Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 13

Không có nhận xét nào
PHÁ KÉN

CHUYỂN NGỮ: H2O


Tâm trạng Ngải Cát tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Trong suốt bữa ăn, Phan Mẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của Ngải Cát,
bầu không khí yên lặng lạ kỳ.
Nhà ăn phía Tây, ngay chính giữa là chiếc bàn tròn mô phỏng theo bàn ăn Trung Quốc, các món ăn cũng theo kiểu Trung Quốc, thoạt nhìn đã biết tốn không ít tâm tư. Ngải Cát nhập gia tùy tục, dùng đũa ăn cơm, có vẻ rất thành thạo. Phan Mẫn thầm nhủ sau khi ăn cơm nhất định phải hỏi quản gia Trần Trung Quý một chút, xem rốt cuộc những lễ nghi của người Kent là như thế nào, thật là quá tốt, ngay cả ngôn ngữ của người Trái Đất mà người Kent cũng nói được, cô còn từng gặp một người Kent nói tiếng Sơn Đông lưu loát nữa.
Ngải Cát gắp một miếng thịt lên, sau đó liền bất động.
Phan Mẫn đang lén quan sát người đàn ông hôm nay rất kỳ lạ này, đầu anh hơi nghiêng về phía ngọn đèn đối diện nhà ăn, có lẽ đang chú tâm suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, Ngải Cát quay lại đối diện trực tiếp với ánh mắt của Phan Mẫn, hành động quá nhanh khiến Phan Mẫn đang nhìn trộm vô cùng sợ hãi, suýt thì làm rơi đũa xuống đất.
“Phan Mẫn, lại đây, lại đây.” Ngải Cát vẫy tay gọi, trong giọng nói là vẻ dụ dỗ rõ ràng.
Phan Mẫn ngồi đối diện trong lòng thầm hỏi, không biết anh ta đang làm trò gì nữa. Thế nhưng cô vẫn rất nghe lời, để thức ăn xuống rồi đứng lên, vòng qua bàn ăn đi đến bên cạnh Ngải Cát.
Ngải Cát ngồi trước bàn, ngẩng đầu nhìn cô, “Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống đi, thế này cao quá.”
Lấy bất biến ứng vạn biến đi, Phan Mẫn nghĩ thế, sau đó nghe lời ngồi xổm xuống, lúc này đến lượt cô ngẩng đầu nhìn đối phương.
Thấy cô nghe lời, Ngải Cát khẽ nói, giọng tràn đầy khích lệ: “Đưa tay nào.”
Tay? Phan Mẫn nghi ngờ giơ tay phải ra. Thật lạ quá, cảm giác khi hai người ở chung, sao lại có vẻ quen thuộc thế. Này đứa trẻ hư kia, anh có thể đừng làm người Trái Đất tôi rối rắm nữa được không?
Tâm trạng Ngải Cát rất tốt, cười rạng rỡ, “Ngoan quá!” Anh đưa bàn tay sạch xoa đầu Phan Mẫn, đặt miếng thịt trên đũa vào tay Phan Mẫn, gật đầu rồi còn nói thêm: “Cầm ăn đi.”
Hả, hả? Cuối cùng Phan Mẫn cũng hiểu rồi, đây không phải là trò “bắt tay” với chó điển hình sao! Chết mất thôi, người ngoài hành tinh vô liêm sỉ được voi đòi tiên, có phải tiếp theo sẽ là trò “ném đĩa” trong truyền thuyết hay không? Thật muốn ném miếng thịt trong tay vào mặt anh ta.
“Làm sao vậy?” Ngải Cát tò mò với sắc mặt biến hóa phong phú của Phan Mẫn.
Người Trái Đất đang chửi thầm rất khủng khiếp.
“Em không vui ư, thật đau đầu.” Ngải Cát vỗ vỗ cô, cố gắng tỏ vẻ hiền lành dễ gần, sau đó anh đưa ra một quyết định liều lĩnh.
