Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 10

Không có nhận xét nào
KÉN THỨC TỈNH TRƯỚC THỜI HẠN

CHUYỂN NGỮ: H2O


Bất tri bất giác, đã ba tháng trôi qua.

Phan Mẫn đã thích nghi với hoàn cảnh, giải quyết được một vài vấn đề trước mắt, ví dụ như làm một “con” thú cưng.

Mấy hôm nay, hình như Ngải Cát có việc gì đó, thường xuyên về trễ, nên Phan Mẫn dùng đĩa bay tự động làm phương tiện đi lại chính, điều này khiến cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất cô có thể thoát khỏi việc bị đám bà tám trong bệnh viện bắt gặp.

Vấn đề làm Phan Mẫn đau đầu nhất hiện nay là công việc của cô ở bệnh viện nhân loại Hồng Tinh, bởi vì một vấn đề khiến đám bác sĩ y tá vô cùng kích động, lâm vào khủng hoảng.

Căn nguyên mọi chuyện là như vầy, để nâng cao chất lượng cuộc sống của người Trái Đất trong thành phố thực dân Kent, hội nghị tối cao của thành phố vào mấy năm trước đã chỉnh sửa lại “Luật pháp bảo vệ người Trái Đất”, thêm vào các nội dung như bảo hiểm y tế, bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm lao động cho người Trái Đất.

Căn cứ theo bộ luật, mấy năm trước bộ ngoại giao của thành phố liền triển khai một loạt hoạt động, đầu tiên là liên lạc với những người Kent đang làm việc ở các tập đoàn đa quốc gia trên Trái Đất, nhập vào hàng loạt những kỹ thuật tân tiến của người Trái Đất, lưu hành chủ yếu dưới dạng sách hoặc đĩa CD, yêu cầu người Trái Đất trong thành phố tự đọc và nghiên cứu. Ngay sau đó, nhờ vào ngành giao thông ở bộ quốc phòng, liền đến Trái Đất bắt một máy bay chở khách. Những hành khách này kỳ thật đã được sắp đặt trước, dùng mọi thủ đoạn nhằm tập trung đủ loại nhân tài cần thiết trên một chiếc máy bay dân dụng.

Giờ nói đến sự khủng hoảng của các bác sĩ y tá trong bệnh viện nhân loại Hồng Tinh, sự thật là chính viện trưởng bệnh viện vô cùng coi trọng việc này, viện trưởng Ai Địch Sâm đã hơn 70 tuổi yêu cầu: 1, toàn thể nhân viên bệnh viện tiến hành ôn tập những sách vở được cấp phát từ năm ngoái; 2, chuyên gia y học mới nhận chức Phan Mẫn ra đề; 3, sắp tới sẽ tổ chức kiểm tra.

Phan Mẫn cảm thấy thật khó tin.

Thời gian công tác còn chưa được bao lâu, Phan Mẫn có thể cảm nhận được sự thân thiện của những “ma cũ”, nhưng cũng có chút khoảng cách, dù sao cô là người từ ngoài mới đến, suy nghĩ và lối sống đều khác họ.

Vốn đã khác nhau, giờ lại là người ra đề, không phải khoảng cách giữa cô và họ càng lớn hay sao?

Thật đáng tiếc, chờ đến khi cô nghe được tin này, thì mọi việc đã không thể thay đổi được rồi.

Buổi trưa thứ hai ngày 1 tháng 8, thời gian nghỉ trưa, ăn cơm trong căn tin đều là y tá và bác sĩ.

Có thể thấy một vài người trong đó vừa ăn vừa đọc sách vừa oán hận.

“Trời ơi, vì sao học y lại phải kiểm tra thành phần azole và amphetamine [1] chứ! Tôi có phải sinh viên hóa đâu!”

[1] azole: là nhóm thuốc kháng nấm được sử dụng rộng rãi. Amphetamine: là một chất kích thích làm tăng tỉnh táo và tập trung, đồng thời làm giảm mệt mỏi và thèm ăn.

“Này tên các nhóm cơ thì có liên quan gì tới tôi đâu cơ chứ, đúng là bới bèo ra bọ, trực tiếp xem tài liệu là được rồi mà!”

