Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 11

Không có nhận xét nào
DẦN THÍCH NGHI VỚI CUỘC SỐNG MỚI

CHUYỂN NGỮ: H2O


Nhân loại hiện đang sinh sống trong một thế giới hòa bình như Trái Đất thỉnh thoảng vẫn xảy ra tranh luận, hầu hết người Trái Đất đều nghĩ rằng,
tất cả những gì họ thấy chính là toàn bộ thế giới. Thật ra suy nghĩ đó cũng không có gì là lạ, đối với một sinh mệnh nhỏ bé mà nói, nó cũng chỉ là một cái chớp mắt quá ngắn trong dòng vũ trụ vô thủy vô chung, nơi họ ở cũng chỉ là một hạt kê bé nhỏ trong dải Ngân Hà rộng lớn.
Nhưng ngay bên cạnh người Trái Đất, vẫn tồn tại một thế giới hiếm người biết tới.

Dải Ngân Hà – hệ Mặt Trời – Trái Đất – khu Bermuda – thành phố thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời.

Bởi vì tôi đây không biết nguyên nhân, nên xin mời mọi người trước tiên đến với một sự cố lớn năm trăm năm khó gặp của người Kent.

Trong sân vận động trung tâm tầng thứ chín.

Đây là một sân vận động hình cầu, bởi vì sử dụng kim loại siêu cứng, nên không bị năng lượng trong sân ảnh hưởng tới, chỉ với một vách ngăn mà có thể chống đỡ được siêu năng lượng, trở thành một trong những nơi trú ẩn an toàn mỗi khi có chiến tranh. Hàng ngày khi mở cửa, lớp kim loại đặc biệt bao quanh sân vận động sẽ trở nên trong suốt, nhưng hôm nay, tuy là ngày mở cửa miễn phí, nhưng bốn phía lại được đóng kín, bức tường bao hình cầu nhấp nháy ánh đèn cảnh báo màu vàng, ngăn không cho ai đến gần.

Bên trong tấm vách hình cầu.

Mobiduote đang thẳng lưng khởi động, bởi vì Đảng Trắng đã thức dậy, nhân lúc chiến tranh giữa hai Đảng chưa bắt đầu, anh ta quay về tầng thứ chín một chuyến, đi thăm người nhà đã lâu không gặp, nhân tiện mang về vài đồ dùng sinh hoạt.

Mobiduote bắt tay giao hữu với Ngải Cát. Là một quan chức, đặc biệt lại là lĩnh chủ của ba tầng phụ trách quốc phòng, Mobiduote không thể bằng lòng với lực chiến đấu của mình, luôn muốn nâng cao, cải thiện năng lực của bản thân.

Cũng giống như khi đóng quân ở quân doanh, Moby mặc quân trang màu ngà voi, trên cổ tay áo là bốn huân chương vàng thể hiện thân phận bộ trưởng bộ quốc phòng của anh ta.

Để tránh vướng víu và va chạm, người Kent bình thường hay khép cánh lại sau lưng – bất kể chúng có mọc lông được hay không – nhưng họ lại hay nhô cánh ra để phơi nắng, vậy nên dù là quần áo bình thường hay quân trang, trên lưng áo đều có hai lỗ hổng để chìa cánh ra. Sau khi sống chung với người Trái Đất, một số người Kent dần cho rằng hai lỗ hổng sau lưng áo là bất lịch sự, vì thế lại khoác thêm áo choàng bên ngoài quần áo hoặc quân trang.

Nghe nói áo choàng Moby mặc hôm nay là do quan chấp chính chuẩn bị cho anh ta, anh ta cẩn thận tháo chiếc áo choàng không dính một hạt bụi xuống, gấp ngay ngắn, rồi đặt trong phòng bảo vệ bên cạnh.

Đối diện Moby, là lĩnh chủ tầng thứ chín, Ngải Cát đang đứng trong khu chuẩn bị bên kia.