Ngải Cát rời khỏi ghế, cũng ngồi xổm xuống trước mặt Phan Mẫn, khi Phan Mẫn chưa kịp phản ứng với khoảng cách gần như vậy thì Ngải Cát đã mở rộng vòng tay, ôm lấy cô.
Ôm một cái, ôm một cái, ôm rồi, đây là tình huống gì vậy? Phan Mẫn trợn mắt há mồm trừng Ngải Cát, khuôn mặt đó chỉ cách mặt cô nhiều lắm là một ngón tay thôi, làn da đúng là quá mịn… mịn đến mức không thấy cả lỗ chân lông!
“Anh làm gì vậy, buông ra! Người ngoài hành tinh chết tiệt!” Phan Mẫn cáu kỉnh giãy dụa, hai tay cố đẩy ra.
Nhưng cô thấp hơn, bất lực, yếu ớt, là một người Trái Đất tiến hóa chậm, chút sức lực ấy hiển nhiên không có tác dụng gì. Ngược lại cô càng đẩy, Ngải Cát càng có vẻ bất đắc dĩ lại nuông chiều.
Phan Mẫn rốt cuộc hiểu, sức mạnh của người Trái Đất như châu chấu đá xe, chỉ có thể làm người Kent cho rằng “đã thích lại còn chối”… Hơn nữa những gia đình người Kent nuôi dưỡng người Trái Đất khác cũng không xảy ra màn kịch ông nói gà bà nói vịt này, vì thế cô thấy thế giới bỗng nhiên u tối.
Lại là vẻ sợ muốn chết này, Ngải Cát kiên nhẫn chờ đợi thú cưng thích ứng với cái ôm của mình. Muốn thú cưng trung thành với chủ nhân thì phải chậm rãi tiến hành từng bước một, phải đặc biệt kiên nhẫn và bao dung mới được. Vì muốn trở thành một ông chủ tốt, anh không biết đã mua bao nhiêu sách dạy nuôi thú cưng rồi.
Cảm giác được Phan Mẫn đã ngừng giãy dụa, Ngải Cát khẽ thở phào một hơi, chầm chậm vuốt ve lưng cô.
Phan Mẫn thở hổn hển, hơi thở ấm áp thổi vào cổ Ngải Cát, khiến anh không khỏi mỉm cười, khó trách nhiều người Kent thích nhận nuôi người Trái Đất như vậy, hóa ra là vì cảm giác thân thiết gần gũi này.
Khoảng cách xích lại, không khí dần yên tĩnh. Ngải Cát như hạ quyết tâm, thả lỏng cánh tay, để Phan Mẫn tự do ngồi dưới đất.
“Đừng sợ tôi.” Ngải Cát nói, đặt tay Phan Mẫn vào chiếc khăn che mắt của mình.
Xúc cảm đầu tiên dưới tay chính là sự trơn mịn của vải tơ tằm, sau đó cô cảm nhận rõ ràng hình dáng của vành mắt. Phan Mẫn run run, suýt thì vô thức rụt tay về, nhưng Ngải Cát bắt được tay cô, không cho cô từ chối, đặt tay cô lên đôi mắt của mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng từ chối tôi, tôi là chủ nhân của em, đừng từ chối, tôi sẽ là người thân nhất của em…”
Anh đưa tay Phan Mẫn đặt lên nút buộc phía sau đầu, xúc cảm nơi ngón tay đổi thành sự mềm mại lành lạnh của tóc cùng chút nhiệt độ cơ thể, Phan Mẫn vẫn chưa hết ngạc nhiên bởi những sợi tóc quá nhỏ của người Kent, thì nút buộc đã được gỡ ra.
Sau khi gỡ chiếc khăn bịt mắt màu nâu xuống, đôi mắt Ngải Cát không hề bị che giấu nữa, trong đôi mắt hoàn toàn là màu trắng, dường như gợn lên những tia sáng mờ mờ.
Đợi một hồi, Ngải Cát khẽ hỏi: “Làm sao thế?”
Phan Mẫn đành mở mắt nhìn.
