Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 09

Không có nhận xét nào
ÔNG CHỦ TỐT PHỤ TRÁCH ĐƯA ĐÓN

CHUYỂN NGỮ: H2O


Sắc mặt Ngải Cát mấy hôm nay không tồi chút nào, tất cả mọi người tiếp xúc với anh đều cảm thấy, tâm trạng anh rất tốt.

Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời, theo luật pháp của người Kent, mỗi thành phố có ba đại lĩnh chủ cùng quản lý sự vụ. Từ vòng ngoài lên tầng thứ chín, tầng một đến tầng ba phụ trách quốc phòng, cung cấp năng lượng và phòng thủ, trách nhiệm của lĩnh chủ Moby đặc biệt lớn. Tầng bốn đến tầng sáu phụ trách nhân giống động thực vật và khoáng sản, chịu trách nhiệm là lĩnh chủ Mucci Camp. Tầng bảy đến tầng chín được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, là khu vực trung tâm nơi người Kent sinh sống, nghỉ ngơi và chữa bệnh, vòng tuần hoàn tái sử dụng nguồn thức ăn nước uống chủ yếu được tiến hành ở đây, chịu trách nhiệm là lĩnh chủ Ngải Cát.

Tất cả người Kent sống trong thành phố mã 82AI đều biết, trong ba đại lĩnh chủ, Ngải Cát ở tầng thứ chín chắc chắn là nguyên lão lâu đời nhất. Rất nhiều người khi sinh ra, Ngải Cát đã là lĩnh chủ tầng thứ chín, khi bọn họ kết hôn rồi sinh con đẻ cái, Ngải Cát vẫn vững vàng ở tầng thứ chín, rồi khi bọn họ bước sang con dốc bên kia của cuộc đời, Ngải Cát vẫn là bộ dạng kia.

Nghe nói so với Moby tầng ba, Mucci Camp tầng sáu, Ngải Cát già hơn nhiều lắm. Nghe nói từ khi thành phố thực dân còn đang xây dựng, Ngải Cát đã là cấp sĩ quan.

Đương nhiên tất cả chuyện này đều là nghe nói.

Ngải Cát không thích nhìn thấy tên mình trong sử sách, vậy nên từ khi thành phố đổ bộ lên Trái Đất, liền nhờ vào quyền lực đặc biệt của lĩnh chủ, cấm mọi người tiết lộ thông tin cá nhân của mình, nghe nói đây là một trong những điều quái đản của anh.

Bây giờ trong những điều quái đản ấy, lại thêm một điều nữa là sở thích tâm sự về thú cưng. Vậy nên trong hội nghị cấp cao định kỳ ở thành phố thực dân, hai vị lĩnh chủ còn lại hết sức hiếu kỳ về tình cảm đặc biệt của anh.

Hơn sáu giờ sáng, trong phòng họp của lĩnh chủ trên tầng cao nhất.

Sau khi thảo luận xong số quân sĩ phân phối cho khu quân sự, số lương thực và khoáng sản mà khu sinh thái có thể cung cấp, cùng số người bổ sung canh tác đất trồng trong khu sinh hoạt, các vị lĩnh chủ bắt đầu tiến hành giai đoạn “buôn chuyện” như thường lệ.

“Ngải Cát, hình như tâm trạng anh rất tốt, ở cùng thú cưng mới vui lắm à?”  Nhìn về anh, Moby hỏi.

Mobiduote, mọi người thường gọi thân mật là Moby, là một vị lĩnh chủ thoạt nhìn rất hiền lành, nếu không xem chứng minh nhân dân [1] mà chỉ nhìn ngoại hình mà nói, tất cả mọi người đều thấy anh ta già hơn Ngải Cát, nhưng thực tế thì ngược lại. Trong trận chiến thành phố 82AI bắn phá Hồng Tinh, anh ta chỉ là một tham mưu bình thường, nhưng đã phá được vòng vây của Trùng Tinh với thương vong rất nhỏ, tiếp đó lại vây quét được mấy đợt tấn công của sinh vật Thực Kim và Hoàn Hóa, sau khi đạt được rất nhiều chiến công, được sự tín nhiệm của người dân thành phố, cuối cùng đến Trái Đất nhậm chức, trở thành một trong ba vị lĩnh chủ.

[1] chứng minh nhân dân: nguyên văn là giấy chứng nhận thân phận, nhưng H2O để CMND cho gần gũi.

