Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 12

Không có nhận xét nào
ĐÓ CHÍNH LÀ MỘT ĐÔI MẮT TRẮNG

CHUYỂN NGỮ: H2O


Lại có cảm giác nguy hiểm tăng lên, Phan Mẫn muốn lái đĩa bay tránh né, sau đó nhận ra hình như nó đã bị trận năng lượng này làm nhiễu sóng, hệ thống vang lên
âm thanh báo lỗi.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang dội, vách sân thể dục hình cầu bỗng nứt ra một lỗ lớn có đường kính hơn 10 thước, cột năng lượng màu vàng nhạt khổng đâm thẳng ra, đối diện với chỗ Phan Mẫn đứng, tốc độ lớn đến kinh người.

Chết rồi, đủ loại hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu Phan Mẫn.

Hình ảnh cha mẹ nằm trên giường bệnh với màu da dần thối rữa, hình ảnh khi cô điền phiếu đăng kí thi đại học y theo ý nguyện, hình ảnh cô làm vô tình làm chiếc thìa tự cong sau khi xem TV, những đôi cánh chim khổng lồ che lấp mặt trời, đám hành khách bị cột sáng màu lam hút vào ngay trước mắt cô…

Không ai phát hiện, một tầng năng lượng dường như vô hình đang hình thành bao quanh Phan Mẫn, năng lượng hoàn toàn trong suốt, khiến gió cũng phải ngừng thổi.

Người xung quanh không kịp né tránh liền hét chói tai, Phan Mẫn cũng vô thức giơ hai tay ôm đầu bảo vệ đầu mình, đôi mắt mở to nhìn cột năng lượng và những mảnh kim loại từ sân vận động sắp bắn vào mình. Ngày thường cô chỉ là một người nhỏ bé, giờ chết ấn tượng thế này, có thể trở thành người tử nạn, được an táng trong phi thuyền của người ngoài hành tinh, xem như rất vẻ vang. Ôi, người ngoài hành tinh chết tiệt!

Ở ngay đằng sau, một bóng đen phi lên từ lỗ thủng, chỉ chớp mắt đã chặn lại cột năng lượng đang bay tới đám người trước mặt.

Phan Mẫn trừng lớn mắt, đây chính là Ngải Cát mà, chính là Ngải Cát ở nhà lĩnh chủ phải không?

Hai cánh anh dang rộng đập “vù vù” trong không trung, từ góc nhìn của Phan Mẫn chỉ thấy bóng lưng anh, mái tóc nâu buộc sau đầu thành một túm, xõa ra tán loạn thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Cột năng lượng bị đôi cánh màu xám nhìn như cánh dơi đập tan, im hơi lặng tiếng tan thành mây khói.

Ngải Cát hơi nghiêng đầu quay lại, “liếc mắt” về nơi Phan Mẫn đứng.

Phan Mẫn cuối cùng cũng được thấy đôi mắt mà Ngải Cát thường hay che lại. Trong hốc mắt hơi trũng, là đôi mắt to sâu không thấy đáy, đôi mắt với một đường cong như vẽ.

Cô bị dọa nhảy dựng lên, trong đôi mắt mở to của anh không hề có màu sắc nào, chỉ toàn là màu trắng, chính là đôi mắt không có con ngươi, không có lòng đen.

Chẳng riêng người Trái Đất, mà ngay cả người Kent cũng không có ai sở hữu đôi mắt không có con ngươi như vậy. Hơn nữa sắc mặt anh thoạt nhìn rất lãnh đạm, dường như không có sức sống.

Phan Mẫn hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên gặp Ngải Cát, đại khái chính là vẻ mặt vô cảm này. Cô vô thức dời tầm mắt, né tránh “ánh mắt” của Ngải Cát, vờ như cô không biết anh ở đâu.

Đôi mày dài mảnh của Ngải Cát khẽ cau lại, rồi nhanh chóng giãn ra. Giọng nói có vẻ không vui: “Sao em ở trong này?”

“Hả…” Phan Mẫn không dám chắc anh đang nói với mình, dù sao hai người cũng cách nhau tới 20, 30 thước.

“Đây không phải nơi em có thể đến.”

Miệng Phan Mẫn há hốc, có nên cãi lại không? Con đường này có cấm người tham gia giao thông đâu? Nhưng Ngải Cát hôm nay có vẻ rất giận, Phan Mẫn thấy cãi lại là một lựa chọn ngu ngốc, vì thế cô không đáp, cúi đầu.

“Về nhà đi.” Ngải Cát nói xong, cũng không quay đầu lại, bay vào lỗ thủng trong sân vận động.

Trong sân vận động hình cầu, Moby đã không còn dáng vẻ thong dong như trước, vừa rồi hai người đều ra tay hơi nặng, cả hai bên đều chưa kịp khống chế lực đánh.