Ít nhiều cũng thấy mất mát vì phản ứng đó của cô, nhưng nghĩ tới trước bữa cơm, Phan Mẫn chủ động kéo áo mình, Ngải Cát vẫn tiếp tục dỗ dành: “Phan Phan, nhìn tôi đi, tôi chính là thế này, em phải nhận tôi.”
“Không, đây không phải là vấn đề.” Phan Mẫn cũng không biết nên nhìn vào đâu mới tốt.
“Cái gì…”
Phan Mẫn cảm thấy mặt cô sắp đỏ bừng lên rồi, càng cố kìm nén thì cô càng nóng hơn, “Khoảng cách này quá gần!”
Khoảng cách quá gần?
Phan Mẫn thoáng nhìn Ngải Cát một cái, lại sững sờ bởi vẻ mặt hiếu học của Ngải Cát, “Anh chưa nghe thấy phong tục “nam nữ thụ thụ bất thân” của người Trái Đất sao?”
Cô cố đẩy ra, lần này lại dễ dàng đẩy Ngải Cát ngã xuống đất, Phan Mẫn thấy lạ liền quay lại nhìn anh, thì thấy Ngải Cát ngơ ngác như đang tiếp nhận thông tin mới.
“Em đừng sợ, đây là…” Ngải Cát không dám chắc hỏi, “Em đang xấu hổ ư!”
“… Anh anh mới xấu hổ, cả nhà anh mới xấu hổ ấy!” Phan Mẫn rốt cuộc phát điên rồi.

Hội nghị hôm nay, mọi người đều nhận ra tâm trạng của lĩnh chủ tầng thứ chín rất tốt.
Vậy nên dù hội nghị chưa đi vào vấn đề chính, anh đã bắt đầu kể chuyện về thú cưng với hai vị lĩnh chủ kia.
“Moby, nuôi một thú cưng trung thành đúng là rất vui, anh cũng nên thử hòa hợp với con chó nhà anh đi, nhất định anh sẽ thấy như vậy.”
Hai vị lĩnh chủ Mobiduote và Mucci Camp ngược lại không đáp.
“Xem ra anh ta với người Trái Đất kia lại có chuyện gì rồi.” Mucci Camp nói.
“Tôi phải tố giác anh ta, tôi không muốn hội nghị nào cũng phải thảo luận về thú cưng.” Mobiduote nói.
Mucci Camp giàu tình yêu thương động thực vật nói: “Moby, anh có thành kiến rồi, loài chó là người bạn trung thành, dù ông chủ của chúng có như thế nào, chúng cũng hoàn toàn đón nhận.”
“Đúng rồi, tôi cũng thấy như vậy.” Ngải Cát hào hứng nói, “Dù ông chủ của chúng có thế nào đi nữa thì chúng cũng đón nhận hết. Mục Kì nói đúng thật.”
“Nhưng hình như thú cưng nhà anh là nhân loại.” Mobiduote cãi.
“Có gì khác nhau đâu? Không phải đều là sinh vật trên Trái Đất sao?”
“Về nơi sinh trưởng thì loài chó và nhân loại không có gì khác biệt.” Mucci Camp nói, “Moby, anh cũng nên đối xử tốt với chú chó nhà anh đi, phải biết rằng, chỉ cần làm bạn với nó một thời gian, thì nó sẽ đi theo các anh đến chết mới thôi.”
Nghe thấy thế, Ngải Cát rốt cuộc nhớ tới vấn đề trước đây anh vẫn xem nhẹ, nụ cười sáng lạn bỗng chốc vụt tắt.
“Anh lại sao vậy?” Mobiduote nói.
Ngải Cát chau mày, vẻ mặt phức tạp.
Mucci Camp giải thích: “Có lẽ việc làm bạn với người Trái Đất rất vất vả, nên anh ta đang bối rối.”
Mobiduote cười khẩy: “Đúng là nghiêm trọng hóa vấn đề. Nhưng bây giờ chúng ta có thể đi vào việc chính không, so với việc lo lắng về tuổi thọ của người Trái Đất, Ngải Cát, anh vẫn nên lo cho anh thì hơn.”
“Anh ta làm sao?”
“Chiều nay, tôi hẹn anh ta đến sân vận động tầng chín.”
