xong, cầm tay Phan Mẫn đặt lên một viên đá quý màu xanh trên vách tường.

Cửa vang lên “ting” một tiếng, một giọng nam lành lạnh vang lên: [Xác nhận thân phận chính xác, có thể mở.]

“Đây là máy tính trung ương tầng thứ chín “Ngải Lệ Toa”.”

[Rất vui được biết ngài, bác sĩ Phan, dấu hiệu nhận biết thân phận của ngài đã được đưa vào kho dữ liệu dân nhập cư vào ngày 23 hôm qua, là di dân đời thứ nhất, về quyền lợi và nghĩa vụ của ngài, ngày mai tôi sẽ thông báo cụ thể với ngài sau].

Sau khi hai cánh cửa mở ra, nhìn chung cũng là phòng ngủ kiểu retro, rộng khoảng hơn một trăm mét vuông.

“Thật ra hôm qua đã sắp xếp căn phòng này cho ngài ở, nhưng hình như lĩnh chủ thấy trên người ngài còn dơ, muốn ngài phải tắm rửa sạch sẽ mới cho ngủ trên giường, nên tự tay để ngài nghỉ trong phòng khách.” Trần Trung Quý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tự tay”.

Tuy trên người rất khó chịu, nhưng trước khi hạ quyết tâm phải thích ứng với hoàn cảnh, cô vẫn có vài chuyện cần biết rõ ràng. Phan Mẫn liền hỏi: “Lĩnh chủ, ông ta khó ở chung lắm à?”

“Nhìn chung thì cũng không tệ.” Vẻ mặt Trần Trung Quý nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, Phan Mẫn càng thêm nghi hoặc.

“Yên tâm, rất hiếm khi gặp lĩnh chủ.” Trần Trung Quý xòe hai tay, “Ở lâu sẽ biết, không phải bên ngoài có câu nói sống lâu lên lão làng sao. Ha ha.”

Thật là vui tính, khóe miệng Phan Mẫn giật giật, “Phải, là sống lâu lên lão làng, sống lâu lên lão làng ….”

“Vậy thì, ở đây có… có nhân quyền không?”

“Thành phố thực dân bảo đảm người hành tinh Kent được hưởng quyền lợi của người hành tinh Kent, người Trái Đất được hưởng quyền lợi của người Trái Đất, ít nhất cũng không trở thành thức ăn dự trữ.”

Tốt lắm, cũng chính là công dân bậc hai, chắc chắn đãi ngộ tốt hơn trâu bò lợn gà.

“Vì còn vài thủ tục cần hoàn tất, ngài có một tuần nghỉ ngơi, đầu tuần sau bắt đầu công tác. Đúng rồi, căn cứ vào thời gian công tác và cống hiến sẽ đạt được điểm công, tích lũy đến một mức nhất định có thể đổi được thời gian nghỉ ngơi, nếu nhiều điểm công còn có thể qua cửa không gian đi du lịch thế giới bên ngoài.”

“Có thể trở lại bên ngoài?”

“Đúng vậy, nhưng chỉ trong thời gian ngắn.”

“Chẳng lẽ không có ai đi rồi không về nữa sao?”

“Có – nhưng bọn họ đều chết rồi. Hơn nữa, người hành tinh Kent tìm kiếm chúng ta là chuyện vô cùng đơn giản, ngài vẫn chưa biết rõ tình cảnh nơi này, thật ra khi quét hình nhập cảnh, họ đã gắn thiết bị định vị ánh sáng rồi.”

“…”

Sau khi Trần quản gia hướng dẫn cơ bản cho Phan Mẫn cách sử dụng nơi ở, liền rời khỏi căn phòng đặc biệt, để Phan Mẫn ở lại bắt đầu sinh hoạt.

Tạm đặt chuyện trở về xã hội loài người qua một bên, bây giờ chính là không gian của mình cô! Phan Mẫn háo hức đi thăm thú một vòng. Mấy ngày nay thật sự là thay đổi đến chóng mặt, tưởng chết chắc rồi, thoáng cái lại vào thế giới mới, bây giờ còn có không gian riêng! Có lẽ công việc tiếp theo rất đáng mong chờ, có thể khi tích đủ “điểm công”, cô có thể tìm thầy giáo và bạn bè trong thành phố.