Ngải Cát mặc quần áo thông dụng như người Kent bình thường, chiếc áo dài màu xám với một miếng vải dệt quấn chặt quanh hông, lộ rõ phần eo chưa bằng một nắm tay. Đằng sau phần vạt áo dưới thắt lưng, mỗi khi anh di chuyển có thể thấy thấp thoáng đôi chân thon dài, vì mặc quần bó màu đen, nên càng khiến người ta xuýt xoa về tỉ lệ vàng.

Anh mặt không biến sắc đứng ở đó, lặng lẽ “nhìn” Moby đang làm những động tác khởi động cuối cùng. Vẻ mặt anh hôm nay có vẻ khác với mọi ngày, trong câu chuyện của tôi, Ngải Cát luôn nghiêm túc hơn người.

“Tôi tưởng anh phải tháo cái khăn bịt mắt vướng víu kia xuống chứ.”

“Để làm gì?”

“Anh không sợ tôi bắt được gót chân Asin của anh à?”

“Tôi cũng mong anh có khả năng này.”

“Tháo ra đi, lâu lắm rồi tôi không thấy vẻ bình thường của anh. Huống hồ tôi cũng không phải bọn họ, chẳng lẽ còn bị dọa chạy mất hay sao?”

Ngải Cát trầm mặc một lát, “Như anh muốn.” Sau đó anh giơ tay tháo nút buộc sau đầu.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Moby nói.

Ngay sau đó, Ngải Cát đã mất tăm mất tích. Moby hơi kinh ngạc, nhanh chân nhảy lên, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang dội, chỗ anh ta vừa đứng khởi động, bị một làn sóng năng lượng tấn công khiến bụi tung mù mịt, anh ta quay đầu lại nhìn về nơi vừa bị tấn công, chỉ thấy nơi ấy nhấp nháy ánh đèn báo động yếu ớt.

“Trình độ chỉ có thế thôi sao? Ngải Cát, anh đúng là già rồi.” Moby nói, vươn đôi cánh xám sau lưng lên, “soàn soạt” một chút rồi dang rộng ra.

Ngải Cát bay vù vù trong không trung, nhắm nghiền hai mắt, viền mắt tự nhiên khép thành một đường cong hoàn hảo, dưới ánh sáng in xuống một bóng mờ. Anh giơ một bàn tay, sau khi năm ngón tay mở ra, có thể cảm giác làn sóng năng lượng đang tập trung trong lòng bàn tay ấy.

Bao quanh mỗi hành tinh đều có một loại sóng năng lượng vô hình, ví dụ như từ trường và lực hấp dẫn mà chúng ta biết cũng là một trong các sóng năng lượng đó. Đối với người Trái Đất mà nói, đây là loại năng lượng khó có thể tổng hợp và sử dụng, hơn nữa trình độ khoa học còn hạn chế nên vẫn xem nhẹ giá trị của loại năng lượng này. Nhưng với người Kent trời sinh đã gần gũi với các thiên thể mà nói, mỗi cá nhân đều có thể tổng hợp và sử dụng chúng, tuy nhiên hiệu suất của mỗi người mỗi khác.

Sở dĩ nói đôi cánh đặc biệt quan trọng với người Kent, vì ngoài mạng lưới thần kinh trải rộng trên đó, chúng còn rất nhạy cảm, có thể phát hiện những làn sóng năng lượng xung quanh, như thể trời sinh đã may mắn được trang bị một chiếc ra-đa.

Đôi mắt Moby híp lại, Ngải Cát chưa dang cánh mà đã có thể làm được thế này, phải hỏi xem hắn có đúng là nguyên lão từ ngày lập quốc còn sống đến nay hay không!

Ở quân doanh, Moby cũng đã từng gặp những nguyên lão mấy trăm năm tuổi, anh ta chắp hai tay vào nhau, bỗng một thứ ánh sáng xoẹt qua ngay trước mặt.