Còn có tin đồn vị nguyên lão quốc phòng nọ mới là người già nhất, chính là vị đang ở nhà nghỉ phép, quan chấp chính Lãng Mộc Tinh – đương nhiên điều này đã được chứng minh là thật.

“Đúng là rất vui, nghe nói năm ngoái Lãng Mộc Tinh lại nhận nuôi một con chó Béc-giê [2] ?”

[2] nguyên văn là Sheperd, một giống chó chăn cừu. Ở Việt Nam, chúng được gọi là Béc-giê (chó béc-giê)

“Đúng vậy, chuyện này làm tôi với Lãng Mộc Tinh hơi đau đầu, vì con chó đấy hay cắn bừa lắm, thỉnh thoảng có rô-bốt quản gia còn bị cắn hỏng bánh răng.”

“Nhà các ông dùng loại rô-bốt quản gia gì vậy!”

“Loại đời đầu ấy.”

Bên kia, Mucci Camp tỏ ra nghiêm túc đến đáng sợ, nói: “Tôi thấy nhà các ông toàn dùng đồ cổ.”

Moby đáp: “Lãng Mộc Tinh thích sưu tầm, không liên quan đến tôi.”

Ngải Cát bỗng hỏi: “Moby, chó béc-giê nhà các ông có ngủ riêng một mình một phòng không?”

“Đương nhiên nó có ổ của nó rồi. Nhưng Lãng Mục Trữ thích cho nó vào phòng ngủ chung. Chuyện này làm Lãng Mộc Tinh nhức cả đầu.”

Mucci Camp lắc đầu, “Gần gũi động vật là thiên tính của thanh niên hành tinh Kent, các ông làm bố phải hiểu nó. Thật ra cá nhân tôi cũng rất mong Lãng Mục Trữ có thể đến công tác ở tầng thứ sáu.”

Ngải Cát nói leo: “Tôi hiểu Lãng Mục Trữ, vì đôi lúc tôi cũng kích động muốn ôm thú cưng về phòng ngủ chung.”

Moby lập tức trả lời Mucci Camp, “Chuyện đó chưa được, Lãng Mục Trữ cần rèn luyện thêm, tôi định luân chuyển chức vụ của nó, để nó thử hết một lần rồi tìm cương vị phù hợp.”

Sau khi nói xong, Moby bỗng nhận ra Ngải Cát vừa nói cái gì.

Chợt lặng ngắt như tờ, hai vị Moby và Mucci Camp đều mở to mắt nhìn Ngải Cát.

“Tôi phát hiện người Trái Đất rất ổn, không phải tắm cho nó, nó cũng biết tự thu dọn lông rơi vãi, cả người lại luôn thơm tho. Tóm lại, nó sạch sẽ hơn chó béc-giê.” Vẻ mặt Ngải Cát trông thật “đắm đuối.”

Mobiduote thì thầm bên tai Mucci Camp: “Vừa rồi có đúng là anh ta nói muốn ngủ chung với người Trái Đất không? Anh ta không nhầm lẫn gì đấy chứ! Người Trái Đất có giống chó đâu.”

Mucci Camp thầm trả lời Mobiduote: “Cái này xuất phát từ tình yêu động thực vật của người Kent chúng ta.”

Mobiduote khẽ cãi lại Mucci Camp: “Theo tôi biết, chỉ có thanh niên trai tráng mới có loại tình cảm ngoài lề này. Ngải Cát còn già hơn chúng ta đấy?”

Mucci Camp ra vẻ nghiêm túc, mỉa mai Mobiduote: “Là trái tim anh già rồi thì có.”

Ngải Cát nói: “Moby, nhà các anh có đưa chó béc-giê đi làm không?”

“Anh nghe thấy chó béc-giê đi làm bao giờ chưa? Anh tưởng chúng tôi không biết gì à?”

Mucci Camp nói: “Moby đừng nóng, anh ta chỉ biết về người Kent thôi, bình thường anh ta còn không có thú vui gì, nên không biết nếp sinh hoạt của người Trái Đất cũng là điều dễ hiểu.”

Ngải Cát tỏ ra rất chân thành tiếp thu: “Tôi đang trong quá trình tìm hiểu.”

“Thật ra anh chỉ cần làm việc cho tốt là được rồi.”

Lực ý chú của Ngải Cát hiển nhiên không đặt vào vấn đề làm sao để công tác tốt, mà trở về chủ đề kia, “Lại nói, hóa ra chó không phải đi làm!” Anh cảm thán.

Mucci Camp: “Nói như thế nào nhỉ… Chuyện đi làm cũng là một thói quen của người Trái Đất.”