“Còn cái gì mà bã đậu với cả ruột thừa, chúng vô dụng như vậy thì mọc ra làm cái gì! Lại còn sự phát triển của tủy sống ở lưng nữa chứ, tôi đến bị thần kinh mất!”

“Chữ mấy cô bác sĩ này làm óc tôi rối tung rồi! Mỗi bản viết tay lại là một loại chữ mới được sáng tạo!”

Một khung cảnh ầm ĩ.

Phan Mẫn ngồi giữa đám người đó cảm thấy áp lực rất lớn.

Không thể không nói học y đúng là một bi kịch, trước đây nhờ có nhiệt huyết mà thi vào đại học y, sau đó thì trầm luân trong bể khổ, không biết vị tiền bối to gan lớn mật nào trong trường đã thể hiện bằng một bài văn thống thiết được đám sinh viên đại học y điên cuồng truyền tay nhau, ngôn từ trong tuyệt tác đó thật khiến người ta sụp đổ.

Như là “Đến khi chết vẫn còn nghĩ tới cảnh viên thuốc từ miệng mình đã vào thực quản, đi qua môn vị rồi chạy xuống ruột non, được mao mạch trong ruột non hấp thu rồi chuyển lên gan chưa?” “Giun đũa chui rúc nơi nơi! Trùng roi tàn ác! Mẹ nó, giun kim đúng là mẹ của anh hùng, chui từ hậu môn ra đẻ trứng xong còn cố chui về nữa!”

Nhưng quan trọng nhất bây giờ không phải là văn vẻ, mà là cuộc kiểm tra đã đến chân rồi!

Bộ trưởng bộ ngoại giao ơi, ngài đừng giết người không dao như thế chứ, dù là nội dung kiểm tra là cơ thể người, dựa theo giáo trình y khoa Trung Quốc nhưng khối lượng kiến thức quả thực khiến người ta lãnh đủ.

“Bác sĩ Phan, có thể tiết lộ chút ít được không, ít nhất cũng phải nương tay ra đề đơn giản đấy, bằng không chúng tôi sẽ bị trừ lương mất!” Mọi người gần đây đều sụp đổ rồi, không còn sức đâu mà nói sau lưng nữa.

Phan Mẫn lặng lẽ ăn, lặng lẽ tự hỏi, cảm nhận sâu sắc về gánh nặng của mình. Là một người Trái Đất mới đến, cô có trách nhiệm với những người Trái Đất này – những người đang bị cái gọi là “cuộc kiểm tra tổng hợp” về thiên văn, địa lý, sinh học, hóa học, ngoại ngữ, văn học nước ngoài, lôgic học… tra tấn sống không bằng chết.

Tiêu chí quan trọng nhất khi ra đề là: đơn giản, hữu ích, không ôm đồm. Nhưng nên kiểm tra như thế nào, chọn nội dung gì thì cô chưa xác định.

Chẳng mấy chốc, căn tin dần dần yên tĩnh, hóa ra là TV treo xung quanh tường đang phát điện khẩn. Tất cả bác sĩ y tá đều không hẹn mà cùng dừng câu chuyện.

Đoạn video đang phát trên ti vi là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ với Phan Mẫn, phía dưới có phụ đề thuyết minh bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Latinh.

Khung cảnh là một rừng cây rậm rạp, âm u heo hút, đầy hơi nước. Có vài mảng trắng lớn bám quanh những gốc cây đại thụ, trên đó là chi chít kén tằm.

Mới đầu, Phan Mẫn còn tưởng đám kén đó là kén bướm, cô còn nhớ rõ những gì mắt thấy tai nghe trong ngày đầu tiên đến thành phố thực dân, có ba con chim khổng lồ đang giương cánh, còn cả lớp thảo nguyên bao ngoài với màu sắc và độ cao không đồng nhất, tất cả đều chứng tỏ hệ sinh thái của thành phố thực dân này hoàn toàn khác xa Trái Đất. Nhưng sau đó, cô nghe thấy lời thuyết minh ngắt quãng của máy tính trung ương Ngải Lệ Toa về đoạn băng.

