Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 14

Không có nhận xét nào
ĐÔI CÁNH TRONG TAY

CHUYỂN NGỮ: H2O


Từ sau hôm chơi trò “bắt tay”, Phan Mẫn đã vài ngày không gặp lại Ngải Cát. Trên TV càng ngày càng có nhiều chương trình đưa tin về công tác chuẩn bị chiến tranh, thỉnh thoảng cũng nhắc tới
những cuộc tổng động viên dân chúng của ba vị lĩnh chủ, hoặc quan chấp chính tuyên bố lệnh giới nghiêm.
Mọi thứ đều đang được chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng dường như không liên quan mấy đến người Trái Đất, dù người thắng trận là Bloody Tottenham của Đảng Trắng hay Ngải Cát của Đảng Xám, thì căn cứ theo “pháp luật thực dân Kent”, cuộc sống của người Trái Đất luôn được bảo đảm ở một giới hạn nhất định, mà phe thua trận sẽ căn cứ theo quy định của “Luật luân phiên hai Đảng”, bị trục xuất đến rừng sương mù, cưỡng chế hôn mê, cho đến lần sống lại tiếp theo.
E rằng lần này thua trận chính là Ngải Cát nhà cô. Suy đoán ấy không ngừng xuất hiện trong đầu Phan Mẫn, khi không làm việc, cô bắt đầu càng ngày càng chú ý đến sự kiện hai đảng Trắng – Xám phân tranh.
Cô mất ngủ.
Mở cánh cửa sổ sát đất rồi đi ra sân thượng, trời đêm của tầng chín hành tinh Kent, đứng từ đây có thể thấy tất cả đèn đường đã tắt, nhưng hình như con đường thông xuống tầng tám đã mở, có vài đĩa bay hình cầu bay về hướng đó.
“Ngải Lệ Toa, anh ở đâu?” Phan Mẫn hỏi.
Sân thượng không vang lên giọng nói của người máy nọ, tuy Ngải Lệ Toa thường nói mình không có chỗ ở, hơn nữa thật sự có thể phân thân đến n địa phương, nhưng bây giờ chắc anh ta không có thời gian để mắt tới nơi này.
Phan Mẫn đi vào góc, kéo đĩa bay tự động, ngồi vào chiếc ghế duy nhất rồi thắt dây an toàn, sau đó nhập lệnh trước khi bay.
Điểm đến: không; hình thức bay: bay tự động; lựa chọn chức năng: tự động tránh chướng ngại vật; khoảng cách tránh: ba mươi thước; độ cao bay: bốn km.
Bộ điều khiển trên đĩa bay tự động gửi yêu cầu tới máy tính trung ương xin phép phản trọng lực, hai giây sau, chiếc đế hình tròn tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, đĩa bay bay lên.
Người Kent hoàn toàn hiểu rõ cách sử dụng lực hấp dẫn, thành phố thực dân chính là một thành tựu lớn trong việc ứng dụng lực hấp dẫn, tuy là không gian mở ngay trên Trái Đất, nhưng không chịu lực hút của Trái Đất, cả thành phố lấy tầng chín làm tâm, khắp nơi đều có lực hút. Mà nguyên lý hoạt động của đĩa bay, chính là nhờ máy tính trung ương của thành phố điều phối lực hút, khiến đĩa bay mất trọng lượng, chỉ cần một lực nhỏ cũng có thể tự do di chuyển trên không trung.
Nói cách khác, chỉ cần máy tính trung ương ra lệnh, tất cả đĩa bay tự động có thể mất hết tác dụng. Tình hình đi lại của người Trái Đất đều nằm trong tầm kiểm soát của người Kent.
Sau khi bay lên được 1km, đĩa bay tự động mở ra một vòng bảo vệ cản gió, sau khi lên cao 2km, khởi động thiết bị cung cấp oxi, bắt đầu từ đây, hàm lượng oxi trong không khí giảm dần.