Moby đang sửa sang lại quân trang hư hại trên người, cổ tay áo và thắt lưng bị thủng lỗ chỗ, lộ ra áo trắng bên trong. Nói chung người Kent cấp lĩnh chủ có thể tập trung nhiều vòng năng lượng bảo vệ khi chiến đấu, nhưng một đòn tấn công vừa rồi của Ngải Cát, trong nháy mắt đã đập tan hết mọi vòng năng lượng bảo vệ của Moby, khiến anh ta không kịp hồi lại năng lượng.

Anh ta nhìn Ngải Cát bay về từ nơi thiệt hại, hỏi: “Có ai bị thương không?”

“Không.” Ngải Cát trả lời cụt lủn, từ trên trời bay xuống hàng dự bị, ngồi xuống ghế rồi cầm lấy khăn bịt mắt của mình, tỉ mỉ quấn một vòng che lại đôi mắt.

Moby nhìn lên hai lỗ thủng lớn ở chóp và vách sân, “Lại thêm một khoản tiền sửa chữa khổng lồ đây!”

Ngải Cát cầm chiếc khăn, sau khi buộc một vòng quanh mắt, lại tỉ mỉ thắt một nút buộc sau đầu, cuối cùng thả tay ra, phần còn lại của chiếc khăn cùng đuôi tóc rơi tán loạn trên vai anh.

“Tôi sẽ bảo Lãng Một Tinh trừ tiền lương của anh.”

“Hình như chúng đều là kiệt tác của anh thì phải.” Moby chỉ vào hai lỗ thủng đường kính hơn mười thước.

Ngải Cát nhanh chóng đáp trả: “Do anh không thể đánh trả.”

“Anh cũng phải chịu 50% chứ, đừng có ki bo như vậy, nghe nói tiền thuế hàng năm của tầng thứ chín đều hơn đứt các tầng còn lại.”

“Tầng thứ chín chi cũng rất nhiều. Huống hồ lần này là anh chủ động tìm tôi.”

“Ngải Cát, tôi thấy bây giờ tâm trạng anh rất tệ đấy, khi ra tay còn không tập trung,” Moby gõ vào đầu mình, “Vừa nãy anh ra ngoài đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì cả.” Sau khi nói xong, Ngải Cát quay lưng bước đi, bỏ lại một mình Moby thẫn thờ nhìn sân vận động bị tàn phá, chua xót tính toán phí sửa chữa mà anh ta phải trả.


Khi Phan Mẫn trở về sân thượng trước phòng ngủ của mình, đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô cảm thấy hình như bản thân đã tỏa ra một vòng bảo vệ không biết tên, từ chuyện vừa xảy ra, điều cô có thể khẳng định là, cô chắc chắn có thể cảm nhận được nguy hiểm.

Từ khi bắt đầu biết mình có thể uốn cong thìa, trong đầu cô dần dần thành hình một ý niệm mơ hồ, chỉ vì không hợp với lẽ thường nên bị gạt đi. Mà từ sau khi đến thành phố thực dân này, ý niệm ấy dần dần sống dậy – cô có phải con người không?

Chắc chắn là người! Từ nhỏ đến lớn kiểm tra toàn thân nhiều như vậy, dù lấy máu, chụp X-quang hay chụp CT đều không có chuyện sau khi kiểm tra, bác sĩ tỏ vẻ khiếp sợ nhìn cô như nhìn người sao Hỏa, báo cho cô biết: “Cô không phải con người!”

“Đúng vậy! Mình không phải người thì là cái gì chứ!” Phan Mẫn bừng tỉnh, thầm nhủ, lạc quan nắm chặt tay rồi gật đầu, tự khẳng định với bản thân.

Ngay sau đó cô lại nhụt chí cúi đầu… Cho dù là người thì sao chứ, bị người Kent bắt vào thành phố thực dân này, trở thành một vật nuôi đúng chuẩn để người ta nhào nặn.

Người Trái Đất à, lòng tự trọng của người bị tổn thương rồi…

Phan Mẫn cẩn thận đỗ đĩa bay vào một góc, mở cửa sổ sát đất đi vào căn phòng ở của mình.

Trong phòng ngủ phỏng theo “phong tục của người Trái Đất”, chiếc giường dành cho vua chúa đặt cạnh tường, xung quanh giường là chiếc màn nhung màu đỏ. Trên đỉnh phòng thắp hơn mười ngọn nến không biết làm bằng gì, dù có lửa nhưng cho đến khi cháy hết, Phan Mẫn không hề thấy chúng chảy một giọt nến nào.

Không biết “phong tục của người Trái Đất” mà người Kent nơi này biết đến là gì mà đâu đâu cũng có những hiểu lầm kì cục. Thế nhưng chất lượng cuộc sống tuyệt đối là cực kì xa xỉ, ngay cả phòng tắm cũng phỏng theo hang động với suối nước nóng được.

[Cô về rồi!] Máy tính Ngải Lệ Toa hôm nay lại quét hình trong phòng ở của cô rồi, nếu không thì đã chẳng nhanh chân hỏi thăm đến thế.

“Tôi về rồi.”

[Ngải Cát vừa báo tin cho tôi, nói tối nay sẽ về ăn cơm, mời cô đúng 19:30 đến nhà ăn phía Tây.]

