THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 15
QUYẾT ĐỊNH NGÀY 10 THÁNG 9
Ngày 10 tháng 9.
Thông tin về Đảng Trắng không ngừng xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng của người Trái Đất. Tuy thành phố thực dân ở trên Trái Đất, là một không gian mở, nhưng thực tế,
cuộc sống của nhân loại trong thành phố thực dân cơ bản đã tách rời với xã hội loài người trên Trái Đất, bọn họ đã trở thành một phần của thành phố người Kent.
Theo dự báo thời tiết từ tận một tháng trước – tháng 8, thì hôm nay trời mưa. Khi mới đến tầng thứ chín, Phan Mẫn cảm thấy rất khó tin với nhiều sự việc trong thành phố thực dân, chuyện khó tin nhất là dự báo thời tiết vô cùng chính xác. Sau đó nghe đồng nghiệp nói chuyện mới biết, hóa ra thời tiết trong thành phố thực dân thay đổi theo lượng vote trên Internet của người Kent, thời tiết ở đây hoàn toàn được kiểm soát.
Sáng sớm, bầu trời hiếm khi ảm đạm, trên mặt đất lãng đãng sương mù, thoạt nhìn rất âm u.
Phan Mẫn chuẩn bị đầy đủ cả áo mưa lẫn ô, trong tay cầm một phong thư viết tay, bước xuống tầng.
Đêm qua Ngải Cát không về, sáng nay cũng không thấy bóng dáng đâu, nhà ăn phía Tây vắng vẻ, không người.
Phan Mẫn yên vị ngồi ăn sáng, bữa sáng đơn giản nhưng giàu dinh dưỡng, có pizza trứng, sữa, canh cải luộc. Cô nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ngó nghiêng một hồi không thấy có người, liền đứng dậy chạy đến phía Ngải Cát hay ngồi, đặt lá thư tay lên bàn ăn.
Giáp mặt khó mà nói chuyện, cô quyết định ngả bài bằng thư. Cô muốn sống nghiêm chỉnh, dù quản lý nhà lĩnh chủ hay làm gì cũng được.
Sau khi xem khá nhiều bộ phim mà thành phố sản xuất, Phan Mẫn đã hiểu khá nhiều về con người và môi trường ở thành phố thực dân, cũng biết người Trái Đất không giống chó.
Bị Ngải Cát đối xử như thú cưng, Phan Mẫn cũng không có ý kiến gì nhiều. Phan Mẫn thực sự là người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, dĩ nhiên thỉnh thoảng cô vẫn thầm oán trách, nhưng chỉ trút giận một chút là xong. Khi một người hài lòng với bản thân, họ sẽ không để ý ánh mắt người khác, không vì cái “tôn nghiêm” vô tích sự mà bắt người khác phải đối xử công bằng với mình.
Huống hồ, Phan Mẫn có thể thấy rõ ràng một người Trái Đất yêu cầu được đối xử công bằng là chuyện bất khả thi, chưa nói tới chuyện người Trái Đất bị bắt đến thành phố thực dân, chưa nói tới chuyện cơ thể người Trái Đất chưa tiến hóa bằng người Kent, chỉ nói về mức cống hiến cho thành phố, về trình độ khoa học kỹ thuật của hai chủng tộc, thì việc người Kent xem người Trái Đất là công dân bậc hai là chuyện rất bình thường. — Điều không bình thường là hình như Ngải Cát không có chút hiểu biết gì, nhầm lẫn giữa người và chó.
Nhưng, Phan Mẫn muốn được tự do hơn, muốn nhanh chóng liên hệ với thầy cô và bè bạn. Có nhiều người Trái Đất không làm chủ được số phận, chỉ muốn tìm được cảm giác quen thuộc, Phan Mẫn cũng vậy, cô muốn tìm người có thể sẻ chia. Nghe nói hầu hết nhân loại đều ở ngoài tầng chín, có người lao động chân tay thấp kém, có người lao động trí óc bình thường, còn có người là bộ đội điều khiển máy móc, công việc đặc thù. Chiến tranh giữa hai Đảng đã đến gần, hy vọng thầy giáo và bạn bè cô sẽ không bị thương trong chiến sự.