Sau khi Ngải Cát tập trung đủ năng lượng trong tay, chỉ thấy một đợt ánh sáng màu vàng nhạt giống như có sự sống, những tia sáng len ra khỏi bàn tay mềm mại.


Sau bản tin Đảng Trắng tỉnh dậy trên TV, cuộc sống của người Trái Đất trong tầng thứ chín dường như không có biến đổi gì nhiều. Là những người nhập cư trong thành phố, người Trái Đất đương nhiên được bảo vệ rất tốt, nhưng Phan Mẫn vẫn cảm nhận được những thay đổi đang xảy đến.

Trong đó, sự thay đổi trong nếp sinh hoạt của người Kent là rõ ràng nhất.

Chiều nay Ngải Cát báo sẽ về muộn, bảo Phan Mẫn tan làm rồi tự về nhà, đĩa bay của cô đã đỗ ngay trước cổng bệnh viện.

Trước giờ tan tầm, phòng tài vụ của bệnh viện thông báo, điểm công quý I của cô đã được gửi vào tài khoản. Phan Mẫn kiểm tra một chút, tổng cộng là 6000 điểm công, sau khi đã trừ đi số tiền bảo hiểm.

Xung quanh hầu hết là người Trái Đất, những khu vui chơi giải trí được thiết kế giống với xã hội Trái Đất nhất có thể, phóng tầm mắt từ tầng cao của bệnh viện nhìn ra, có thể thấy rõ những tòa nhà chọc trời sừng sững phía xa, nơi người Trái Đất và người Kent luôn chào đón.

Mà trên bầu trời là hai mươi tư ngọn đèn sáng trắng được xếp thành hình tròn, nhưng chỉ có một ngọn đèn phát sáng, mỗi giờ ngọn đèn ấy sẽ chếch đi một chút, giống như mặt trời ở ngoài Trái Đất, 24 tiếng sẽ hết một vòng. Thời điểm bắt đầu ngày mới hoàn toàn giống như xã hội loài người.

Nếu không phải cô hay nhớ tới dáng vẻ của thầy cô bè bạn, Phan Mẫn gần như có thể thích nghi hoàn toàn với cuộc sống nơi này, quên mất bản thân là một người bị bắt đi.

Lần chia tay đó, Vương Văn Đạt với vẻ mặt muốn nói lại thôi, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc anh muốn nói gì với mình. Nếu lúc ấy cô mạnh dạn thêm chút nữa, trực tiếp hỏi anh, có phải bây giờ cô sẽ không bối rối như vậy không?

Phan Mẫn cầm bảng lương của mình, theo như lời tài vụ, một quý lĩnh 6000 điểm cũng được xem là khá khẩm, ngần này tiền đủ trả cho hệ thống để tìm nơi ở 20 người Trái Đất, hoặc du lịch một vòng quanh rừng nguyên sinh ở tầng thứ sáu, hay đi thăm quan từ tầng một đến tầng ba. Mà nếu muốn đổi lấy một ngày nghỉ phép đi ra thế giới bên ngoài, Phan Mẫn còn phải cố gắng tích góp thêm ba quý nữa.

Người Trái Đất sinh sống trong thành phố thực dân, đều bằng lòng với cuộc sống ổn định này, 10 điểm công có thể mua được vé đi chơi cả ngày ở khu vui chơi dành cho người Trái Đất, 20 điểm công có thể tới tham quan trường quay phim của người Kent. Về nhu cầu ăn uống, chữa bệnh, học hành, hay chăm sóc gia đình, đều là trách nhiệm của Chính Phủ.

Tất cả mọi người đều kết luận là, chỉ cần không liên quan đến việc ra ngoài thì điểm công nhận được đều dư dật, mà một khi liên quan tới vấn đề kia thì chi phí đắt đỏ dọa người.