— Hơn nữa, bây giờ lại được gọi là bác sĩ Phan nữa! Thật muốn lăn lộn trên giường ăn mừng.

Thế nhưng việc đầu tiên phải làm chắc chắn là tắm rửa.

Khi Phan Mẫn đi vào phòng tắm theo chỉ dẫn của máy tính, không khỏi trợn mắt há mồm một phen như nhà quê lên tỉnh. Phòng tắm mô phỏng theo một hang động lớn, trên trần nhà rũ xuống rất nhiều cốc nhìn như thạch nhũ, xâu thành một chuỗi không ngừng tạo bọt nước. Phía dưới mô phỏng suối nước nóng trắng ngà, nghe nói nước suối này có một loại khoáng chất đặc biệt, tỏa hơi nóng hừng hực.

[Đây là mệnh lệnh của quản gia tiền nhiệm, tạo ra phòng tắm tiêu chuẩn theo phong tục tập quán của nhân loại thời xưa, nếu ngài có sở thích riêng, có thể nói với máy tính, máy tính sẽ tiến hành thiết kế lại theo yêu cầu trong thời gian ngài đi công tác.]

Phong tục tập quán nhân loại… chính là phong tục tập quán của người nguyên thủy ư? Dù sao cô cũng thấy thành phố thực dân này chắc chắn có lầm lẫn về phong tục tập quán nhân loại … Thật muốn tìm một kẻ hỏi xem lão già kia ở nơi nào.

“Nhưng lãng phí nhiều nước như vậy có sao không? Tôi dùng nước cũng thấy cắn rứt lương tâm!” Phan Mẫn chỉ vào một hồ nước suối, thoạt nhìn ít nhất cũng hơn mười mét khối.

[Tất cả nước thải trong thành phố sẽ được tiến hành tái xử lý cấp nguyên tử.]

Nói cách khác, tất cả nước thải sẽ trở lại thành hiđro và oxi, sau đó lại oxi hóa thành một oxi hai hiđro (H2O), lâu quá rồi Phan Mẫn không ôn lại mấy công thức hóa học cơ bản như thế.

[Mời ngài bóc chất dính màu xanh trên người, để trong chiếc giỏ bên cạnh bể.]

“Thứ này cũng có thể giữ lại tái sử dụng sao?”

[Tất nhiên, sau khi nước bọt chim ưng xanh được sấy khô, có thể dùng làm dịch nuôi cấy.]

“Dịch nuôi cấy?”

[Câu hỏi bậc hai, không được trả lời.]

“Tốt, tôi sẽ phối hợp giúp ngài giữ bí mật công việc.”

[……..]

Chiếc giường mềm mại, thức ăn phù hợp với nhân loại, hơn nữa còn có TV và chương trình TV tự chế.

Hóa ra người ngoài hành tinh cũng sử dụng thiết bị lạc hậu như TV.

Phan Mẫn ấn điều khiển, hết nói nổi.

Có một vài kênh, người hành tinh Kent nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà cô không nghe không hiểu được, mà ở mấy kênh khác, hiển nhiên là kênh dành cho người Trái Đất, người Trái Đất và người hành tinh Kent diễn “Lý Âu hành tinh Kent và Lệ Diệp hệ Mặt Trời”, “Chuyện cũ không thể không kể giữa quan chấp chính Lương và quản gia Chúc”, “Người ngoài hành tinh cũng có mùa xuân”… phim truyền hình tình cảm linh tinh.

Phan Mẫn chỉ cần chưa tới mười phút, có thể đại khái đoán ra, những kịch bản tình yêu oanh oanh liệt liệt này là: sự bất đồng tư tưởng giữa các hành tinh, bất đồng chủng tộc, hay tình yêu cảm động của hai sinh vật đồng giới, hoặc của mấy sinh vật khác giới với nhau…

Có lẽ xét về một góc độ nào đó thì người hành tinh Kent và người Trái Đất cũng có điểm chung, vậy nên mấy trăm năm nay mới cố chấp ra thế giới bên ngoài bắt người Trái Đất, lại còn thu xếp bác sĩ phù hợp cho người Trái Đất.

Đây là tình yêu kiểu gì vậy, sao xem như phim hài thế!

[Đó đều là những câu chuyện có thật, chẳng qua xảy ra ở thời đại khác nhau.]

“… Tôi hết ảo tưởng về thành phố này rồi.”

Không có nhận xét nào :