“Tôi có nghe rồi, nghe nói gây náo động lớn, trên thời sự cũng quay lại hiện trường.”
“Nhưng kỳ thực, tôi thấy năng lượng của Ngải Cát vẫn chưa hồi phục.”
“Thật sao?”
Ngải Cát ngừng xoa mày, lơ đễnh đáp: “Có thể là như vậy.”
Mucci Camp khôi phục lại vẻ nghiêm túc, “Lực chiến còn khoảng bao nhiêu phần trăm so với trước đây?”
“Năng lượng có độ chính xác khoảng 70%, chất lượng thì chưa được một nửa. Ngải Cát, tôi thấy anh vẫn đang suy nhược, sao không điều dưỡng?”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Ngải Cát xem nhẹ, gạt sang một bên.
“Nhìn tôi đi, nói thật xem, bây giờ anh thấy thân thể thế nào?”
“Ôi dào, hai ông già các anh sao lắm điều thế, nhiệm vụ đối phó với tên Tottenham kia, còn ai thích hợp hơn tôi đây.”
[E rằng thời gian ăn tối nói chuyện phiếm đã hết, xin mời các ngài.] Một giọng nam trung niên vang lên trong phòng hội nghị, là máy tính trung ương tầng sáu, Mục Lặc.
Mucci Camp nói: “Mục Lặc, anh nói thẳng đi, có phát hiện gì mới?”
[Là như thế này, sau đây là đại tiệc đến từ rừng sương mù, mời các ngài từ từ hưởng dụng.] Mục Lặc nói xong, trong phòng họp bắt đầu hiện lên tin tức toàn cảnh.
Trong rừng sương mù tầng năm, màn sương tím sẫm ngày càng dày đặc, theo đĩa bay thị sát, đây là trung tâm sinh sống của Đảng Trắng, nơi này tập trung rất nhiều cây đại thụ.
Chỉ thấy xung quanh đại thụ, từ rễ đến thân bám chi chít kén trắng, mà so với đám kén lần trước họ xem, chúng đã thay đổi rõ rệt.
Đảng Trắng vừa ngủ đông thì trong suốt không màu, khi đến kì thức tỉnh, màu trắng sẽ càng ngày càng đục, bây giờ đã đục đến mức không còn trắng nữa.
Một vài cái kén dưới rễ đại thụ rõ ràng đã teo lại, nứt ra, không biết Đảng Trắng trong đó đã đi đâu rồi. Nhìn lên trên, một vài cái kén khác tự phá vỏ ra, chất dịch không tên trào ra từ rãnh nứt, bọn chúng đang dần thức tỉnh.
Cuối cùng cũng đi tới tán cây cao nhất.
Bị rất nhiều thiết bị vây quanh, một kén trắng ánh vàng đã nứt, một hình người đang giãy dụa, gắng sức chui ra ngoài.
Mucci Camp và Mobiduote không khỏi nắm chặt tay, khẽ nói: “Tottenham!”
Dưới ánh mặt trời, trên đỉnh cao nhất của tầng thứ năm là Tottenham của Đảng Trắng, hắn đang cố đưa tay phá vỡ vỏ kén cứng rắn, đôi cánh trắng bao bọc lấy người, vẫn xuất hiện trước mặt bao người với hình tượng sạch sẽ như chiếc lông chim không bị dính bùn.
Mucci Camp và Mobiduote đều nín thở chờ hắn phá kén chui ra.
Giờ phút chui ra khỏi kén, Tottenham đột nhiên vỗ cánh, một luồng công kích mạnh mẽ bỗng tỏa ra khắp nơi.
“Ngải – Cát – !” Đĩa bay thị sát trước khi bị làn sóng xung kích phá hủy, đã ghi lại tiếng gầm đầu tiên của Tottenham, tiếng gầm đầy thù hận và phẫn nộ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: những chương trước đều nói về bối cảnh thành phố, bây giờ rốt cuộc mới vào chính văn, ngại quá, tôi đây thích lảm nhảm dài dòng ha ha ha!

Không có nhận xét nào :