Vậy nên Phan Mẫn viết đầy ba trang giấy, rằng cô cảm ơn tình cảm của Ngải Cát, yêu cầu tìm kiếm đồng hương, cùng chi phí mà mình có thể trả, còn có vài lời riêng với Ngải Cát, là những gì mà người Trái Đất muốn nói với người Kent, là điều mà “thú cưng” được chăm sóc muốn nói với “ông chủ”.
“Ngải Cát mau về rồi đọc đi.” Phan Mẫn cúi đầu chắp tay thành hình chữ thập, âm thầm cầu nguyện.
Mở to mắt quay đầu nhìn lại sau lưng, vẫn không một bóng người, xem ra lời cầu nguyện không được linh nghiệm lắm.
“Bỏ đi, có lẽ lúc mình đi làm thì anh ta sẽ về.” Phan Mẫn thầm nhủ, sau đó đặt thức ăn thừa lên bàn, để máy tính trong nhà sẽ tiến hành tái chế.
“Tôi về rồi.”
Phan Mẫn chợt nghe thấy tiếng Ngải Cát vang lên trong nhà ăn, cô hoảng hốt quay lại, chỉ thấy anh mặc một bộ quân trang màu đen thẳng thớm, lớp vải trên quân hàm ánh vàng kim, khảm hai viên đá quý hồng và xanh, eo thắt một chiếc thắt lưng với hoa văn độc đáo, hình như anh gầy hơn trước.
Anh bây giờ và vẻ hiền hòa trong bộ thường phục thật khác xa nhau.
“Thứ này cho tôi?” Ngải Cát chỉ vào phong thư trên bàn.
Phan Mẫn bình tĩnh gật đầu nói: “Tôi cảm thấy đây là cách trao đổi tốt nhất, giúp ngài tiết kiệm thời gian.”
“Ừ, đúng là giúp tôi tiết kiệm thời gian, nhưng chắc em phải mất nhiều thời gian viết nó.” Ngải Cát nói xong, đến bên cạnh bàn cầm lấy phong thư. Nhưng anh không mở ra, chỉ bỏ nó vào túi áo, “Bây giờ tôi phải ra ngoài, tôi sẽ xem nó trên đường.”
Phan Mẫn hơi thất vọng, rồi lại thở phào một hơi, có cảm giác thật nhẹ nhõm.
Ngải Cát lấy ra một món đồ, “Em đưa tay đây.”
Phan Mẫn nghe lời đưa tay ra.
Ngải Cát cầm một món đồ rất giống đồng hồ đeo lên cổ tay cô, “cạch” một tiếng, nó tự động khóa chặt.
“Đây là cái gì?”
“Là thiết bị liên lạc mini, có thể tự sạc bằng quang năng, nhiệt năng, hoặc phong năng (năng lượng gió). Hồi trước đã định mua cho em một cái, nhưng giờ mới nhớ ra.”
Phan Mẫn đã từng thấy sản phẩm tương tự được quảng cáo trên TV, vì là sản phẩm liên quan đến lĩnh vực thông tin liên lạc, sử dụng khoa học kỹ thuật của người Kent bản xứ, nên số điểm công của người Trái Đất khó có thể mua được món đồ đắt đỏ như vậy. Với mức điểm công của Phan Mẫn, ít nhất cũng phải mất nửa năm mới mua nổi. Phan Mẫn nhớ lại ngày bé thường nghe mẹ nói, mẹ bảo tám tháng tiền lương của mẹ mới mua được một cái đồng hồ.
“Sao thế?” Ngải Cát hỏi.
“Đồ quý như vậy…”
“Em nhận đi, sau này còn có cái mà liên lạc, sắp tới tôi sẽ phải ra ngoài.”
“Thật ra tôi có cầm theo điện thoại vào đây, chỉ cần đổi chip điện thoại khác là được.” Trong thành phố thực dân cũng cung cấp sóng điện thoại phục vụ người Trái Đất, nhưng vì dạng sóng khác nhau, nên phải đổi chip điện thoại mới dùng được.
“Đã mua thì không trả lại được, thứ này không đắt, huống hồ có thể mua tặng em, tôi thấy rất vui.”
Phan Mẫn do dự một lát, rồi thản nhiên nhận lấy, cùng lắm thì sau này âm thầm làm chút việc nhà cho Ngải Cát.
