Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 07

Không có nhận xét nào
SỰ KIỆN BÍ ẨN KHÓ TIN

CHUYỂN NGỮ: H2O



Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời, để nhân loại thuận tiện sinh sống, đặc biệt chia thời gian thành 24 giờ theo thói quen của người Trái Đất.
Một buổi sáng của “tù binh” Phan Mẫn.

Sáu giờ sáng, ngọn đèn chùm thủy tinh trên trần phòng Phan Mẫn tự động thắp lên hơn mười ngọn nến, đồng hồ báo thức trong phòng kêu lên tiếng gà gáy chó sủa. Trong phòng bếp còn vang lên tiếng máy móc tự động nướng bánh mì và làm sữa đậu nành.

[Chuyện này cũng căn cứ theo thói quen của người Trái Đất.] Ngải Lệ Toa nói.

Phan Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, sau khi sống ở đây vài ngày, Phan Mẫn mới hơi hơi hiểu về những thứ mà họ gọi là “thói quen người Trái Đất”, cô cũng không muốn nghe máy tính trung ương tổng quản tầng thứ chín này nói thêm gì nữa.

[Xin thông cảm cho tâm trạng hưng phấn của tôi, đã lâu rồi trong nhà lĩnh chủ không thu nhận sinh vật Trái Đất mới.]

“Tôi thông cảm, nhưng anh có thể đừng rình coi không gian riêng tư của tôi không?”

[Nhưng tôi không có nơi ở.]

“…”

[Được rồi, được rồi, thật ra tôi có rất nhiều việc, sẽ không đến đây cả ngày nữa.] Nói xong, tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất.

Phan Mẫn nhắm mắt lại, sau khi chắc chắn AI Ngải Lệ Toa thông minh kia không còn trong phòng này nữa, cô đột nhiên mở mắt, nhìn ngọn nến mới thắp trên ngọn đèn chùm, có lẽ vì dùng nguyên liệu khác nên trong không khí không có tí mùi nào, ánh nến to bằng ngón tay cái khẽ lay động.

Cô nhìn chằm chằm vào một cây nến ở giữa, “phụt” một tiếng, ánh nến vụt tắt.

Phan Mẫn sững sờ.

Nửa năm trước khi mới phát hiện năng lực này, xác suất thành công chỉ có ba bốn phần, hơn nữa mỗi lần đều phải tập trung cực độ, thần kinh kéo căng nhất có thể. Từ sau khi tới thành phố thực dân, phát giác xác suất thành công cao hơn rất nhiều, hơn nữa cũng dễ dàng hơn.

Bản chất của loại năng lực này là gì thì cô vẫn chưa biết rõ, Phan Mẫn đoán rằng có lẽ bản thân là người Trái Đất, mà đặc biệt là người Trung Quốc có gen đột biến, thử nghĩ xem trên Trái Đất ngập ngụa đủ loại ô nhiễm, thuốc trừ sâu phân hóa học toàn kim loại nặng, hơn nữa ở phương diện này thì Trung Quốc lại dẫn đầu thế giới, xung quanh còn có thảm họa Chernobyl [1], nhà máy hạt nhân Fukushima, hơn nữa xét trong 140 triệu dân – con số lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một hai người không giống người thường.

[1] thảm họa Chernobyl: xảy ra vào ngày 26 tháng 4 năm 1986 khi nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Pripyat, Ukraina bị nổ. Đây được coi là vụ tai nạn hạt nhân trầm trọng nhất trong lịch sử năng lượng hạt nhân.

Khi mới bắt đầu, Phan Mẫn rất kinh hồn bạt vía, luôn nơm nớp lo sợ người khác phát hiện ra bản thân mình đặc biệt. Sau đó cô thử hỏi quan điểm của bạn bè về chiếc thìa cong, tất cả mọi người đều không cần suy nghĩ, nói luôn: “Sao có thể là thật được, đó là ảo thuật, ảo thuật đấy! Có phải cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết huyền huyễn rồi không, sao không đọc sách khoa học đi, đừng để mấy thứ mê tín cổ hủ ám vào người.” Cô dần yên tâm.