“Người Trái Đất đúng là vất vả, chất lượng cuộc sống còn không bằng loài chó.”

“Là rất vất vả.” Mucci Camp lau mồ hôi, thầm nghĩ, hiểu biết về người Kent của anh cũng trọn vẹn rồi, “người Kent vô thập toàn” – không có người Kent nào là hoàn hảo.

“Xem ra người Trái Đất cần chủ nhân quan tâm nhiều hơn.” Ngải Cát nêu kết luận, “Cám ơn hai người đã tư vấn, tôi thấy rất hữu dụng.”

“Ngải Lệ Toa!” Lĩnh chủ tầng thứ ba, Mobiduote không chịu nổi cuộc nói chuyện ngu ngốc này nữa, ngắt lời.

[Có tôi.]

“Anh tìm mấy cuốn bách khoa về người Trái Đất cho anh ta xem, tôi thật không thể chịu nổi cái người Kent không có não này nữa.”

[Anh ta luôn dùng IQ của mình vào nơi cần dùng, từ đó có thể thấy, anh ta xứng đáng là lĩnh chủ.]

Ngải Cát lúc này vội hỏi: “Hội nghị kết thúc từ sáng rồi phải không? Mobiduote, lần sau anh đừng dài dòng như vậy nữa, cứ như mấy ông già thời tiền mãn kinh vậy.”

Moby hít sâu một hơi, thầm kêu gọi bản thân phải bình tĩnh, gượng nói: “Anh có việc gấp?”

“Thú cưng nhà tôi có lẽ đã dậy rồi, tôi phải chuẩn bị, chuẩn bị đưa nó đi làm.”

Chủ đề câu chuyện sau màn hội nghị làm tôi loạn cả lên, thật rùng mình, thật ngu ngốc. – Sau này, Mobiduote viết vào nhật ký của mình như vậy.


Bệnh viện nhân loại Hồng Tinh.

Khác với bệnh viện trên Trái Đất, trong bệnh viện ở thành phố thực dân này chỉ có hai khoa, khoa A là khoa sử dụng trang thiết bị và kỹ thuật của người Kent. Khoa B là khoa sử dụng trang thiết bị của người Trái Đất.

Bởi vì người Kent và người Trái Đất chung sống đã lâu, người Trái Đất trong thành phố đã tách rời trình độ y học tiên tiến trên Trái Đất, thậm chí ngay cả một số tri thức cơ bản cũng rơi rụng mất.

Lấy việc chữa trị làm ví dụ, người Kent có khả năng tự điều trị rất ổn, bình thường không cần dùng đến mấy phương pháp mổ xẻ linh tinh, chỉ cần vào lồng nuôi cấy rồi thu vào nguyên tố mình cần điều trị, cũng có thể đạt được hiệu quả tối ưu. Vậy nên ở trong thành phố thực dân, kỹ thuật giải phẫu của người Trái Đất được xem là loại trình độ lạc hậu. Tuy nhiên trong lồng nuôi cấy có nguyên tử ion rất độc hại cho cơ thể người Trái Đất, nên dù phương pháp ấy có hiệu quả thế nào cũng là lợi bất cập hại, không thể sử dụng.

Vì thế cứ hơn mười năm, thành phố thực dân sẽ ra ngoài nhập thêm người Trái Đất biết chữa bệnh. Phần lớn bọn họ đều được sắp xếp ở bệnh viện nhân loại làm người hướng dẫn.

7h30 sáng, một chiếc xe phản trọng lực hình cầu màu đen dừng lại trước bãi để xe.

Giá trị của chiếc xe đã khiến nhóm y tá chú ý tới từ lâu, bắt đầu vây quanh cửa sổ nhìn xuống.

“Xe hình cầu phản trọng lực A6 đời mới nhất, ôi chao, bệnh viện chúng ta có người nhà bệnh nhân nào giàu như vậy sao?” Phái hiếu kì nói.

“Nó đáng giá bằng 53 năm tiền lương của tôi đấy!” Phái khâm phục than.

“Bọn nhà giàu đáng giận!” Phái ghen tị oán.

Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông che mắt xuống xe, anh đi đến cửa xe bên kia, khom người thầm nói gì đó với người trong xe. Mấy từ “tuổi trẻ anh tuấn, rất có khí chất” cũng không đủ để miêu tả người Kent kia, đám y tá Trái Đất nhìn anh không dời mắt.

“Woa, tầng thứ chín có người Kent như vậy sao?”