“Ừ, nhìn cũng vừa đấy.”
“Anh sắp phải đi à?”
Ngải Cát mỉm cười, sau đó gật đầu.
Phan Mẫn lập tức không biết phải nói gì.
“Tôi vẫn muốn mua một món đồ như vậy tặng người ta, nhưng bao lâu nay vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp.” Ngải Cát oán giận nói, “Bọn Lãng Mộc Tinh và Moby đã có lâu rồi.”
“Ừ, rất cảm ơn anh.”
“Chúng ta đừng khách khí như vậy, đi đi, nếu không em sẽ muộn đấy.”
Phan Mẫn nhìn thời gian hiển thị trên vách tường nhà ăn, phát hiện đã không còn sớm nữa.
“Trên thiết bị liên lạc còn có đồng hồ, kết nối với máy tính trung ương.”
“Ừ. Vậy tôi đi đây, tạm biệt.” Phan Mẫn gật đầu, cầm ô chạy khỏi nhà ăn.
“Sao hôm nay lại đi bộ đi làm?” Ngải Cát ở phía sau cô, hỏi.
“Không có gì, tôi muốn ngắm mưa chút. Tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Ngải Cát ở trong nhà ăn, xuyên qua bức tường thủy tinh, nhìn ra sân, dường như Phan Mẫn chạy được một đoạn mới nhớ phải bật ô, sau đó lanh lợi chạy biến mất.
Anh thoáng sờ lên ngực, trong túi áo có một phong thư. Hiếm khi anh có cơ hội nhận thư tay. Đương nhiên rất muốn biết Phan Mẫn viết gì cho anh, muốn biết cô có vừa lòng với cuộc sống ở đây không, nếu có yêu cầu trực tiếp thì rất tốt. Ngải Cát cảm thấy nhiều khi anh không biết phải chung sống với người Trái Đất như thế nào, cảm giác người Trái Đất là một loài rất nhạy cảm và tinh tế, cần hết lòng chăm sóc.
Thế nhưng đã đến giờ xuất phát, vẫn nên đi trước rồi đọc sau.
Phan Mẫn miễn cưỡng che ô, gian khổ cuốc bộ đi làm.
Vì quen đi lại trên không, nên dưới mặt đất không xây dựng đường giao thông chuyên dụng. Mặt ngoài mỗi tòa nhà đều là những tấm năng lượng mặt trời, tiến hành chuyển hóa quang năng thành điện năng để sử dụng, từ chi tiết này có thể thấy rằng, thiết bị chuyển hóa năng lượng của người Kent rẻ và bình dân thế nào rồi.
Đĩa bay không ngừng bay lượn trên đầu Phan Mẫn, bay vào trong các tòa nhà cao chọc trời, có những chiếc đĩa bay đời mới đắt đỏ còn trực tiếp xuyên qua bức tường cao ốc vào trong.
Cuộc sống người Trái Đất và người Kent vẫn có nhiều khác biệt, ví dụ như đồ đi mưa, không biết vì lý do gì, luật pháp bảo vệ dân nhập cư lại quy định người Trái Đất chỉ có thể sử dụng đồ đi mưa sản xuất bằng khoa học kỹ thuật của người Trái Đất. Vậy nên rất nhiều người Trái Đất không được ngồi trong đĩa bay trú mưa, chỉ có thể miễn cưỡng che ô. Không lâu sau đó Phan Mẫn mới biết, đĩa bay thông thường chỉ lắp thêm một lớp chắn gió, chứ không có hệ thống chắn mưa. Vậy nên chiếc đĩa bay Ngải Cát mua tặng cô đích thực là sản phẩm dành riêng cho người Trái Đất.
Khi còn cách bệnh viện mấy bước chân, tuyến phòng không trong thành phố bỗng vang lên tiếng “u u u” cảnh báo.
Phan Mẫn ngạc nhiên vì thành phố thực dân lại sử dụng tiếng còi cảnh báo giống như nhân loại, đồng thời cô ngẩng đầu nhìn lên trời. Bởi vì trời mưa, ánh sáng trên đỉnh trời hiếm khi ảm đạm, làm người Trái Đất có thể nhìn rõ bầu trời hơn.