[Đây là rừng sương mù ở tầng thứ năm trong thành phố, từ khi thành lập tới nay, nó là vùng sinh sống của riêng Đảng Trắng.]

Một vị bác sĩ già đứng lên nói: “Ngải Lệ Toa, đây là hình ảnh được truyền trực tiếp sao?”

[Hình ảnh bây giờ là truyền hình trực tiếp.]

“Đám Đảng Trắng mới ngủ đông được có 340 năm! Xin ngài giải thích, vì sao có nhiều Đảng Trắng tiến đến “giai đoạn sinh trưởng” như vậy.”

[Đang kiểm chứng.]

Cả căn tin trầm mặc.

[Vì những người Trái Đất mới tới đều không biết tình hình, nên giờ tôi sẽ giải thích ngắn gọn.]

Sau khi tạm dừng một lát, đoạn video thay đổi, trở thành cảnh chiến tranh không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy trên bầu trời xanh lam ánh vàng không một gợn mây, nhưng khắp nơi đều là khói lửa tro tàn. Một đám sinh vật hình người cánh trắng và cánh xám chiếm giữ hai bên chiến trường. Phía sau bọn họ, là hàng người máy bọc thép hình người.

[Đây là hình ảnh trong một trận chiến giữa hai Đảng, tính đến nay đã hơn 340 năm. Căn cứ vào “Pháp luật luân phiên hai Đảng của hành tinh Kent”, Đảng Trắng thua trận được tiếp tục sinh sống ở rừng sương mù. Mà Đảng Xám chiến thắng, với Ngải Cát, Mucci Camp, Mobiduote là ba đại lĩnh chủ đứng đầu, quản lý tất cả sự vụ trong thành phố.]

[Hiện tại báo động chiến tranh sắp đến, vì Đảng Trắng đã bước vào thời kì sinh trưởng, dự báo trận chiến giữa hai Đảng sắp sửa nổ ra. Xin toàn thể người Kent và nhân loại ở bệnh viện làm tốt công tác chuẩn bị cho chiến tranh, dự trữ thuốc men khí giới cần thiết, bổ nhiệm quân y, đến lúc đó, căn cứ vào tình hình thực tế sẽ cử đến tầng một, tầng hai, tầng ba phục vụ quân đội.]

Cùng lúc đó, ba đại lĩnh chủ đang tiến hành cuộc họp.

Cửa phòng họp tầng chín đóng chặt, Ngải Cát ngồi một mình trong đó.

Màn hình trên tường phản chiếu hình ảnh của Mucci Camp và Mobiduote.

Có vẻ chật vật, Mobiduote vẫn chưa khép lại hai cánh sau lưng, có lẽ anh ta vừa ra ngoài. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, bởi vì không ai ngờ rằng, đám Đảng Trắng sống riêng một nơi lại thức tỉnh nhanh đến thế.

[Mâu thuẫn giữa Đảng Trắng và Đảng Xám tồn tại đã lâu.

Hành tinh Kent xa xôi, vì vừa tự quay quanh trục vừa quay quanh mặt trời, nên một nửa hành tinh Kent vĩnh viễn chìm trong đêm tối, nửa còn lại vĩnh viễn ngập ánh mặt trời, điều này rất giống với mặt trăng quanh quay Trái Đất. Trải qua hàng tỉ năm tiến hóa, sinh vật trí tuệ trên hành tinh Kent dần phân hóa thành hai chủng tộc: Đảng Trắng và Đảng Xám.

Đảng Trắng với cánh trắng trời sinh hiếu chiến, luôn tranh chấp quyền lợi với Đảng Xám mang cánh xám, sau khi tiến tới thời kì thực dân, mâu thuẫn giữa hai Đảng lên đến đỉnh điểm.]

Mobiduote cắt ngang đoạn phim phóng sự, nói xen vào: “Chúng ta đã biết thời kì lịch sử này, không cần phải… phát lại đoạn phóng sự cũ rích này nữa.”

[Đúng vậy, cấp trên.] Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ ti vi, đây là giọng nói của máy tính phụ trách quốc phòng Mạc Lí Sâm – nếu Ngải Lệ Toa là một trí tuệ AI biết thời biết thế, thì bản chất của Mạc Lí Sâm chính là quân nhân nghiêm túc điển hình.