“Vị nào vậy… Hình như trên bản tin của người Trái Đất không có chân dung người này, dù có thì cũng bị làm nhòe.”

“Thỉnh thoảng trên kênh người Kent trong nhà ông chủ có ảnh anh ta. Có điều bình thường toàn chụp nửa người, nên tôi cũng không dám chắc. Nhưng nếu đeo khăn che mắt, thì chắc là không nhầm đâu.”

“Đám thanh niên Kent đang bùng lên phong trào bắt chước lĩnh chủ Ngải Cát, xem ra tên này là fan cuồng rồi, đến cả khăn che mắt độc quyền ở khu phố thượng lưu mà cũng sắm được, đâu phải cứ che mắt thì là Ngải Cát, có phải ai cưỡi ngựa trắng cũng là bạch mã hoàng tử đâu.”

“Tên nhà giàu đáng hận!”

Người ngồi trên xe không muốn đi xuống là Phan Mẫn. Cô đã cảm nhận được hàng tá ánh mắt ghen tị và hâm mộ phóng ra từ tòa nhà bệnh viện.

Ngải Cát nói: “Đưa đón vật nuôi là trách nhiệm của ông chủ, bọn họ hâm mộ vì bọn họ không có ông chủ tốt, đây không phải lỗi của em.”

“Xã hội người Trái Đất rất phức tạp, phiền ngài đỗ xe cách xa bệnh viện một trăm thước, vào góc bọn họ không trông thấy ấy!” Phan Mẫn van nài.

Ngải Cát nhìn cô, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Anh đóng cửa xe, trở về phía bên kia rồi lên xe, ngồi vào ghế lái.

Phan Mẫn biết thật ra anh không cần sử dụng loại đĩa bay – thành tựu của khoa học kỹ thuật này, sử dụng chiếc xe phản trọng lực tân tiến là do quan tâm đến thể diện của cô. Nhưng cô vẫn thấy chuyện này không hay chút nào, trước mặt bao người, đi xuống từ xe một người Kent, cảm giác như phản bội lại những người Trái Đất đang sinh sống trong thành phố.

“Phan Mẫn, tôi biết nuôi một người Trái Đất không phải chuyện dễ dàng, tôi chỉ hy vọng có thể chăm sóc em thật tốt mà thôi.” Ngải Cát vừa nhập lệnh cho đĩa bay, vừa nói.

Anh liếc nhìn Phan Mẫn.

Phan Mẫn trốn tránh ánh mắt Ngải Cát, vì sâu trong đó là sự chân thành, khiến cô thấy xấu hổ. Ngải Cát nói chuyện rất kỳ quặc, nếu là một người Trái Đất dũng cảm khác, có lẽ sẽ lập tức giận dữ vì thấy anh không tôn trọng người Trái Đất.

Khi vừa mới quen, Phan Mẫn nghĩ rằng Ngải Cát rất coi thường con người, nên anh thường đánh đồng người với chó là một. Nhưng sau vài ngày chung sống, cô dần dần nhận ra sự thật không phải như vậy. Anh thật lòng muốn chung sống hòa thuận, nhưng không có ai nói cho anh biện pháp.

Vì sao không ai nói cho anh biết vậy?

Phan Mẫn trộm nhìn anh.

“Nhìn gì, đến “góc cách bệnh viện một trăm thước” rồi.”

Lần này Ngải Cát không xuống xe, mà khẽ ấn một chốt, cánh cửa bên phía Phan Mẫn tự động mở ra.

“Tôi vào một mình nhé.”

Phan Mẫn hơi do dự, thấy hình như vừa rồi mình cự tuyệt trực tiếp quá thì phải, dù sao Ngải Cát cũng mang ý tốt.

Nhận ra sự do dự của Phan Mẫn, Ngải Cát nói: “Đừng để bụng, sau này tôi sẽ đỗ xe ở trong góc cách bệnh viện một trăm thước.”

Anh xoa xoa đầu Phan Mẫn, mỉm cười kéo cô về phía mình, ghé môi vào mặt cô đụng nhẹ một cái.

Sau đó khẽ đẩy Phan Mẫn ra ngoài, “Đi làm đi, buổi tối tôi đến đón em.”

Phan Mẫn đứng ở “góc cách bệnh viện một trăm thước”, nhìn chiếc xe phản trọng lực hình cầu bay đi, xoa xoa mặt mình.

Cảm giác vừa rồi, cô quả thật đã trở thành một chú cún con… Thật đáng buồn.

Không có nhận xét nào :