Nhưng loại năng lực này không thể do cần cù tập luyện mà có được.

Phan Mẫn nhớ tới viện triển lãm năng lực của người ngoài hành tinh mà cô vừa xem, bỗng nghĩ, hay mình là con lai lưu lạc bên ngoài của họ?

Cô khẽ véo cánh tay mình, đầu tiên phủ định khả năng này. Nhìn người ta có tỉ lệ vàng còn mình chỉ được nước da trắng, chưa kể đến đôi cánh dài kia, ngay từ ngoại hình đã thấy chẳng có gì liên quan cả.

Hay là khi chiến thuyền của thành phố thực dân này hạ cánh xuống Trái Đất có lưu lại một dạng vật chất gì đó, khiến cô ở xã hội loài người lây nhiễm “siêu năng lực”?

Chuyện này thật khó giải quyết.

Hiện giờ thân ở thành phố của người ngoài hành tinh, làm một công dân bậc hai trong truyền thuyết, cái mạng nhỏ thoạt nhìn như ngọn nến lung lay trước gió, vì tự bảo vệ mình, xem ra cô cần đặt vấn đề này ra sau đầu, chuyện trước mắt là phải tiến hành tập luyện.

Nhưng…

Phan Mẫn nhìn ngọn nến mà cô mất nửa buổi sáng mới dập tắt được, nghĩ tới cũng chẳng tập luyện được mấy ngày, trong khi lĩnh chủ người ta chỉ cần vung tay “vù” một cái đã nhấc bổng được cô. Mấy ngày nay qua TV cô còn biết, trừ khả năng bay và lấy được đồ vật ở xa, một vài người hành tinh Kent còn có khả năng xuyên qua không gian, vì người có khả năng này không nhiều, nên đều được điều đến quân đội, chịu trách nhiệm về việc di chuyển giữa các hành tinh.

Dù gì đi nữa, sức mạnh của dân đen cũng là sức mạnh, vẫn nên rèn luyện trước rồi tính sau.

… “Vù vù vù”, những cây nến trên ngọn đèn chùm vụt tắt dù không có gió.

Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời, trong phòng hội nghị trung ương tầng thứ chín.

Quan chấp chính Lãng Mộc Tinh đang thuyết minh trước hội nghị tình hình tuyển chọn và huấn luyện quân đội. Vì muốn tranh thủ ngân sách cho quân đội, hội nghị này đã kéo dài từ năm ngày trước đến bây giờ.

Trên bục thuyết minh giữa hội trường, một quả cầu lơ lửng tỏa ra ánh sáng màu lam, đây là bản đồ thu nhỏ của tầng thứ chín. Nói trắng ra là, cả thành phố thực dân này là một không gian hình cầu có đường kính khoảng một trăm km. Mỗi lần vào trong một tầng, là một kết cấu hình cầu khác.

Nếu trừ lớp tường bao, cả tầng thứ chín là một hành tinh nhỏ có đường kính mười km, lấy tâm cầu là điểm đặt, gia tốc trọng trường là 9.8.

Hiện tại, bản đồ thu nhỏ của tầng thứ chín thể hiện các vị trí phòng thủ của quân đội, phân biệt bằng các màu đen, tím, trắng, nâu, hồng, cam.

Lãng Mộc Tinh diễn thuyết rất hăng, nào là sự bảo vệ của quân đội quan trọng cỡ nào, việc nhiều người tham gia quân đội có tác dụng ra sao.

“Những năm gần đây, vì nhu cầu giải trí phục vụ đời sống không ngừng tăng cao, nên dù chúng ta có tới Trái Đất di dân mấy lần, nhưng số lượng binh sĩ trong năm mươi năm nay vẫn không thay đổi…”

“Thật ra cũng không cần nhập thêm nhiều như vậy.” Một giọng nói nho nhỏ vang lên.