4km là độ cao tối đa của đĩa bay tự động, khi bồng bềnh trên trời, Phan Mẫn có thể quan sát bầu trời trong khoảng cách gần, điều mà trước đây cô rất ít khi chú ý. Ban ngày trên trời chiếu sáng khiến người Trái Đất khó có thể nhìn thấy các thiết bị gắn trên trời. Ví dụ như cánh cửa kim loại dẫn ra thế giới bên ngoài luôn đóng. Bây giờ, những cái lá giả co lại theo hình xoắn ốc, trông như những cánh cửa con con.
Thành phố phía dưới, có xe của người Kent không ngừng di chuyển, vượt lên đĩa bay của cô, tiến vào cánh cửa cách mặt đất khoảng 5km, đi lên tầng gác của thành phố. Trong đó có không ít xe đi ra từ trường học của người Kent, có lẽ những thanh niên Đảng Xám đang ngồi trên ghế nhà trường giờ cũng gia nhập vào trận chiến giữa hai Đảng.
Thời chiến, người Trái Đất có thể làm gì trong thời chiến đây?
Nghe nói năm thành phố thực dân đổ bộ lên Trái Đất, là thời kì căng thẳng nhất giữa Đảng Trắng và Đảng Xám, Bloody Tottenham và Ngải Cát bất đồng quan điểm, Huyết Tinh muốn người Kent quang minh chính đại xâm lược Trái Đất, chiếm cứ mọi tài nguyên, trở thành chủ nhân của tất cả người Trái Đất. Đúng là kẻ trời sinh hiếu chiến. Trận chiến năm ấy đặc biệt cam go, khiến hai bên đều tổn thất nặng nề.
Phan Mẫn nhớ tới những gì cô thấy ở sân vận động, cảm nhận được loại sóng năng lượng rất mạnh và nguy hiểm. Kỳ thực, có thể trở thành một trong ba đại lĩnh chủ, có thể đánh nhau với Bloody Tottenham, Ngải Cát chắc cũng không tốt lành gì. Ngải Cát, Ngải Cát…
Dù nói thế nào, vẫn mong cuộc sống đừng thay đổi quá nhiều, Phan Mẫn không biết nếu Đảng Trắng chiến thắng thì cô sẽ thế nào, người Trái Đất sẽ thế nào và cả thế giới loài người ngoài kia nữa. Thật ra Ngải Cát nhà cô là người rất tốt, đứng từ phía dân nhập cư mà nói, Phan Mẫn không thể tưởng tượng được ai có thể làm tốt hơn Đảng Xám.
Đĩa bay bồng bềnh ở độ cao 4km, Phan Mẫn tiếp xúc với vòng bảo vệ chắn gió trong suốt.
Muốn bay qua cái cửa này ra ngoài quá, có ra khỏi thành phố thực dân này hay không cũng không sao cả, ít nhất cũng không như bây giờ, chỉ biết ngồi chờ chết.
Bay lên chút nữa, còn 1km thôi! Cô cố thử, hồi tưởng lại cảm giác khi cô đột nhiên phát hiện mình có siêu năng lực.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình như bao quanh đĩa bay, theo lý thuyết thì suy nghĩ hẳn là vô hình, lại tồn tại như một năng lượng có thật, cảm giác rất lạ, chưa bao giờ cô thấy rõ ràng như thế.
[Cảnh cáo, vượt quá giới hạn bay, không cho phép phản trọng lực, tự động hạ cánh về điểm xuất phát, nhật ký bay của ngài đã được lưu lại trong máy tính trung ương bộ giao thông, người quản lí sẽ tiến hành điều tra về hành vi vi phạm pháp luật của ngài.]
Phan Mẫn sợ hãi, cô không để ý tới độ cao của đĩa bay thay đổi, cô còn tưởng mình vẫn đang đứng yên ở độ cao ban đầu, không ngờ đã vượt quá giới hạn rồi bị cảnh cáo. Bởi vì cảm giác phạm tội, năng lượng vừa tích tụ trong nháy mắt đã tiêu tan, đĩa bay trở về độ cao ban đầu, sau đó giảm xuống liên tục, cho đến khi bay về sân thượng tầng ba nhà lĩnh chủ.
Phan Mẫn lo lắng cất đĩa bay, rón rén mở cửa như ăn trộm, đi vào phòng ở, cô thò đầu vào trong cẩn thận quan sát vài lần.