“Tôi biết rồi.”

Phan Mẫn nhào lên chiếc giường lớn, cả người ngã xuống đệm chăn.

Cô mệt mỏi nằm sấp hồi lâu.

Cảnh tượng Ngải Cát quay lưng đi, hình ảnh vô cùng rõ nét, đến bây giờ vẫn không ngừng hiện lên trước mắt Phan Mẫn. Đôi mắt màu trắng vô hồn… A a a rốt cuộc nó là cái gì vậy!

Phan Mẫn trở mình, bứt lông vịt trên cái gối nhung bên cạnh.

Lần đầu nhìn thấy Ngải Cát như vậy, lại là một đôi mắt trắng dã, khó trách ngày nào cũng phải đeo khăn bịt mắt.

Đã thế này mà còn muốn ăn tối cùng nhau, vì sao cứ nhớ tới là cô lại thấy xấu hổ thế này? Ôi, Phan Mẫn, mày là sinh viên y sắp tốt nghiệp đấy, ngay đến khoa tiết niệu và đường ruột cũng đi thực tập hết rồi, chứng kiến bao bệnh nhân già trẻ lớn bé nôn ọe, mà giờ lại xấu hổ ư? Mày hưng phấn như vậy làm người ta coi thường đấy, mày thích bị ngược đãi sao, mày có phải là M [1] không vậy! Trong đầu Phan Mẫn nhảy nhót hàng tá suy nghĩ phỉ nhổ bản thân, hoài nghi nhân sinh quan cô lệch lạc.

[1] M: viết tắt của khuynh hướng thụ ngược (Masochism), ý chỉ những người thích bị ngược đãi

Cô lấy gối đầu che mặt, lăn qua lăn lại trên giường.

19:20

Phan Mẫn tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo xong xuôi, rốt cuộc không còn việc gì làm, bèn quyết định xuống tầng trước, chờ Ngải Cát xuất hiện.

Trong nhà lĩnh chủ tất nhiên có “thang máy”, kỳ thực nhanh hơn thang máy bình thường rất nhiều, chỉ cần bước vào, đóng cửa rồi mở cửa, sau đó chính là tầng trệt cô muốn xuống. Có điều phòng Phan Mẫn ở tầng ba, là một người Trái Đất sinh ra ở vùng rừng núi hoang vu, đã sớm quen với cuộc sống leo lên leo xuống.

Cô đi thang bộ xuống, khi sắp bước vào nhà ăn phía Tây thì thấy Ngải Cát bước vào từ cửa lớn.

Ngải Cát thoáng dừng lại, vốn phải đi vòng để lên tầng thì anh lại đi thẳng về phía Phan Mẫn.

Phan Mẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cho đến khi hai vai cô bị Ngải Cát giữ chặt.

Cô chưa từng thấy Ngải Cát như vậy, giống như cả người đều treo biển “đừng có đến gần tôi”. Dù anh che đôi mắt, vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra cơn giận ngấm ngầm.

Tức giận? Phan Mẫn dè dặt suy đoán tâm tư Ngải Cát, nhưng trước khi cô có thể khẳng định chắc chắn thì nó đã dần biến mất.

Ngải Cát “trừng” cô, bất luận thế nào, Phan Mẫn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt muốn nhìn thấu đối phương của anh.

“Rất khó coi ư?” Ngải Cát bỗng hỏi.

“Cái, cái gì?”

“… Thật sự không thể tiếp nhận sao?” Ngải Cát giận dữ thể hiện sự thất vọng không muốn người khác biết, “Ngay cả em cũng không tiếp nhận nổi.”

Phan Mẫn cứng đờ người nhìn anh, vai cô bỗng trĩu xuống, cô khẽ hắng giọng, bây giờ không lên tiếng vẫn là một sự lựa chọn sáng suốt.

Quả nhiên không bao lâu sau, dường như Ngải Cát nản lòng buông tay, cả người suy sụp.

Anh ngạc nhiên ngây người một lát, xoa xoa đầu Phan Mẫn, dường như trước kia đã từng có nhiều lần như vậy.

“Đi ăn cơm thôi.” Anh giúp Phan Mẫn gạt mớ tóc rối. Cuối cùng thở dài, cúi xuống quay lưng bước đi. Cái dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng thấy giống con chó to xác bị chủ nhân vứt bỏ.

Mới đi được nửa bước, Ngải Cát nhận ra Phan Mẫn đang kéo góc áo của mình.

Phan Mẫn khẽ cắn môi, rồi mới nói: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, ít nhất anh cũng phải cho tôi hiểu anh đang nói gì chứ… Ý của tôi là, chúng ta đến từ hai hành tinh khác nhau, nên suy nghĩ và lối sống khác biệt rất lớn, ý của tôi là muốn, ôi, tôi thật tình không biết anh đang chán nản vì điều gì… Tôi xin lỗi!”

Ngải Cát cảm thấy rằng, vẻ dè dặt của thú cưng nhà anh đã chữa khỏi bệnh cho anh rồi.

Không có nhận xét nào :