Lãng Mộc Tinh thoáng dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn vị chủ trì dát vàng dát bạc trên bục!

Ngải Cát đang lui trong một góc, trong tay là một quyển “Lộ điểu”, thoải mái đọc sách, có lẽ đọc tới một đoạn buồn cười, vẻ mặt vô cùng méo mó. Tuy ngồi ở trung tâm, anh lại có bản lĩnh làm như mình đang ngồi trong góc khuất.

Chú ý tới ánh mắt phẫn nộ của quan chấp chính, Ngải Cát bất an dịch dịch cái mông, ngẩng đầu hỏi: “Tôi lại không cẩn thận nói cái gì sao?”

“Đúng vậy, ngài “lại” không cẩn thận.”

Ngải Cát tỏ vẻ đau lòng xoa chiếc khăn che mắt.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều không đành lòng trách anh.

Lãng Mộc Tinh cũng thở dài một hơi.

“Xin lỗi, tôi chỉ tới dự thính.” Ngải Cát phất phất tay, nói với tất cả nghị sĩ ở đây, “Xin đừng để ý tới tôi, mọi người tiếp tục đi.”

Mọi người đều lắc đầu, luật pháp hành tinh Kent đã quy định, ba vị lĩnh chủ quyền lực nhất trong thành phố sẽ thay phiên chủ trì hội nghị, vậy mà lĩnh chủ Ngải Cát này lần nào cũng đều cho mình là người dự thính, thế nào là dự thính, chính là người “Tuy tôi ngồi ở trung tâm, nhưng đừng để ý đến sự tồn tại của tôi”.

Lãng Mộc Tinh thở dài, quay đầu lại, đang muốn tiếp tục bản thuyết minh, bỗng phát hiện ánh mắt các nghị sĩ lại tập trung về phía ghế chủ trì.

Sau khi Ngải Cát đứng lên khỏi ghế, đôi mày hẹp dày hơi nhíu lại, khẽ nghiêng đầu như đang phân biệt thứ gì. Ngay sau đó, hình chiếu quả cầu ở giữa bục đã gấp rút biến đổi, trong nháy mắt một tia sáng nhạt lóe lên trên bản đồ, chớp mắt lại biến mất.

“Đây là cái gì?”

[Năng lượng đặc biệt, vị trí không rõ, đang tiến hành định vị tam giác.] Tiếng nói của Ngải Lệ Toa vang lên trong hội trường.

Lãng Mộc Tinh hỏi: “Trong không gian không còn lưu lại chút năng lượng nào sao?”

[Hoàn toàn biến mất.]

Mọi người hai mặt nhìn nhau, người hành tinh Kent từ khi sinh ra đã có một loại sóng năng lượng đặc thù, có người có khả năng điều khiển vật thể, có người có khả năng xuyên qua không gian, hình thức sóng năng lượng của mỗi người đều khác nhau chút ít, giống như vân tay của nhân loại, là một trong những căn cứ xác định thân phận. Loại năng lượng này còn có một đặc tính, sau giây lát bùng nổ, sẽ lưu lại trong không gian một khoảng thời gian, khiến Ngải Lệ Toa dễ dàng định vị. Mà người có năng lực cấp 5 trở lên có thể hoàn toàn kiểm soát loại năng lượng lưu lại này, cũng có thể xóa sạch trong khoảng thời gian ngắn.

Nửa phút sau.

Một nghị sĩ ngồi ghế đầu hỏi: “Ngải Lệ Toa, vẫn chưa định vị được sao?”

[Rất xin lỗi, thời gian quá ngắn, hơn nữa là loại năng lượng chưa xác định.]

“Vậy xác định loại hình năng lượng trước đi.” Lãng Mộc Tinh nói.

[Đang tiến hành phân tích.]