Rất sợ cảnh trong phim sẽ xảy ra với mình – vô tư về phòng ngủ, phát hiện cảnh sát đã ở trong, tiếp theo là tiết mục tố giác và bắt giữ tội phạm.
Phan Mẫn tuyệt đối không muốn đến thăm nhà tù mà người Kent thiết kế cho người Trái Đất, thật ra vừa rồi bị cảnh cáo khiến Phan Mẫn thấy rất oan uổng, cô quả thật chỉ hồi tưởng lại mà thôi, không ngờ “hồi tưởng” thôi mà cũng vi phạm pháp luật, cô đây có tính là phạm tội trong tư tưởng không?
Còn Ngải Cát nữa, là ông chủ, Ngải Cát sẽ phản ứng thế nào trước hành vi phạm pháp của cô? Phan Mẫn không biết, nhưng ít nhất cô cũng không muốn thấy vẻ kinh ngạc, bài xích, thậm chí là lạnh lùng của anh. Là lĩnh chủ tầng thứ chín, có lẽ anh sẽ vì nước quên thân mà đưa cô đến sở nghiên cứu mất…
May quá, trong phòng không có ai.
Hình như chuyện vừa xảy ra không bị ai phát hiện, mong rằng sau này cũng không bại lộ. Có lẽ máy tính trung ương hằng ngày phải xử lý quá nhiều vi phạm, biên bản vi phạm giao thông đã lên tới ngàn chương, không có ai chú ý tới vi phạm của cô.
Phan Mẫn nhanh chân chạy lên giường, kéo chăn che cả đầu, giả vờ không đi ra ngoài.
Ngày 1 tháng 9.
Đúng vào chủ nhật, Phan Mẫn không phải dậy sớm đi làm, nên nằm thêm chốc lát.
Chờ tới khi cô rời giường, đã sắp đến giờ ăn trưa. Có điều cuộc sống ở nhà lĩnh chủ khá tự do, chỉ cần Ngải Lệ Toa không báo trước, Phan Mẫn muốn rời giường mấy giờ, mấy giờ ăn cơm, cũng sẽ không ai quản lý.
Phan Mẫn mặc một bộ quần áo ở nhà có hình nhân vật hoạt hình, từ lời của Ngải Lệ Toa, hầu hết những bộ quần áo đáng yêu mặc ở nhà của cô đều là lĩnh chủ tự mua. Thoạt nhìn có vẻ hơi trẻ con, nhưng vẫn rất thoải mái.
Vì đã một thời gian không gặp Ngải Cát, thậm chí cả Trần Trung Quý, nhà cửa không một bóng người như nhà ma vậy, Phan Mẫn hưởng thụ phần tự do quý giá, sau khi chà lau tắm rửa, mở cửa, đi dạo trong nhà.
Người Trái Đất trước chiến tranh đã nhàm chán như vậy, thì trong thời chiến nên làm gì bây giờ, mua mấy gói khoai tây vừa ăn vừa xem tin tức hai Đảng chiến tranh hay sao, giống như ông lớn Mĩ vậy?
Lang thang từ tầng ba xuống tầng hai, lại từ tầng hai xuống tầng một, khi sắp đi hết thang bộ xuống tầng trệt, Phan Mẫn phát hiện Ngải Cát đang ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía mình.
Bỗng như có tật giật mình, cô rón rén nhấc chân, muốn quay lưng chạy về. Trên cầu thang trải thảm nhung dài, cô đi tới đi lui cũng không phát ra tiếng động, hy vọng giờ anh không nghe thấy. Hiển nhiên lời cầu khấn của cô không có tác dụng.
“Phan Mẫn?” Ngải Cát không quay lại mà vẫn biết cô đã xuống, “Đến đây, ngồi cạnh tôi.”
“Ừ.” Phan Mẫn chậm chạp xuống ngồi cạnh anh.
Đã nhiều ngày không gặp, Ngải Cát thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, tựa vào lưng ghế sô pha, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Ngồi xuống đi.”