“Nó được chuẩn bị cho những người dưới 340 tuổi à? Cắt ghép biên tập cũng không tệ, ngắn hơn mấy giáo viên dạy sử trong trường học rất nhiều.” Mucci Camp nói.

[Cảm ơn đã khen ngợi, đây là hạng mục nghiên cứu lịch sử quốc phòng, vì chiến tranh đến trước 140 năm so với dự tính, nên vẫn chưa hoàn thiện.]

Moby nói: “Giải thích ngắn gọn những phát hiện trong khu vực sinh sống của Đảng Trắng đi.”

[Đảng Trắng đã ngủ say hơn 340 năm, căn cứ như thường lệ, các thiết bị trinh sát không người lái vào rừng sương mù kiểm tra tình hình mỗi quý một lần. Lần kiểm tra trước là ngày 1 tháng 5, kiểm tra ba lần vào sáng, trưa, chiều, lúc ấy vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.]

Mucci Camp nói: “Nói cách khác, ba tháng nay chúng đột nhiên bị đánh thức.”

[Căn cứ vào những quan sát và phỏng đoán hiện nay thì đúng là như thế.]

Ngải Cát thầm hỏi một lát, “Có lẽ liên quan tới năng lượng không xác định lần trước.”

Gần ba tháng trước, lần đầu tiên phát hiện một loại năng lượng kì lạ trong thành phố thực dân, nhưng nó không gây ra thiệt hại gì. Cho đến hôm nay, vẫn không thể định vị được vị trí phát ra năng lượng.

Ngải Cát lắc đầu nói: “Dù liên quan hay không thì trước mắt vẫn nên cân nhắc xem phải đối phó với sự thức dậy của Đảng Trắng như thế nào.” Căn cứ vào chương sáu của “Pháp luật luân phiên hai Đảng của hành tinh Kent”, vì hạn chế thương vong trong chiến tranh giữa hai Đảng, mỗi bên chỉ có thể bầu một lĩnh chủ làm thủ lĩnh. Mà sức chiến đấu của Moby, Mucci Camp và Ngải Cát thì đã quá rõ ràng.

Moby và Mucci Camp không khỏi lo lắng nhìn Ngải Cát nói: “Anh có dự tính gì không?”

“Như ngày trước thôi.” Ngải Cát mặt không đổi sắc nói.

“Nhưng mắt anh…”

“Mù mấy trăm năm, tôi đã quen rồi. Huống hồ, hai người có dám chắc Bloody Tottenham không chỉ huy Đảng Trắng không?”

“Anh thật là bình tĩnh, hắn là Bloody Tottenham đấy! Dù sao lực chiến của Đảng Xám chuộng hòa bình không thể bằng Đảng Trắng.” Những lời này là vô cùng chính xác, nếu Đảng Trắng lãnh đạo thành phố thực dân này thì có lẽ cả Trái Đất ngoài kia đã bị người Kent khống chế từ lâu rồi, chứ không phải như bây giờ, người Trái Đất ngoài kia dường như chẳng biết gì về thành phố này, còn đang mải mê truy tìm bóng dáng UFO.

“Tóm lại cứ quyết như vậy đi. Hai người phụ trách công tác huy động chuẩn bị chiến tranh.” Ngải Cát duỗi lưng, nói, “Xem ra tháng ngày an nhàn chẳng còn bao lâu nữa, tôi phải bồi dưỡng tình cảm với Phan Phan nhà tôi nhiều hơn mới được, không có mới đi được vài ngày nó lại quên mất ông chủ là ai.”

Từ khi Ngải Cát bắt đầu nuôi thú cưng, tôi liền phát hiện mỗi hội nghị đều biến thành hội chia sẻ thú cưng, dù vấn đề thảo luận rất nghiêm túc, khẩn cấp, trọng đại… Khi đó tôi không hiểu lắm, bây giờ, tôi rốt cuộc hiểu ra rồi! – mấy năm sau, Moby viết vào nhật kí của mình như vậy.

[Hành tinh Kent có nhiều phong tục thật biến thái.]

Không có nhận xét nào :