Đúng lúc này, trên bản đồ lại lóe lên tia sáng nhạt màu, ngay lập tức hơn mười tia sáng vụt lên.

Sau đó thì im bặt, hoàn toàn không xuất hiện thêm.

[Năng lượng bùng nổ tổng cộng mười tám lần, năng lượng lưu lại trong không gian là 0, tính chất năng lượng không biết, không thể định vị.]

“Sao có thể!” Mấy nghị sĩ đứng dậy.

Nếu năng lượng bùng nổ, tất nhiên sẽ có điểm bùng nổ, sau đó lấy điểm bùng nổ làm tâm, sóng năng lượng nhanh chóng lan truyền ra xung quanh, phương pháp định vị tam giác chính là dựa vào tính chất này của năng lượng. Nhưng bây giờ Ngải Lệ Toa lại nói không thể định vị?

“Sao lại không định vị được?”

[… Tôi chỉ có thể nói rằng, chuyện như vậy đã xảy ra.]

“Ngải Lệ Toa không thể định vị cũng không có gì lạ,” Ngải Cát lúc này xen vào, nói, “Sóng năng lượng này dao động bất quy tắc.”

“Có ý gì?”

“Chính là ý đó.” Ngải Cát nói.

“Vậy chẳng phải rất giống…” Một nghị sĩ nói tới đây liền dừng lại, ánh mắt bất giác nhìn Ngải Cát. Năng lượng của Ngải Cát khi bùng nổ cũng dao động bất quy tắc.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

“Không, không có, anh đừng để ý.”

“À, vậy mọi người tiếp tục đi, tôi không xen vào nữa.” Ngải Cát nói xong, không hề nhiều lời, ngồi xuống tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình, ra vẻ chuyện này không liên quan tới anh.

Lãng Mộc Tinh trầm mặc một lát, nói: “Ngải Lệ Toa, thanh tra của tầng thứ chín hành tinh Kent, thông báo tới lĩnh chủ tầng ba và tầng sáu, điều tra xem có nội gián không.”

[Được.]

Lãng Mộc Tinh lại nói: “Từ giờ huy động ba mươi phần trăm hệ thống tiến hành thăng cấp khả năng định vị, tôi có dự cảm đây không phải một lần duy nhất. Tiếp tục phân tích tính chất năng lượng.”

[Được.]

Cùng lúc đó, một người Trái Đất nhập cư vô cùng bình thường là Phan Mẫn, đang dựa vào sổ tay hướng dẫn phi hành, mở cửa sổ sát đất, đi vào vật thể hình cầu đường kính khoảng một mét trên sân thượng. Trong vật thể có một ghế ngồi, thanh điều khiển đặt ngay trên tay vịn, chiếc xe được chế thành mui trần, không có nóc.

Phương tiện giao thông này tên là “Đĩa bay tự động” mà quản gia Trần Trung Quý chuẩn bị cho cô, tất nhiên là phương tiện giúp người Trái Đất đi lại trong thành phố.

Nghe nói loại đĩa bay tự động này có vài điểm giống với xe đạp của xã hội loài người, phương tiện gọn nhẹ, tiện lợi và bền, vài ngày trước Phan Mẫn đã học cách sử dụng, nhưng chưa thành thạo lắm, vẫn phải mang theo sổ tay bỏ túi, đề phòng bất trắc.

Sau khi tiến hành kiểm chứng thân phận, bộ phận điều khiển nói: [Xin nhập điểm đến.]

“Bệnh viện nhân loại Hồng Tinh.”

[Đã biết, điểm đến là bệnh viện nhân loại Hồng Tinh, xin thắt dây an toàn, mười giây nữa xuất phát, cho phép phản trọng lực nếu cần.]

Mười giây sau, một chiếc đĩa bay bình dân cất cánh từ sân thượng tầng ba nhà lĩnh chủ.

Không có nhận xét nào :