Phan Mẫn thấp thỏm ngồi xuống. Sau đó nhận ra hôm nay Ngải Cát không đeo khăn che mắt, đôi mắt trắng hé mở, khó có khi nó được phơi nắng. Dáng vẻ anh bây giờ, là trạng thái hoàn toàn thả lỏng. Như vậy, chắc là anh không phát hiện chuyện cô vi phạm luật giao thông?
“Lạ thật, sao hôm nay em lại nghe lời thế?”
“Anh không thích thú cưng nghe lời?” Phan Mẫn lập tức hỏi.
Ngải Cát xoa đầu cô, không nói gì.
Hai người im lặng được vài phút, Ngải Cát chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Phan Mẫn, mà Phan Mẫn vì có tật giật mình, nên muốn lấy lòng, không tránh né.
“Tôi chuẩn bị xa nhà một chuyến.”
“Hả?”
“Không biết có về được không, nhưng em đừng lo, nếu tôi không về, Lãng Mục Trữ sẽ chăm sóc em. Đó là cơ trưởng đã mang em vào thành phố thực dân ấy, anh ta vốn nuôi một con chó, là một người rất yêu thương động vật.”
“Anh chuẩn bị quay về hành tinh Kent sao?”
Ngải Cát không nói chuyện, kéo vai Phan Mẫn, ôm vào trong ngực.
“Tôi có thể… sẽ ngủ rất lâu,” Ngải Cát nói, vừa chăm chú nhìn thú cưng trong lòng, vẻ mặt có phần đa cảm, “Có thể khi tôi tỉnh dậy, em đã không còn.”
Phan Mẫn không biết tâm tình của người Kent, nên không tìm ra được chút tin tức hữu dụng nào, nhưng vẫn cảm giác được bầu không khí có vẻ trầm trọng.
“Tôi có thể sờ cánh của anh không?” Phan Mẫn bỗng hỏi.
Ngải Cát hạ ánh mắt, “Em nói cánh tôi?”
“Ừ. Lần đầu gặp anh tôi đã muốn sờ, nhưng sợ anh không đồng ý. Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Ngải Cát đứng lên.
Phan Mẫn cũng không biết vì sao mình lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng thoạt nhìn, Ngải Cát có vẻ rất vui.
Anh cởi áo choàng đặt sang bên cạnh, để lộ lưng áo.
“Em muốn sờ thế nào?”
“À…” Phan Mẫn hơi do dự, sau đó đưa tay ra, sờ vào xương bả vai anh.
Đôi cánh vươn ra từ hai lỗ trống của áo, làn da phía dưới trơn mịn ấm áp, nhìn gần không thấy cả lỗ chân lông, người Kent thật khác với người Trái Đất.
Ngải Cát nghiêng đầu, làn da sau lưng chậm rãi hé mở, đôi cánh màu xám dần vươn ra. Trong tay Phan Mẫn là những sợi lông nhỏ xíu, khẽ rung rung ma xát.
Sau khi hai cánh vươn hết ra sau lưng, bỗng “xoạt” một tiếng hoàn toàn giang ra, trở thành đôi cánh khổng lộ rộng hơn năm thước. Màng thịt màu xám trước mắt Phan Mẫn chính là động mạch chủ của đôi cánh, dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở của nó.
Thật ấm áp, máu đang chảy trong đó.
Có thể tưởng tượng ra cảnh đôi cánh vỗ.
Phan Mẫn nhìn toàn bộ quá trình người Kent duỗi cánh ở khoảng cách gần, thật là làm người ta than thầm sợ hãi, sao tạo hóa có thể có một tuyệt tác xinh đẹp như thế chứ.
Hô lên một tiếng, Phan Mẫn còn chưa kịp phản ứng, đã bị đôi cánh vây lại, sau đó bị ôm như vậy, đưa đến trước mặt Ngải Cát.
“Ngẩn ngơ?”
“…” Phan Mẫn trừng to mắt nhìn anh.
“Đúng là dễ dỗ,” Ngải Cát vui sướng cười rộ lên, vỗ vào trán cô, “Tốt rồi, tốt rồi, đứng dậy ăn trưa. Sau này khi tôi không ở đây thì phải ngoan đấy, đừng để  người ta lo lắng.”

Không có nhận xét nào :