Phan Mẫn nuối tiếc tính toán thu nhập của mình, phải tích góp bao lâu thì cô mới có thể tìm thấy thầy cô giáo và bạn bè đây?

Bay trên đĩa bay về nhà lĩnh chủ, gió trời thổi tới khiến tóc Phan Mẫn bay tán loạn, gió mang theo cả hơi nóng của ngọn đèn trời, làm người ta nhớ tới thế giới ngoài kia, trời nóng đến mức mặt đường bê tông có thể chiên trứng được.

Bây giờ cô hơi nhớ nhà, tuy Phan Mẫn vẫn không biết mình ở đâu, nơi nào là nhà của mình.

Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời kết tinh trí tuệ của người Kent, khắp nơi đều thể hiện trình độ khoa học của người ngoài hành tinh.

Đường sá trên mặt đất, xe hình cầu, đĩa bay tự động, thậm chí ngay cả mái nhà, đều lắp đặt hàng loạt tấm kính màu xám lớn, đó là thiết bị đặc biệt để hấp thu năng lượng ánh sáng mặt trời, chuyển hóa và tái sử dụng.

Bay qua một trạm gác hình cầu, Phan Mẫn phát hiện con đường bên cạnh bị cấm, mọi phương tiện xe cộ đều bị cảnh sát giao thông trong trạm gác đuổi ra xa tận nửa cây số.

Không biết rốt cuộc là vị “lãnh đạo” nào đang ở trong sân vận động tham quan đây? Suy nghĩ này vừa lóe lên, Phan Mẫn liền lắc đầu liên tục rồi tự mình phủ nhận. Lãnh đạo? Không thể nào!

Như chim xa tổ thường thấy nhớ nhà, cô cảm thấy mình càng ngày càng yêu thích cuộc sống ở thành phố thực dân này, trong đó có một nguyên nhân chính là trong thành phố thực dân, sẽ không bao giờ có chuyện “lãnh đạo” lên mặt nạt người. Bạn xem, ngày nào cũng sống chung với người ngoài hành tinh kia, nghe nói là một trong ba đại lĩnh chủ có quyền lực tối cao, nhưng lại dành thời gian đưa đón một người Trái Đất nhỏ bé đi làm, bạn còn mong đợi gì hơn nữa? Mong đợi mỗi khi bọn họ đi đâu cũng phải tầng tầng lớp lớp vệ sĩ cùng xe cảnh sát mở đường sao, mong đợi đến cái quần lót bọn họ cũng phải mua bằng tiền công quỹ, hay là mong đợi hai ả nhân tình họ bao dưỡng đều là Quách Mĩ Mĩ ư?

Như vậy xem ra, người Kent thật sự vô cùng đáng mến.

Khi cô quay xe ra ngoài theo chỉ dẫn, cả người bỗng như bị dội một gáo nước lạnh. Ngay sau đó sân vận động hình cầu xảy ra một trận động đất mạnh, khiến nhiều người đi đường chú ý.

“Vỡ rồi!”

Phan Mẫn nhìn về phía có tiếng kêu hoảng loạn kia, sau đó chỉ thấy đỉnh chóp của sân bị đập vỡ một lỗ lớn, từ đó vang lên tiếng “xèo xèo” của điện, như một cái miệng rộng lắm điều.

Sau đó Phan Mẫn cảm nhận được một loại năng lượng khổng lồ.

Nếu sân vận động không bố trí một phòng tuyến bảo vệ vững chắc, nói không chừng vừa nãy, loại năng lượng kia chỉ cần bùng nổ mạnh thêm chút nữa thôi là có thể đục thủng bầu trời của tầng thứ chín.

“Chạy mau, chạy mau, đừng ngáng đường nữa!” Cảnh sát giao thông hét vào loa, xua đuổi đám đông, “Bên này rất nguy hiểm, không muốn chết thì chạy mau đi!”

Không có nhận xét nào :