Trên trời có hàng trăm lỗ đen rộng mở, thông thẳng xuống tầng thứ tám.
Trong thành phố dưới mặt đất, trong các tòa nhà chọc trời, trên các quảng trường, người Kent như đã hẹn trước với nhau, tất cả đều giang đôi cánh. Bọn họ mặc những bộ quân phục đen thẳng thớm, chỉ khác ở cấp bậc quân hàm và màu băng lụa. Thật giống một bầy chim khổng lồ dừng lại trên không, sau đó bay vào những lỗ đen trên đỉnh trời.
Phan Mẫn nhớ tới trước khi ra khỏi nhà, Ngải Cát cũng mặc như vậy. Vì anh phải ra đi với họ sao? Đến tầng thứ tám rồi đi ra thế giới bên ngoài?
Trước khi đi cô lại quên hỏi số liên lạc của Ngải Cát!
Cô cố gắng nhìn lên trên trời, chỉ nghe thấy tiếng phi hành trầm thấp, hàng ngàn vạn người, hoàn toàn không thể tìm thấy bóng dáng Ngải Cát trong đó.
Phan Mẫn vội chạy đến bệnh viện, nhét áo mưa và ô vào ngăn chứa đồ ở tầng một, thay đồng phục rồi vào thang máy. Cô muốn tìm một nơi có thể nói chuyện với Ngải Lệ Toa, bên ngoài đều có tấm năng lượng mặt trời, nên chỉ có thể tìm Ngải Lệ Toa trong phòng kín.
[Ngài tìm tôi?]
“Ngải Cát đâu?”
[Anh ta đi rồi.]
“Đi nhanh như vậy ư?”
[Không phải sáng nay anh ta về tạm biệt cô à?]
Phan Mẫn cảm thấy bồn chồn khó tả, không biết vì sao, trái tim đập thình thịch bất an, dường như sẽ xảy ra chuyện không hay.
“Rốt cuộc bên ngoài tầng chín xảy ra chuyện gì rồi, tin tức trên TV có phải sự thật không?”
[Câu hỏi cấp hai, không được trả lời.]
“Hóa ra là thông tin giả, Đảng Trắng đã tấn công rồi đúng không?”
[Câu hỏi cấp hai, không được trả lời.]
“Tình hình rất cấp bách?”
[Câu hỏi cấp hai, không được trả lời.]
“Thì ra rất cấp bách.” Phan Mẫn hiểu rồi, vậy nên ngày đó Ngải Cát mới nói khó có thể trở về, còn cả khẩu khí kỳ lạ nữa.
Phan Mẫn dựa vào hiểu biết về người Kent nhanh chóng đưa ra kết luận, Ngải Cát nắm chắc phần thắng, nên mới nói với cô là Lãng Mộc Tinh sẽ chăm sóc cô, nhưng cuộc chiến khó khăn, chắc chắn phải trả một cái giá lớn, vậy nên Ngải Cát mới nói có lẽ anh sẽ “ngủ rất lâu.”
Phan Mẫn cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đang vô cùng xúc động, cô thấy mình nhất định phải ra ngoài một chuyến.
Đảng Trắng và Đảng Xám phân tranh, phe thua trận sẽ bị đuổi đến rừng sương mù ngủ đông. Đồng thời, những người Kent mất quá nhiều năng lượng khi chiến đấu, cũng sẽ ngủ đông như thế. Trong bảo tàng lịch sử ở tầng thứ chín có trưng bày một ít kén của những anh hùng Đảng Xám, cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa tỉnh lại.
Ngải Cát, cái đồ to xác mà ngu ngốc, chưa nói gì với cô đã chạy mất rồi.
Cho cô máy liên lạc mà quên không lưu số lại.
Đến thư của cô cũng không đọc.
Còn để lại một tòa nhà lớn như vậy, quản gia Trần thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ cô phải ở đó một mình sao?
Thật quá đáng, người ngoài hình tinh khốn kiếp vô trách nhiệm!
“Ngải Lệ Toa, tôi phải ra ngoài.”
[Đi đâu?]
“Tìm Ngải Cát.”
[Yêu cầu vô lý, không được chấp nhận.]
“Vậy anh cứ từ chối đi.” Phan Mẫn nói.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét